Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Tiêu Chiến là một chàng trai xinh đẹp, gia đình lại nghèo khó được gả về làm dâu nhà Nhất Bác – một gia đình giàu có nhưng đầy drama. Ngày ngày, Tiêu Chiến tận tụy làm tròn bổn phận của một người con dâu, người vợ: nấu cơm, dọn nhà, chăm sóc gia đình chồng. Nhưng Nhất Bác, người chồng của cậu, không hề yêu thương cậu. Với anh ta, Tiêu Chiến chẳng khác gì một "cỗ máy sinh đẻ", một người được thuê để duy trì nòi giống. Sự lạnh lùng của chồng khiến Tiêu Chiến sống trong tủi thân, trái tim đau đớn vì tình yêu đơn phương không được đáp lại.Nhất Bác là kẻ cờ bạc, ăn chơi trác táng, thường xuyên la cà với gái gú. Một đêm, Tiêu Chiến lo lắng đi tìm chồng, nhưng vẻ ngoài quá xinh đẹp của cậu lại khiến cậu suýt bị một đám người xấu cưỡng bức. May mắn thay, một người qua đường tốt bụng đã kịp thời cứu cậu thoát khỏi nguy hiểm. Người đó dịu dàng hỏi:
"Cậu không sao chứ? Sao lại đi một mình giữa đêm thế này?"
Tiêu Chiến nghẹn ngào đáp:
"Tôi… tôi đi tìm chồng. Cảm ơn anh đã cứu tôi."
Nhưng Nhất Bác chẳng hề hay biết chuyện này. Khi Tiêu Chiến trở về nhà với vài vết bầm trên người do vấp ngã trong lúc chạy trốn, Nhất Bác nhìn thấy liền nổi cơn thịnh nộ. Không hỏi han, không quan tâm, anh ta thẳng tay tát cậu, gầm lên:
"Đồ lăng loàn! Đi đâu mà để người ta làm cho ra thế này hả?
"Tiêu Chiến ôm mặt, nước mắt lăn dài, cố giải thích:
"Em không làm gì sai cả… Em chỉ đi tìm anh thôi…"
Nhưng Nhất Bác không tin, tiếp tục mắng chửi cậu là thứ hư hỏng. Lúc này, Tiêu Chiến còn chưa biết mình đã mang thai. Vì đau đớn và tủi nhục, cậu mệt mỏi, bỏ ăn bỏ uống. Chị gái của Nhất Bác – người chị chồng thương Tiêu Chiến như em trai – thấy cậu xanh xao, yếu ớt, liền mời thầy đến xem.
Thầy phán:"Cậu ấy đang mang thai đấy." Nghe tin, chị gái vừa mừng vừa xót, nhưng Nhất Bác lại nổi điên. Anh ta cho rằng Tiêu Chiến đã phản bội mình, lao vào đánh cậu tới tấp, khiến cả người cậu tím bầm. Chị gái chạy đến can ngăn, hét lên:
"Nhất Bác, mày điên rồi! Nó đang mang thai con của mày đấy!"
Nhất Bác cười khẩy, lạnh lùng đáp:
"Con tôi? Ai mà biết được nó ngủ với thằng nào ngoài kia rồi đổ cho tôi!"
Tiêu Chiến quỳ dưới đất, ôm bụng khóc nức nở:
"Em thề… từ trước đến giờ em chỉ có mình anh. Đứa bé này là con anh mà…"
Nhưng Nhất Bác không tin. Cậu ta còn giả vờ yếu đuối trước mặt người ngoài, nói lớn:
"Cậu ta đóng kịch giỏi lắm, yếu đuối cho ai xem đây? Đứa nhỏ đó không phải con tôi" Sau trận đòn đó, Nhất Bác bị chị gái tra tấn lỗ tai một trận vì tội ngược đãi Tiêu Chiến. Tức mình, anh ta lại đi tìm cậu để trút giận. Nhất Bác tàn nhẫn đánh Tiêu Chiến thêm lần nữa, rồi bỏ mặc cậu trong đau đớn. Trong lúc tuyệt vọng, Tiêu Chiến đã chạy ra ngoài rồi cậu lang thang đi thẩn thơ một mình bỗng Tiêu Chiến tình cờ gặp lại người qua đường từng cứu mình. Anh chàng thấy cậu thê thảm, lo lắng hỏi:
"Sao cậu lại ra nông nỗi này? Chồng cậu đâu?"
Tiêu Chiến chỉ cúi đầu, nước mắt rơi:
"Anh ấy… không cần tôi nữa…"
Nhưng xui xẻo thay, cảnh này bị người quen của Nhất Bác bắt gặp. Tin đồn Tiêu Chiến "tư thông sau lưng chồng" nhanh chóng đến tai anh ta. Nhất Bác không cần nghe giải thích, lập tức viết giấy từ hôn, đuổi cậu ra khỏi nhà. Tiêu Chiến ôm bụng bầu, đau đớn rời đi, về nương tựa nhà ngoại. Nhưng nhà ngoại nghèo khó, không đủ sức nuôi thêm cậu và đứa con trong bụng. Không còn cách nào khác, Tiêu Chiến đành quay lại nhà Nhất Bác, quỳ xin:
"Em cầu xin anh… cho em ở lại đến khi con chào đời. Sau đó em sẽ đi ngay, không làm phiền anh nữa."
Nhất Bác lạnh lùng nhìn cậu, không nói một lời, rồi quay lưng bỏ đi. Anh ta tiếp tục thâu đêm suốt sáng với những cô gái ngoài kia, mặc kệ Tiêu Chiến bị thai hành đau nhức, một mình chống chọi trong căn nhà lạnh lẽo. Tiêu Chiến ôm bụng, thì thầm với đứa con chưa ra đời:
"Con ơi… chỉ cần có con, baba sẽ chịu đựng tất cả. Tiêu Chiến ngày càng kiệt sức vì thai kỳ, nhưng Nhất Bác vẫn không màng đến cậu. Một đêm mưa gió, cậu bị đau bụng dữ dội, ngã quỵ giữa sân nhà. Đúng lúc đó, người qua đường từng cứu cậu – tạm gọi là Anh Kiệt – tình cờ đi ngang qua, thấy cảnh tượng ấy liền chạy đến đỡ cậu dậy. Anh Kiệt lo lắng hỏi:
"Cậu sao thế này? Tôi đưa cậu đi bệnh viện ngay!"
Tiêu Chiến yếu ớt lắc đầu:
"Không… tôi không muốn làm phiền anh nữa…"
Nhưng Anh Kiệt kiên quyết, bế cậu lên và đưa đến bệnh viện bất chấp cơn mưa tầm tã. Tại đó, bác sĩ thông báo rằng Tiêu Chiến suýt mất đứa bé vì kiệt sức và căng thẳng. Anh Kiệt ở lại chăm sóc cậu suốt đêm, nhẹ nhàng an ủi:
"Cậu không cô đơn đâu. Tôi sẽ giúp cậu vượt qua, ít nhất là vì đứa bé này."
Tin tức Tiêu Chiến nhập viện đến tai chị gái của Nhất Bác. Chị tức tốc đến thăm, nhìn cậu nằm trên giường bệnh mà rơi nước mắt:
"Chị xin lỗi vì không bảo vệ được em… Thằng Nhất Bác không xứng đáng với em!"
Chị gái quyết định đối mặt với Nhất Bác, lôi anh ta đến bệnh viện. Nhất Bác bước vào phòng, thấy Tiêu Chiến yếu đuối nhưng ánh mắt vẫn kiên cường, anh ta bất ngờ im lặng. Chị quát:
"Nhìn đi! Đây là vợ mày, là baba của con mày! Mày còn chút lương tâm nào không?"
Nhất Bác không đáp, chỉ quay mặt đi, nhưng trong lòng bắt đầu dâng lên chút ân hận. Trong khi đó, Anh Kiệt lặng lẽ rời khỏi phòng, không muốn làm phức tạp thêm tình cảnh. Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng anh, lòng trào lên chút ấm áp giữa muôn vàn đau. Sau đêm ở bệnh viện, Tiêu Chiến quyết định ở lại nhà họ Vương, không phải vì còn tình cảm với Nhất Bác, mà vì đứa con trong bụng và sự chăm sóc tận tình của chị chồng. Trái tim cậu đã nguội lạnh sau bao tổn thương, chỉ còn lại trách nhiệm làm mẹ. Chị chồng ngày ngày túc trực bên cậu, nấu cháo, pha trà, dịu dàng nói:
"Em đừng lo, chị sẽ không để ai làm hại em và con nữa."
Nhất Bác, dù bị chị gái ép buộc, bắt đầu cảm thấy một cơn sóng ngầm trong lòng. Một đêm, anh ta mơ thấy một bé gái nhỏ, đôi mắt trong veo giống Tiêu Chiến, nắm tay anh và nói:
"Cha ơi, đừng bỏ rơi con. Con là con của cha mà… Baba Chiến rất yêu cha, cha hãy thương baba thật nhiều nhé!"
Giọng nói non nớt nhưng đầy tha thiết ấy khiến Nhất Bác giật mình tỉnh giấc, mồ hôi túa ra. Giấc mơ khắc sâu vào tâm trí anh ta, gợi lên cảm giác tội lỗi mà anh chưa từng thừa nhận. Anh bắt đầu nhìn Tiêu Chiến khác đi, dù cậu chẳng còn quan tâm đến anh nữa. Nhất Bác tìm cách tiếp cận Tiêu Chiến, lấy đứa bé làm cái cớ. Một hôm, anh ta gõ cửa phòng cậu, ngập ngừng nói:
"Tôi… tôi muốn hỏi xem đứa nhỏ có khỏe không. Dù gì nó cũng là con tôi, đúng không?"
Tiêu Chiến ngồi trên giường, ánh mắt lạnh tanh, đáp:
"Anh từng nói nó không phải con anh mà? Giờ anh quan tâm làm gì?"
Nhất Bác cứng họng, không biết trả lời sao, chỉ lặng lẽ quay đi. Nhưng anh không từ bỏ. Những ngày sau, anh viện cớ mua đồ cho trẻ sơ sinh, đứng từ xa nhìn Tiêu Chiến ngồi đan áo cho con. Anh lẩm bẩm:
"Tôi sai rồi… nhưng giờ nói ra, em ấy có tin không?"
Chị gái nhận ra sự thay đổi của Nhất Bác, nhưng cũng cảnh báo anh:
"Mày muốn chuộc lỗi thì phải chứng minh bằng hành động. Đừng tưởng vài lời nói là xong. Tâm thằng Chiến lạnh lắm rồi!"
Nhất Bác bắt đầu hành động, dù vụng về. Anh bỏ thói ăn chơi, ở nhà nhiều hơn, thậm chí tự tay nấu một bát cháo đưa cho Tiêu Chiến. Anh lí nhí:
"Em ăn đi… để tốt cho con."Tiêu Chiến nhìn bát cháo, không cầm lấy, chỉ lạnh lùng nói:
"Tôi ở đây vì con, không phải vì anh. Đừng phí công."
Nhưng Nhất Bác không nản. Giấc mơ về cô con gái nhỏ cứ ám ảnh anh, khiến anh dần nhận ra mình đã đánh mất điều quý giá nhất. Anh tự nhủ:
"Dù cậu ấy không tha thứ, ít nhất tôi phải làm tròn trách nhiệm với con… và trả lại những gì tôi nợ em ấy."
Thời gian trôi qua, bụng Tiêu Chiến ngày càng lớn, thai kỳ đã gần đến ngày sinh. Nhất Bác vẫn kiên trì ở bên, dù cậu chẳng bao giờ đáp lại. Anh bỏ hẳn cờ bạc, từ chối những lời rủ rê ăn chơi từ đám bạn cũ. Một lần, chị gái bắt gặp anh ngồi trong phòng, lặng lẽ đọc sách về cách chăm trẻ sơ sinh. Chị ngạc nhiên hỏi:
"Mày nghiêm túc thật đấy à? Tao còn tưởng mày chỉ giả vờ để lấy lòng thằng Chiến."
Nhất Bác thở dài, đáp:
"Chị, em không mong cậu ấy tha thứ nữa. Nhưng em không muốn con em lớn lên mà coi thường cha nó. Em phải thay đổi, dù muộn."
"Chị gái gật đầu, nhưng vẫn nhắc:
"Muốn thằng Chiến tin mày, không dễ đâu. Nó tổn thương quá nhiều rồi."
Một ngày, Tiêu Chiến bất ngờ trở dạ sớm khi đang ở nhà một mình. Cậu đau đớn ôm bụng, cố gọi điện cho chị chồng nhưng không kịp. Nhất Bác, vừa đi mua ít đồ cho Tiêu Chiến bên ngoài về thấy cậu ngã dưới sàn liền hoảng hốt lao đến:
"Chiến! Em sao thế? Đừng sợ, tôi đưa em đi viện ngay!"
Anh bế Tiêu Chiến lên xe, tay run rẩy, vừa lái vừa an ủi:
"Cố lên, sắp đến rồi. Tôi không để em và con xảy ra chuyện đâu."
Tại bệnh viện, sau ca sinh đầy khó khăn, Tiêu Chiến hạ sinh một bé gái khỏe mạnh. Nhìn con, cậu mỉm cười yếu ớt, nước mắt lăn dài:
"Con yêu, cuối cùng baba cũng gặp con…"
Nhất Bác đứng ngoài phòng sinh, lòng như thắt lại khi nghe tiếng khóc đầu đời của con gái. Khi được phép vào, anh rón rén bước đến, nhìn đứa bé đỏ hỏn trong nôi. Đôi mắt con bé giống hệt giấc mơ của anh – trong veo, sáng ngời. Anh khẽ nói:
"Con… con giống hệt giấc mơ của tôi. Em đặt tên con chưa?"
Tiêu Chiến mệt mỏi quay mặt đi, lạnh nhạt đáp:
"Tôi gọi con là Tiểu Ái. Còn lại anh muốn làm gì thì làm"
Nhất Bác nghe cái tên "Tiểu Ái" – nghĩa là "tình yêu nhỏ bé" mà lòng nhói lên. Anh hiểu rằng đó là tất cả tình yêu còn lại của Tiêu Chiến, nhưng không dành cho anh. Từ đó, anh lấy Tiểu Ái làm lý do để ở gần cậu hơn. Anh chăm con, thay tã, pha sữa, dù vụng về đến mức bị chị gái cười chê:
"Mày mà cũng làm được à? Nhìn buồn cười chết đi được!"
Nhưng Tiêu Chiến vẫn giữ khoảng cách. Một lần, anh bế Tiểu Ái đến gần cậu, nhỏ giọng:
"Chiến, tôi biết cậu không tha thứ cho tôi. Nhưng nhìn con, tôi chỉ muốn nói… cảm ơn cậu đã sinh Tiểu Ái. Tôi sẽ làm tròn trách nhiệm với con, và nếu cậu cần gì, cứ nói."
Tiêu Chiến nhìn anh, ánh mắt không còn căm hận, nhưng cũng chẳng có chút ấm áp. Cậu đáp:
"Tôi không cần gì từ anh cả. Tôi ở đây vì con, vì chị thôi. Anh làm gì là việc của anh."
Nhất Bác gật đầu, dù lòng đau nhói. Anh biết con đường chuộc lỗi còn dài, nhưng mỗi lần Tiểu Ái cười với anh, anh lại thấy hình ảnh cô bé trong giấc mơ, thì thầm:
"Cha đừng bỏ rơi con… Hãy thương baba Chiến thật nhiều…"
Nhất Bác ngày càng thay đổi, không chỉ chăm con mà còn âm thầm quan tâm đến Tiêu Chiến. Anh không còn đòi hỏi sự tha thứ, chỉ lặng lẽ làm những việc nhỏ: để sẵn áo ấm khi trời lạnh, pha trà nóng khi cậu mệt, hay nhắc chị dnấu món Tiêu Chiến thích. Chị gái nhìn thấy, trêu anh:"Mày khéo chăm thằng Chiến hơn cả tao rồi đấy. Có khi nào nó xiêu lòng không?
"Nhất Bác cười buồn:"Chị đừng nói thế. Em ấy không ghét em là may lắm rồi."
Nhưng một biến cố xảy ra đã thay đổi mọi thứ. Một đêm, đám bạn cũ của Nhất Bác – những kẻ từng lôi kéo anh vào cờ bạc – tìm đến nhà đòi nợ. Chúng say xỉn, đập phá, thậm chí định làm hại Tiêu Chiến và Tiểu Ái để trả thù. Nhất Bác lao vào ngăn cản, hét lên:
"Chúng mày muốn gì thì nhắm vào tao! Đừng động đến vợ con tao!
"Trong lúc xô xát, Nhất Bác bị đánh đến chảy máu, nhưng anh vẫn cố che chắn cho Tiêu Chiến và Tiểu Ái cho đến khi cảnh sát đến. Anh ngã xuống, ôm vết thương, thì thào:
"Chiến… em và con không sao là tốt rồi…"
Tiêu Chiến đứng đó, tay bế Tiểu Ái run rẩy. Nhìn Nhất Bác bê bết máu, trái tim cậu nhói lên. Cậu muốn chạy đến đỡ anh, muốn hét lên rằng anh đừng liều mạng như vậy, nhưng đôi chân như chôn chặt. Cậu chỉ lặng lẽ quay đi, để chị gái chăm sóc Nhất Bác, nhưng trong lòng là một cơn sóng ngầm. Lần đầu tiên sau bao năm, cậu lo lắng cho anh đến mức mất ngủ. Những ngày sau, Nhất Bác hồi phục, nhưng vẫn còn yếu. Anh nằm trên giường, nhìn Tiêu Chiến bế Tiểu Ái chơi đùa ngoài sân, lòng thầm nghĩ:
"Chỉ cần thấy em ấy bình yên, tôi mãn nguyện rồi."
Tiêu Chiến, dù không nói ra, bắt đầu để ý đến Nhất Bác nhiều hơn. Cậu âm thầm nấu cháo, nhờ chị gái mang vào cho anh, nhưng dặn:
"Chị đừng nói là em làm. Anh ấy không cần biết đâu."
Chị gái cười thầm, hiểu rằng trái tim Tiêu Chiến đã xiêu lòng, dù cậu cố giấu. Một hôm, Tiểu Ái bi bô tập nói, nắm tay Nhất Bác và Tiêu Chiến, líu lo:
"Cha… baba… yêu…"
Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, khẽ hỏi:
"Em nghĩ con nói đúng không?"
Tiêu Chiến không đáp, chỉ cúi đầu, nhưng khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt. Cậu đứng dậy, để lại Nhất Bác với Tiểu Ái, nhưng trong lòng đã nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cậu thầm nghĩ:
"Nếu anh ấy cứ như vậy… có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ tha thứ."
Câu chuyện kết thúc với hình ảnh gia đình nhỏ ngồi dưới ánh hoàng hôn. Nhất Bác bế Tiểu Ái, Tiêu Chiến đứng cách đó không xa, ánh mắt lặng lẽ dõi theo anh. Dù không lời nào được nói ra, cả hai đều hiểu rằng vết thương xưa đang dần lành, nhờ tình yêu của Tiểu Ái và thời gian.

Lần đầu tiên mình viết truyện nên khá vụng về nội dung chưa đủ hoàn chỉnh nhưng mình sẽ cố gắng khắc phục tốt hơn cho những câu chuyện tiếp theo. Xin cảm ơn vì đã ghé qua ạ. 💚❤️
#shu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro