ii. i hope i never lose you
điều thứ nhất, mình gửi đến em cái ôm nồng và lời chúc mừng muộn cho tuổi hăm hai. điều thứ hai, mình muốn biết nếu hôm nay em vẫn bình an.
có lẽ đời không cho phép mình đòi hỏi nhiều hơn, dù mình có lăn lộn, có làm khó làm dễ, có khó tính đòi hỏi điều này điều nọ thì sức nặng của hành tinh này đôi khi vẫn thật gần đến mức khó thở. mình biết em cũng chẳng thấy dễ dàng gì. từ bao giờ chúng mình phải quen với việc mỗi ngày sống đều là một nghìn khả năng khác nhau. mình ngắm em trước ánh sáng, nhưng không ai trong cả hai biết điều gì sẽ chờ nhau mỗi sáng thức dậy, sau cái mở mắt hay phía bên kia cánh cửa cuộc đời.
em có biết về những mảnh khuyết nửa trong lòng mỗi người? tồn tại với những khiếm khuyết, ta vẫn đáng được hạnh phúc. với những người không hiểu, mảnh khuyết trở thành thứ vũ khí sắc nhọn để họ nhắm thẳng đến tim em. nó ăn mòn những gì còn sót lại, bao trùm hết phần tốt đẹp mà em đã gắng công lấy mồ hôi và nước mắt nuôi dưỡng, vạch ra trước mắt người đời một ranh giới mong manh về giá trị của chính em.
họ có thể hiểu em hoặc không, vì những điều đẹp đẽ thường khó thấy, và mình đang cố để chẳng quan tâm đến chúng nữa.
nhưng còn lòng mình sẽ chẳng gom nổi một mảnh vụn nếu thấy lòng em vì những phù hư vô thực ấy mà vỡ tan.
đôi khi mấy lời hỏi thăm cũng vô nghĩa khi mình chẳng biết em thế nào, chỉ cầu cho em bây giờ vẫn đang lạc quan. thật thì, trong đời mình mong cầu đủ chuyện, mong ngày mình gặp em, ngày em cười ngay trước mình. nhưng hiện tại, em bình an đã là điều gì quý nhất đời.
mình chưa bao giờ mang đi niềm tin và yêu thương của mình rời khỏi nơi em. em cố gắng bao nhiêu, mình thấy hết tất thảy. và em chẳng cần trốn chạy hay trở về đâu hết, em đã luôn ở nhà, ở ngay cạnh mình đây rồi.
từ giữa lưng chừng nắng cháy,
siết chặt tay em.
rivr.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro