Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 34

Hạnh phúc không chỉ là những giây phút rực rỡ, huy hoàng mà còn là những khoảnh khắc bình yên, giản dị những lúc bên nhau, đôi khi, chúng ta không cần phải tìm kiếm hạnh phúc xa xôi, mà hãy dừng lại và hít thở, để cảm nhận sự bình yên giữa cuộc sống hối hả này.

Tình yêu nào đâu cần cao sang, chỉ đơn giản là ngồi tựa lưng vào nhau, cùng nắm tay nhau đi trong buổi chiều đầy gió. Ngày nào còn được sống trong tình yêu thì ngày đó chính là ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người.

Hạnh phúc là nắm tay nhau, cùng nhau dạo bước trên con đường đầy hoa lá rơi, là những cuộc trò chuyện dài không biết mệt mỏi, chỉ cùng nhau chia sẻ những nỗi lòng, là những buổi tối ngồi bên nhau, ngắm trăng sao và thả mình vào giấc mơ êm đềm.

Bao buổi tối đều trôi qua bình yên trong căn nhà đầy hạnh phúc. Sam ngồi dựa vào thành giường mải mê đọc sách, đó cũng là thói quen của mỗi tối trước khi đi ngủ.

Sam bỏ cuốn sách xuống trên bàn, nhìn sang chỗ giường kế bên không có Mon, Sam lắc đầu tỏ ra bất lực cho sự tham công việc này của Mon.

- Mon!

Sam vừa đi vừa gọi vì biết chắc Mon đang ở đây.

- Chị ngủ trước đi, em sắp xong rồi.

Vẫn biết là tới giờ ngủ nhưng Mon vẫn muốn trì hoãn, không rời màn hình vì ráng tranh thủ làm cho xong, cũng không nhìn Sam một lần.

- Khuya lắm rồi em biết không?

Sam đi lại đứng kế bên, trên gương mặt tỏ vẻ không vui khi thấy người kia cứ cắm cúi vào công việc.

- Em biết, cho em 5 phút thôi.

Lúc này Mon mới ngước lên nhìn Sam với gương mặt phụng phịu đáng yêu, cố ý để Sam mềm lòng trì hoãn thêm chút nữa.

- Không làm nữa.

Sam nhanh tay tắt màn hình đi vì Sam không muốn chiều theo sở thích có hại này của Mon. Sam muốn Mon có thời gian nghỉ ngơi sớm, công việc không xong mai làm tiếp mà đừng cố gắng, nên Sam đã không nhượng bộ chuyện này với Mon, chỉ là Sam muốn tốt cho Mon.

- Ơ... chị...

Mặt Mon nhăn lại vì bị Sam ngăn không cho làm tiếp.

- Em 5 phút thôi mà.

- Đến giờ là phải đi ngủ, em không được trả giá giây nào cả.

Đấy là mệnh lệnh cứng rắn của Sam, dù là 1 giây nữa cũng không cho, Mon khỏi phải nài nỉ thêm làm gì.

Mon dùng dằng chưa muốn đi, Sam liền nhấc bổng Mon trên tay mình, chỉ còn cách này mới bắt Mon chịu rời khỏi chỗ đó.

- Chị thả em xuống, té em.

Bất ngờ bị ẳm trên tay Mon dùng dằng đòi xuống.

- Em ôm chặt chị thì sẽ không bị té.

Sam vẫn không buông ra mà ẳm Mon đi thẳng lại giường nhẹ nhàng để xuống, kéo mền đắp ngang ngực cho Mon, hành động này thể hiện sự cưng chiều hết mực.

Mon giả bộ giận dỗi nằm xoay lưng lại mà không nói gì, Sam mỉm cười nằm xuống bên cạnh ôm Mon thì thầm.

- Chị không có ghét Mon sao Mon nằm xoay lưng lại với chị.

Lâu lắm rồi Sam mới thấy Mon nằm xoay lưng lại với mình như trước kia đã từng.

- Nhưng Mon ghét Khun Sam.

Mon vẫn không quay lại giã bộ vẫn còn hờn dỗi nhiều lắm, đã vậy gọi tên nghe xa cách.

- Sao ghét chị? Chị có làm gì ₫ể Mon phải ghét nhiều vậy đâu?

Sam ôm chặt Mon, để lưng Mon ép chặt vào ngực mình nói với giọng điệu nhẹ nhàng như biết lỗi.

- Bé đừng giận nữa, chị biết lỗi rồi mà.

Có yêu thì mới giận dỗi, hay hờn trách. Khi trót làm người thương giận dỗi thì câu nói dễ thương này sẽ dễ dàng khiến Mon mềm lòng và tha thứ ngay tức khắc. Tuy có giận nhưng khi vui vẻ trở lại thì Sam lại là người tuyệt nhất trong mắt Mon lúc này.

- Chị sợ em mệt thôi mà.

Sam cứ thủ thỉ bên tai mãi, Mon không giận nhưng giả vờ giận dỗi để cho ai kia năn nỉ vậy mà.

- Không có em nằm cạnh thì chị sẽ không ngủ được, em biết điều đó mà.

Sam hôn lên đỉnh bờ vai của Mon và để ở đó thật lâu, làn da mềm mại ấy luôn làm Sam thấy dễ chịu, và Sam choáng ngợp trước vẻ đẹp của Mon, nên âu yếm đặt một nụ hôn lên vai để thể hiện sự ngưỡng mộ cũng như nâng niu, trân trọng dành cho Mon.

Sam bắt đầu tự ý hôn khắp gương mặt Mon như không muốn để sót chỗ nào cả.

- Em không còn giận chị nữa đúng không?

Sam cũng nhìn thấy nụ cười của Mon nhưng cũng cố tình bè theo để ai đó được vui, để được nhìn thấy ai đó cười, vì nụ cười của Mon rất quý giá, nó có thể mang lại cả một bầu trời, mang lại niềm hạnh phúc cho cả cuộc đời Sam.

- Có lần nào em giận chị được lâu đâu.

Vì mỗi lần biết Mon giận là Sam cứ theo thủ thỉ bên tai, ra sức chiều chuộng, cưng chiều thì cho dù lòng Mon có sắt đá cũng phải tan chảy với những hành động đó, bởi vậy Mon không khi nào giận Sam lâu được.

Sam mỉm cười nhìn Mon, chỉ vào cánh tay mình, ý bảo Mon nằm vào chỗ ấy, đó cũng chính là thói quen của hai người, Mon luôn nằm trên tay Sam để ngủ, còn Sam thích được ôm Mon rồi cả hai chìm dần vào giấc ngủ ngon và những giấc mơ đẹp.

- Chị thơm quá à.

Mon thích gút vào cổ Sam để hít lấy hương thơm thoát ra nhè nhẹ mà quyến rũ, mùi hương ấy làm Mon dễ chịu và phát nghiện từ lúc nào không hay.

- Em thích điểm nào ở gương mặt chị?

Vì thấy Mon hay nhìn chầm chầm lấy mình nên Sam mới hỏi.

- Cái miệng rất dẻo khi biết mình đã làm gì đó sai. Cơ mà cũng rất là xinh.

Mon nhụi đầu vào cổ Sam để dấu đi sự e thẹn của mình.

- Còn nữa không?

Sam muốn được nhìn thấy gương mặt đang ửng hồng của Mon vì ngại, liền dùng tay đỡ cằm Mon rồi lại xoa xoa vào đôi má phúng phính đáng yêu ấy.

- Em thích ngắm đôi mắt chị khi nhìn em, rất dịu dàng và nuông chiều em.

Ánh mắt, nụ cười của Sam khiến trái tim Mon thao thức không ngừng. Từ ngày nhìn thấy ánh mắt ấy, Mon bỗng dưng trở thành một kẻ si tình lúc nào không hay, đôi mắt của Sam làm cho Mon cảm thấy mình an toàn và được yêu thương, chiều chuộng hơn bao giờ hết. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy giống như nhìn thấy ánh bình minh rực rỡ, đẹp đến mê hồn.

- Còn chị thích gì ở em? - Mon ngước nhìn Sam.

- Chị thích tất cả những gì thuộc về em.

Sam ôm Mon vào mình chặt hơn và không quên trao nụ hôn lên trán thật nồng nàn.

- Đối với chị, em chính là món quà quan trọng và ý nghĩa nhất trong cuộc đời mình, không có gì có thể thay thế em được.

Nghe được câu nói này Mon cảm thấy mát lòng, mình đã đặt tình yêu không sai người. Người mà mới gặp lần đầu khi còn bé luôn cho Mon cảm giác an toàn, cảm thấy bình yên khi ở cạnh.

- Nhưng mà chị còn thiếu một món quà, em có thể tặng chị được không?

Sam trở mình nhấc đầu dậy nhìn Mon như lời cầu xin thành khẩn.

- Chị còn thiếu gì hả?

Mon cũng cảm thấy lạ, người dư điều kiện như Sam muốn gì mà không được, cuộc sống hàng ngày phải nói quá đầy đủ có thiếu gì đâu mà phải xin mình thế này.

- Ừm.

Sam gật đầu lia lịa nhưng vẫn nhìn Mon không rời.

- Chị muốn quà gì ở em? - Mon nhìn Sam cười.

- Em tặng chị một đứa con nha.

Ánh mắt Sam nhìn Mon rất nghiêm túc, bởi vì Sam rất thích trẻ con và muốn có đứa trẻ này để kết nối tình yêu của hai người sẽ là bền chặt hơn và keo sơn mãi mãi.

Mon lại cười vì tưởng là món quà gì đó khó lắm đối với mình.

- Chỉ một đứa thôi hả?

- Nhiều nữa thì tốt chứ sao. Em đồng ý rồi đúng không?

Sam lại cười cảm thấy vui trong lòng và tưởng tượng về tương lai phía trước, có Mon, có những đứa con, đó chính là gia đình hoàn hảo mà Sam đang cần. Gia đình đó sẽ luôn tràn ngập tiếng cười, có tiếng nói bi bô của những đứa trẻ và chúng sẽ gọi mình là mẹ, chỉ cần thế thôi còn hạnh phúc nào bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro