Chương 21
Ảnh : Bo A
Một lúc lâu sau, Yuri mới mở miệng nói: "Chị Bo A, cám ơn chị đã đến đây thăm em, bây giờ em muốn ngủ một giấc, khi nào chị đi thì giúp em đóng cửa lại nhé."
Bo A nghe được ý muốn đuổi khách của Yuri, cô cười gật đầu, đứng dậy vuốt lại mép váy rồi xoay người đi ra ngoài.
Kwon Yuri suy sụp ngã xuống giường, cô muốn gọi điện cho anh trai, hỏi rằng mọi chuyện có đúng như lời Bo A nói hay không, nhưng mọi lời muốn nói đều chỉ vọt lên tới cổ họng rồi lại chậm rãi nén xuống.
Nếu đúng là như vậy thì còn gì để mà chất vấn nữa? Dù sao cũng đâu có thay đổi được điều gì?
Chân của anh trai đã bị tàn tật suốt đời, ba mẹ cũng đã rất thương tâm, những ký ức về tình yêu cũng đã tan biến theo cơn gió rồi chìm sâu xuống lòng đất rồi, mà cô chỉ có thể nhìn xuống hố sâu, nơi những mảnh vỡ tình yêu được chôn vùi, một là đắm chìm theo nó, hai là quên đi rồi bước tiếp...
Nằm một lúc, cô đưa tay lau khô đi những giọt lệ không biết đã chảy xuống từ bao giờ, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa sạch mặt, để cho dòng nước lạnh làm dịu đi đôi mắt sưng đỏ, đem quần áo tóc tai sửa sang lại tươm tất. Sau khi đánh giá mình trông không quá nhếch nhác, cô mới chậm rãi đi ra cửa, nhẹ giọng nói với vệ sĩ: "Choi tổng của các anh đâu? Tôi muốn tìm anh ấy có chút việc."
Vệ sĩ nghe xong liền đưa tay ra chỉ, lúc này cô mới phát hiện ra, Minho đang đứng ở phía cuối hành lang, vừa hút thuốc vừa nhìn ra cửa sổ.
Cô từ từ đi tới, tiến đến gần thì ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc, dưới chân hắn là một đống đầu mẩu thuốc lá, trong thấy Yuri, hắn liền đem điếu thuốc đang hút trong miệng ném xuống đất, dùng chân giẫm lên, rồi lại tiếp tục châm một điếu khác.
Phần chân chưa khỏi khiến cơ thể của cô đi đứng lảo đảo, Minho xoay người muốn đỡ lấy cô, nhưng lại thấy cô chống tay lên vách tường, liền chậm rãi thu tay lại: "Sao em lại ra đây? Để tôi dìu em về phòng."
Bên ngoài trăng đã lên cao, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng dế mèn kêu, Yuri lắc đầu: "Ở ngoài tốt hơn, tôi nằm trong phòng thấy hơi buồn."
Minho ngậm thuốc lá trong miệng, không nói gì, nghe thấy tiếng trả lời một cách hiền hoà, không hề có một chút lạnh nhạt, làm cho tâm tình của hắn được thả lỏng. Vòng tay ôm lấy bả vai Yuri, trực tiếp bế lên trong tiếng kinh hô của cô, rồi men theo hành lang đi ra vườn hoa bên ngoài phòng bệnh.
Bệnh viện tư nhân này được thiết kế một cách rất cầu kỳ, vườn hoa được xây theo kiểu truyền thống, còn có cả đình để nghỉ chân, Minho đặt cô xuống, lúc này vệ sĩ cũng mang tới một cái đệm mềm rồi trải lên chiếc ghế dựa bằng gỗ bên trong đình nghỉ mát.
Yuri ngồi vào chỗ của mình, Minho cầm lấy bình giữ nhiệt mà vệ sĩ đưa, nói: "Tôi đã bảo quản gia hầm canh táo đỏ hạt sen, có tác dụng bổ máu..."
Nói xong hắn rót canh ra một cái chén, dùng thìa thử độ ấm rồi mới đưa cho cô.
Yuri đưa tay tiếp nhận, chậm rãi uống từng ngụm canh thơm mát. Minho nhìn cô nói: "Chân của em vẫn chưa bình phục hẳn, không cần phải gấp gáp đi làm, huống hồ việc mà ông chủ em giao phó là việc mà một cô gái nên làm sao? Hai ngày nữa theo tôi về Kang Yeon đi, làm nhân viên của tập đoàn, công việc nhàn hạ, dù sao còn tốt hơn là phải dầm mưa dãi nắng như bây giờ..."
Cô ngồi yên lắng nghe, không cắt ngang kế hoạch tương lai mà người đàn ông này đang vạch ra cho mình. Đợi đến khi hắn nói xong, cô lại uống thêm vài ngụm canh rồi mới đặt chén xuống: "Chị Bo A đã kể hết chuyện năm đó cho tôi nghe hết rồi... Là anh trai tôi có lỗi với anh, anh ấy nợ anh, tôi sẽ nghĩ cách để bồi thường... Nhưng mà viện phí lần này của tôi chắc phải nhờ anh ứng ra trước rồi, đợi khi nào có lương tôi nhất định sẽ trả lại cho anh..."
"Xoảng" một tiếng, cái chén sứ đã bị người đàn ông kia vứt xuống đất.
"Tôi thật sự rất muốn nghe xem em định dùng cái gì để bồi thường cho tôi? Mạng của thằng anh trai bỉ ổi? Hay là căn nhà mà gia đình em đang ở?" Minho khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Cô nhéo nhéo ngón tay: "Tôi có việc làm, có tay chân, tiền kiếm được tuy không nhiều, nhưng sẽ cố gắng trả hết 600 nghìn won mà anh trai tôi đã trộm của anh. Anh hận tôi, tôi biết, nhưng hận thù thì cũng đâu giải quyết được vấn đề gì. Anh chưa từng tìm đến nhà tôi để tính sổ, điều đó khiến tôi rất cảm kích, tôi...tôi không xứng...với tình cảm của anh, tôi sẽ không báo công an nữa, coi như là đặt dấu chấm hết cho chuyện cũ của hai chúng ta..."
còn chưa nói xong thì đã bị Minho cười to ngắt lời: "Cảm kích? Em nói là em cảm kích ư? Chẳng lẽ năm đó tôi yêu em còn chưa đủ sao? Thấy anh trai bị đánh, em liền định tội ngay cho tôi, sau đó thì sao... Tại sao em không chủ động tới quán bar tìm Jong Hyun, hoặc nếu không thì đến tìm chị Bo A hỏi thăm tin tức của tôi? Yul Yul, là tôi không xứng! Năm đó tôi bị dòng họ đuổi ra khỏi nhà, chỉ là một thằng đầu gấu không hơn không kém. Là tôi! Tôi mới là người không xứng đáng có được tình yêu của một người thanh cao như em!"
Minjo hung hăng nắm chặt vai Yuri: "Những năm gần đây em có nhớ tới tôi không? Chỉ sợ là một lần cũng không thèm nghĩ đến, đúng chứ? Vì sao chỉ có mình tôi là cứ mãi đắm chìm trong quá khứ mà không thể dứt ra được, còn em thì sao? Tại sao em vẫn có thể sống một cách thoải mái vô tư như vậy? Tôi lúc nào cũng tưởng tượng ra cảnh hai chúng ta gặp lại nhau, còn em? Em bất ngờ đi bên cạnh cháu tôi, tay cầm tay, giống như những cặp tình nhân bình thường khác, cứ thế xuất hiện ngay trước mắt tôi.... Hiện tại còn nói là sẽ bồi thường cho tôi? Em định bồi thường cho tôi thế nào? Em định lấy cái gì để bồi thường cho tôi!"
Trong tiếng rít gào của hắn, Yuri không kiềm chế được mà rơi lệ.
Cô cố gắng kìm nén xúc động muốn ôm lấy người đàn ông này, đôi môi run run nói: "Choi Minho.....Choi Minho , van xin anh, đừng ép tôi nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ...sẽ chết mất...chúng ta không bao giờ có thể quay về như trước được nữa. Trong lòng của tôi và anh, đều mang theo những tổn thương, theo quán tính sẽ muốn làm đau đối phương để tự bảo vệ mình, hãy giữ lại cho chúng ta những hồi ức tốt đẹp nhất của tình yêu đi...đừng cướp đoạt nó mà, xin anh đấy..."
Đôi mắt của Minho cũng đã đỏ hoe, nhưng không hề có nước mắt, hắn nặng nề đẩy cô ra, liều mạng hít sâu một hơi: "Nếu vậy thì, tôi sẽ nhìn xem, cô sẽ chuẩn bị công tác như thế nào để giúp cho thằng anh trai khốn nạn của cô, từng chút từng chút một trả hết nợ cho tôi?"
Từ sau hôm đó, Choi Minho không còn xuất hiện ở bệnh viện nữa, trái lại Bo A luôn đến thăm, mua nước trái cây, mua quần áo, còn đưa điện thoại cho cô.
Yuri nói lời cảm ơn. Cô mở di động ra, liền phát hiện thấy có người dùng di động của cô gửi tin nhắn cho Yang tổng, ý tứ đại khái là, tên huyện trưởng kia tác phong không đứng đắn, sợ hắn mượn rượu giả điên để đùa giỡn, cho nên xin phép về trước.
Đây là bút tích của Choi Minho, Yang tổng tỏ ý đã hiểu, còn cho phép cô nghỉ ngơi hai ngày, chú ý chăm sóc bản thân cho tốt.
Cho nên ngày thứ ba, Yuri ra viện.
Trong tay còn rất nhiều việc phải làm, ào ạt kéo đến như thuỷ triều. Cô lại thích như vậy, trong đầu tràn ngập việc lớn việc nhỏ, không còn có thời gian để suy nghĩ tới những chuyện khác nữa.
"Yuri, hiện tại đã có đất rồi, bây giờ sẽ tiến hành xây nhà xưởng và nhập khẩu thiết bị. Máy móc tôi đã nghĩ kỹ, chúng ta sẽ dùng máy in 4 màu của công ty Heidelber Đức, 1000 won, phải nhập khẩu. Nếu công ty chúng ta tự làm thì trình tự sẽ rất phức tạp, bạn của tôi có giới thiệu một đại lý chuyên nhập khẩu, bọn họ sẽ phụ trách nhập hàng và đưa đến địa điểm mà công ty chúng ta chỉ định. Cô hãy liên hệ cho họ rồi chịu trách nhiệm nhận hàng." Yang tổng nói xong rồi đưa bưu kiện cho cô, trong đó có ghi rõ phương thức liên lạc với đại lý nhập khẩu và công ty ở Đức.
Cô gọi cho công ty Heidelberg ở Đức trước, sau khi định xong giá cả mới gọi tiếp cho đại lý.
Người phụ trách của công ty đại lý họ Jung 40 tuổi, nói chuyện rất có kinh nghiệm: "tiểu thư, cô yên tâm. Công ty của chúng tôi đã làm việc hơn mười năm rồi, tạo được uy tín rất lớn, rất nhiều công ty khác đều nhập khẩu thiết bị từ chúng tôi. Trước tiên cô hãy ký kết hợp đồng mua hàng với công ty bên Đức, sau đó chúng ta sẽ ký thêm một hiệp định tam phương, chỉ định đại lý của tôi là bên đứng ra nhập khẩu thiết bị cho công ty cô, việc sau đó thì cô không cần quan tâm, cứ ở công ty chờ, bên tôi nhất định sẽ gửi hàng đúng thời hạn." Jung tổng sang sảng nói.
Hơn một vạn ngàn chứ có ít đâu! vẫn cảm thấy chưa yên tâm, tuy thân thể không khoẻ nhưng vẫn cùng với Yang Gun bay về Kang Yeon gặp trực tiếp Jung tổng.
Lần này,Yuri trong xe taxi, giữa đường phố phồn hoa nhìn thấy một toà nhà cao ngất có đề chữ "Tập đoàn Nam Yang", dưới ánh mặt trời trông càng trở nên toả sáng. không biết người đàn ông kia có phải đang đứng ở tầng cao nhất, ngắm nhìn dòng người bên dưới hay không. Đột nhiên lại cảm thấy hơi buồn cười, đúng vậy, chắc gì hắn đã có ở đây chứ?
Thu hồi lại suy nghĩ, cô và Yang Gun bước ra khỏi xe. Công ty của Jung tổng trên đường chính là một nơi rất xa hoa, Jung tổng đang đứng dưới lầu đón tiếp bọn họ.
Trong văn phòng của Jung tổng có một bàn trà bằng gỗ cao khoảng một mét, bên trên bày dụng cụ pha và bốn lọ trà. Jung tổng vừa pha trà vừa chào hỏi, sau khi rót cho hai người hai chén trà xong thì mới bắt đầu nói chuyện nhập khẩu hàng.
Có thể nhìn ra được, công ty này rất có nề nếp, quả thật là đã phụ trách việc buôn bán nhập khẩu này nhiều năm. Jung tổng rất khéo nói, tạo ra một bầu không khí vô cùng thoải mái, hai bên trao đổi với nhau rất vui vẻ. Hơn nữa Yang Gun và Jung tổng đều thích câu cá, nên hai người còn ngồi nói chuyện phiếm, cuối cùng còn hẹn một ngày nào đó sẽ cùng nhau đi câu.
Yuri hỏi lại quy trình làm việc, chú ý tới một số hạng mục, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa thì mới đứng dậy xin phép ra về.
Cô không hề hay biết, sau khi Jung tổng tiễn họ ra khỏi công ty, liền quay lại văn phòng gọi một cuộc điện thoại, nói: "Bọn họ vừa mới từ chỗ tôi về, mọi chuyện đều ổn, mấy ngày nữa là có thể ký hợp đồng rồi. Vâng, tôi biết mình phải làm gì mà."
Trong điện thoại, một giọng nam trầm thấp nói: "Tốt lắm, sau khi xong việc, tôi nhất định sẽ hậu tạ!".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro