Chap 43
Đừng biết quá nhiều, biết càng nhiều chỉ càng thất vọng, chỉ càng tổn thương.
Một tờ giấy trắng hoen lên một vết mực, đương nhiên nó không được gọi là giấy trắng nữa. Một tình yêu bị tổn thương, từng chút, từng chút tích lũy, nó sẽ không còn là tình yêu trong sáng nữa.
Hết lòng thương một người đôi khi cũng mang cho mình những nỗi đau. Nhưng tình yêu nếu đã tìm được người thương thì cứ hết mình đi, để sau này có không thể cùng bước bên nhau nữa thì ta cũng chẳng phải ân hận vì những ngày tháng bên người chưa trọn vẹn, dù có đau thì ta cũng đã hết lòng hết dạ thương người, vậy cũng đành.
Nói Mon không suy nghĩ những lời Nita vừa nói là không đúng, có thể Mon vẫn tin tưởng Sam nhưng ít nhiều cũng đã bị tác động phần nào. Chuyện quá khứ trước đó của Sam như thế nào Mon không để tâm, bởi vì ai mà không có quá khứ. Người đến trước hay đến sau đều không quan trọng, quan trọng ai là người cuối cùng trong cuộc đời Sam mà thôi.
Đáng lẽ đây là buổi hẹn hò kết thúc trong vui vẻ nhưng Nita đã phá nát mọi thứ. Về tới nhà mỗi người đều có tâm trạng riêng, Mon cứ im lặng không nói một lời, Sam luôn quan sát từng hành động của Mon nhưng cũng không phải biết nói từ đâu.
- Em có muốn hỏi gì về chị không?
Sam muốn giải quyết mọi chuyện khúc mắc giữa hai người càng sớm càng tốt, nếu như kéo dài sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng rất nhiều, Sam không muốn điều đó xảy ra, muốn Mon nói lên nỗi lòng của mình hay những gì còn khúc mắc về Sam thì nên thẳng thắn với nhau.
Sam rất muốn Mon hỏi để Sam nói rõ ràng mọi chuyện, còn nếu như để Sam tự nói thì chẳng khác nào Mon sẽ lại nghĩ rằng Sam đang biện hộ cho những chuyện mình đã làm, có gì đó nên phải giải thích.
- Em mệt, em muốn ngủ sớm.
Người luôn giữ trong lòng luôn là người tổn thương sâu sắc nhất, dù sao, khi đã chọn sự im lặng cũng là lúc khoảng cách dần tăng và con người ta không còn muốn gần nhau nữa.
Tình yêu và cuộc sống luôn có hai mặt, có vui ắt sẽ có buồn, chính vì vậy chúng ta phải học cách chấp nhận những tổn thương và mạnh mẽ đối diện mà vượt qua.
Đau khổ thực sự là không có nước mắt, chỉ nghe thấy tiếng tim nứt thành từng mảnh, bi thương như thủy triều dâng từ gót chân lên đỉnh đầu.
Điều đau lòng nhất không phải là không được nhìn thấy nhau nữa mà chính là cho dù có ở cạnh bên cũng phải vờ như là không thấy.
Mọi sinh hoạt vẫn diễn ra bình thường, Sam vẫn chở Mon đi làm như thường lệ, chỉ có điều diễn ra trong yên lặng, ai cũng kiệm lời nói, Sam rất muốn nói nhưng sợ người kia không thích nghe.
Tới công ty Mon lại đi một mạch vào phòng mình rồi đóng cửa lại, không hôn tạm biệt nhau như mọi ngày rồi ai nấy về làm việc của mình.
Sam giống như lửa đốt trong lòng, ngồi ở phòng mình mà tâm trí lại gởi về phòng bên kia, không thể chú tâm được. Sam đứng dậy kéo rèm cửa sổ hít một hơi thật sâu, vì đang cảm thấy mình như bị hụt hơi, thở rất khó khăn.
- Chị sẽ điên mất vì em đó Mon.
Sam vẫn hít từng hơi thật sâu để cố giữ từng nhịp thở bình thường. Sam không chịu thêm được nữa, mặc dù lỗi không phải ở mình nhưng phải chấp nhận là người làm hòa trước.
Sam mở cửa nhè nhẹ bước vào trên tay ôm bó hoa đứng trước Mon. Mon chăm chú xem những tài liệu trên bàn nên không hay Sam đang đứng đó, vả lại cũng chẳng nghe tiếng mở cửa cứ nghĩ rằng chỉ có mình mình.
Sam vội tằng hắng nhẹ một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn nơi Mon. Mon bị tiếng tằng hắng đó đánh động mới nhìn lên bắt gặp khoảnh khắc Sam đang cười rất tươi với mình.
- Chị cố tình tặng hoa mà em thích.
Sam để bó hoa trước mặt Mon, Mon nhìn chúng thầm nghĩ, đúng là Sam luôn nhớ mình thích loại hoa gì, nhưng liền sau đó Mon bật đứng dậy xoay đi hướng khác, làm Sam có chút hụt hẩng vì nghĩ rằng chắc Mon sẽ vui.
- Em còn giận chị sao?
Sam bước lại gần kéo kéo tay áo Mon giã vờ như làm nũng.
Thật ra, từ hôm qua đến giờ Mon nghĩ mình cũng có phần vô lý khi giận Sam. Nếu chuyện đúng như những gì Nita nói về Sam thì chẳng qua đó cũng chỉ là quá khứ, trên đời này có mấy ai hoàn hảo đâu. Còn nếu nói về chuyện hiện tại Sam chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Mon, vẫn quan tâm, chăm sóc, vẫn yêu thương, chiều chuộng đó thôi.
Chỉ vì những lời nói vớ vẩn ấy để rồi nghi ngờ nhau làm tan nát mối quan hệ sẽ không đáng chút nào. Điều quan trọng người cuối cùng Sam chọn sánh bước với mình là Mon không phải là một ai khác, vậy thì còn nghi ngờ gì nữa.
- Mon à!
Sam dịu giọng xuống rất nhẹ nhàng và tình cảm, xoay người Mon lại đối diện mình.
- Chúng mình từng hứa, nếu có điều gì không hiểu hay có khúc mắc gì với nhau, chúng mình sẽ ngồi lại nói chuyện để hiểu nhau hơn. Có phải không em?
Nếu như đối phương là người quan trọng với mình thì bằng mọi giá phải giữ người ấy, không thể dễ dàng buông tay nhau.
- Nita là sao với chị?
Mon cũng muốn giữ hạnh phúc của mình nên muốn hiểu Sam nhiều hơn.
- Tụi chị là bạn vì ngày xưa từng học chung.
Có lẽ, Mon chịu mở lòng tìm hiểu Sam cảm thấy nhẹ lòng hơn.
- Nhưng chị và Nita một thời gian dài không gặp, cô ấy mới trở về Thái thời gian ngắn đây thôi.
- Còn chuyện chị ấy nói hôm qua? - Mon nhìn Sam.
Yêu thương luôn mang hương vị ngọt ngào và tin tưởng luôn mang hương vị đậm đà của sự gắn kết. Lắng nghe tiếng nói từ bên trong chính mình để cảm nhận tình yêu và tin tưởng nơi người.
- Là Nita bịa đặt, giữa chị và Nita không có gì, em tin chị được không.
- Nhưng ánh mắt Nita nhìn chị em thấy có gì đó bất thường.
- Em à... cô ấy nhìn làm sao chị cấm được.
Mon gật gù đồng ý những gì Sam nói, nhưng ánh mắt Sam có đáp lại hay không điều đó mới quan trọng. Tình yêu không cần sự hoàn hảo, mà rất cần sự chân thật.
Một Khun Sam xuất thân từ hoàng gia, cành vàng lá ngọc, chưa bao giờ quỳ lụy, năn nỉ ai, vậy mà lại chịu hạ mình trước Mon thì đủ thấy Mon quan trọng như thế nào đối với Sam.
- Đừng vì những hoài nghi mà mất niềm tin vào nhau em nhé. Hãy sống và nghĩ cho tình yêu của hai đứa mình, em sẽ thấy mình cần phải làm gì.
Tình yêu nào chẳng có hờn ghen, nhưng nếu đủ tin tưởng thì cả hai sẽ vượt qua tất cả. Chẳng hứa bên nhau dài lâu, chỉ hứa yêu và tin người trọn vẹn.
Tình yêu cần có niềm tin. Sự tin tưởng mạnh mẽ tới mức có thể phá tan hoài nghi, hờn ghen và giận dỗi. Chẳng có gì có thể hủy hoại tình yêu nhanh như đánh mất niềm tin dành cho nhau.
- Chẳng có gì chia rẽ được tình cảm chị dành cho em đâu cô bé ạ. Nếu em thực sự đặt lòng tin vào chị, em sẽ thấy tình yêu của hai đứa mình rất đẹp và bền bĩ bên nhau.
Để tình yêu được bền vững, chúng ta cần nhiều hơn một lời thề, và một trong những thứ nhiều hơn đó, chính là niềm tin.
- Xin em, hãy tin tưởng chị, tin vào tình yêu chị dành cho em. Chị không thể để mất em một phút giây nào nữa. Chị không thể để điều quý giá nhất trong cuộc đời mình vuột xa một lần nào nữa, chị muốn nhìn về tương lai, và ở đấy có em.
Nếu như không tin tưởng nhau, nếu như luôn hoài nghi, thì cuộc tình chẳng phải rất mệt mỏi hay sao? Có thể là ngốc nghếch, nhưng sự thật là khi yêu thật lòng và sâu đậm, con người ta sẽ luôn tin tưởng nhau, bất kỳ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro