Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em hận anh! gào

Cứ nói rằng em đã quên anh, xem ra điều đó dường như quá khó. Chúng ta đã từng gắn bó tới mức chẳng thể chia xa. Em không tìm ra lý do cho ngày ta tan vỡ. Tim em tưởng như đang bóp nghẹt em trong từng hơi thở. Và nước mắt em, cứ mãi lởn vởn trong lòng.

Em tự hỏi rằng anh có thể trả lời em không? Đến bao giờ anh mới thôi lòng vòng và tự tin đối mặt với em thêm lần nữa, đối mặt với những gì anh đã nhẫn tâm rũ bỏ, đối mặt cả với những hình ảnh mà anh đã vô tình hay ác ý xóa đi.

Ừ, anh xóa, anh đổi, anh thay, như hai mặt của bàn tay, trở lên trở xuống. Mắt em cay đến nỗi môi em luống cuống, để răng cắn tới bật máu ra.

Nếu như trong mối quan hệ của chúng ta, em đã sai, mà anh không cho em biết. Thì em cần được biết, để được thanh minh nếu anh hiểu lầm, để được gập mình xin lỗi - bởi vì em đã không cố ý, nếu trót là phật lòng và trái ý của anh.

Nhưng không, anh đã chẳng nói một lời nào, chỉ lặng lẽ xóa em khỏi bộ não. Bằng cách đó, anh đâm em ngàn vạn nhát dao.

Em sẽ không sống độc thân thêm một giờ phút nào, em sẽ sống cho em, cùng với người đàn bà trong gương mà em soi mỗi sáng. Kẻ đã bị anh hất đi trong ký ức huy hoàng, của những môi hôn nồng nàn quá khứ.

Ừ, ngày đó, anh đã quỳ xuống đây, không biết bao nhiêu lần dưới đôi chân ngu ngốc này, để xin em đừng đi. Và rồi hôm nay, ở đây, đôi chân ấy chạy theo anh nhưng không còn kịp nữa. Chạy đôn đáo tới nỗi máu trào... nhưng anh nào thèm thương tiếc....

Đàn ông, một khi đã rũ thì phũ vô cùng. Nhưng mối quan hệ của chúng ta, đã vượt qua cái từ có - thể - rũ để mà anh được quyền phũ với em....

Em tưởng rằng em có thể quên, nhưng dao đâm vết thương sâu ngày đêm quá nhức.... Mỗi lần vết thương bỗng nhiên trở nhức, em lại giật mình, đấm ngực, tự xuýt xoa. Đồ đạc anh, vẫn tràn ngập trong nhà. Quần áo anh vẫn chất đây trong tủ, trên tường, bên cạnh tấm rèm buông rũ, vẫn còn đầy đủ hình ảnh anh...

Em giữ nó không phải bởi em còn yêu anh... Mà chỉ tại trong lòng em quá hận... Cho dù em không muốn hận và chẳng thèm giận kẻ đã rời xa... Nhưng vì đã quá yêu mà đâm ra không thể không như thế.

Bởi vì em đã quá hạnh phúc ngày đó. Nên giờ đây nỗi đau khổ cũng đã vượt quá giới hạn rồi. Anh làm em mất cảm giác với tình yêu tồn tại trong cuộc đời. Và sợ hãi mọi mối quan hệ yêu đương chới với.

Em nhớ anh nhiều lắm anh ơi, nhớ để băm nát hình ảnh những nụ cười, nhớ để hận thêm cho ngày buồn tăm tối... nhớ để sầu muộn buồn thương dăng kín lối đi em....

Em sẽ giàu có sớm thôi, cho anh xem. Em sẽ nèn nỗi niềm này vào đêm đen trỗi dậy.... Rồi một ngày bắt buộc anh sẽ thấy em... anh hãy chờ xem, cho dù anh có trốn!

Em đã cố gắng để làm một người vợ đảm. Anh không nhớ à, những buổi sáng, buổi trưa và cả buổi tối nữa...Ừ, anh nhớ, nhưng anh muốn quên, nên anh đã xóa!

Em hận anh!

Ngàn lần!

Em hận anh!

Bởi vì... ta đã quá yêu nhau.... Hay ít ra là... em đã quá yêu anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: