Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5 : Nếu em chấp nhận cả hai cùng có lợi

Khung cảnh của 7 năm trước ùa về trong kí ức của tôi , ngày ấy là sinh nhật 9 tuổi của tôi . Ba vì bận bịu công việc nên chả có thời gian ngồi vào chiếc bàn nhỏ cùng tôi hát ca khúc mừng sinh nhật , huống chi là tặng quà cho tôi . Nhưng năm nay lại khác , ba dẫn tôi đến một tiệm bánh kem lớn nhất chỗ tôi ở và cho tôi lựa chiếc bánh kem mà tôi thích . Đi đến đâu bánh kem hiện ra trước mắt tôi với các hình doraemon , kity , những bông hoa đơn giãn cho đến phức tạp , tôi đều thích hết . Phải , chúng bắt mắt đấy nhưng tôi lại ưng ý với chiếc bánh kem socola màu đen cộng với những nét viền kem đỏ xung quanh , bên trên còn có cả thanh socola cấm lên nhìn thật cuốn hút . Tôi chỉ tay vào chiếc bánh đấy , đồng thời có một thằng nhỏ nào đó chỉ tay theo , 2 đứa bốn mắt nhìn nhau , đấu mắt . Ba của thằng nhỏ tới , ba tôi cũng lại gần . Hình như ba tôi và ba nó có quen biết nhau nên mới gặp nhau là tay bắt mặt mừng . Tôi nhìn vào ánh mắt thằng nhỏ đấy là hiểu ngay , đó là ánh mắt khao khát , khao khát một ngày sinh nhật đơn giản mà ấm cúm chăng? Ba tôi và ba nó đều không hỏi ý kiến 2 chúng tôi mà 2 ông cứ nhường qua nhường lại , trong khi 2 ông 'đùng đẩy ' nhau thì tôi đã nhanh nhảu kêu cô bán hàng gói chiếc bánh ấy lại . Chiếc bánh kem đang nằm trên tay tôi, tôi sờ nó lần cuối coi như lời tạm biệt , rồi vui vẻ trao nó cho thằng nhỏ :
- Chúc bạn sinh nhật vui vẻ
Nói xong tôi cười vui vẻ , thằng bé ngỡ ngàng rồi nhìn tôi cảm kích , dù khó nói nhưng thằng bé vẫn cố gắng rặn ra 2 chữ :
- C....Cảm ơn
Ba tôi và ba nó đều nhìn 2 đứa tôi rồi cười
........
Tôi tỉnh dậy , đã 8h sáng rồi sao , tôi chả nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì , mà khi nãy chỉ là mơ . Phải giấc mơ về 7 năm trước . Theo phản xạ tôi bước xuống giường và đi xuống bếp tìm Lục Nhi . Nhưng cái hình dáng đập vào mắt tôi không phải là Lục Nhi , nó khiến cả 2 mắt tôi mở lên hẳn , là .....là Hoàng Quân . Anh ấy làm gì ở đây ? Mà khoang đã , nhà này là nhà của ai ? Hoàng Quân có lẽ cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn anh nên anh cũng quay đầu nhìn về phía tôi rồi nhẹ nhàng buông lời :
- Em dậy rồi à !
- Dậy dậy cái con mắt anh , sao tôi lại ở đây
Hoàng Quân cười nhẹ rồi nói :
- Nhà anh
Tôi như chưng hững , đã không muốn dính líu tới anh mà còn ở nhà anh, còn ngủ lại nữa chứ . Haizzz . Giận mình thật sự
Tôi không cần biết chuyện gì nữa bèn chạy tông cửa ra ngoài , sau đó 'bắn tốc độ' ra ngoài cổng . Nở nụ cười trên môi tôi cứ nghĩ mình đã thoát được nơi đây . Nhưng không , cổng đã khóa , tôi cố lấy hết sức đập cổng , vừa đập vừa la :
- Bớ hàng xóm , làng bên , nhà này giàu có mà bắt nhốt một đứa nhà quê như tôi xẻ thịt bán nội tạng
Nhưng không si nhê . Anh bước ra đến gần tôi lấy tay bịch miệng tôi sau đó khiêng tôi và nhà , bế lên tận trên phòng rồi đè tôi trên chiếc giường êm . Tôi nói :
- Anh muốn gì ? Tôi không phải thứ đồ chơi để anh chơi đâu nha , mà tôi cũng không phải là công thức để anh đem cộng trừ nhân chia
Anh bật cười kha khả , sau đó lên tiếng :
- Thật không hiểu tại sao , lúc ở  trường thì Ngọc Phụng mới đụng em một tí thì em đã khóc ré lên . Còn khi nói chuyện với anh lại lanh lảnh lanh lảnh . Em nắng mưa thất thường thật đấy
Tôi liền đáp lại :
- P...Phải , tôi nắng mưa vậy đó . thả con điên này ra đi 
Anh lại cười , bước đến chiếc bàn nhỏ được đặt trong phòng anh , nhẹ nhàng cầm ly rượu lên và nói :
- Phải có điều kiện chứ
- Điều kiện ?
- Làm bạn gái của anh
Ngạc nhiên đấy , trong một cái trường cao quý , danh giá mà anh không tìm được 1 người nào để làm bạn gái mà lại tìm tôi . Càng ngày càng vô lí rồi nha !
Anh nói tiếp :
- Nếu em đồng ý thì anh sẽ cho em đi , còn không thì em ở đây làm vợ anh luôn
- Này , hơi vô lí rồi nha
Con nít con nôi , yêu đương cái gì
Mà tôi gia thế bình thường , lại hay khùng hay điên , tôi làm bạn gái anh thì anh có lợi gì đâu chứ
Anh im lặng uống rượu sau đó nói nhỏ trong miệng đủ có thể để tôi nghe thấy :
- Cho em 3 ngày
Sau đó anh tiến tới cánh cửa mở nó ra và ra ngoài . Tôi cũng nhanh nhảu đi theo , cuối cùng anh cũng đã chịu mở cổng , tôi còn chưa ra khỏi cánh cổng đó , anh đã nhắc :
- Chỉ có 3 ngày thôi đó , anh nghĩ an toàn nhất vẫn là về bên anh
Nghe xong tôi như nổi da già , hoàng tử con mịa gì chứ , gu của mấy đứa trong trường là vậy sao ?
Hôm nay là chủ nhật nên tôi quyết định đi siêu thị mua đồ về để tủ lạnh . Lựa được những thứ mình ưng ý rồi tôi quyết định đi tính tiền , nhưng thật không may khi tôi va phải một anh thanh niên . Tôi cúi đầu xin lỗi lia lịa , tôi nhìn anh , anh nhìn tôi
- Là anh
- Là cô bé này
Ngẫm đi ngẫm lại thì trái đất này thật là tròn , anh ấy chính là anh thanh niên tè bậy hôm trước . Vừa thấy tôi chắc anh cũng nhận ra , anh bắt chuyện :
- À , cô bé tốt bụng bảo vệ môi trường đây rồi
Vừa nói anh vừa vẹo má tôi , tôi lấy tay gạt ra và hùng hổ đáp :
- Này , anh rửa tay chưa mà sờ má em
Anh lại phì cười , sao ai gặp tôi cũng cười hết nhỉ ?
- Người tiếp theo
Giọng cô nhân viên bán hàng vang lên khiến tôi và anh thanh niên quay mặt nhìn lại . Anh nhường tôi tính trước , tôi cảm ơn và đón nhận lòng tốt ấy . Tính xong , tôi ra về nhưng chợt nhớ rằng tôi phải đi bộ về . Biết làm sao bây giờ , phải cố thôi !
Đi được nửa đoạn , trời bắt đầu nắng , tôi như mỏi nhừ cả người ra . Trong phút chịu đựng cuối cùng , một chiếc xe máy đằng sau tôi bóp kèn :
- Không chê anh nghèo , lên xe anh đèo

MỌI NGƯỜI CHO MÌNH MỘT SAO ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC VIẾT TIẾP ĐI Ạ ! XIN CẢM ƠN MỌI NGƯỜI .
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ NHA !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro