Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8


Tuy rằng Han tiên sinh nghe danh Choi Minho đã lâu, cũng đã nhìn thấy vài lần từ phía xa trong các buổi hội nghị làm ăn, nhưng nhưng tiếp xúc trực tiếp như bây giờ thì không được nhiều lắm, lúc này vẻ mặt của ông ta khi gặp đại gia giới tài chính, cứ như là được gặp mỹ nữ vậy, nịnh nọt tươi cười, liền bước vài bước đến trước mặt Choi Minho. Đưa tay lên muốn bắt tay, miệng còn nói: "Ai ôi, Choi tổng, thật là không nghĩ là có thể gặp ngài ở nơi này."

Hai tay Choi Minho vẫn như cũ để bên trong túi quần, tựa hồ không có ý muốn bắt tay cùng Han tổng, chỉ mở miệng thản nhiên nói: "Xin chào. Tôi tới đón bạn gái của cháu tôi. Ông là?"

Nghe Choi Minho nói như vậy, cái ót trọc lóc của lão háo sắc đã bóng nay còn bóng hơn: "A...... A, ra là người quen của quý nhân, tôi là tổng giám đốc Han Sung của công ty mậu dịch, ngài cứ gọi tôi là ông Han cũng được, thì ra Kwon tiểu thư là cháu dâu của Choi tổng, quả nhiên ánh mắt của cháu ngài thật tốt, Kwon tiểu thư làm việc lanh lẹ, bộ dạng cũng rất được, thật sự là......"

Cũng không chờ Han tiên sinh nói xong, Choi Minho đã đứng lên đi tới chỗ  Yuri: "Còn khách hàng đang chờ tôi tại khách sạn, cô đừng làm tôi phải tới muộn!" Sau khi nói xong, hắn lại hướng về phía Han tiên sinh hỏi: "Cái kia...... Ông......"

Han Sung vừa thấy quý nhân quên tên mình, vội vàng cúi đầu khom lưng nói: "Là ông Han! Ông Han!" Nói xong cung kính đưa danh thiếp ra.

Anh ta tiếp nhận danh thiếp, còn nói thêm: "Ông còn chuyện gì quan trọng muốn nói với cháu tôi của tôi không? Nếu như không còn gì phải nói thì bây giờ tôi phải đưa cô ấy đi rồi, tôi có làm một bữa tiệc cho cô ấy, bây giờ phải đi ngay, ông xem......"

Han Sung này cũng không thuật lại những lời đã nói với Kwon Yuri trong bữa cơm trưa, vội vàng nói: "Bàn bạc xong rồi, ngài cứ làm việc của ngài đi! Về sau nếu có cơ hội hợp tác, tôi phải nhờ ngài rồi......"

Lúc này Kwon Yuri đã cúi đầu chui vào xe, Choi Minho chỉ nhấn chân ga một cái đã bỏ xa lão già háo sắc kia ở phía sau, cô tự giễu: Không biết có phải là vừa ra hang rồng, lại phải vào hang hổ hay không nữa?

Không gian trong xe nhất thời xấu hổ cực kỳ im lặng, cô im lặng ngồi ở ghế sau, cách người kia chỉ một khoảng nhỏ, trong không gian lặng im, tựa hồ hô hấp hai người cũng cùng một chỗ, cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí, có khi là từ miệng của hắn phả ra...... Nhận thức được điều này, Yuri bắt đầu cảnh giác, thân mình căng cứng, tận lực không nhìn người đàn ông, mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi: "Làm sao anh biết tôi ở khách sạn này bàn công việc?"

Từ khi Minho lên xe tới giờ, mặt vô cùng lạnh lẽo, biểu tình loại này, Yuri rất quen thuộc, hắn đang giận dữ, lại cực lực khắc chế nên mới ác liệt như vậy. Nghe thấy cô nói chuyện, hắn dùng ngón tay gõ lên tay lái, khẽ cười nói: "Tôi còn tưởng câu đầu tiên cô nói là cám ơn tôi chứ? Không phải cô đã học xong đại học rồi sao, chỉ một chút lễ nghĩa như vậy mà cô cũng không biết nhỉ?"

Yuri vẫn như trước chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời nhanh: "Cám ơn anh."

Choi Minho nhìn vào kính, thu hết biểu tình không được tự nhiên của cô vào mắt, hắn nhẹ nhàng bĩu môi một cái: "Là vị hôn phu của cô gọi điện nói cho tôi biết, trách tôi làm chủ nhà mà không tận tình tiếp đón, làm hại cô một mình đi gặp khách hàng háo sắc. Tôi vì muốn chứng minh cho đứa cháu ngốc của tôi thấy, tôi đã làm hết phận sự của bậc trưởng bối, nên mới rút ra chút thời gian, tự mình tới đây đón cô."

nghe thấy thì liền thấy sửng sốt, Suho làm sao có thể biết được? Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, là Suho gọi tới.

Thì ra lúc Yuri đến nơi bàn công việc, Krystal biết được, cũng không biết làm sao để có được chứng cứ nên đã lấy điện thoại gọi cho Choi Suho, bảo hắn mau đến công ty.

Khi Yuri lén gửi tin nhắn, thì vừa vặn Suho đang ở văn phòng cùng Krystal.

Nhìn thấy tin nhắn của cô, hơn nữa Krystal giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc, Suho nhất thời gấp gáp, lập tức gọi cho chú út của hắn khởi binh vấn tội.

"Đồng nghiệp của em sao lại ngốc như vậy? Em cũng vậy, anh muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, cô ta lại ngăn anh, nói là sợ đắc tội với khách hàng! May mắn anh gọi cho chú anh giải quyết, bằng không anh sẽ lên máy bay đi đến đó đánh cho lão già kia răng rơi đầy đất!"

Yuri cười khổ nghe Choi Suho oán giận: "Krystal đương nhiên ngăn anh rồi, tên Han Sung kia thật là ghê tởm, em có chút chống đỡ không được, nhưng hắn cũng không thể làm gì quá giới hạn trước mặt nhiều người được, anh báo cảnh sát mà lại không chứng cớ thì mất nhiều hơn được đó."

"Em đừng nói thêm gì nữa, anh nói cho em biết, lần này chỉ có một mình em đi công tác, dù sao em cũng chỉ là một cô gái không thể ở bên ngoài một mình được, chú anh sẽ giúp cho em, nếu em còn từ chối, thì tốt nhất là về đây ngay! Ông chủ của em cũng chẳng tốt đẹp gì, lại dám cho một cô gái như em ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nhân việc này em cũng nghỉ làm đi! Sau khi trở về thì em hãy làm thủ tục từ chức, như vậy chúng ta cũng không cần phải hầu hạ hắn nữa!"

Xem ra chuyện này đã làm Suho tức giận, liên tục đưa ra vài chỉ thị. Yuri biết không có thể tranh cãi cùng người đang tức giận, liền nhu thuận đáp ứng.

Thật vất vả mới trấn an được vị hôn phu, sau khi cô tắt điện thoại, lại thấy Minho đang nhìn cô bỡn cợt từ kính chiếu hậu.

"Dịu dàng như vậy, trước kia tôi lại không biết cô còn có mặt này nữa đấy! Trách không được cháu của tôi lại mê......"

"Dừng xe ở ven đường là được, tôi còn có chút việc, sẽ không làm anh trễ hẹn." khôi phục giọng nói lạnh nhạt,nói với hắn

Không hề nghe thấy tiếng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng chân tăng ga gầm rú, chiếc xe không hề có ý ngừng lại. nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ trôi qua rất nhanh, trong lòng có chút gấp gáp.

Cuối cùng xe cũng ngừng lại, nhìn ra bên ngoài thì thấy xe đã chạy ra khỏi nội thành, đứng yên ở dưới cầu vượt.

Yuri vội vàng đẩy cửa xuống xe, chuẩn bị đi đón xe, đi chưa được vài bước thì từ phía Minholiền đuổi tới giữ lấy cô, cánh tay giữ cô lại đẩy cô trở lại chỗ ngồi phía sau xe.

"Không phải cô vừa mới đồng ý với cháu tôi là sẽ theo tôi sao? Sao chỉ mới có một chút mà đã bắt đầu bằng mặt không bằng lòng rồi, sao không biết nghe lời như vậy, cô muốn bỏ đi sao?"

Yuri giống con chim non vô lực bị dồn ép trong xe, đáy lòng cô trầm xuống, run giọng nói với hắn: "Anh...... Anh muốn sao đây!"

Minho chỉ mỉm cười, đáy mắt tỏ ý buồn cười "Làm sao? Các cô sống nhờ lượng tiêu thụ sản phẩm đúng không, vì đơn đặt hàng mà dùng bản thân đánh đổi không phải là chuyện thường sao? Nghe cháu tôi nói, cô vẫn là cái gì tổ trưởng tổ bán hàng đúng không! Đã có bao nhiêu người đàn ông giúp cô đạt được thành tích này? Như thế nào? Mới vừa rồi lão già kia không hợp khẩu vị của cô sao? Đơn đặt hàng lớn vậy mà cô cũng không cần ư? Thật ra tôi rất muốn phê bình cô, không phải cô nên tỏ ra chuyên nghiệp một chút thì mới có thể lấy lòng khách hàng hay sao?"

Lời nói chanh chua đâm vào ngực, cảm thấy vô cùng đau đớn. Cô lấy tay đẩy lồng ngực dày rộng của Choi Minho rồi phản kích: "Đừng nói tôi xấu xa như thế! Tên Han Sung kia tuy trong ngoài không đồng nhất thì cũng không hiểm độc như anh, so với anh thuận mắt hơn gấp trăm lần!"

Minho cười nói: "Xem ra cái lão háo sắc kia khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái nhỉ? Thế nào, hắn sờ soạng cô nơi này, hay là nơi này?" Nói xong liền lấy tay kéo áo thun của Yuri lên.

Ánh mắt Cảnh Giai Tuệ trở nên mông lung, gấp đến độ lấy tay kéo áo lại, nhưng hai tay lại bị giữ chặt, chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, áo ngực cũng bị cởi ra, nhũ hoa bại lộ trong không khí còn chưa kịp co rúm lại thì đã bị cái lưỡi nóng bỏng đoạt lấy.

"Choi...... Choi Minho, anh đừng như vậy......" Nước mắt rốt cuộc cũng rơi ra, cô ngồi trên ghế nghẹn ngào khóc lớn.

Ngược lại lần này Minho thật sự dừng tay, nhìn Kwon Yuri vừa khóc vừa thở hổn hển, mới kéo áo thun từ trên đầu cô xuống. Nhìn thấy cô gái khóc đến mắt sưng đỏ, giống như yêu thương dùng đầu ngón tay sờ lên một chút: "Vốn cho tôi đã cho cô cơ hội chạy trốn, nếu như cô là người thông minh, thì sau này có gặp tôi, nên lập tức cút đi cho nhanh một chút, cách xa Choi gia, và cách xa tôi thật xa.Vinh hoa phú quý thật sự hấp dẫn cô như vậy sao? Chính vì vậy nên cô không bỏ được à?"

Kỳ thật Yuri cũng đã thầm mắng mình ngu xuẩn, lúc trước Minho đã mở đường cho cô bỏ đi mà cô lại cứ mê muội.

Cô xoa lung tung mắt mình, lại luống cuống tay chân mặc quần vào: "Tôi và Suho cho dù không có anh cũng sẽ chia tay thôi, dù sao tôi cũng biết tôi không xứng với Suho, sau khi trở về, tôi sẽ chia tay với anh ấy, nếu như đó là mục đích của anh thì không cần phải làm tôi cảm thấy nhục nhã như vậy, lúc trước cứ nói rõ ràng là tốt rồi...... Còn giả mù sa mưa làm gì? Sợ tôi đi nói lung tung sao? Tôi không có rảnh rỗi đến mức mà đi phá hoại tình cảm của chú cháu anh đâu!"

Cô thật sự ghét mình trông yếu đuối trước mặt người đàn ông này, tuy rằng cố gắng kềm chế âm thanh nghẹn ngào. Mà chỗ tư mật kia bây giờ lại bắt đầu có cảm giác lành lạnh, cho dù cô giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn yếu ớt không chịu nổi kích thích.

Minho bỗng dưng vỗ đầu, làm ra bộ dạng như đã hiểu ra: "Thật ra, tôi đã quên hết rồi, tôi bây giờ cũng có thể xem đã là người thành công, không còn là tên côn đồ trước kia làm cho cô không ngẩng đầu lên nổi, làm sao bây giờ? Nếu cô mà nói lung tung, Thì thanh danh của tôi đúng là không được tốt lắm!"

Nói xong hắn lại làm"loạn" .Yurigấp đến độ muốn chỉ muốn đánh hắn, tay lại bị hắn giữ lại làm đáng trúng bụng, đau đến thân mình co rụt lại, cả người đều không còn khí lực.

Đèn flash liên tục răng rắc răng rắc lóe lên, hắn còn chưa vừa lòng sau đó lại nâng mặt cô lên, lãnh khốc hạ mệnh lệnh: "Cười cho tôi!"

Nơi bụng vẫn còn một chút đau đớn, nhưng vẫn hướng về phía Choi Minho hung hăng nhổ một bải nước bọt.

Minho nhẹ trốn thoát, nhếch khóe miệng nói: "Không cười sao? Cô nghĩ ảnh này tôi chụp là gửi cho Choi Suhonxem sao? Là tôi gửi cho ba mẹ cô xem! Cho thằng anh què của cô xem! Xem xem cô rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt!"

Nghe thấy Minho nói như vậy, Yuri hoảng loạn: "Choi Minho ! Anh không phải người! Không phải người!" Vất vả lắm nước mắt mới ngừng lại bây giờ lại tuôn trào không ngừng.

Dù cho vậy,nhưng Choi Minho lại cảm thấy rất sảng khoái, từ trên ghế sau rút ra khăn tay, chậm rãi lau khô nước mắt Kwon Yuri: "Trước mặt tôi cô không chịu cười sao? Hay cô muốn tôi gọi thêm vài tên nữa tới đây leo lên người cô, thì cô mới chịu nghe lời? Bảo bối, nghe lời đi, tôi cũng không muốn cô làm chú với dì thất vọng đâu, tôi nghe nói sức khỏe của họ không được tốt, không phải chú vừa phẫu thuật tim sao? Cô nên làm đứa con hiếu thuận đi."

Nghe hắn nói như vậy tâm lại càng chùng xuống, cô biết, người đàn ông này hiển độc vô cùng.

Đã nói được, thì hắn sẽ làm được, trên tay nhiễm máu, trong lòng cất giấu đao.

Cô chỉ có thể chết lặng bị Minho ômmvào trong ngực, một bên ngực bị hắn gắt gao nắm chặt, giống như đang vui vẻ cùng Minho,miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười.

Sau khi Choi Minho chụp xong, thì xem lại một lần, tựa hồ thực vừa lòng, còn ôm Yuri  mở ảnh chụp phóng đại từng chi tiết, sau đó chỉ cho cô xem: "Cô nhìn xem, gương mặt đẹp như vậy,mẹ nó, thật sự là khiêu khích người khác! Nếu rao bán trên mạng, có thể bán được không ít tiền nhỉ?

Cô không nói gì, tựa hồ còn chút sức lực đều đã dùng vào việc khóc loạn lúc nãy rồi. Chỉ yên lặng đem quần áo mặc vào.

Lúc xe khởi động lại, đã là hơn nửa tiếng sau, Minho vượt qua cầu, rồi chạy xe đến một nhà hàng cao cấp phía trước.

Minho tâm tình tựa hồ vui sướng không ít, còn mở nhạc lên, nhẹ nhàng nói : "Cô nghĩ lão già háo sắc đó sẽ giúp cô giải quyết sao, còn không bằng tìm người khác đáng tin chút, vừa rồi tôi có nói tôi phải tham gia tiệc rượu, người ở đây rất nhiều, xem xem cô có thể tìm được người đem ngươi để mà buôn bán không."

Nói xong liền lập tức đi vào khách sạn xa hoa.

Yuri biết, Choi Minho hiện tại chính là ma quỷ, mà hắn hiển nhiên không nghĩ lời nói của mình ngược ngạo như thế nào, hơn nữa đã bị hắn ta đứ ra khỏi thành phố, cũng không biết đang ở đâu, hơn nữa không có xe về mới là vấn đề, liền chết lặng ở phía sau hắn đi theo vào.

Mới vừa vào cửa, một cô gái liền chạy lại: " Minho, anh đi đâu vậy, cũng không nói với em một tiếng, em còn tưởng anh bỏ em ở lại đây một mình chứ!"

Choi Minho mỉm cười ôm thắt lưng của cô gái kia, ở trên khuôn mặt mềm mại hôn một cái: "Bảo bối của anh ở đây, sao anh có thể đi được?"

Nói xong hắn liền chỉ chỉ Kwon Yuri nói: "Đây là vị hôn thê của Choi Suho cháu anh." Sau đó hắn lại xoay đối diện với Yuri nói : "Đây là bạn gái tôi Bae Suzy."

Bae Suzy mỉm cười nhìn Kwon Yuri đánh giá, so sánh lễ phục tao nhã của cô ta, Yuri nhất lại đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, hơn nữa không biết vì sao, đầu tóc còn có chút hỗn độn, thật là vô cùng lôi thôi lếch thếch.

Cho dù đối phương chính là bạn gái của cháu trai, nhưng thiên tính người phụ nữ vẫn là ích kỉ, trong lòng Bae Suzy bắt đầu ngầm so sánh, dáng người cùng tướng mạo quần áo, mình cũng cao hơn đối phương không chỉ một chút.

Yuri như trước biểu tình thản nhiên chào hỏi Suzy

Xem ra Choi Minho đã hoàn toàn thay đổi, hắn trước kia, cho dù có yêu đến mức nào đi nữa, cũng không bao giờ thể hiện tình cảm với bạn gái trước mặt người khác, thái độ của hắn bây giờ, nghiễm nhiên là tiếp đón một người bình thường.

Tiền tài cùng địa vị bay lên, cũng làm cho người đàn ông biết che đậy bản thân hơn trước, che giấu bản chất thô bỉ cùng thái độ xấc xược vào sâu bên trong.

Cô chậm rãi thay đổi tầm mắt, theo quán tính cúi đầu, mình cần gì phải suy nghĩ về anh ta chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro