Tình Yêu Nhân Thế
Đã yêu ba, bốn bóng hình
Nhưng rồi nhìn lại bên mình chẳng ai
Đi qua bao đoạn đường dài
Vấp bao lần ngã vẫn sai lầm hoài
Nằm nghe thân xác mệt nhoài
Tình yêu nhân thế, đứng ngoài được không?
Trải qua biết mấy mùa đông
Tháng Mười một vẫn nặng lòng vì yêu
Dã quỳ nở tím ban chiều
Bao nhiêu hoa nở bấy nhiêu nỗi buồn
Có ai vui lúc hoàng hôn?
Ai không có lúc cô đơn...
Giữa đời?
Vẫn chưa hết nửa kiếp người
Mà sao lòng lại thấy lười muốn yêu...
Nếu vẫn còn thươg nhớ
Thì việc gì phải buông
Thôi đừng nguỵ biện nữa
Kẻo mùa đông cũng buồn
Hôm qua, hôm trước nữa
Ai nói yêu trọn đời
Vậy mà những câu hứa
Chỉ chót lưỡi đầu môi
Có gì đâu tiếc nuối
Khóc chi chuyện chúng mình
Đã qua thời nông nỗi
Mà để mình chênh vênh
Ta đâu còn tuổi trẻ
Để khóc mãi một người
Gạt đi những giọt lệ
Ta yêu người khác thôi
Nếu một ngày nào đó
Người có quay trở về
Thì xin đừng nhắc nhở
Một thời ta đam mê.
Giữa mênh mông nỗi buồn,
ai mà không có lúc chênh chao,
ai mà không có lúc cô đơn giữa đời.
PTN2602
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro