Chương 1
Thời xưa, Vương Hoành là ông cụ tổ của nhà Vương Đại bây giờ. Lúc trước do ông từ Anh bay về Trung Quốc liền bị rơi máy bay, may mắn sống sót được gia đình ông Mộc cứu giúp, gia đình ông Mộc không giàu có nhưng lại rất xung túc bên nhau. Bà Mộc là thầy thuốc, tận tình chữa trị bết thương của ông Vương.
Sau khi khoẻ hẳn, ông trở về Vương Đại vô cùng biết ơn với ông Mộc. Hai người kết huynh đệ, hứa sau này ông Vương có con trai, ông Mộc có con gái nhất định ông Vương sẽ rước con gái ông Mộc làm con dâu, hoặc ngược lại.
Ông Vương sau khi trở về Vương Đại, sau một thời gian lại tìm đến nhà ông Mộc, hai ông nhâm nhi uống trà, đánh cờ vô cùng thân thiết.
Ông Vương sau này có con trai, ông Mộc cũng có con trai không thể hứa hôn. Liền hẹn đến đời cháu, nếu đời cháu cũng không được, sẽ hẹn đến đời chắt. Nhất định hai ông sẽ làm xui gia.
30 Năm sau.
Vào một đêm mưa lớn, tại Bệnh viện Quốc tế Bắc Kinh. Cô y tá đẩy một bé gái vào phòng sơ sinh cho trẻ nhỏ, trên cổ cô bé đeo một sợi dây chuyền khắc dòng chữ Mộc Dương Tuyền, nằm cạnh một bé gái khác đeo một chiếc lắc chân Phương Nhã Phàm.
Sau khi cô y tá rời đi, một người mặt áo đen bắt cô bé Mộc Dương Tuyền đi mất. Hắn chạy nhanh ra khỏi bệnh viện, chạy nhanh về phía khác.
Phòng 1306.
" Anh, em muốn gặp con!"Một người phụ nữ nhìn người đang ông đang nắm chặt tay mình.
" Được, được ! Cô y tá, bế cháu bé Mộc Dương Tuyền vào giúp tôi !"Ông Mộc quay sang cô y tá lúc nãy đã bế cô bé. Cô y tá gật đầu rồi bỏ đi.
" Ông, Ông Mộc ! Tôi, tôi không nhìn thấy Mộc tiểu thư đâu hết !"Cô y tá thở hồng hộc, chạy vào phòng hồi sức, tay đẩy cái nôi lúc nãy của cô bé Mộc Dương Tuyền vào.
" Sao cơ? "Ông Mộc hốt hoảng.
" Anh, sao?"Bà Mộc trố mắt.
Đêm đó, ông Mộc báo cảnh sát tìm hết các khu trong bệnh viện. Xem lại đoạn video quay được từ phía camera an ninh. Thấy một tên áo đen đã bế cô bé đi mất, cảnh sát quy động tìm ra người đó.
Trong đêm hôm đó, Phương Nhã Phàm và Mộc Dương Tuyền cùng ra đời cùng ngày cùng giờ cùng thời điểm và nơi sinh.
Phương Nhã Phàm là con của bà Phương Lan, là đối tượng của những tên áo đen muốn bắt đi nhưng vì nhất thời mà nhầm lẫn với Mộc Dương Tuyền, may mắn là Phương Nhã Phàm không sao. Những tên áo đen đó cũng chính do tình nhân của chồng bà thuê để bắt cóc cô bé. Mãi đến 1 năm sau đó bà mới tìm ra sự thật và quyết định ly hôn.
Phía nhà họ Mộc, bà Lưu Linh không còn chút tỉnh táo sức lực khi biết tin con của mình bị bắt cóc, bi thương hoá kiếp đau thương... Trớ trêu thay bà lại phát hiện trong mình mang một căn bệnh quái ác. 2 năm sau đó bà lại nhặt được một cô bé xinh xắn vừa chào đời, lòng thương nhớ con gái da diết nên bà quyết định mang cô bé về nuôi, tên con bé là Mộc Hàm Hàm. Đến sinh nhật lần 3 của Hàm Hàm, bà Mộc tái phát cơn bệnh mà qua đời. Ông Mộc vốn chỉ xem trọng gia thế và tiền của nhà bà Lưu Linh, xem Mộc Hàm Hàm là một gánh nặng, nếu không phải vì Lưu Linh khi mất đã chuyển giao một khối tài sản cho Hàm Hàm thì ông đã sớm đá cô bé ra khỏi cửa nhà họ Mộc.
Vợ vừa mất, ông liền gặp lại tình cũ là Phương Lan. Gia đình cũng đổ nát, năm đó cũng vì gia tài nhà họ Lưu nên ông quyết định lấy Lưu Linh để có được khối tài sản không nhỏ, nhưng thực chất ở nơi quê ông đã có giao tình với bà Phương Lan. Hai người vì thế mà xa cách, bây giờ lại được đoàn tụ.
7 Năm sau...
" Thiếu gia, em xin lỗi... "
Trong căn biệt thự xa hoa của tập đoàn Vương Đại, một cậu bé chừng 10 tuổi đứng đút tay vào túi quần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô bé đang quỳ dưới chân đang dùng chính đôi tay gầy gò nhặt từng mảnh thủy tinh. Những mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào ngón tay cô bé không nhịn được liền a một tiếng.
" Em bị điên sao? "Cậu bé có chút tức giận ngồi xuống cạnh cô bé ngốc kia, cầm ngón tay cô bé, mang khăn tay lau khô máu rồi vội vàng đi lấy hộp y tế.
" Em xin lỗi...."
" Ngoài xin lỗi ra em còn biết nói gì? "
"....."
" Em thật ngốc! "
~~~
" Thiếu gia, anh thật tốt đám người bên trường không đến đánh em nữa."
" Thiếu gia, anh thật thông minh a~"
" Thiếu gia, anh thật tốt !"
" Thiếu gia..."
"Thiếu gia...."
....
" Thiếu gia, bọn họ nói em chướng mắt không thích hợp ở bên cạnh anh." Cô bé xinh xắn như thiên thần ngồi hõm xuống đất mà khóc.
"Ngoan, cả đời này em chỉ có thể bên cạnh anh, sau này anh cũng sẽ cưới em. Đừng khóc, còn khóc anh sẽ tức giận." Đứa bé trai ngồi xuống ôm cô vào lòng, tay xoa xoa lưng hành động tuyệt đối dịu dàng.
Đứa bé trai nhíu mày kiếm không vui nhìn cô bé, đám tiểu thư con của bạn bè ba mẹ cậu lại đến, lại khi dễ bảo bối của cậu. Lần sau đừng hòng cậu cho bước chân nửa bước vào Vương Đại.
Hai chữ 'Thiếu gia' mỗi khi cô bé ấy lên tiếng đều khiến hắn điên đảo, lại vô cùng quen thuộc với hắn. Vì hai từ này xuất phát từ giọng nói ngọt ngào của cô gái hắn yêu thương nhất, nên hắn không cảm thấy phiền một chút nào.
....
15 năm sau
Trong căn tin của một trường đại học tại Bắc Kinh, mọi người hầu như rất đông nhưng vẫn chú ý đến cô gái nắm tay Vương Triệt đi vào bàn ăn." Thiếu gia, căn tin hôm nay thật đông a ~"
Mọi người chú ý nhìn Vương Triệt, khó có thể tin rằng Vương Triệt hắn ta lại vào căn tin ăn trưa, phía sau còn có Tịch Duệ và Tịnh Tề.
Vương Triệt là ai? Là Đại Thiếu Gia của tập đoàn Vương Đại, là ác ma máu lạnh, là nam thần, là học trưởng. Tốt xấu gì đều tụ tập vào anh, giàu có sang chảnh cũng đều tụ tập vào anh. Phía sau anh còn có cả một Bang ngầm trong giới giang hồ. Tịch Duệ và Tịnh Tề cũng là một phần trong số đó.
Còn cô gái đó? Cô gái đó là Mộc Dương Tuyền, đích thị là người hầu riêng của Vương Triệt. Xinh đẹp, trong sáng. Thanh Mai Trúc Mã với Vương Triệt được Vương Triệt bảo hộ hơn cả tình nhân. Vương Triệt rảnh rỗi tới trường cũng chỉ để ăn trưa cùng bảo bối của hắn, có thể thấy được mức độ cưng chiều của Vương Triệt dành cho cô ta lớn như thế nào, ai cũng có thể nhìn ra được Mộc Dương Tuyền sẽ là Vương phu nhân sau này.
Bốp!
Một tiếng tát mạnh vang lên. Mọi người liền chú ý đến nơi phát ra âm thanh kia.
Cô gái mái tóc hạt dẻ cột cao, đôi mắt một mí đứng khoanh tay kiêu ngạo nhìn xuống dưới chân, cô ta vừa tát một con ả." Tôi không cho phép cô nói mẹ tôi như vậy! "
" Không phải sao? Mẹ cô chính là con đàn bà cướp chồng người khác."Cô gái ngồi bệt dưới chân ngước đôi mắt căm hận lên nhìn Mộc Hàm Hàm.
" Cô !"Mộc Hàm Hàm trố mắt. Muốn vung tay tát cho cô ta một bạt tay nhưng cánh tay liền bị nắm lại.
" Hàm Hàm, bỏ đi! "Một cô gái tomboy đứng phía sau Mộc Hàm Hàm nắm tay y lại.
" Nể tình cô lại chị gái tôi, đừng để tôi nhìn thấy cô một lần nào nữa. "
"....."Phương Nhã Phàm liếc nhìn Mộc Hàm Hàm cùng với Na Kỳ bỏ đi.
" Phàm Phàm, cậu không sao chứ? "Mộc Dương Tuyền vội chạy lại đỡ Phương Nhã Phàm đứng dậy, nhìn khuôn mặt Nhã Phàm đỏ lên vì bị đánh.
"...."Vương Triệt ánh mắt lạnh lẽo nhìn bóng lưng của Mộc Hàm Hàm, sau đó quay qua Mộc Dương Tuyền ánh mắt liền ấm áp trở lại.
" Thiếu gia đi thôi! "Mộc Dương Tuyền níu tay Vương Triệt đi vào phòng y tế.
" Phàm Phàm, cô ta là ai? "Mộc Dương Tuyền ánh mắt lo lắng nhìn Phương Nhã Phàm nằm trên giường y tế, má đỏ lên vì cái tát, chân còn bị trật khớp vì cái xô.
" Là...Mộc Hàm Hàm - Em gái không cùng huyết thống của mình."Phương Nhã Phàm cắn cắn môi.
"...."Mộc Dương Tuyền nhìn Nhã Phàm, thở dài rồi nhìn sang Vương Triệt không nói một lời nào.
~~~
" Triệt nhi, hôm nay chúng ta đi gặp một người. "Bà Vương đi vào phòng con trai mình.
" Ai, đối tác sao? "Vương Triệt ánh mắt không rời màn hình máy tính.
Bà Vương không nói gì, bảo anh sửa soạn rồi đi ngay. Đến biệt thự nhà họ Mộc, người hầu cung kính cuối chào bà quản gia cùng với bà Mộc ra đón ông Vương bà Vương, và Đại Thiếu Gia.
" Chào ông Vương."Ông Mộc đưa tay ra bắt với ông Vương.
" Chào ông thông gia. "Ông Vương lịch sự bắt tay với ông Mộc, hai phu nhân cũng chào hỏi nhau
.
" Đây là con trai chúng tôi, Vương Triệt! "Bà Vương giới thiệu với nhà thông gia. Vương Triệt mới biết đây là một cuộc xem mắt, anh cũng lễ phép gật đầu chào bà Mộc ông Mộc.
" Tiểu Yến, lên gọi tiểu thư xuống. "Ông Mộc quay sang người giúp việc. Người giúp việc cuối người cung kính rồi cũng đi lên lầu.
Một lúc sau, Mộc Hàm Hàm mái tóc hạt dẻ xoã xuống ngang vai, người mặc một chiếc đầm xuông màu hồng phấn, đôi mắt một mí mở to, khuôn mặt không một chút cảm xúc. Từ từ đi xuống, hai bên nhà đều chú ý nhìn y, anh cũng vậy nhìn kỹ y hơn. Thì ra là cô gái kiêu ngạo trong căn tin sáng nay, tính cách của cô gái này anh cực kỳ chán ghét. Nhưng anh lại chú ý đến đôi mắt một mí, anh có thể thấy được hàng chân mày hơn nheo lại phía sau mái ngang của y.
Mộc Hàm Hàm đi xuống, mím môi chào ông Vương bà Vương không thèm liếc Vương Triệt một cái. Từ từ ngồi cạnh ông Mộc.
" Đây là con gái tôi, Mộc Hàm Hàm! "
" Gia đình hai bên cũng đã biết rằng, cha của tôi đây đã hứa hôn với cha của anh Mộc đây, nhưng thời con thì lại không thành nên đã hứa hôn đời cháu. Cha tôi biết nhà ông Mộc đây có một cô con gái, ông cũng đã già yếu hiện tại còn mang bệnh nên đã bảo chúng tôi sang nhà ông Mộc để hỏi cưới con gái ông Mộc."Vương Triệt vẻ mặt không thay đổi, sau khi ông nội mất có thể ly hôn với cô ta đến lúc đó chỉ cần quăng một cọc tiền bảo cô ta cút đi là được.
" À vâng, con gái tôi năm nay chỉ mới 19 tuổi. Liệu có được hay không? "Ông Mộc hơi lo lắng, có phải quá sớm hay không? Không chỉ thế, ông còn muốn tìm đứa con gái thất lạc lúc trước của mình. Để nhanh chóng gả cho Vương Đại, ông không cam tâm nhìn Mộc Hàm Hàm không chút huyết thống nào với mình lại được gả vào Vương Đại như thế.
" Không sao đâu... "
" Không được... "Mộc Hàm Hàm lên tiếng, ông Mộc hơi nhíu mày tức giận.
" Nhưng đây là hứa hôn của ông nội! "Bà Mộc nhìn con gái.
" Hứa hôn từ đời con thì liên quan gì đến đời cháu? "Mộc Hàm Hàm quật cường trả lời, nhà Vương kể cả Vương Triệt cũng ngạc nhiên. Nếu cô gái như Hàm Hàm khi thấy anh sẽ lập tức đồng ý, cô ả Hàm Hàm này cao tay còn vờ đóng kịch với anh để gây sự chú ý từ anh chắc?
" Nhưng..."Bà Mộc định lên tiếng. "Mộc Hàm Hàm, đây là ý của cha con không thể thay đổi! "Ông Mộc tức giận nói với y.
"...."Mộc Hàm Hàm cắn môi, căm hận nhìn lòng bàn tay của chính mình.
" Xin lỗi, con gái tôi có chút bướng bỉnh! "
" À, bên nhà Ông Bà cần sính lễ như thế nào? "Bà Vương lên tiếng gỡ rối, tính cách của cô gái Hàm Hàm này bà rất yêu thích, quật cường mạnh mẽ giống như bà.
" Ông bà thông gia cứ chuẩn bị sính lễ, chúng tôi chỉ cần nhà bên đối xử tối với Hàm Hàm."Bà Mộc. " Đó là chuyện đương nhiên."Bà Vương cười cười. Nhìn sang Hàm Hàm, ngũ quang không xinh đẹp nhưng lại rất hút hồn bởi một thứ gì đó, đôi mắt rất đặc biệt khuôn mặt luôn ra vẻ kiêu ngạo, mạnh mẽ. Bà nghĩ cô gái này chắc chắn là một nửa của Vương Triệt.
" Thế chúng tôi sẽ về sắp xếp hôn lễ sớm nhất. "Ông Vương.
" Được! "Ông Mộc nhìn cậu con rể, tốt. Đẹp trai, tài giỏi lại có khí chất. Đặc biệt lại giàu có !
Vương Triệt chú ý đến Mộc Hàm Hàm,một lúc sau y đứng dậy anh vô tình thấy được giọt nước mắt trên khuôn mặt y, rất nhanh sau đó thấm vào chiếc váy. "Con xin phép đi ra ngoài một lát."Mộc Hàm Hàm cuối mặt giọng nói như bị tắt nghẽn, đứng dậy cuối chào rồi bỏ ra ngoài sân hít thở không khí, che giấu đi giọt nước mắt tuôn trào.
Tốt lắm, diễn kịch tốt lắm! Muốn gây sự chú ý cho tôi à?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro