Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 + 7


Nghĩ như vậy, cô cố gắng thôi miên chính mình thả lỏng một chút, chuẩn bị sẵn sàng rồi đi tới cửa phòng tân hôn.

Choi gia mặc dù giàu có, nhưng lúc cưới vợ cũng không lộ ra sự giàu có đó, cũng không mua cái gì có giá trên trời, chẳng qua là có một số vật dụng đôi rất mới.

Kwon Yuri cũng không để ý phòng ở lớn hay nhỏ, lúc trước nghe Choi Suho nói không cần phải ở lại biệt thự Choi gia khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm.

Bà mẹ chồng kia, không phải là người có thể ở chung được!

Đi đến nhà mới, tuy rằng chỉ là một căn nhà nhỏ, nhưng được trang trí rất có phong cách, mặc dù Suho học kinh doanh buôn bán, nhưng bản thân lại rất đam mê hội họa, bức tranh treo trên vách tường ngay lối vào chính là bức tranh mà hắn đã vẽ Yuri, chỉ cần nhìn vào bức tranh là có thể thấy được tình cảm của hắn dành cho cô, đối với người nghiệp dư như Yuri thì có thể xem là nhìn được.

Nhóm phục vụ vừa đem tủ quần áo cùng giường lớn vào phòng thì điện thoại Yuri lại vang lên, lấy ra thì thấy tên Jung Krystal hiện trên điện thoại. Vừa nhấn nút nghe, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng khóc nức nở: "Chị Kwon, chị có bận gì không?"

Krystal bình thường chỉ gọi cô là trưởng phòng Kwon, rất hiếm khi gọi chị Kwon, đa số dưới mọi tình huống đều gọi ba chữ kia hay gọi thẳng tên của cô.

Bản thân cô trở nên cảnh giác như vậy cũng là có nguyên nhân. Kwon Yuri và Jung Krystal vào công ty bách hóa nước ngoài cùng một thời điểm. Mà hiện tại cô là trưởng phòng, mà Krystal vẫn chỉ là một trợ lý nhỏ của tổ buôn bán, tiền lương thì chỉ có một ngàn hai, do vậy nên mới suốt ngày ghen tỵ với cô.

Trong một công ty lớn như vậy kẻ tiểu nhân ở đâu cũng có, chỉ có những người rảnh rỗi không có bản lĩnh thật sự, cô cũng không độc chiếm bộ phận buôn bán một mình, để có thể lên tới vị trí này rồi quản lý hiệu quả cả bộ phận của một công ty nước ngoài dễ dàng như vậy sao? Tiếc là xuất thân của cô quá tầm thường, dù cho bình thường làm việc cần cù và thật thà như thế nào, thì ngay cả ngày nghỉ cũng phải đến công ty làm thêm giờ, phải vất vả làm đơn đặt hàng trăm vạn đô la, vậy mà các đồng nghiệp lại luôn đi xuyên tạc đủ mọi chuyện về cô.

Cô cũng không biết hôm nay Krystal gặp chuyện gì, lại phá lệ gọi một tiếng "Chị"!

"Không bận, có chuyện gì vậy?"

"Chị Kwon, em...... em gây họa lớn rồi !" Nói xong những lời này, đầu dây bên kia đã khóc không thành tiếng, khóc đến tê tâm liệt phế.

Cô  hơi nhíu chân mày, xoay người đi vào thư phòng cách vách, thừa dịp Krystal ngừng khóc, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì, cô nói đi, khóc có thể giải quyết vấn đề à?"

"Chị Kwon, chị nhường cho em đơn hàng với công ty hàng hóa của Đức, em...... em quên làm bảo hiểm rồi." Kwon Yuri liền trầm xuống, đơn hàng kia trị giá là 30 vạn Đô-la, tương đương 180 triệu won

Bảo hiểm là thứ vô cùng quan trọng, mà bản thân cô đương nhiên là trong sạch.

Bởi vì sản phẩm của công ty phần lớn đều được vận chuyển theo đường thủy, mà đường thủy rất hay xảy ra việc ngoài ý muốn, gây ra tổn thất, hàng hóa không được bảo quản cẩn thận rất dễ bị cháy, nước mưa hay nước sông thấm vào... Đều phải bồi thường theo phần trăm hư tổn.

Vì vậy khi xuất khẩu thì bảo hiểm trở nên quan trọng hơn, nếu như ngay từ đầu đã mua bảo hiểm, khi xảy ra vấn đề, nếu như khách đã nhận hàng mà không trả tiền, hoặc đơn phương hủy hợp đồng, thì họ đều phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Đã buôn bán thì từ công ty nhỏ đến lớn đều phải biết, khi khách hủy đơn hàng, tuy trên danh nghĩa có thể khởi tố theo hợp đồng đã quy định, nhưng bình thường khi muốn khởi tố một khách hàng, phí tổn rất cao, phần thắng cũng không nhiều, nên bình thường những việc như vậy cũng không hay đưa ra pháp luật, mà đi tìm công ty bảo hiểm, trước tiên là phải mua bảo hiểm trong nước, xảy ra chuyện thì tìm công ty bảo hiểm đòi tiền, tự nhiên bớt lo lại ít dùng sức.

Những việc như vậy trước nay đều do Krystal xử lý, đây là việc làm tối thiểu, có đánh chết cũng không được quên.

Bây giờ Krystal lại nói đã quên mua bảo hiểm, đến lúc này lại đi tìm cô giải quyết. Cô chỉ có thể nén lại sự tức giận hỏi tiếp: "Cô chắc chắn là mình đã quên mua bảo hiểm? Mong là hàng hóa không gặp điều gì bất trắc."

 nghe Yuri hỏi như vậy, tiếng khóc lại bắt đầu có dấu hiệu kéo dài: "Tất cả...... em đều không có mua bảo hiểm......" Yuri nghe được thì liền dựa vào tường.

"...... Tại sao lại như vậy? Việc buôn bán xảy ra chuyện gì ư?"

"Chính là...... Chính là lúc em liên hệ bên khách hàng, bên khách hàng không chịu trả tiền hóa đơn."

Kwon Yuri nghe xong đầu lại quay vòng vòng, có mắng Krystal cũng không còn kịp, cô chỉ có thể hỏi: "Đối phương vì sao không trả tiền?"

Kế tiếp cô lại nghe kể "Chuyện tốt" mà cô ta gây ra, thì ra hàng hóa được vận chuyển đến cảng Kang Yeon, cô ta cự nhiên không hỏi mình một tiếng, bản thân lại nhận lời yêu cầu điều chỉnh kho hàng. Số hàng hoá hiện thời so với số hàng khách hàng đặt ban đầu nhiều hơn 10 triệu  won. Khách hàng đương nhiên không thể trả tiền, yêu cầu công ty chịu trách nhiệm.

Hằng ngày Krystal chỉ quản lý văn kiện cùng hàng hóa, sao có thể làm được việc này? Mắt thấy khách hàng không đồng ý ký nhận, có dấu hiệu hủy đơn hàng, mà kho để hàng hoá sắp thu tiền phạt rồi. Cô nhất thời gấp đến độ hoang mang lo sợ, chỉ có thể tìm đến cô thương lượng đối sách.

Yuri có thể làm sao bây giờ? Phương diện này liên lụy kim ngạch quá lớn, chỉ có thể phản ánh chi tiết lên tổng giám đốc. Gọi điện qua loa rồi chuyển bảo công nhân chuyển nhà quay lại sau, Yuri chạy gấp về công ty.

Jang tổng nhận được điện thoại của cô liền lập tức trở về công ty, sớm đã đem Jung Krystal kia mắng đến mức muốn mất hồn, ngực phập phồng, hô hấp dồn dập.

Yuri vừa bước vào văn phòng, đương nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi, bởi vì không quản lý được cấp dưới, cũng đã trúng một chút chửi bới. Jang tổng tính tình gấp gáp, bình thường hay nói giỡn vẻ mặt rất ôn hoà, bây giờ có chuyện thì chửi bới không ngừng.

Bên kia Krystal nghe mắng đến nỗi chỉ muốn nhảy lầu, bên này biểu tình Kwon Yuri lại vô cùng thản nhiên, khẽ cúi đầu không nói chuyện, chính là thành thành thật thật đứng trước bàn làm việc nghe, đợi Jang tổng mắng đến đau cổ họng, thì xoay người lấy một ly nước ấm.

Thấy cô nhu thuận như vậy, cũng làm cho Jang tổng tiêu giảm chút cơn tức.

Cuối cùng ý tứ của lão tổng là, xem xem có thể liên hệ với khách hàng một chút hay không, mỗi bên chịu một nửa, nhưng Yuri gọi điện thoại cho khách hàng lại không được, hơn nữa ý tứ của khách hàng là bởi vì đã điều chỉnh hàng hoá, cho nên bọn họ không thể giữ nguyên kế hoạch buôn bán này mà hàng hóa bọn họ cần không phải là loại hàng này cho nên chỉ có thể đem trả lại hàng hóa , đương nhiên bọn họ không phải người làm sai nên đương nhiên sẽ không trả tiền.

Thật sự là sợ cái gì thì đến cái đó, lần này cơn tức của lão tổng càng ngày càng lớn!

Jang tổng lại lớn giọng mắng, Krystal chỉ có thể đứng khóc không ngừng, Yuri giả vờ không nghe thấy, đến khi tính toán thông suốt, bình tĩnh hỏi lão tổng có thể đi đàm phán giá cả với khách hàng hay không, tranh thủ đem tổn thất giảm đến mức thấp nhất.

Jang Tổng là người có năng lực, cân nhắc lợi hại chỉ có thể tán thành. Lại liên hệ đối phương, đương nhiên là từ chối không tiếp điện thoại, Yuri gửi email, đợi một hồi cũng không thấy trả lời.

Cô tính toán một hồi, cô nói với lão tổng muốn bay đến chỗ kho để hàng hoá, trực tiếp cùng công ty đàm phán, bởi vì cô cảm thấy công ty này với công ty của mình đã làm ăn lâu năm, mà lần này lại có thái độ cứng rắn như vậy thì thật là kỳ lạ.

Sau khi gọi điện thoại đặt vé máy bay, Yuri cũng không kịp chuẩn bị hành lý, liền vội vàng mang theo laptop chạy ra sân bay. Trước khi đi, Krystal còn do dự hỏi, nếu lần này hàng hóa không thể bán ra vậy cô ta sẽ bị trừ bao nhiêu lương?

"Của chị phạt tiền theo tổn thất 2%, tôi bị khấu trừ tổn thất 3%......" não Krystal lúc này thật là nhanh nhẹn, lập tức tính ra bản thân bị trừ ba vạn, sợ tới mức la to! Cô ta vẫn còn thật may mắn,còn chưa bị đuổi việc mà chỉ trừ lương thôi đấy!

"Má ơi, tiền lương một năm của tôi cũng không nhiều được như vậy đâu! Nếu...... Nếu giải quyết không được, tôi đây cùng lắm thì mặc kệ thôi!" Nói xong, cô ta bày ra vẻ mặt hâm mộ cùng ghen tị liếc một cái, "Chị Kwon, lần này thật xin lỗi chị, nhưng mà chuyện này đối với chị cũng không phải là vấn đề gì to tát, chút tiền ấy đối với chị mà nói cũng chỉ giống như một cái phủi tay mà thôi, chị nói có phải hay không?"

Yuri không thèm nói chuyện với cô ta, cô đang bề bộn điều chỉnh hô hấp, tránh cho chính mình bị cô gái họ Jung đần độn này làm cho tức giận mà tát cô ta một cái. Dù gây ra vô số rắc rối, nhưng lại có thể nghĩ ra được đường lui cho bản thân vô cùng chu toàn, thật là đáng tiếc khi cô ta lại là sinh viên của một trường đại học danh tiếng, sự việc hôm nay chỉ càng làm cô khinh thường cô ta. Cô ta thấy ông chủ của mình dễ dãi nên muốn làm gì thì làm sao, một cô gái mới ra đời như cô ta muốn gây khó dễ thì có gì khó?

Trong công việc mọi thứ vô cùng tàn nhẫn —— mới có một chút chuyện mà đã kêu không chịu nổi, lại còn muốn trốn tránh trách nhiệm bắt người khác phải giải quyết thay mình.

Để có được địa vị như ngày hôm nay, Kwon Yuri đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn và đau đớn, đau đến khắc cốt ghi tâm.

Đến sân bay, chuyển phát công ty cũng đem vé máy bay đưa đến cho cô. Nhìn vé máy bay — Kang Yeon. Tâm lý Yuri có chút không thoải mái.

Nhưng cũng nghĩ lại, Kang Yeon lớn như vậy, làm gì có chuyện gặp phải "Người kia", trong lòng nhất thời lại bình ổn.

Gần lên máy bay, cô nhận được điện thoại của Choi Suho, nghe thấy âm thanh nhắc nhở đăng ký thủ tục, liền hỏi cô muốn đi đâu. Nghe giọng nói khẩn trương bên trong điện thoại vô cùng căng thẳng, Yuri không khỏi cảm thấy buồn cười, cảm thấy bớt phiền chán chuyện công việc, cô cố tình hù dọa Choi Suho nên nói: "Em phải đi đây, anh đừng tới tìm em."

Sau đó chợt nghe thấy âm thanh bùm bùm từ bên kia truyền đến, kế tiếp chính là tiếng kêu "Ai ôi".

Yuri nghe cảm thấy không ổn, vội vàng hỏi làm sao vậy, mới biết được Suho  mới vừa rồi trong lòng hoảng hốt bước hụt chân, bị trượt té trên cầu thang từ trên lầu hai.

Yuri có chút đau lòng, vội vàng nói: "Anh không sao chứ, em phải đi Kang Yeon một chuyến, việc buôn bán của công ty xảy ra chút vấn đề, cần em đi giải quyết?"

"À ——" âm thanh của Choi Suho rõ ràng thả lỏng xuống, "Anh còn tưởng em tính đào hôn! Anh nói cho em biết trước, em không được làm cô dâu bỏ trốn đâu đấy, nếu em mà không quan tâm anh, anh sẽ ngồi xổm trước cổng nhà ga xe lửa, cho người ta đưa tin lên tivi, em mà không đến, anh sẽ canh giữ ở đó mỗi ngày, cho dù chết đói, cho dù trở thành tượng đá anh cũng đợi em xuất hiện!"

Yuri cười trêu chọc suy nghĩ của hắn: "Được thôi! Anh cứ ngồi trước cổng nhà ga đi, như vậy không phải sẽ dọa mấy đứa con nít khóc sao! Đồ dùng trong phòng cưới được mang tới rồi, có vài chỗ bày biện không được tốt, anh đi xem đi......"

Dặn dò việc chính rồi việc vặt xong, Yuri vội vàng cúp điện thoại, chuẩn bị đi đăng ký.

Lên máy bay cô thấy bên ngoài trời đang mưa lất phất, làm ướt cửa sổ cabin, Yuri tựa vào cửa sổ nhìn đến xuất thần, đúng lúc này, trong di động lại gửi đến tin nhắn mới, mở xem, là Choi Suho gửi tới, ngoại trừ một chuỗi số di động, còn có một hàng chữ viết: "Anh đã đưa số điện thoại của em cho chú anh, đây số di động cá nhân của chú anh, sau khi em đến Kang Yeon, vô luận như thế nào thì hãy nghỉ ngơi ở chỗ chú anh, đừng nên vì lộ phí của công ty mà làm khổ bản thân."

Yuri xem xong tin nhắn của bạn trai thì nhắn lại, trong lòng lại cảm thấy tức giận. Cô vội vã nhắn tin trả lời, ngăn bạn trai đi vẽ rắn thêm chân, nhưng lúc này nhân viên hàng không đã lễ phép nhắc nhở mọi người máy bay ngay lập tức sẽ cất cánh, yêu cầu tắt di động.

Cô chỉ có thể nhắn: "Không cần phải phiền chú của anh......" Rồi bất đắc dĩ tắt điện thoại di động.

Xuống máy bay, Yuri đi ra khỏi sân bay, do dự nửa ngày mới mở di động lên, điện thoại liền hiện lên thông báo có tin nhắn, đều là tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ của Suho và Krystal cũng không có dãy số xa lạ nào gọi tới.

Chương 7

Lúc nhận phòng khách sạn xong, người kia vẫn không thấy chủ động liên lạc với cô.

Để điện thoại chuyển sang chế độ trả lời tự động, tức thì lại thấy có vẻ uổng công vô ích, Yuri chán nản cười một cái rồi lại chuyển về chế độ bình thường.

Lúc này đã là nửa đêm, cô chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ đến việc ra ngoài đi dạo thưởng thức cảnh đẹp, Yuri vào một cửa hàng tiện lợi, mua vài hộp mỳ rồi vội vội vàng vàng trở về phòng, chuẩn bị cho việc giải quyết sự cố với công ty vào sáng mai.

Cô ngồi suy nghĩ, phía bên mình làm ăn bất cẩn như vậy, vạn nhất phía khách hàng sống chết không chịu tiếp nhận số hàng đó thì sao?Công ty cô chắc chắn gánh vác không nổi khoản bồi thường thiệt hại nếu không có bảo hiểm, tốt nhất là thương lượng một mức giá thấp hơn rồi tìm kiếm một khách hàng khác.

Nghĩ vậy, cô liền thoải mái vừa ăn mỳ vừa ngồi trước máy tính soạn email, hy vọng có thể tìm ra một đối tác khác đồng ý tiếp nhận đơn hàng.

Gần 12 giờ, chuông điện thoại của cô bất ngờ vang lên, là mã vùng của Kang Yeon, nhưng người gọi không phải là Choi Minho.

Yuri nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu rồi mới do dự nhấn nút nghe.

"Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Kwon Yuri tiểu thư không?" Đầu dây bên kia là giọng nói mềm mại của một cô gái.

Yuri nói phải, đối phương lập tức vội vàng giới thiệu, hóa ra cô ấy là thư ký của Minho.

Trong điện thoại, cô thư ký này luôn miệng nói xin lỗi, nói là hôm nay vì bận quá nên đã quên mất việc mà Chou tổng giao phó, xin Kwon tiểu thư rộng lòng bỏ qua cho.Sau đó lại hỏi Yuri có thấy hài lòng với khách sạn đang nghỉ hay không, nếu không thì cô sẽ gọi tài xế tới đón.

Kwon Yuri khách sáo nói cảm ơn, không cần quan tâm đến cô, cô ở đây rất tốt, bởi vì lần này đi công tác nên cũng khá bận, thật sự không cần làm phiền.Sau lại cùng với đối phương khách khí nói qua nói lại, cuối cùng cả hai cùng nói "Tạm biệt" rồi gác máy.

Cô rất tỉnh táo, cô không giống như ai làm ăn bừa bãi cẩu thả, càng tuyệt đối không thể ở gần Choi Minho

Người đàn ông này trước kia thường hay lui tới các quán bar hoặc các trung tâm giải trí, lúc nào cũng chú ý phân chia thứ tự rõ ràng cho thuộc hạ, ai ra chắn cửa, ai đi ngắt công tắc đèn, ai chịu trách nhiệm đập bàn, ai chém người, chưa bao giờ mắc sai lầm.Đàn em của hắn đều được huấn luyện rất nghiêm khắc, việc cầm gạch, cầm dao hay cầm chai rượu để đánh nhau còn được hướng dẫn kỹ càng, chuyên nghiệp hơn cả các nhân viên an ninh trong các công ty.

Cho nên, việc thư ký nói với cô rằng đã quên mất chuyện quan trọng mà Choi tổng đã ngàn dặn vạn dặn, chẳng khác gì ý nói Choi Minho cũng không hề để tâm đến việc tiếp đón cô, thật may vì cả hai người đều có chung ý nghĩ không muốn gặp mặt nhau.

Tuy rằng chưa liên hệ được với khách hàng thích hợp, nhưng lúc này Yuri cảm thấy thật sự nhẹ nhõm.

Sáng sớm hôm sau, Yuri vội vàng đánh răng rửa mặt rồi chạy đến công ty, gặp được người quản lý đơn hàng tên là Jun Huyk.

Sau khi nói chuyện một lúc, cuối cùng Jun Huyk cũng đã giải thích xong về nguyên nhân sự việc.Số hàng mà công ty Yuri hụ trách đã gặp sự cố trong khi vận chuyển, vừa lúc đó có một công ty văn phòng phẩm không biết nghe được tin ở đâu, lập tức soạn ra một bản báo giá rồi gửi cho một công ty bên Đức, giá cả rẻ đến mức giống như đem cho vậy, hàng hóa lại có sẵn, khiến cho phía đối tác Đức rất hài lòng, nhưng công ty của Yuri thì lại chậm chạp không đứng ra giải quyết, nên tạo cho đối phương có cái cớ để rút lại đơn hàng.

Những con số ghi trên bản báo giá kia thật sự làm cho người ta giật mình, Yuri vốn đã có tính toán sẽ thương lượng với công ty của mình đưa một mức giá thấp hơn, nhưng cũng không đến mức gây thâm hụt lớn như bản báo giá của công ty này.

Đi ra khỏi công ty, Yuri tâm chợt nguội lạnh, đứng trên vỉa hè đờ đẫn một lúc rồi mới quay trở về khách sạn.

Vừa vào phòng, cô lại mở máy lên kiểm tra hộp thư đến, gửi mấy chục thư mới có được một thư phản hồi.

đối phương là khách hàng cũ của công ty, tuy rằng đơn đặt hàng không nhiều, nhưng cũng không phải là ít.Người này tuy không thường hợp tác với công ty cô, nhưng lại lưu lại cho cô một ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì có một lần gặp mặt ở Busan, hắn đã lôi kéo Jang tổng rồi hớn hở giới thiệu cho hắn về các thú vui nhục dục cũng như cuộc sống về đêm ở Namsan , còn luôn dụ dỗ Jang tổng bỏ tiền ra dẫn hắn đi Namsan vui chơi thỏa thích vài trận.

Jang tổng hơi ái ngại, nhưng vì để duy trì mối quan hệ nên đã gọi lái xe đưa hắn và Han tiên sinh đi Namsan say xỉn một bữa, lúc họ trở về, Yuri vô tình nghe thấy bác lái xe và Jang tổng luôn miệng nói không thể chấp nhận được.Lão già kia cư nhiên lại có thể một mình gọi ba cô gái, ở trong phòng khách sạn chơi 4p, hôm sau lại vẫn còn ồn ào muốn gọi thêm vài cô nữa.

Nhân phẩm của đối phương không phải là vấn đề khiến Yuri bận tâm đến, cô cẩn thận hỏi hắn về hạng mục công việc trong công ty, chứng minh xem hắn có thực sự muốn mua hàng của công ty cô hay không.

Một lượng hàng lớn cuối cùng cũng đã có nơi để gửi gắm!Cô rất vui vẻ soạn thư trả lời.

Vừa gửi xong, phía bên kia đã nhanh chóng hồi âm, mời cô khoảng một tiếng sau đến đàm phán, cùng với địa chỉ và số điện thoại liên lạc.

Yuri không tắm rửa thay quần áo, chỉ đơn giản chải lại mái tóc đuôi ngựa, thoa một chút son dưỡng môi, đứng trước gương ngắm nghía một lúc rồi vội vàng ra ngoài gọi xe đi tới công ty khách hàng.

Công ty này nằm ở trung tâm Kang Yeon, hoàn hảo vì bây giờ chưa đến giờ cao điểm, xe cộ đi lại tương đối nhiều nhưng cũng không đến nỗi gây ra tắc đường, chỉ nửa giờ là xe đã tới nơi.Công ty khách hàng được đặt trong một tòa nhà lớn, chiếm toàn bộ hai tầng lầu, xem ra cũng khá hoành tráng.Bước ra khỏi thang máy, cô đến bàn lễ tân giới thiệu tên, người kia nhấc điện thoại lên rồi bảo cô chờ một chút.

Vài phút sau, một người trông khoảng 60 tuổi mặc Âu phục màu xám bước ra.Mái tóc được chải hất ngược ra sau, lộ ra vầng trán bóng nhãy, hơn nữa trên đỉnh đầu cũng thấp thoáng thấy ánh sáng từ da đầu phát ra, không biết là do ăn quá nhiều chất bổ hay đồ nhiều dầu mỡ, hoặc có thể là cả hai.

Điều này khiến Yuri kinh sợ, không nghĩ tới Han tiên sinh lại tự mình ra đón cô, chỉ thấy khóe mắt của hắn tràn ngập ý cười nói : "Kwon tiểu thư!Chúng ta lại gặp nhau rồi!Lần trước tôi đã muốn cùng cô nói chuyện một lúc, nhưng cô lúc nào cũng bận rộn, thật đúng là một nhân viên công sở xinh đẹp yêu kiều!".Han tiên sinh nói giọng Busan kéo tay Yuri  đi vào trong, vừa đi vừa dùng ngón tay khẽ vuốt ve lên bàn tay nhỏ bé của Kwon Yuri

Yuri chợt nhận ra là mình đã quá sơ suất, vì tình thế cấp bách nên đã quên mất Han tiên sinh là con người như thế nào.Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đầy vết đồi mồi đang nắm chặt tay mình kia, các ngón tay của hắn đang không ngừng xoay tròn trên các đốt ngón tay mềm mại trơn nhẵn của cô, bám dai như đỉa, không tài nào giãy ra được.

Bước vào phòng làm việc, Yuri theo phản xạ rút tay về, mỉm cười nói : "Han tổng quá đa lễ rồi, tôi vốn chỉ tùy tiện tới thăm hỏi, sao có thể làm phiền ngài phải đích thân ra tiếp đón chứ?Yang  tổng cũng đã nhắn nhủ tôi, nói nếu là khách hàng cũ thì sẽ cùng nhau thương lượng một mức giá tốt nhất, coi như là một món quà để thể hiện chút lòng thành của công ty tôi đối với khách hàng.Lần này tôi tới cũng chỉ chịu trách nhiệm làm trung gian, giá cả cụ thể mời ông đến gặp Yang tổng để đàm phán."

Nói xong cô rút từ trong túi ra bản kê khai sản phẩm rồi đặt trên bàn của Han tổng. "Đây là danh sách các mặt hàng, mời ông xem qua trước, nếu cần thì liên hệ cho Jang tổng, đến lúc đó việc vận chuyển vào kho hàng như thế nào là do sự quyết định của ông và Jang tổng."

Nói xong Yuri liền có ý định muốn rời đi, nhưng tên lão già họ Han này sao có thể nhanh như vậy thả cô ra ngoài chứ? Hắn tựa vào ghế giám đốc rồi làm ra vẻ kỳ quái nói : "Kwon tiểu thư đây là đang nói cho có lệ sao?, thái độ nói chuyện với khách hàng như vậy là kiểu gì?"

Kwon Yuri mặt không biến sắc, tươi cười hỏi lại : "Sao vậy?Han tổng còn có điểm gì chưa rõ?"

Hắn ngả người vào ghế, không hờn không giận nói : "Còn rất nhiều chỗ chưa rõ, Kwontiểu thư, cô cảm thấy cô có nghĩa vụ cần phải giải thích kỹ càng cho tôi không?"

Yuri trong lòng biết rõ sẽ không thể thoát thân ngay được, chỉ có thể mỉm cười nói : "Nếu Han tổng đưa ra yêu cầu, tôi đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để khiến ông hài lòng."

Hàn tiên sinh nghe vậy, lập tức tươi cười rạng rỡ, bảo thư ký chạy ra một nhà hàng gần đây đặt một bàn ăn, nói là muốn cùng Cảnh tiểu thư vừa ăn vừa nói chuyện.

Yuri bình tĩnh gật đầu đồng ý.Trong đầu không ngừng tính toán, bên ngoài có rất nhiều nhân viên, trước cứ giả vờ vui vẻ ngồi nói chuyện phiếm với hắn một lúc đã, rồi từ từ nghĩ cách đối phó với lão già này sau.

Thừa dịp lão già kia đang dặn dò thư ký, cô liền vụng trộm nhắn tin cho Krystal, ý tứ đại khái là cô đang ở cùng với tên Han tiên sinh háo sắc, nhất thời không thể thoát thân, nhờ cô khoảng 5 phút sau hãy gọi điện tới, giả vờ nói là số hàng của công ty đang gặp sự cố ở bến tàu, cần cô đi giải quyết gấp.Nhắn xong tin, Cô đi tới ngồi xuống ghế, mỉm cười nhìn tên bại hoại đang từng bước đi tới gần mình.

Mắt vừa thấy thư ký đi ra khỏi văn phòng, lão già họ Han đã ngay lập tức động tay động chân với cô, cuộc điện thoại cứu mạng vẫn chưa thấy gọi tới.Yuri trong lòng thầm mắng Krystal làm việc không đáng tin cậy, ngoài mặt vẫn giả vờ yếu ớt cười cười với tên kia, đại khái khoảng 20 phút sau, chuông điện thoại cuối cùng cũng vang lên.Yuri giống như trút được gánh nặng, nhanh chóng cầm điện thoại lên.Nhưng khi vừa nhìn vào màn hình thì lại thấy đó là số điện thoại của Choi Minho, Yuri nhấn nút trả lời, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn nhẹ nhàng truyền vào tai : "Mau chạy ra ngoài, tôi ở dưới lầu chờ cô."

Câu nói không đầu không đuôi kia khiến cho Yuri nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể máy móc lặp lại : "Chờ tôi?"

"Đúng vậy!Không đi xuống chẳng lẽ cô định ở trên đó phục vụ lão già háo sắc đó sao?Mau chạy đi, đừng để tôi phải lên đó bắt cô!"

lúc này mới hiểu ra, cảm thấy có chút khó hiểu : Choi Minho làm sao mà biết được là cô ở đây?

Đúng lúc này, thư ký của Han tiên sinh quay lại, nhỏ giọng nói : "Xe của tổng giám đốc Choi của tập đoàn Nam Yang đang đợi ở bên ngoài, nói là muốn tìm Kwon tiểu thư."

Vị Han tiên sinh kia vốn đang dựa nửa người vào Kwon Yuri, lập tức đứng thẳng dậy, vừa kinh ngạc lại vừa nghi ngờ hỏi : "Tổng giám đốc Choi, có phải là Choi Minho không?"

Nhìn thấy thư ký gật đầu, hắn hơi ngạc nhiên quay lại đánh giá Yuri một chút, hỏi : "Kwon tiểu thư chẳng lẽ cũng có liên hệ với tập đoàn Nam Yang sao?". không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể gật đầu, cầm lấy túi xách rồi đi xuống, Han tiên sinh cũng đi theo sau.Vừa ra ngoài liền nhìn thấy ngay một chiếc Bentley màu đen đang đỗ trước cửa, cửa kính xe được mở một nửa, có thể thấy được một người đàn ông đeo kính đen, mặc áo sơ mi trắng ngồi bên trong, dáng vẻ không kiên nhẫn gõ gõ vào bảng đồng hồ trên xe.

Khí thế kia thật sự không giống với phong cách của một doanh nhân, mà giống một tên sát thủ trong giới hắc đạo, anh tuấn lạnh lùng.

Hắn vừa liếc thấy Yuri bước ra, liền hừ một tiếng rồi nói : "Dây dưa lâu đến vậy ư? Mà đợi cả nửa ngày mới lết được xuống đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro