Chương 24: Sau tám năm, rốt cuộc cậu ấy cũng tỏ tình với tôi
Mùa hè chính là thời điểm ngành lắp đặt nội thất ăn nên làm ra nhất, mỗi ngày đi làm đều là một cuộc chiến, cũng may là tôi chỉ bị thương tay trái. Con người lúc có được thì xem nhẹ, tới khi mất đi rồi mới biết đối phương quan trọng đến nhường nào. Kể từ ngày tôi từ chối đơn hàng của Thịnh Thế Home, quản lý Lý của Thịnh Thế Home cứ cách vài ba hôm lại nhắn tin hỏi thăm tôi, cố gây dựng tình cảm, nói rằng ông chủ bọn họ bỗng dưng tỉnh ngộ, quyết định nâng giá thành lên, hơn nữa còn chỉ đích danh tôi phụ trách đơn hàng này khiến tôi mừng đến bủn rủn chân tay.
Mấy đồng nghiệp đều khuyên tôi, đây thật sự là lần đầu tiên ông chủ công ty bên đó bị "vặt lông" như vậy đó, người ta đã xuống nước vậy rồi thì mình cũng nên để cho họ chút mặt mũi chứ. Bởi vậy, tôi cũng thức thời đồng ý với quản lý Lý, chính thức tiếp nhận đơn hàng của Thịnh Thế Home.
Còn về phía Ogilvy, tôi cũng gửi lại tài liệu cho quản lý Mã bên bộ phận Công trình, có lẽ quản lý Mã biết tôi với Khang Cẩn Thừa là bạn học chung hồi cấp ba nên đón tiếp tôi vô cùng niềm nở, làm cho tôi có cảm giác đơn hàng này chắc như đinh đóng cột rồi.
Nhưng điều không ngờ được nhất chính là, trong lúc công việc ngập đầu thì một đống bạn học lại tìm đến cửa nhờ tôi lắp đặt nội thất, việc tôi rải danh thiếp trong buổi họp lớp hôm trước đã phát huy hiệu quả rõ rệt. Đợt này bận tối tăm mặt mũi, tối nào về tới nhà tôi cũng có cảm giác mình sắp biến thành cái xác chết khô.
Nhưng mấy chuyện này còn chưa thấm vào đâu so với việc phải tìm cách đối phó với tiểu thư Lý Cách Thụy trong khi tôi thì sắp bận đến độ hoa tàn nhụy héo. Lý đại tiểu thư đang nghỉ hè, mà còn được nghỉ hè tận ba tháng, sung sướng hơn bọn tôi rất nhiều.
Hết lần này đến lần khác, tôi đã bận bù đầu thì chớ lại còn phải vắt óc nghĩ ra đủ thứ lý do để từ chối ăn cơm với Lý đại tiểu thư. Nhưng đến một ngày, đại tiểu thư bị tôi từ chối nhiều quá đâm ra nổi giận đùng đùng, trực tiếp đến tận công ty tìm tôi, lại còn đúng lúc tôi đang ở văn phòng vẽ bản mẫu nữa chứ.
Mặc dù là tiểu thư kiêu hãnh ngút trời, thần thái tổng tài bá đạo đầy mình, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một con bé chưa từng trải nên bị mấy kẻ thành tinh trong công ty xoay hai ba câu là thân phận tiểu thư Ogilvy liền bại lộ.
Thế là tôi ngay lập tức trở thành người nổi tiếng trong công ty. Sư huynh Lý Ngân Hà còn vỗ vai động viên tôi, khuyến khích mọi người hãy noi gương tôi, đối xử với khách hàng như thượng đế. Nhưng trên thực tế thì tôi đang sắp phát điên rồi đây này.
Không còn cách nào khác, tôi đành bất đắc dĩ lấy di động ra gọi điện cho Khang Cẩn Thừa, nhưng hình như máy đang bận, Lý đại tiểu thư lúc này lại vô tình nhìn thấy bản photo tài
liệu đấu thầu Ogilvy trên bàn tôi, con bé liền chỉ vào bản vẽ bảo rằng: "Chỉ cần tối nay chị đi ăn với tôi, tôi sẽ nói với bộ phận Công trình giao đơn hàng này cho chị làm."
Nghe thấy vậy, tôi lập tức nhướng mày hỏi: "Thật ư?"
Lý đại tiểu thư gật đầu khẳng định: "Bố tôi là người sáng lập Ogilvy, tuy bây giờ công ty đang do anh tôi quản lý nhưng anh ấy không có cổ phần của Ogilvy, tôi mới thực sự là người thừa kế, nói trắng ra thì anh ấy đang làm thuê cho tôi."
Đúng lúc đó Khang Cẩn Thừa cũng nhấc máy: "Alo, Tinh Tinh à?"
Khang Cẩn Thừa ở đầu dây bên kia không ngừng gọi tên tôi, còn tôi thì đang mải cau mày nghĩ ngợi về độ thật giả trong lời của Lý tiểu thư.
Lý đại tiểu thư hình như cũng nhận ra được thái độ hoài nghi của tôi, bèn dùng khẩu hình nói: "Không tin thì chị cứ hỏi đi." Lại còn giơ ba ngón tay lên thề với trời.
"Không có gì đâu, tớ gọi nhầm thôi." Tôi không do dự cúp máy, quyết định hy sinh tấm thân này ở bên hầu hạ Lý đại tiểu thư.
Có điều Khang Cẩn Thừa cũng không phải người dễ dàng bị người khác qua mặt như thế, cậu ấy gọi điện lại truy hỏi: "Cậu tìm tớ có việc gì?"
Tôi gãi gãi đầu, cười hề hề nói, "À, không có gì đâu, trời hôm nay đẹp nhỉ!"
Khang Cẩn Thừa trong điện thoại im lặng mất ba giây rồi đáp lại: "Ừ, bao giờ mưa tạnh thì thời tiết sẽ mát lắm."
"Tớ có việc bận, cúp máy trước đây, bye!" Cúp máy xong tôi lập tức thở một hơi nhẹ nhõm.
"Giọng chị lúc nói chuyện với ông anh tôi nghe nồng nặc mùi gian tình luôn đó."
Tôi liếc xéo con bé, nói: "Ngại quá, mấy hôm trước nhận được lời cảnh báo dài 6280 mét của em nên giờ gian tình không nổi."
Lý Cách Thụy khẽ nhướng mày, ngồi trên chiếc ghế xoay dành riêng cho con bé, xoay liên tục, tôi chỉ đứng nhìn thôi cũng thấy chóng mặt. Mãi một lúc sau nó mới chịu dừng lại, nghiêm túc nói với tôi: "Tối nay, chị đi dự một buổi tiệc từ thiện với tôi đi."
"Thế có được tính là đưa em đi ăn tối không?"
"Tính. Chỗ đó có rất nhiều đồ ăn ngon, chị tha hồ mà ăn."
"Ok, quyết định vậy đi. Nhưng trước khi chị tan làm, em không được quấy rầy chị làm việc nữa."
"Ok, không thành vấn đề. À đúng rồi, số đo ba vòng của chị là bao nhiêu?"
Tôi liếc mắt lườm nó: "Liên quan gì đến em?"
"Chị không nói là tôi tự đo bằng tay đấy nhé."
Tôi hết hồn vội dùng hai tay che ngực lại kêu lên: "Em là biến thái à?"
Con bé đẩy cái ghế xoay lăn đến trước mặt tôi rồi đứng dậy, nó còn chưa kịp vươn tay qua thì tôi đã vội vàng viết ba con số ra giấy đưa cho nó.
Lý đại tiểu thư quét mắt qua mẩu giấy rồi nhận xét: "Không ngờ cái tấm thân lùn tịt của chị cũng có da có thịt phết đấy chứ.
Giờ tôi ra ngoài một chút, đợi bao giờ chị tan làm thì tôi quay lại đón chị, phải rồi, chỗ chị mấy giờ hết giờ làm?"
"5 rưỡi."
"Muộn vậy?"
"Chứ sao?" Đâu phải ai cũng được nghỉ hè rảnh rỗi sinh nông nổi như em.
"Tôi sẽ lập tức gọi điện cho ông chủ đẹp trai của chị, bảo anh ta phải cho chị ra ngoài từ lúc 4 rưỡi."
"Tùy em." Tôi đã được chứng kiến độ bá đạo không màng lý lẽ của con bé này, nói gì với nó cũng như đàn gảy tai trâu nên thôi mặc nó, cái đống công việc cao như núi kia gấp lắm rồi.
Lý Cách Thụy nói xong liền biến mất khỏi văn phòng như một cơn gió, cuối cùng thì tôi cũng có thể yên tĩnh vẽ tiếp. Đến 4 rưỡi, Lý Cách Thụy quả nhiên lại xuất hiện như một cơn lốc
cuốn tôi đi.
Tôi hỏi con bé địa điểm tổ chức buổi tiệc thì nó lại sang chê bai quần áo của tôi. Tôi nhìn bộ âu phục hơn nghìn tệ của mình, rõ ràng là vừa thanh nhã lại lịch sự, ai thấy cũng khen mà, sao nó cứ không ngừng chê bai thế nhỉ. Tôi sầu não bảo: "Xin lỗi em! Mắt thẩm mỹ của chị chỉ đến thế này thôi."
Ai ngờ con nhóc này lại đột nhiên nhét một hộp quà to đùng vào tay tôi: "Nè, thay đi."
"Gì đây?" Tôi mở hộp quà ra, bên trong là một bộ trang phục dạ tiệc đính đầy đá lấp lánh còn nguyên nhãn mác, riêng số lẻ trên cái mác đó thôi cũng đã lớn hơn giá tiền cả bộ âu phục thanh nhã lịch sự của tôi rồi. Thì ra con bé hỏi số đo ba vòng là để chuẩn bị trang phục cho tôi sao? Xem ra đẳng cấp bữa tiệc từ thiện tối nay lớn hơn tôi nghĩ nhiều.
"À, còn cái này nữa, chị cũng đeo lên đi." Con bé lại bất ngờ nhét cho tôi một cái hộp nhỏ nữa, trong đó đựng một bộ dây chuyền và khuyên tai còn tỏa sáng lấp lánh hơn cả bộ váy ban nãy.
Tình huống hiện tại đúng là dở khóc dở cười. Trong truyện ngôn tình hoặc phim truyền hình ba xu, chỉ cần có yến tiệc thì thể nào cũng sẽ xuất hiện cảnh nam chính đẹp trai giàu có dẫn nữ chính bình dân đi mua quần áo dạ hội với trang sức các kiểu, nam chính nhất định sẽ hô biến nữ chính trở nên đẹp như tiên giáng trần, làm chói mắt quần chúng, khiến đám nữ phụ phản diện chướng mắt phát điên.
Tôi cũng thử tưởng tượng ra cảnh mình là nữ chính từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng, nhưng rõ ràng là có gì đó sai sai ở đây, tôi bắt đầu nghi ngờ rằng có khi nào Lý đại tiểu thư mê tôi thật rồi không.
"Tôi cũng có đồ để mặc này." Lý tiểu thư xem chừng nhìn thấu nghi ngờ của tôi, bèn lôi ra một chiếc hộp khác, trong đó là một bộ đồ tây của nam.
Tôi nhìn cái áo thun rộng thùng thình cộng thêm quần soóc của con bé, từ hồi tôi quen biết nó đến giờ, lúc nào nó cũng ăn mặc theo cái kiểu "nam nữ bất phân" thế này. Tôi bèn chọc nó rằng: "Chị có thể tưởng tượng được cảnh em mặc bộ lễ phục lóng lánh này bước đi trên đường đó."
Nó trừng mắt với tôi, chưng ra vẻ mặt hung ác làm động tác cắt cổ.
Tôi cười tươi như hoa: "Chị nghĩ là em quen mặc đồ nam rồi nên hôm nay chị sẽ mặc giúp em bộ đồ này. Có cần phải trang điểm đậm không?"
"Có. Lát nữa tôi đưa chị đi trang điểm."
"Em vui là được rồi."
Theo yêu cầu của buổi dạ tiệc, tôi thay quần áo, trang điểm cầu kỳ. Còn Lý Cách Thụy thì trang điểm nhẹ, trông toát lên vẻ đẹp trai ngời ngời.
Lý Cách Thụy nhướng mắt nhìn tôi, mở miệng khen: "Quả nhiên người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân."
Tôi bắt chước nữ nhân trong phim cổ trang, khẽ khom người hành lễ với con bé, nói: "Tạ chủ long ân! Nếu không nhờ có Lý chủ nhân nâng đỡ, e là cả đời này thần thiếp cũng chẳng có diễm phúc được ăn mặc hoa lệ thế này."
"Gớm! Diễn sâu quá rồi đó!" Lý Cách Thụy đảo mắt với tôi nhưng cũng không nhịn được phải bật cười.
Lý Cách Thụy thay qua bộ đồ nam màu xám kẻ caro, góp phần tôn lên nét đẹp trung tính của con bé. Tôi thầm nghĩ con bé này mà mặc bộ đồ tây của tôi thì không biết sẽ như thế nào nữa, có lẽ sẽ khiến bất cứ ai gặp được phải kinh ngạc ấy chứ.
Lúc tiến vào trong sảnh của buổi tiệc lộng lẫy xa hoa ấy, tôi mới thấy đâu đâu cũng là danh gia vọng tộc, người đẹp lụa là, yến tiệc linh đình, các nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu đều tập trung ở đây. Cảnh tượng xa lạ, cộng thêm đèn chiếu lấp lánh chói mắt khiến tôi bỗng cảm thấy hơi bồn chồn, bàn tay đang nắm lấy tay áo của Lý Cách Thụy không khỏi siết chặt, quả nhiên bọn con nhà nghèo chúng tôi chỉ có thể dựa vào tưởng tượng mà sống qua ngày.
"Sao vậy, căng thẳng hả? Tôi tưởng chị gặp bất kỳ tình huống nào cũng không nao núng chứ." Lý Cách Thụy cảm nhận rõ được sự căng thẳng của tôi.
"Chỉ là cảm thấy tình cảnh này chẳng hợp với loại dân đen mọn như chị chút nào thôi."
"Chị yên tâm, tôi sẽ không giống mấy tên nam chính trên phim truyền hình ba xu, để chị ngồi ở một góc đại sảnh ăn bánh như một con ngốc đâu."
Nghe con bé nói vậy, tôi phì cười: "Vậy thì phải cảm ơn Lý chủ nhân đã không dùng thuyết âm mưu đó với thiếp rồi."
Nhân viên bồi bàn bưng bình rượu đi ngang qua, con bé lấy cho tôi một ly nước trái cây, rồi lại đưa thêm cho tôi một đĩa bánh ngọt, nói với tôi: "Ăn đi. Đã nói là mời chị ăn mà."
Tôi vừa cười vừa xắn một miếng bánh ngọt được trang trí cầu kỳ bỏ vào miệng, hương vị cũng khá ngon, tôi bèn xắn thêm một miếng khác đút vào miệng con bé bảo: "Ăn đi, đừng nói là chị chỉ biết lo cho mỗi mình mình thôi nhé"
"Tôi càng lúc càng thích chị rồi đấy." Con bé nở nụ cười ranh mãnh với tôi.
Tôi suýt nữa thì nghẹn bánh, vội vàng hớp ngụm nước trái cây.
Hoạt động quyên góp từ thiện bắt đầu, MC chương trình mời người nổi tiếng lần lượt lên bục phát biểu. Lúc tôi nghe MC mời đến người quyên góp cuối cùng có tên là Khang Cẩn Thừa, bàn tay đang vỗ của tôi thoáng khựng lại.
"Anh của em... cũng đến à?" Đáng lẽ tôi phải nghĩ tới chuyện này ngay từ đầu chứ nhỉ.
Lý Cách Thụy đáp: "Đương nhiên rồi, giả bộ đại gia vung tiền câu kéo quan hệ là trách nhiệm của anh ấy mà."
Cậu ấy chậm rãi đi lên bục, nhìn từ xa, bộ vest được may đo tinh tế sang trọng tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của người mặc. Ánh sáng lấp lánh từ ngọn đèn chùm thủy tinh trên đầu bao quanh cơ thể Khang Cẩn Thừa, trông cậu ấy không khác gì một viên ngọc thượng đẳng tuyệt mỹ, toàn thân tỏa ra khí chất ấm áp ôn hòa, khiến cho hết thảy mọi ánh mắt đều hướng về phía cậu ấy.
Trong lúc phát biểu cảm nghĩ, giọng cậu ấy vừa điềm tĩnh lại rõ ràng lưu loát khiến người nghe không khỏi vỗ tay tán thưởng. Đến tận khi cậu ấy hoàn thành bài phát biểu rồi đi xuống, những tiếng vỗ tay vẫn vang lên không ngớt, Khang Cẩn Thừa trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Tôi cũng không nhịn được đưa mắt nhìn theo bóng dáng cậu ấy lẫn trong đám đông, thế nào lại tình cờ nhìn thấy một cô gái trang điểm cầu kỳ cười tươi như hoa đứng cạnh Khang Cẩn Thừa, thì ra là Từ Tịnh Tịnh. Từ lần họp lớp trước, nghe giọng điệu Từ Tịnh Tịnh, tôi đã cảm thấy hai người họ có vẻ rất thân nhau, giờ xem ra mối quan hệ này quả thật không bình thường mà.
Có lẽ trong thiên hạ khó mà kiếm được đứa nào dù đánh chết cũng không chừa như tôi. Nếu như tối hôm đó trong bệnh viện, sự chăm sóc tận tâm của cậu ấy đã châm một mồi lửa vào cõi lòng nguội lạnh của tôi, thì cảnh tượng đêm nay thật sự chẳng khác gì dội một xô nước lạnh dập tắt luôn đốm lửa mới nhen nhóm đó. Nhớ lại chuyện bao nhiêu năm qua cậu ấy không hề liên lạc gì với tôi, thậm chí ngay cả chuyện cậu ấy trở về nước tôi cũng là người cuối cùng hay tin. Hứa Tinh Tinh à, tám năm trước người ta chưa từng thích mày, tám năm sau dù có gặp lại nhau như trong phim tình cảm ba xu, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu. Người tám năm trước và tám năm sau mà cậu ấy thích vẫn là người đang đứng bên cạnh cậu ấy mà thôi.
Tôi siết chặt chiếc ly trong tay, uống cạn chỗ nước hoa quả trong đó.
Lý Cách Thụy đột nhiên lạnh lùng xì một tiếng: "Mất hứng thật! Lại là con mụ phẫu thuật thẫm mỹ."
Con mụ phẫu thuật thẩm mỹ? Tôi đưa mắt theo hướng Lý Cách Thụy đang nhìn, hóa ra người con bé nói đến là Từ Tịnh Tịnh. Nó nói là Từ Tịnh Tịnh phẫu thuật thẩm mỹ sao? Hôm trước họp lớp chỉ nhìn thoáng qua, tôi còn cảm thấy cô ta đẹp hơn trước rất nhiều, nhưng trông lại có vẻ không được mềm mại tự nhiên như xưa, hóa ra là do phẫu thuật thẩm mỹ. Tôi còn tưởng tại lâu quá không gặp nên tôi không nhớ rõ mặt mũi cô ta thế nào.
Có lẽ Từ Tịnh Tịnh cảm nhận được ánh mắt tò mò của tôi, cô ta quay đầu lại, lúc trông thấy tôi, gương mặt đang tươi cười bỗng chốc cứng đờ. Đúng lúc đó, Khang Cẩn Thừa cũng nhìn thấy tôi, nét mặt thoáng hiện lên vẻ giật mình. Tôi mỉm cười gượng gạo với hai người họ.
Khang Cẩn Thừa tức tốc đi đến chỗ bọn tôi, Từ Tịnh Tịnh cũng theo sau.
Khang Cẩn Thừa ngắm nghía tôi một lượt, đôi mắt đen tuyền ấm áp, khóe miệng mang nét cười, nói: "Hôm nay cậu đẹp lắm!"
Từ Tịnh Tịnh đứng đằng sau nghe thấy cậu ta khen tôi mặt lập tức hơi sầm lại.
Tôi ưỡn thẳng ngực đáp lại: "Cảm ơn! Bình thường tôi cũng vẫn đẹp mà."
Nụ cười trên môi Khang Cẩn Thừa nở rộ, cậu ta nhìn vết sẹo trên tay trái tôi. Đã hơn nửa tháng trôi qua, vết thương lành khá nhanh, chỉ để lại vết sẹo lờ mờ, tôi dán băng cá nhân che lại, nếu không nhìn kỹ thì gần như không thấy được.
Cậu ấy chuyển qua nhìn Lý Cách Thụy: "Hôm nay em ăn mặc kiểu này làm anh không ngờ đó, anh nhớ là hình như em có đặt may lễ phục mà."
Tôi ngoảnh đầu qua nhìn Lý Cách Thụy bảo: "Hóa ra em có đặt may lễ phục, sao không mặc vậy? Em nhìn cái váy lấp lánh chị đang mặc trên người đi, đẹp thế này cơ mà, có thể chói mù mắt người luôn đó."
Miệng Lý Cách Thụy giật giật, lườm tôi một cái làm tôi cảm thấy như thể mình ngốc lắm vậy. Con bé quay qua nói với Khang Cẩn Thừa: "Em nhớ hôm nay anh là khách VIP được mời tới đây để quyên góp chứ có phải để làm giám khảo chấm thi trang phục đâu nhỉ."
Khang Cẩn Thừa bật cười.
Từ Tịnh Tịnh bị Khang Cẩn Thừa bỏ quên nãy giờ bỗng nhiên xen vào: "Grace, chào em!"
Lý Cách Thụy liếc cô ta, nói: "Làm thế nào mà chị lại được tham dự bữa tiệc từ thiện cỡ này vậy?"
Tôi không biết Từ Tịnh Tịnh đã đắc tội gì với Lý Cách Thụy nhưng giọng điệu của con bé với cô ta rõ ràng không phải hỏi mà là đang hoài nghi tư cách tham dự buổi tiệc lớn thế này của cô ta.
"Chị đi cùng Cẩn Thừa." Từ Tịnh Tịnh vẫn giữ thái độ thân thiện với Lý Cách Thụy.
Lý Cách Thụy quay qua Khang Cẩn Thừa lạnh lùng xì một tiếng, Khang Cẩn Thừa còn chưa kịp nói năng gì thì đã bị người khác kéo đi, bỏ lại Từ Tịnh Tịnh.
Lý Cách Thụy liền kéo tay tôi bảo: "Đi thôi! Hai đứa mình kiếm chỗ nào vắng vẻ ăn gì đó đi, ở đây ồn ào quá nuốt không trôi.
"Ừ." Tôi bỏ đi với Lý Cách Thụy, vô tình đưa mắt nhìn lướt qua Từ Tịnh Tịnh, mắt cô ta rực lên như hai ngọn đuốc, giận đến mức có thể bắn ra tia lửa.
"Hình như em rất ghét Từ Tịnh Tịnh." Tôi đi theo Lý Cách Thụy, tìm một góc đánh chén.
Lý Cách Thụy có vẻ rất kinh ngạc: "Chị quen chị ta hả?"
Tôi nhấm nháp nước trái cây, trả lời: "Ừ. Anh em với cô ta là bạn học chung cấp ba, chị đây với anh em cũng là bạn học chung cấp ba."
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Cách Thụy tức thì sáng bừng lên: "Sao tôi đánh hơi được mùi mối tình tay ba đầy cẩu huyết ở đây thế nhỉ?"
"Không chỉ tay ba thôi đâu."
"Ghê vậy luôn hả?"
"Muốn nghe kể không?"
"Mau kể đi." Lý Cách Thụy gật đầu lia lịa, mở to mắt trông đợi tôi buôn chuyện.
Chẳng hiểu sao đúng lúc ấy lại có một tên mặc áo vest xám lù lù xuất hiện trước mặt tôi và Lý Cách Thụy: "Hi! Grace! Lâu rồi không gặp, em về nước khi nào vậy?"
"Đi thôi! Chúng ta đổi chỗ khác ăn." Lý Cách Thụy đảo mắt, không buồn trả lời.
Tuy tên này đang nói chuyện với Lý Cách Thụy, nhưng cặp mắt híp như đường chỉ lại nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt thô bỉ dán chặt lên bờ vai trần và nửa khuôn ngực lộ ra của tôi.
"Cô gái xinh đẹp này là..."
Lý Cách Thụy lập tức đanh mặt kêu lên: "Liên quan quái gì đến anh?"
Nghe câu nói gay gắt của Lý tiểu thư, tôi âm thầm vỗ tay khen hay trong bụng. Con bé định kéo tôi đi chỗ khác, ai dè vừa xoay lưng thì lại có thêm một người phụ nữ trang điểm cầu kỳ xuất hiện trước mặt bọn tôi.
Bà ta tức giận nhìn Lý Cách Thụy chằm chằm: "Grace! Con ăn nói với Eric kiểu gì vậy? Sao con lại ăn mặc thế này? Lễ phục của con đâu?"
Nghe được giọng điệu quen thuộc đã từng nghe từ lâu lắm rồi ấy, ký ức tức thì ùa về khiến tôi có thể nhận ra ngay người này chính là bà Lưu Vân Hoa, mẹ của Khang Cẩn Thừa. Đã tám năm trôi qua, vậy mà thời gian chẳng để lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt bà ấy, vẫn là vẻ đẹp thanh tao như tám năm trước, kể cả thần thái ta đây thượng đẳng giỏi giang hơn người cũng chẳng mảy may suy suyển.
Bà ấy nhanh chóng nhìn qua tôi, kêu lên: "Grace, sao cô ta lại mặc lễ phục của con? Cô ta là ai?"
Lúc thử đồ ban nãy, tôi đã ngờ ngợ rằng có khi nào bộ lễ phục sang trọng này được may cho Lý Cách Thụy không y như rằng. Bà Lưu Vân Hoa nhìn tôi chằm nhằm như muốn thiêu sống tôi, nếu không phải đang ở giữa chốn đông người, có khi bà ấy đã lột bộ đồ ra khỏi người tôi ngay tại đây luôn rồi.
"Chị ấy là bạn tôi." Lý Cách Thụy đáp.
"Bạn nào? Sao dì chưa thấy bao giờ?" Ánh mắt sắc lẹm của bà Lưu Vân Hoa soi xét tôi từ trên xuống dưới một lượt.
Tám năm không gặp, cộng thêm việc tôi đang trang điểm, bà Lưu Vân Hoa đương nhiên đã sớm quên mất một nhân vật cỏn con như tôi rồi. Còn tôi chắc chắn sẽ không tự chuốc nhục vào thân mà đứng ra giới thiệu bản thân.
"Bạn bè tôi trải rộng khắp năm châu bốn bể, bộ dì tính đi khắp nơi để làm quen với bạn của tôi hả?" Lý Cách Thụy nói xong định kéo tôi đi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao mình lại khoái con bé Lý Cách Thụy này rồi, đó là bởi nó bao giờ cũng có thể phản đòn một cách vừa mạnh mẽ lại đúng lúc khiến tôi đây cảm thấy sảng khoái không chịu được.
Eric cũng xen vào hòa giải: "Dì Hoa, từ trước tới giờ Grace vẫn luôn không thích mấy chỗ trang trọng thế này mà, dì cứ để mặc em ấy đi."
"Cháu không cần phải nói đỡ cho nó." Tuy bà Lưu Vân Hoa vẫn cố gắng duy trì vẻ nhã nhặn, nhưng giọng điệu cao hẳn lên chứng tỏ sự nhẫn nại của bà ấy đã đến giới hạn rồi: "Grace,
dì có chuyện muốn nói với con."
Tôi liền bảo Lý Cách Thụy: "Chị đi chỉnh lại lớp make-up một chút đã nhé."
Lý Cách Thụy rõ ràng không muốn chuyện trò gì với bà ấy, kéo tay tôi đi thẳng.
Bà Lưu Vân Hoa bình tĩnh nói: "Grace, con đứng lại cho dì, đừng quên con vẫn chưa tròn hai mươi tuổi đâu."
Lý Cách Thụy dừng bước, không vui vẻ gì ngoái đầu lại nhìn bà Lưu Vân Hoa.
Tôi không biết hai mươi tuổi này là giới hạn gì đối với Lý Cách Thụy, nhưng trông bộ dạng con bé rõ ràng có vẻ vô cùng miễn cưỡng. Tôi vỗ vai nó, ý bảo nó bình tĩnh lại. Lý Cách Thụy nghiến răng, lúc này mới đồng ý đi với bà Lưu Vân Hoa. Trước khi đi, tên Eric còn ngoái đầu lại nhìn tôi một cái, ánh nhìn ấy khiến toàn thân tôi nổi hết cả da gà, tôi xoa tay rồi vội vàng kiếm toilet.
Trong toilet, tôi dặm lại phấn, soi gương chỉnh lại tóc tai, đang định đi ra thì phát hiện có một người đi vào, là Từ Tịnh Tịnh. Tôi vờ như không nhìn thấy cô ta, đi thẳng ra cửa. Thế nhưng cô ta lại không thể giả mù làm lơ mà cứ nhất định phải diễn cảnh phim ngôn tình cẩu huyết mới được.
Từ Tịnh Tịnh chặn đường tôi, cất tiếng hỏi: "Hứa Tinh Tinh, tối hôm họp lớp cô đã đi đâu?"
Tôi vốn định bắt chước giọng điệu của Lý Cách Thụy đáp lại "Liên quan quái gì đến cô", nhưng có điều từ hồi vào đại học tính tình của tôi đã dịu lại nhiều, huống hồ bạn học kiêm hàng xóm cũ bao năm không gặp, tôi cũng nên chừa lại chút mặt mũi cho cô ta chứ, vậy nên tôi chỉ mỉm cười trả lời: "Tối hôm đó hả, tôi có việc đi trước. Ngại quá, không kịp nói tiếng nào với mấy cậu."
Thế nhưng cô nàng hàng xóm kiêm bạn học cũ này đốp lại tôi với giọng điệu như thể đang bắt gian vậy: "Thế à? Tôi còn tưởng cô lôi kéo Cẩn Thừa đi hẹn hò riêng đó."
Tôi không nhịn được phì cười châm chọc: "Giọng điệu này của cậu nghe cứ như thể sợ tôi hẹn riêng với cậu ấy lắm vậy. Sao thế, tối đó cậu ấy cũng có việc về trước mà không nói gì với cậu à?"
Khuôn mặt Từ Tịnh Tịnh thoáng cứng lại, thậm chí tôi có thể nhận ra cô ta đang tức giận đến mức mặt mũi co rúm lại, không phải mấy người phẫu thuật thẩm mỹ xong đều bị liệt cơ mặt sao?
Cô ta điều chỉnh lại biểu cảm, nói tiếp: "Hứa Tinh Tinh sao cô quen được Grace vậy? Cẩn Thừa giới thiệu hai người với nhau à?"
"Từ Tịnh Tịnh à, sao câu nào của cô cũng phải dính đến Khang Cẩn Thừa thế, nếu cô muốn biết đến vậy thì sao không đi mà hỏi cậu ấy, hà cớ gì cứ ở đây vòng vo tra hỏi tôi thế? Cho dù là bạn học cũ kiêm hàng xóm lâu năm với cô, nhưng hình như chúng ta cũng không thân đến mức tôi quen ai cũng phải báo cho cô biết... Làm ơn tránh qua cho tôi đi." Nhìn vẻ mặt khó coi của Từ Tịnh Tịnh, lòng tôi hả hê khôn tả, ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang bước ra khỏi toilet.
Ra tới sảnh, tôi nhìn quanh mãi nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Lý Cách Thụy đâu, đã hứa là sẽ không bỏ rơi tôi như một con ngốc trốn ở một góc ăn bánh rồi mà, rốt cuộc vẫn biến mất. Tôi gọi điện thì con bé không bắt máy, thế là tôi lại đảo quanh mấy vòng nhưng vẫn chẳng tìm thấy nó đâu. Bởi vậy, sau này ai mà nói với tôi câu sẽ không bỏ rơi em như một con ngốc trốn ở góc ăn uống gì đó, tôi tuyệt đối sẽ không tin đâu.
Tôi lại đưa mắt nhìn quanh, định tìm bà Lưu Vân Hoa hoặc Khang Cẩn Thừa, không chừng sẽ thấy Lý Cách Thụy, thế nhưng cũng chẳng thấy hai người này đâu. Tôi đang nghĩ có nên làm một con ngốc trốn vào góc đánh chén không thì đúng lúc đó có một nhân viên phục vụ bưng đồ uống đi ngang qua.
Tôi lập tức giữ lại: "Xin hỏi anh có nhìn thấy một người mặc âu phục kẻ caro, cao xấp xỉ tôi hay không..."
"Chị đang hỏi cô Lý Cách Thụy phải không ạ?"
"Đúng rồi đúng rồi!"
"Hình như cô ấy đang ở trong phòng nghỉ phía đằng kia, chị qua đó xem sao ạ."
"Cảm ơn." Tôi đạp đôi giày cao mười phân đi về phía phòng nghỉ.
Mở cửa phòng nghỉ ra, bên trong chẳng có ai, cũng không bật đèn, chỉ có mỗi ngọn đèn trần trong góc le lói. Có lẽ cửa sổ đối diện không đóng lại, rèm cửa nặng trĩu bị gió thổi tốc lên bay phần phật. Tuy bảo là phòng nghỉ nhưng thực ra lại giống phòng họp hơn, một chiếc bàn hội nghị to đùng đặt ngay chính giữa chiếm hết phân nửa phòng, xung quanh bày đầy ghế.
Đi giày cao gót cả buổi tối, chân tôi đau nhức dữ dội, tôi đành kiếm đại một cái ghế để ngồi xuống, tháo giày ra, xoa bóp lòng bàn chân. Đang xoa xoa nắn nắn, cửa ra vào đối diện bỗng dưng bật mở, có hai người đi vào, một nam một nữ. Giờ tôi mới phát hiện ra căn phòng này có hai cái cửa, một cửa trước một cửa tôi đi vào bằng cửa sau, còn đôi nam nữ kia thì đi vào bằng cửa trước. Hai người vừa bước vào đã chẳng thèm để ý xung quanh điên cuồng lao vào ôm ấp, "cắn xé" nhau đủ kiểu.
Ôi cha mẹ ơi, tình huống gì thế này? Mù mắt tôi rồi! Ngọn đèn trần vừa vặn chiếu đúng chỗ hai người họ, có lẽ là một đôi uyên ương tranh thủ cơ hội đánh dã chiến đây mà. Nhờ ánh sáng le lói mà tôi được chiêm ngưỡng thân hình quyến rũ của cô gái kia. Mái tóc dài xinh đẹp của cô ta hất lên, lộ ra nửa khuôn mặt, không ngờ lại là người lúc nãy tôi với Lý Cách Thụy nói chuyện cùng. Lý Cách Thụy bảo cô ta là người mẫu đang hot, tên là Doãn Lâm San gì đó, nghe nói gần đây đang được bao nuôi nên định tiến vào làng giải trí. Gã đàn ông đang vụng trộm với cô ta đổi vị trí, không ngờ lại là cái tên Eric mắt hí háo sắc.
Tôi hoảng quá nên vội vàng thụp người, chui xuống dưới gầm bàn.
Một lúc sau, người nữ kia đột nhiên đẩy gã Eric ra: "Khoan, xem trong này có ai không đã?"
"Chắc không có ai đâu. Nhưng đằng trước còn một cái cửa nữa, để anh đi đóng." Nói xong, Eric buông cô nàng ra rồi tiến về chỗ tôi đang trốn.
Vì trong phòng chỉ có mỗi chỗ hai người họ đứng là sáng đèn, nên bọn họ không nhìn thấy rõ chỗ tôi. Nhưng nếu tên Eric đi đóng cửa thì chắc chắn sẽ nhìn thấy tôi, thế là tôi đành men theo bàn, bò vào trong rèm cửa sổ. Đang, bò thì tôi bỗng đụng phải một thứ gì đó, trong ánh sáng lờ mờ, một đôi giày da của nam xuất hiện trước mắt khiến tôi sợ chết khiếp, suýt chút nữa đã hét toáng lên rồi, may mà người đó kịp thời đưa tay ra chặn miệng rồi kéo tôi vào lòng.
"Là tớ." Người ấy thầm thì bên tai tôi.
Toàn thân tôi cứng đờ, không ngờ là Khang Cẩn Thừa. Cậu ấy ở đây hồi nào vậy? Rõ ràng lúc tôi đi vào chẳng có ai cơ mà.
"Khóa hết cả hai cửa rồi." Eric cất tiếng.
Doãn Lâm San hỏi: "Lúc nãy anh có nghe thấy tiếng gì không?"
Tôi nghe câu này mà sợ đến mức im thin thít, không dám cựa quậy, ngoan ngoãn nép vào khuôn ngực ấm áp của Khang Cẩn Thừa, trốn trong rèm cửa.
"Có tiếng gì đâu. Chắc là tiếng gió thôi." Giọng điệu của Eric đột nhiên trở nên hết sức đê tiện: "Cục cưng à, anh nhắm cưng lâu lắm rồi."
"Thấy ghét à!"
Mấy câu buồn nôn của hai người kia làm tôi rùng mình. Khang Cẩn Thừa đằng sau cũng cảm nhận được tôi đang khó chịu nên càng ôm tôi chặt hơn, hơi thở ấm áp của cậu ấy lởn vởn quanh tai tôi như trêu ngươi.
May mà hai người kia không tiếp tục phun ra mấy câu buồn nôn nữa mà trực tiếp vào thẳng vấn đề. Sau đó là một loạt âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt tía tai. Tuy thời đại học đã từng càn quét một đống phim mát mẻ từ châu Á sang châu Âu rồi lại từ châu Âu qua đến tận châu Phi, nhưng tận mắt chứng kiến hình ảnh sống động thế này khiến tôi nhất thời không thích ứng nổi. Tuy nhiên, điều khiến tôi sống dở chết dở nhất là Khang Cẩn Thừa đang đứng sát rạt ngay sau lưng tôi, hơi thở của cậu ấy cũng theo hành động của đôi nam nữ kia mà dần trở nên gấp gáp, nóng rực, đôi tay đang ôm eo tôi cũng từ từ siết lại.
Nếu không phải sợ kinh động đến đôi uyên ương đang thác loạn trên bàn hội nghị kia, chắc tôi đã nhảy dựng lên từ nãy rồi. Tôi nghiến răng, cố sức cạy ngón tay ôm siết của Khang Cẩn Thừa ra, không cho cậu ấy táy máy nữa, nhưng không ăn nhằm gì so với sức của cậu ấy. Sau đó cậu ấy còn vùi mặt vào gáy tôi cọ cọ, cảm giác mềm mềm ấm ấm trên cổ làm tôi giật bắn người. Á! Cái tên này đang hôn cổ tôi đấy à? Tôi ra sức cạy ngón tay cậu ấy, muốn cậu ấy tỉnh táo lại một chút.
May mà chỉ vài phút sau tên Eric đã xong việc, âm thanh phát ra từ miệng của Doãn Lâm San cứ y như mấy diễn viên trong phim người lớn. Nếu có chuyên gia cao cấp từng xem qua vô số phim con heo là Giai Dao ở đây thì nhất định nó sẽ phổ cập kiến thức cho tôi với Tiểu Bạch rằng, cái thứ chưa ra đến chợ đã hết tiền như tên Eric này, người đời gọi là yếu sinh lý, còn hành động của Doãn Lâm San chỉ đang khiến gã Eric thấy thêm phần tình thú mà thôi...
Hai người đó thu dọn sơ qua rồi rời khỏi phòng họp, tôi nhẹ nhõm thở hắt ra rồi vỗ mạnh mu bàn tay Khang Cẩn Thừa, kêu lên: "Ê, bọn họ đi rồi, cậu buông tay ra được rồi đấy."
Nhưng cậu ấy chẳng có vẻ gì là muốn buông cả.
Tôi ngoái đầu lại trừng mắt với Khang Cẩn Thừa, ánh sáng le lói vừa vặn soi ngay đôi mắt sâu hun hút của cậu ấy. Sống mũi thẳng tắp, đôi môi vát mỏng, hết thảy đều đang kề sát bên, tôi vô thức muốn tách ra, nhưng ngờ đâu cậu ấy lại đột nhiên áp tới, giây tiếp theo thì môi tôi đã bị khóa lại. Bùm, đầu óc tôi trống rỗng. Cậu ấy xoay người tôi lại, mặt đối mặt ôm siết tôi, tôi gần như nằm trọn trong lòng cậu ấy.
"Cậu.." Tôi định nói "cậu buông tôi ra", nhưng vừa mới hé miệng thì cậu ấy liền thừa cơ len vào, hương rượu nhàn nhạt trong phút chốc tràn ngập khoang miệng tôi. Tôi cố vùng vẫy đập hai tay lên ngực cậu ấy, nhưng tay cậu ấy quá khỏe, một tay cố định sau gáy tôi, tay kia thì ôm quanh eo tôi ôm siết lại, không cho tôi nhúc nhích.
Dần dần tôi cũng từng chút một buông bỏ kháng cự, cảm giác cả người mềm nhũn như có lửa đốt, không còn sức giãy giụa, để mặc cậu ấy muốn làm gì thì làm. Cho đến khi tôi sắp không thở nổi, toàn thân cứng đờ, cậu ấy thấy vậy mới chịu buông tôi ra.
Không khí trong lành ùa vào, tôi ra sức thở hồng hộc, hít lấy hít để. Còn cậu ấy thì gục đầu xuống vai tôi, sau đó ôm tôi rồi thấp giọng nói: "Xin lỗi, Tinh Tinh, tớ không kiềm chế được..." Cậu ấy chầm chậm ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt gọn lại những sợi tóc bị mình làm rối đang xõa trên mặt tôi: "Cậu đỡ hơn chưa?"
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào bên trong, tôi nhìn thấy được sự áy náy hiện lên trên khuôn mặt cậu ấy. Tôi nhất thời không biết nên mô tả cảm xúc của mình như nào nữa, hoảng hốt, bực dọc, giận dữ, xấu hổ, đều đủ hết. Ban đầu khi bị cậu ấy cưỡng hôn, tôi chỉ muốn cho cậu ấy một cái bạt tai, không phải tôi muốn làm bộ làm tịch, mà bởi đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, hơn nữa cậu ấy hành động như vậy thật sự rất lỗ mãng.
Nhưng càng hôn, tôi lại bắt đầu cảm thấy vô cùng hưởng thụ, thậm chí trong lòng còn vui mừng vì nụ hôn đầu của tôi là dành cho cậu ấy, nếu không phải do lần đầu thiếu kinh nghiệm nên suýt nữa tắt thở thì có khi tôi đã không buông ra sớm như thế rồi. Chị đây để dành nụ hôn đầu từng ấy năm, vậy mà lại bị cướp mất, thế nhưng cũng không thể để lộ ra sự thật là già cỡ này rồi mà
vẫn chưa hôn ai bao giờ, tôi đành phải bình thản nói với cậu ấy: "Chuyện vừa xảy ra tôi sẽ coi như do cậu uống say, lại bị cảnh ban nãy kích thích, nhất thời không kiềm chế được, vậy nên tôi sẽ không tính sổ với cậu, cậu đừng để trong lòng, cũng đừng cảm thấy nặng nề, dù gì cũng là người lớn hết cả rồi."
Cậu ấy cau mày, im lặng không nói gì.
"Ra khỏi đây rồi, chúng ta sẽ coi như chưa từng có gì xảy ra. Được rồi, giờ cậu buông ra được chưa?" Tôi gần như nằm trọn trong lòng Khang Cẩn Thừa, cậu ấy ngồi tựa lưng vào tường,
phía trước là bàn hội nghị đằng sau là tấm rèm cửa trĩu nặng, che chắn bọn tôi vô cùng kín đáo, kể cả có người đi vào cũng không nhìn thấy được gì, quả là vị trí tuyệt vời để lén lút vụng trộm.
Cậu ấy dường như đã nghĩ thông suốt, ánh mắt bối rối rốt cuộc cũng lấy lại được sự điềm tĩnh, lập tức buông tôi ra. Được giải phóng, tôi tức thì chạy ra khỏi phạm vi hô hấp của đối phương. Hơi thở của cậu ấy như có độc, hơn nữa còn có thể khiến tôi mê muội sa ngã. Thế nhưng động tác của tôi lại hơi mạnh, đang tính chạy đi nhưng vì không gian quá hẹp nên tôi vấp phải chân ghế, thành ra ngã sõng soài trên đất, tôi lập tức gào lên đau đớn.
"Sao cậu vẫn cứ đi đứng không biết nhìn trước ngó sau như vậy hả?" Cậu ấy vội vàng đi đến đưa tay đỡ tôi dậy.
Tôi tức tối nói: "Cái phòng tối om om thế này thì nhìn đường kiểu gì? Tớ có phải là mèo đâu!"
Cậu ấy bật hết đèn trong phòng lên, rồi quay trở lại, định lật váy tôi lên xem đầu gối có sao không. Tôi cảnh giác giữ váy lại, kêu lên: "Cậu lại muốn làm gì thế hả?!"
"Để tớ xem xem có bị thương chỗ nào không? Yên tâm đi tớ không ăn thịt cậu đâu mà lo." Cậu ấy cẩn thận nâng váy tôi lên, may mà sàn có lót thảm nên đầu gối chân phải của tôi chỉ bị trầy da một chút.
Hừ! Lại còn dám nói là không ăn thịt tôi đâu trong khi ban nãy vừa mới "ăn" miệng tôi xong. Vừa nghĩ đến nụ hôn vừa rồi là mặt tôi lại nóng bừng lên.
"Giờ đi ra ngoài, hỏi phục vụ xem có thuốc sát trùng không, bôi lên cái đã." Cậu ấy vuốt phẳng váy cho tôi rồi đỡ tôi đứng dậy, thấy mặt tôi vẫn còn bối rối, cậu ấy đưa tay ra lướt nhẹ ngón tay trên mặt tôi: "Mặt cậu nóng thế."
Tôi hất tay cậu ấy ra, định lùi về phía sau né tránh, nhưng đằng sau lại chình ình cái bàn to đùng, thành ra tôi hết đường trốn chạy. Tôi đành phải ôm kín mặt, kêu lên: "Tại tay cậu lạnh quá thì có ấy."
"Vậy sao?" Cậu ấy tiện thể bắt lấy tay tôi, hơi ấm từ tay cậu - nhanh chóng lan đến đầu ngón tay tôi, bàn tay cậu ấy chẳng hề lạnh chút nào, trái lại tay tôi có hơi lành lạnh.
"Phải rồi, tôi muốn đi tìm Grace."
"Tớ đi với cậu."
"Không cần."
"Ừm, không cần khách sáo với tớ."
...
Tôi không kháng cự nổi sức cậu ấy, bị đối phương kéo ra khỏi cái phòng họp quỷ quái này. Cậu ấy cũng không đưa tôi ra sảnh, mà lại kéo tôi đến toilet. Lúc cậu ấy đẩy tôi vào toilet nữ, đã nhẹ nhàng nói thầm bên tai tôi rằng: "Trang điểm lại đi, son môi lem rồi kìa."
Tôi lập tức che kín miệng nụ hôn vừa rồi... Tôi không do dự cuống cuồng chạy vào trong toilet, âm thanh trầm khàn quyến rũ của cậu ấy lại từ ngoài cửa vọng vào: "Túi của cậu."
Tôi lại hớt hải chạy ra cầm lấy túi xách trong tay cậu ấy, tặng thêm cái trừng mắt, cậu ấy bật cười ha hả đầy sảng khoái, chứng tỏ tâm trạng đang vô cùng tốt.
Tôi soi gương kiểm tra, hình như không chỉ có lớp son nhòe đi mà cả môi cũng hơi sưng lên nữa. Hết thảy đều tại cái tên đang đứng ngoài cửa kia! Quỷ mới biết có phải là nụ hôn đầu của cậu ấy hay không? Lại cộng thêm câu bạn gái xếp hàng dài hết dọc sông Trường Giang của Lý Cách Thụy khiến tôi tức anh ách. Trang điểm xong xuôi, tôi hung hăng nói với tấm gương: "Lần sau mà còn dám làm thế với chị, chị đây sẽ cho ngươi một trận nên thân."
Lúc ra khỏi toilet, tôi cứ tưởng Khang Cẩn Thừa đã đi rồi nhưng không ngờ cậu ấy vẫn đang đứng tựa vào cửa, hai tay đút túi quần, mắt khép hờ, trông có vẻ uể oải. Cậu ấy vừa nhìn thấy tôi đi ra thì liền nắm tay tôi kéo đi.
Không nói tiếng nào đã nắm tay. Tôi muốn chống cự cũng không được.
"Cậu làm vậy sẽ có người hiểu lầm đó."
"Hiểu lầm chuyện gì? Cậu khiêu khích tớ đủ đường, khích xong thì chuồn, không sợ tớ hiểu lầm sao?"
"Tớ khiêu khích cậu hồi nào?"
"Trưa nay, tự nhiên gọi điện thoại tới, lại còn kêu trời đẹp nữa?"
"Đó là do tớ bất cẩn bấm nhầm số thôi, cũng đâu thể dập máy luôn được đúng không? Như vậy thì không lịch sự chút nào"
"Đúng là giỏi kiếm cớ thật đấy." Cậu ấy kéo tôi tiến vào trong sảnh.
"Tớ muốn đi tìm Grace." Tôi cố rút tay ra, nhưng cậu ấy vẫn khư khư nắm chặt không chịu buông.
"Grace bây giờ chắc hẳn cũng đang sứt đầu mẻ trán, không có thời gian lo cho cậu đâu. Cậu cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh tớ, bao giờ tan tiệc tớ đưa cậu về."
"Không phải là cậu có bạn gái rồi sao?"
"Ai?"
"Cậu nói xem ai?" Tên này lại còn giả ngốc nữa.
"Có phải là tiệc khiêu vũ đâu, cần gì có bạn gái? Tớ chỉ đại diện cho Ogilvy đến đây quyên góp thôi... Còn Từ Tịnh Tịnh rất thân với người bên phía tổ chức."
"Vậy mà người ta bảo là đi theo cậu đến đấy đó."
Cậu ấy nheo mắt, khóe miệng cong lên, hỏi: "Hứa Tinh Tinh, cậu đang ghen đấy à?"
Tôi bật cười ha ha, kêu lên: "Tớ cần gì phải ghen với cô ta? Nếu cô ta nhìn thấy cậu nắm tay tớ thế này thì người nên ghen phải là cô ta mới phải chứ? Cho nên, Khang tổng à, cậu nên buông tay tớ ra để tránh bị nghi ngờ."
Quả nhiên cậu ấy coi lời tôi như gió thoảng qua tai.
Tôi đành bất lực để mặc cậu ấy kéo đi, đúng lúc đến sảnh thì gặp Lý Cách Thụy và bà Lưu Vân Hoa từ phía đối diện đi tới. Tôi nhìn thấy Lý Cách Thụy hệt như thấy ngôi sao may mắn vậy, chỉ hận không thể chạy ù đến bên con bé, nhưng tay vẫn còn đang bị nắm chặt, có muốn chạy cũng không được.
Trong lúc tiến lại gần, cặp mắt sắc lẹm của bà Lưu Vân Hoa lập tức nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang "nắm chặt lấy nhau của tôi và Khang Cẩn Thừa, không, không phải nắm chặt, mà là cậu ấy cưỡng ép kéo tôi đi.
Đúng lúc đó, Lý Cách Thụy cũng trông thấy, con bé lập tức kêu lên: "Này, anh kéo tay bạn tôi làm gì vậy? Mau buông ra!"
Lý Cách Thụy vẫn là con người của hành động, con bé không chỉ nói miệng, mà còn trực tiếp xông đến tính tách bọn tôi ra nữa. Trong lòng tôi âm thầm gào thét mau mau đến đây giải
cứu chị đi, thế nhưng Khang Cẩn Thừa dùng một tay chặn con bé lại cách tôi nửa mét, xoay xở thế nào cũng không lại gần hơn được.
Bà Lưu Vân Hoa nhịn hết nổi, hét lên: "Cẩn Thừa! Con đang làm cái gì vậy?"
Khang Cẩn Thừa nghiêm túc nói: "Con đang nắm tay bạn gái mình, mọi người cũng ý kiến sao?"
Câu nói này của Khang Cẩn Thừa khiến mấy người bọn tôi đều bàng hoàng ngẩn ra tại chỗ.
"Cậu đang đùa đấy à?" Tôi trừng mắt quay sang nhìn Khang Cẩn Thừa, cậu ấy chỉ đáp lại bằng một nụ cười bí ẩn. Tôi lại nhìn qua Lý Cách Thụy và bà Lưu Vân Hoa, hai người họ cũng
sững sờ y hệt tôi, nhất là bà Lưu Vân Hoa, trông bà ấy rõ ràng là sắp sửa phát điên nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế. Tôi đành vận hết sức bình sinh giật tay ra, cuối cùng lần này cũng thành công.
Khang Cẩn Thừa mỉm cười nói: "Mẹ, Grace, chính thức giới thiệu với hai người, đây là bạn gái của con, Hứa Tinh Tinh.
"Hứa Tinh Tinh?" Bà Lưu Vân Hoa sửng sốt.
Khang Cẩn Thừa nói tiếp: "Phải, mẹ cũng biết mà, hồi trước lúc bố con nằm viện, Hứa Tinh Tinh hay mang canh đến thăm đó."
Khóe miệng tôi khẽ giật, hóa ra tôi là "Hứa Tỉnh Tinh hay mang canh", tuy ngoài mặt vẫn đang cười, nhưng trong lòng tôi thì đang thầm mắng tên Khang Cẩn Thừa này.
Cặp mắt phượng xinh đẹp của bà Lưu Vân Hoa nhìn tôi chằm chằm, có vẻ gì đó như thể không tin được, bà ấy cất giọng mỉa mai: "Đúng là con gái lớn rồi có khác, thay đổi đến độ suýt chút nữa khiến tôi không nhận ra.
"Cháu chào dì ạ." Tính cách cay nghiệt và kiêu ngạo của bà Lưu Vân Hoa ngày nào vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức tôi, nhưng tôi vẫn cố giữ thái độ lễ phép.
"Không cần phải khách sáo, mới nãy gặp tôi cô cũng đâu có khách sáo như vậy." Bà Lưu Vân Hoa hừ lạnh.
Lý Cách Thụy đột nhiên mỉa mai lại: "Vừa nãy dì chỉ trích người ta mặc đồ của tôi, thái độ không ưa nổi, đổi lại là tôi, tôi cũng giả bộ không quen."
"Grace! Cẩn thận thái độ ăn nói của con đó." Bà Lưu Vân Hoa tức đến độ siết chặt nắm tay.
"Tôi là vậy đó!"
Thái độ "tôi thích nhìn bà tức nhưng không làm gì được tôi" của Lý Cách Thụy khiến tôi phục sát đất, đây chính xác là kiểu chẳng có gì ngoài điều kiện, thích gì thì làm đó.
"Buổi tiệc tối nay cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta đi thôi." Lý Cách Thụy kéo tay tôi tính bỏ đi thì bị Khang Cẩn Thừa ngăn lại.
"Cô ấy là bạn gái của anh, đưa cô ấy về là trách nhiệm của anh, cứ để đó cho anh." Khang Cẩn Thừa thuận thế nắm lấy tay tôi.
Tôi hệt như con rối vải bị hai người đó kéo qua kéo lại, dù sao thì Lý Cách Thụy cũng là con gái, không thể khỏe bằng Khang Cẩn Thừa được. Nhưng với tính cách của Lý Cách Thụy, con bé nhất định còn lâu mới cam tâm buông ra. Không muốn bị kéo qua kéo lại trước mặt bàn dân thiên hạ nên tôi đành nói với Lý Cách Thụy: "Chị về trước đây, anh em là bạn học cũ của chị nên không sao đâu. Em giữ đồ giúp chị, hôm nào gửi qua cho chị nhé."
Lý Cách Thụy nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi mới buông tay ra nói: "Về nhà thì nhắn tin cho tôi, anh ta mà bắt nạt chị thì chị phải cho tôi biết ngay đấy."
Tôi cười cười, cái con bé này đúng là khiến người ta phải yêu thương mà. Tôi lễ phép chào bà Lưu Vân Hoa, tuy mặt bà ấy vẫn lạnh như tiền nhưng tôi cũng không muốn làm một người không có gia giáo phép tắc.
Vừa quay người lại, tôi liền trông thấy Từ Tịnh Tịnh đứng cách đó không xa. Vẻ mặt Từ Tịnh Tịnh cực kỳ khó coi, không biết cô ta đã nghe được bao nhiêu phần từ câu chuyện vừa rồi nữa nhưng e là bây giờ cô ta đang căm hận tôi tột độ đây.
Từ Tịnh Tịnh nói: "Cẩn Thừa, cậu đi đâu vậy? Buổi tiệc còn chưa kết thúc mà."
Khang Cẩn Thừa đáp lại: "Giờ tôi đưa Tinh Tinh về trước đã, lát nữa tôi sẽ sắp xếp người đến đón cậu."
Tôi liếc nhìn cậu ấy, vị huynh đài này, huynh cũng biết sắp xếp thật đấy. Tuy nhiên đối với phụ nữ thì phải áp dụng cương lĩnh một trung tâm hai nguyên tắc¹, mỗi tay một cô thì sớm muộn gì cũng mỏi nhừ.
( 1 )Một trung tâm hai nguyên tắc là nguyên tắc được trích từ cương lĩnh của Đảng, một lấy phát triển kinh tế làm trung tâm, hai là giữ vững nguyên tắc của Đảng, Xã hội chủ nghĩa, Mác...
Từ Tịnh Tịnh lại nói: "Nhưng cậu uống rượu rồi, không lái xe được đâu."
Tôi cũng nhân cơ hội nói leo: "Đúng đó, cậu uống rượu thì không được lái xe đâu, tớ tự bắt xe về là được rồi."
"Yên tâm, có tài xế." Khang Cẩn Thừa không cho tôi bất cứ cơ hội nào để kháng cự, kéo tôi thẳng ra thang máy. Ra đến cổng chính, quả nhiên tài xế của cậu ấy đã đỗ xe chờ sẵn.
"Khang Cẩn Thừa, đã ra đến đây rồi thì cậu không cần phải dối lòng nữa, bận gì thì đi đi, tớ có thể tự bắt xe về nhà mà" Tôi cố giãy giụa nốt lần cuối, không biết cái con người này hôm nay bị làm sao nữa? Lý Cách Thụy mang tôi ra làm lá chắn thì tôi còn có thể hiểu được tâm lý không muốn mặc váy dạ hội của con bé, nhưng sao đến cả cậu ấy cũng muốn đem tôi ra làm lá chắn thế, rõ ràng Từ Tịnh Tịnh là một sự lựa chọn rất tốt cơ mà.
Nhưng cậu ấy vẫn chẳng mảy may để tâm đến những gì tôi nói, lập tức nhét tôi vào hàng ghế sau, cậu ấy báo cho tài xế biết địa chỉ nhà tôi rồi cũng ngồi vào theo. Tài xế này chính là
người lần trước chở tôi về công ty, anh ấy chẳng hề ngạc nhiên chút nào, vô cùng bình tĩnh lái xe về khu chung cư nhà tôi.
Tôi vội vàng muốn về nhà, nhưng vừa bước xuống xe, cậu ấy đột nhiên kéo tôi lại: "Tinh Tinh!"
Tôi hít sâu một hơi rồi nói: "Khang Cẩn Thừa, tối hôm nay cậu hơi quá chén rồi, hết thảy những chuyện xảy ra tối nay cậu hãy coi như một giấc mơ đi, ngày mai khi cậu tỉnh rượu rồi, mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra. Ngoan! Mau đi về đi."
Tôi cố nặn ra một nụ cười mà tôi vẫn tự cho là hết sức xinh đẹp với hy vọng nó có thể xoa dịu kiêm lừa phỉnh người khác.
"Chút xíu rượu đó chẳng nhằm nhò gì với anh cả." Cậu ấy đột nhiên nâng tay tôi lên, nhẹ nhàng áp môi hôn lên mu bàn tay, nở nụ cười khiến người khác phải ngẩn ngơ.
Vị trí nụ hôn trên mu bàn tay hệt như bị phỏng, xúc cảm mềm mại trong nháy mắt từ một điểm lan ra hết cả bàn tay rồi từ cánh tay phải của tôi chạy tốc hành vào thẳng trong tim. Tôi nghe tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, nhìn nụ cười của cậu ấy, tôi bỗng thấy chóng mặt, chỉ sợ nếu cứ tiếp tục mặt đối mặt với cậu ấy thế này, tôi sẽ bị choáng ngất ra đây mất. Tôi dồn sức rút tay lại, lắp bắp nói rằng: "Cậu... cậu ở Mỹ tám năm có khác, lắm... lắm trò phong phú thật."
"Không phải học được ở Mỹ, mà là anh thích em." Cậu ấy nghiêm túc tuyên bố.
Cơ thể tôi cứng đờ hệt như bị điểm huyệt, không thể tin được những gì vừa lọt vào tai mình. Cậu ấy đang tỏ tình với tôi ư? Tám năm không gặp, chỉ mới gặp lại nhau hai ba lần sau từng ấy thời gian, vậy mà cậu ấy lại đột nhiên tỏ tình với tôi...
"Tinh Tinh, anh thích em." Cậu ấy lặp lại, ánh mắt vô cùng nghiêm túc và chân thật: "Làm bạn gái của anh nhé, được không?"
Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy, như thể nghe được truyện "Nghìn lẻ một đêm" vậy, tôi nhất thời không nhịn được, phì cười thành tiếng: "Tế bào hài hước của cậu phong phú hơn tám năm trước nhiều đấy."
Phản ứng của tôi khiến cậu ấy nhíu mày thất vọng: "Anh đang nghiêm túc đấy."
Nhìn ánh mắt chân thành của đối phương, tôi từ từ thu lại nụ cười, nói rằng: "Nhưng nghe kiểu gì cũng giống như đang đùa ấy."
"Tinh Tinh!"
"Khoan đã, cậu đừng nói gì hết." Tôi cần phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Cậu ấy cứ thế đứng trước mặt tôi, nhìn tôi cúi gằm đầu, hai tay kéo váy trầm tư.
Tôi hít sâu, lặng lẽ nhìn cậu ấy và nói rằng: "Khang Gia Vĩ, à không, Khang Cẩn Thừa, cậu dựa vào đâu mà nghĩ là tám năm trôi qua rồi, tớ của bây giờ sẽ bằng lòng làm bạn gái cậu chứ? Lỡ như tớ kết hôn rồi thì sao? Hoặc tớ đã có bạn trai thì sao?"
Cậu ấy cau mày, nhìn tôi như thể tôi đang sỉ nhục trí thông minh của cậu ấy vậy: "Em đã kết hôn chưa?"
"Đương nhiên là chưa."
"Vậy có bạn trai chưa?"
"Cũng chưa luôn." Nói xong, tôi chỉ muốn vả vào miệng mình một cái, phải vội vàng nhấn mạnh bổ sung thêm rằng: "Tuy bây giờ vẫn chưa có bạn trai chính thức nhưng người theo đuổi tớ nhiều lắm, chưa biết chừng bỗng dưng mai lại có."
"Tiểu Bạch và Giai Dao nói với anh rồi, bây giờ em vẫn đang độc thân. Cho dù em có người theo đuổi hay đã có bạn trai rồi thì cũng không sao hết. Hiện tại anh đã quay trở về, anh sẽ nói với những người theo đuổi em rằng, anh mới là bạn trai của em để bọn họ về sau không quấy rầy em nữa. Còn nếu em đã có bạn trai rồi thì anh cũng sẽ nghĩ cách biến kẻ đó trở thành bạn trai cũ." Cậu ấy hiên ngang tuyên bố.
Trời đất! Tên này đang copy phong cách của Lý Cách Thụy đấy hả? Không hổ là anh em tám năm trời. Sớm muộn gì tôi cũng phải cho hai đứa dám bán bạn cầu vinh Tiểu Bạch với Giai Dao kia một trận.
"Cậu đừng có tự tin thái quá như vậy, cậu cho là cậu chắc chắn có thể trở thành bạn trai của tớ à?" Tôi nghĩ nếu không phải mình điên thì chắc chắn là cậu ấy điên rồi.
"Vì anh thích em."
Trái tim tôi như bị thứ gì đó bắn trúng, bốn chữ đơn giản đó giờ phút này lại như lời tâm tình êm dịu nhất thế gian. Tại sao những lời này lại dễ chịu đến vậy? Tại sao những lời này lại êm tai và dễ nghe đến thế? Trong lòng tôi vô cùng hân hoan, nhưng lý trí và hệ thống phòng ngự lại bảo tôi phải kiềm chế sự rộn ràng trong lòng lại.
"Cậu đúng là kỳ lạ. Tám năm trước nói biến mất liền biến mất, thậm chí không có đến một lời từ biệt, tám năm sau lại đùng đùng trở về rồi bảo thích tớ. Nếu như cậu thật sự thích tớ, tại sao không nói từ tám năm trước? Nếu như tớ không nhầm thì tám năm trước người cậu thích là Từ Tịnh Tịnh cơ mà. Người ta không chỉ cùng đi Mỹ với cậu, mà đến tận hôm nay vẫn đứng bên cạnh cậu. Cảm giác cho dù cậu có lên trời hay xuống bể, cô ấy vẫn sẽ ở bên cạnh cậu, ra dáng bạn gái của cậu lắm đấy. Cậu tỏ tình với tớ thế này, vậy có ổn không?"
Cậu ấy nghiêm túc nói rằng: "Thích Từ Tịnh Tịnh là chuyện hồi đó đứa con trai nào cũng làm, cũng như việc con gái bọn em năm ấy ai cũng thích Cao Trạm thôi. Nhưng anh có thể
khẳng định rằng, người anh thực sự thích là em. Tám năm trước, chúng ta vẫn chưa thành niên, em luôn nói là trước khi vào đại học không được yêu đương... Sau đó thì anh lại đi... Bây giờ anh trở về rồi, mọi người đều lớn hết cả rồi, tuổi tác cũng không còn là vấn đề nữa."
Tôi đỡ trán, vẫn chưa thể ngay lập tức tiêu hóa hết đoạn đối thoại bên trên. Tám năm nay, rốt cuộc cậu ấy đã trải qua những gì vậy? Thực sự quá kỳ lạ. Tôi không nhịn được hỏi cậu ấy: "Có phải cậu có chuyện gì khó nói không?"
"Chuyện khó nói gì cơ?"
"Thật ra cậu thích đàn ông, nhưng với thân phận và địa vị của cậu hiện tại, cậu không thể ở bên cạnh người mình yêu, nên cậu đành trở về, kéo đồng bọn tốt năm xưa là tớ đây làm bình phong. Nếu là như thế, tớ có thể giúp đỡ cậu."
"Anh khẳng định rằng mình thích con gái, không hề có hứng thú với tình yêu đồng giới, anh chỉ muốn em làm bạn gái anh thôi."
Tôi trầm ngâm.
"Tinh Tinh!"
"Được rồi! Tớ thấy hôm nay cậu đã làm nhiều chuyện thiếu lý trí quá rồi, cho nên trước mắt tạm hoãn lại lời tỏ tình không thể hiểu nổi này đi, chắc là do cậu quá chén thôi."
"Anh biết bây giờ dù anh có nói gì thì em cũng không tin vậy chờ sáng mai. Sáng mai anh sẽ qua đón em đi làm."
"Đừng! Sáng mai đừng đến đây! Tớ cần một tuần để tiêu hóa, không, một tháng, một tháng sau hẵng nói."
"Được, một tháng thì một tháng. Dù gì thì sau một tháng nữa, mặc kệ em có đồng ý hay không cũng không thay đổi được kết quả này."
"Một tháng này, cậu không được đến tìm tớ, cũng không được liên lạc, để tớ suy nghĩ thấu đáo đã. Tạm biệt!" Tôi xách váy chạy biến về nhà.
Quý cô Giai Nhân trông thấy tôi mặc váy xống lộng lẫy thì hết cả hồn. Tôi bèn giải thích là do có người bạn không muốn mặc đồ nữ, nên nhờ tôi mặc hộ. Mặt quý cô Giai Nhân cứ như nhìn thấy ma. Mẹ tôi không thể hiểu nổi tại sao cứ cách vài ba bữa là tôi lại bị mang ra làm bia đỡ đạn như thế. Đợt trước thì bị một vố người ta đánh nhau làm tôi bị thương, hôm nay lại có người không muốn mặc đồ nhờ tôi mặc giùm, không chừng một hôm nào đó có ai không muốn đẻ con thì có khi kiếm tôi đẻ giùm luôn mất. Tình huống này... có chút ảo diệu. Nhưng tôi không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ hay giải thích nữa.
Bây giờ điều tôi cần là yên tĩnh! Yên tĩnh!
Tôi chạy biến vào trong phòng, tức tốc thay đồ, vào toilet, tay run run bóp kem đánh răng ra bàn chải, bắt đầu đánh răng.
Đánh một hồi, tay cầm bàn chải của tôi bắt đầu run lẩy bẩy, tôi không ngừng độc thoại nội tâm: Mỳ Ăn Liên không chỉ trở về mà cậu ấy còn tỏ tình với mày! Vừa mới tỏ tình nóng hổi luôn! Tỏ tình đó trời ơi! Hứa Tinh Tinh, Mỳ Ăn Liền nói cậu ấy thích mày! Thích mày đó! Cậu ấy còn nói muốn mày làm bạn gái cậu ấy nữa! Làm bạn gái đó!
"A a a~~~" Tôi kích động ôm mặt, đè tiếng kêu xuống, bọt kem trong miệng dây đầy ra mặt. Tôi đang nằm mơ ư? Tôi không ngừng tự hỏi bản thân câu hỏi này. Tôi véo mạnh mặt mình, cảm giác chân thật cho tôi biết rằng, tôi đang tỉnh, không phải nằm mơ. Nhìn vào gương, không ngờ tôi lại thấy nước mắt mình tràn bờ mi.
Từng có một thời thanh xuân tôi tự nhủ với bản thân mình rằng, yêu thầm một người thì chỉ cần lặng lẽ yêu thương người ấy là đủ rồi, điều tôi muốn hưởng thụ là cảm giác vừa đau đáu lại vừa ngọt ngào khi yêu thầm, chứ không mong được đáp lại. Thế nhưng, khi thật sự được người mình thích tỏ tình, hóa ra lại như vậy, hóa ra có thể hạnh phúc đến mức bật khóc.
Thế nhưng giây tiếp theo, tôi lại như con ngốc bắt đầu lo lắng linh tinh. Năm xưa cậu ấy bỏ đi không nói năng gì, ngay cả một câu nói, hay một mảnh giấy đều không để lại cho tôi, vậy tại sao tám năm sau trở về lại đùng một cái nói thích tôi? Chưa kể thân phận của cậu ấy bây giờ cũng khác xưa nhiều rồi, cậu ấy thật sự không phải đang đùa giỡn tôi đấy chứ? Nếu vậy thì Từ Tịnh Tịnh đi theo cậu ấy bao nhiêu năm như thế nghĩa là sao?
Cùng nhau đi Mỹ du học, rồi lại cùng về nước, bao năm luôn bên cạnh cậu ấy, chưa từng cách xa. Nếu như tôi đồng ý, vậy tôi là kẻ thứ ba à? Tôi nên làm gì bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro