Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3 : Khoảnh khắc ấy

Ngay buổi hôm sau , tôi phải đi tập hát chung với Hoàng Quân ở phòng đa năng của trường . Vì Hoàng Quân đã nhờ Thế Anh chuyển lời cho tôi nên tôi mới biết . Tôi đã dùng nhiều cách , nhiều chiêu trò dụ ngọt Lục Nhi đi với tôi vì tôi sợ . Sợ tôi tập không đúng ý anh ấy , anh ấy sẽ tát tôi như tát Ngọc phụng hôm đầu đi học . Nhưng Lục Nhi đã từ chối vì cậu ấy đã có hẹn với anh trai đi ăn và tập đánh tennic . Buồn tím người luôn . Tôi phải vác cái thân nặng nề đi đến trường , trên đường đi tôi đã nghĩ ra 1 ý tưởng khá táo bạo rằng tôi sẽ cố tình đến trễ để Hoàng Quân đợi và khi anh ấy đợi rất lâu , đợi đến khi đít mọc rêu thì anh ấy sẽ đi về thôi . Tình cờ tôi thấy một tiệm sách mới khai trương , tôi đã tấp vào đấy tham quan . Lượn 1 vòng vẫn chưa đủ đã , tôi quyết định lượn thêm một vòng nữa , rồi thêm một vòng nữa rồi lại vòng nữa . Hí hí . Thế là 1 tiếng trôi qua , tôi nghĩ kế hoạch của mình đã thành công cho đến khi mở cửa phòng đa năng của trường ra . Một chàng nam sinh với vóc dáng cao cao , mặc trên người là chiếc áo sơ mi trắng , một chiếc quần tây màu đen làm tôn lên sự  đơn giản nhưng thu hút ánh nhìn cộng với mái tóc ấy , đẹp trai xỉu !!!
Anh thấy tôi bước vào rồi cất tiếng :
- Bắt đầu thôi
Tôi đứng như chờ chồng không biết anh ấy sẽ làm gì tôi nữa : đánh tôi , tát tôi , hoặc làm bậy bạ với tôi . Anh ấy không thấy tôi trả lời liền đi tới và kéo tay tôi vào trong . Làm việc với anh thì tôi không dám nói nhiều chỉ ừ ,ừm , dạ , vâng . Sau một hồi thảo luận tôi với anh đã quyết định hát bài tiếng anh "Prefect two "

Nghe giai điệu thì tôi cảm thấy nó khá là dễ thương và dễ hát . Tôi và anh đã tập thử , cảm thấy khá ăn ý với nhau . Trong lúc tập bụng tôi do đói quá đã kêu la ầm ĩ . Tôi thì ôm bụng đỏ mặt núp vào một góc , anh thì cười mỉm . Khi anh cười tôi thấy rất đẹp , nếu bạn nhìn rõ thì bạn sẽ thấy anh ấy có một chiếc răng khểnh rất rất dễ thương . Anh ngỏ lời mời tôi đi ăn chung với Thế Anh và Gia Bảo nhưng tôi đã từ chối vì thứ nhất là ngại , thứ hai là tôi danh thế bình thường đi ăn với họ cũng là điều lạ . Không dài dòng nữa tôi liền mở cửa đi về . Trên đường đi về tôi gặp Ngọc phụng , cô ấy đang đi ngược chiều với tôi . Lướt qua mặt nhau cô ta bỗng hất vai làm tôi lệch chân mà ngã xuống đất . Cô ta nhìn tôi bằng con mắt thương hại :
- Ối trời , bạn Thục Linh đó sao . Xin lỗi bạn nha vì mình lỡ làm bạn ngã
Tôi chả nói gì chỉ biết tự đúng dậy , phủi những vết dơ trên quần áo , cô ta tiếp lời :
- Mà đợt thi hát lần này nhá , mày khôn hồn thì tự out đi , vịt vẫn mãi là vịt , không bao giờ có thể biến thành thiên nga được đâu
Cô ta bỏ đi , còn tôi thì thấy ấm ức nhưng làm gì được . Về đến nhà thì Lục Nhi chưa về , tôi phải tự vào bếp nấu đồ ăn thôi . Hôm nay đơn giản chỉ ăn rau xào và cá kho thôi . Cảm giác rát rát trên cơ thể , tôi bất giác rên đau rồi đưa cụ trỏ lên thì thấy vết xước đo đỏ máu , chắc là do cú ngã lúc chiều . Tôi lấy chiếc băng keo cá nhân dán lên vết thương và tiếp tục nấu ăn .
Cạch....
Lục Nhi đã về , cậu ấy rất biết cách khuấy động không khí :
- Hey , my girl
Cậu đang làm gì đấy ?
- Tớ nấu cơm này
Vừa nói tôi vừa chỉ chỉ nồi cơm , Lục Nhi như hiểu ý lên lầu cất đồ  rồi vòng xuống bếp . Bữa cơm đã xong , tôi kéo ghế ngồi vào bàn , Lục nhi cũng ngồi vô tâm sự để tôi không buồn trong lúc ăn cơm , còn cậu ấy thì đã ăn rồi .
Lục Nhi mở lời :
- Sau này cậu muốn học theo ngàng nào ?
Tôi suy nghĩ và trả lời :
- ờ .... Tớ chưa định hướng được nữa
Lục nhi than vãn :
- Thật ra học hành cũng vui nhưng nhiều lúc mình thấy chán ghê lun á
Tôi cười cười động viên :
- Không sao đâu , cố gắng lên vì một tương lai đi shopping không cần nhìn giá , ném chó bằng iphone , đập ruồi bằng ipad nhé
Tôi cười kha khả , Lục Nhi thì cười trừ . Bữa cơm chỉ 2 người nhưng không khí hôm ấy rất vui
Tôi vẫn hăng say học tập tại Gia Tuệ , 1 tuần vẫn đi hát 3 buổi . Từ lúc tôi bắt cặp với Hoàng Quân thì trong trường này luôn luôn lấy tôi làm chủ đề cho cuộc trò chuyện của họ . Nói gì thì nói thế là đã 3 tuần trôi qua , đã đến lúc bao nhiêu công sức được đền đáp . Sân khấu nhà trường làm rất là to , ánh đèn nhiều màu càng làm tôi hồi hộp vô cùng . Phụ huynh đến rất nhiều nhưng không ai thiếu chỗ cả . Mở màn là tiết mục của Ngọc Phụng và Thế Anh . Ngọc phụng diện 1 chiếc đầm trắng xòe như công chúa , Thế Anh lịch lãm , sang trọng trong bộ vet màu trắng . Nhìn 2 người họ rất xứng đôi , như cô chúa chúa tìm được tình yêu của đời mình . Trong cánh gà tôi nhìn họ và đắm chìm trong điệu nhạc , tiếng dương cầm vi vu nhẹ dàng đưa tôi vào giấc ngủ nhưng không phải bây giờ . Họ hát khiến tôi càng khâm phục , bài họ lựa là một bài tiếng việt nhưng khi biểu diễn thì Ngọc Phụng hát tiếng anh , Thế Anh hát tiếng Trung . Thật đáng ngạc nhiên . Tôi nhìn họ còn một cặp mắt khác đang nhìn tôi , bất giác tôi quay lại và bắt gặp ngay ánh mắt của Hoàng Quân . Biểu cảm ấy là gì chứ , tôi không thể nhìn ra được anh nhìn tôi có ý gì . Quay đi quay lại cũng đã đến tiết mục của tôi và Hoàng Quân , tôi mặc đơn giản với chiếc áo sơ mi trắng và chân váy màu đen ngắn ngang đùi để lộ khoảng chân ở dưới thật đáng xấu hổ , cộng thêm phần makeup by Lục Nhi , còn về Hoàng Quân anh chỉ mặc đơn giản theo set đồ của tôi là chiếc áo sơ mi trắng sọc lam ở cổ  rất tinh tế kèm theo chiếc quần tây đen . Trước khi ra biểu diễn Hoàng Quân đã dặn tôi rằng nếu cảm thấy run thì hãy nhìn vào mắt anh ấy . Nhưng thật ra nhìn vào mắt anh ấy tôi càng run hơn . Tôi liền nhìn xuống sân khấu tìm thứ khiến tôi lấy lại bình tĩnh . Chợt tôi bắt gặp ánh mắt Thế Anh , anh nhìn tôi và mỉm cười , tôi thấy an toàn vô cùng khi nhìn anh . Không hiểu tại sao lúc tập thì đã giao kèo là nước sông không phạm nước giếng mà tại sao . Đôi tay lạnh toát của tôi bỗng được sưởi ấm bởi bàn tay của Hoàng Quân , nếu không ở trên sân khấu thì tôi đã rút tay lại rồi , chẳng còn cách nào bèn đợi đến hết bài ,  2 đứa chào khán giả .
Vào trong cánh gà , Hoàng Quân tỏ ra vô tội khi không giải thích cho tôi nghe , cũng chả xin lỗi gì bỏ đi một bước . Các tiết mục khác cũng có sự đầu tư lớn , so với nhóm tôi thì nhóm tôi không lại họ . Buổi tối hôm ấy , tôi đã kiên nhẫn ngồi đến 11h để xem đến phút cuối cùng

ĐỪNG QUÊN CHO MÌNH 1 SAO ĐỂ MÌNH CÒN CÓ ĐỘNG LỰC VIẾT TIẾP NHA ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro