Chap 2
" Hạ Vy.. Vy..!! "
Cô quay lại thì thấy Phương Anh đang hồng hộc chạy theo mình. Cô nheo mắt, suy nghĩ không hiểu có chuyện gì mà cô bạn của cô lại gọi cô vội vàng đến như thế.
" làm gì mà chạy như ma đuổi thế? " cô nhe nhởn hỏi.
" làm cái gì, mày nhìn mày xem. Đi thì nhanh, định bỏ tao ở trường một mình à? " giọng Phương Anh có phần hờn dỗi.
" Thôi mà, làm gì mà căng thế? "
" Căng cái đầu mày, đi ăn kem không? "
" Đương nhiên là có rồi " cô cười trêu Phương Anh
-------- TẠI QUÁN KEM ----------
" Cô ơi, cho con 1 kem sầu riêng với 1 kem dâu nhé " Phương Anh nhanh nhảu gọi đồ.
" Được rồi, hai cái đứa này, có ngày nào ăn vị khác đâu mà phải gọi nữa. Nhìn thấy 2 đứa cô đã biết hai đứa ăn gì rồi " cô chủ quán nói:
Vì trường học ngay với quán kem này, nên ngày nào sau tan học 2 người cũng đều ra quán ăn kem xong mới cùng nhau về nhà.
------- TẠI NHÀ CỦA HẠ VY -------
" Chào cả nhà con mới về. " Cô vui vẻ chào cả nhà.
Vốn sinh ra là một đại tiểu thư nhưng cô không hề có tính kiêu ngạo, khó tính như những cô gái con nhà giàu khác, mà ngược lại cô rất lễ phép và biết điều với tất cả mọi người xung quanh, kể cả những người giúp việc trong nhà. Nên cô luôn đc mọi người yêu quý.
" Vy mới đi học về à con? " dì Lan giúp việc hỏi cô.
" Dạ, vâng ạ. Hôm nay nhà mình ăn món gì vậy dì? "
" Cái con bé này, chưa vào tới cổng đã lo tới đồ ăn rồi " dì lan cười nói cô
" hihi, tại dì nấu ăn ngon quá mà. Thôi con lên thay quần áo rồi con xuống phụ dì nhé "
Cô chạy tót lên phòng, rửa chân tay, thay quần áo xong liền xuống phụ dì Lan nấu bữa tối cho cả nhà. Hôm nay bố mẹ cô về nên dì Lan chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon làm cô thích thú ...
Sau khi nấu cơm xong thì cũng là lúc bố mẹ cô về tới nhà. Vào tới nhà cô đã thấy vẻ mặt của họ không được vui. Liền chạy ra khoác tay bố cô hỏi nhõng nhẽo ( vì mỗi khi bố cô mệt mỏi thì cô chỉ cần nhõng nhẽo là bố cô đã vui vẻ lên phần nào )
Nhưng hôm nay không giống mọi ngày, khi cô chạy tới nhõng nhẽo thì trên khuôn mặt đã có vài nếp nhăn của ông càng thêm mệt mỏi.
Sau đó ông quay sang nói với cô:
" hôm nay bố có chuyện muốn nói với con. " ông từ tốn nói:
Dường như cô đã hiểu có chuyện gì chẳng lành, quay sang nhìn mẹ cô thì thấy bà đã sụt sịt khóc. Trong lòng cảm thấy có chuyện chẳng lành. Nên cô không dám nói gì thêm chỉ biết " Dạ "
~~~~~ TRONG BỮA CƠM TỐI ~~~~~
" Hạ Vy, con nhớ bác Gia Tú chứ? " ông hỏi cô:
" Dạ, con nhớ chứ ạ . " cô nhanh nhảu đáp lời bố cô:
" Ừm, ngày xưa gia đình mình và gđ bác ấy có hôn ước với nhau rằng mai này con và Gia Kiệt lớn lên sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa."
" Giờ hai đứa cũng lớn rồi, nên 2 gia đình đã quyết định để con sang bên đó sống thử hai năm cho hai con có tình cảm với nhau. Nếu như trong thời gian đó 2 con không phát sinh tình cảm, thì hôn ước này sẽ bị hủy đi. " ông tiếp lời mình:
" Nhưng tại sao tự nhiên con lại phải sang đó ạ? Con không muốn, con muốn ở nhà với bố mẹ cơ " cô nhõng nhẽo:
" hai bên gia đình đã quyết định vậy rồi. Nên sáng ngày mai con phải sang bên đó ở. Nếu như 2 năm sau các con không có tình cảm thì hôn ước sẽ bị hủy mà " mẹ cô nhẹ nhàng nói trong sự buồn bã"
Mặc dù hôn ước đã được định sẵn từ ngày Hạ Vy còn bé. Nhưng đến khi để cho cô con gái bé bỏng phải sang gia đình khác ở. Không có sự chăm sóc của bố mẹ. Bản thân họ không an lòng.
" Nhưng tại sao hai người không nói cho con trước chứ, tại sao bắt con sang bên đó sống đột ngột thế chứ? Con không muốn đi, không đi đâu " cô vừa khóc vừa nói trong nước mắt:
" Không nhưng nhị gì hết, ngày mai con phải chuyển hết đồ đạc sang bên đó sông cho bố. Sáng mai sẽ có người đến đón con " ông nghiêm nghị nói:
Mặc dù bản thân rất thương con, nhưng là một người uy tín, giữ lời hứa trong mọi việc. Ông không thể không bắt cô con gái của mình sang gia đình Ông Gia Tú ở được.
Còn cô, do tủi thân, nên chạy lên phòng khóc nức nở.
Cả đêm đó cô không ngủ, cứ trằn trọc suy nghĩ về những ngày tháng tiếp theo phải sống xa ngôi nhà ngày - ngôi nhà mà cô đã gắn bó gần 20 năm. Xa bố mẹ, xa mọi người. Tất cả những thứ quen thuộc. Cứ nghĩ đến đây nước mắt cô chứ thế không thể ngưng.
7 giờ sáng, chuông đồng hồ báo thức làm cô tỉnh giấc.
Một đêm cũng qua đi, gần sáng cô mới chợp mắt đc một lúc do khóc quá nhiều khiến cho mắt cô díu lại.
Sau khi vscn xong, cô mệt mỏi, sắp xếp quần áo, đồ dùng của mình vào vali để đi sang nhà ông Gia Tú.
9h sáng, cô cũng sang tới nhà bên đó.
Cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy chính là sự sang trọng , tao nhã mà tổng thể ngôi nhà trước mặt cô.
" Kính chào Tiểu thư Hạ Vy. " quản gia Công lên tiếng:
" dạ, chào chú. Chú là? " cô do dự hỏi lại:
" À , tôi là quản gia của ngôi nhà này. Chào mừng tiểu thư. Mời tiểu thư vào nhà. " ông vui vẻ đáp:
Bước vào nhà, cô thấy ngôi nhà thật đẹp, nhưng dường như nó có vẻ không vui vẻ như bên nhà cô.
Cô được quản gia đưa vào phòng khách nơi mà ông Gia Tú đang ở trong.
Bước vào phòng khách cô lễ phép chào ông " dạ, chào bác. Con là Hạ Vy "
" con bé này, mới ngày nào mà giờ con đã lớn và thật xinh đẹp " ông vui vẻ đáp lại cô
" Con cám ơn bác. Đây là...? " cô nhìn thấy người ngồi bên cạnh ông mà tò mò hỏi
" Chào cô, tôi là Gia Kiệt, chính là hôn phu của cô. Cũng chính là người sẽ ở trong ngôi nhà này với cô trong 2 năm tiếp theo ." Gia Kiệt lạnh lùng nói:
( mọi người vote cho mình nhé ❣❣ )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro