Em có muốn yêu người đàn ông bình thường *
Đường phố đông đến nghẹt thở, mọi ngóc ngách, mọi hẻm hóc, mọi nơi, tất cả mọi nơi đều có bóng dáng con người. Tôi đi lang thang, tìm kiếm cho một một khoảng lặng, tôi cần một chút không khí, tôi cần bình yên, hay nhỏ nhoi nhất là một chút yên tỉnh.
Tôi bất giác tựa mình vào một tấm kính trước một cửa hiệu rất sang trọng, mệt mỏi quá. Da tôi cảm nhận được sự man mát của tấm kính trong suốt.
Lách tách...lách tách lách tách....rào rào rào..........!
Cơn mưa khóc nhanh rồi vội vã ngừng bặt. Chỉ kịp làm bất ngờ và vờn ướt người khác...
Cơn mưa bị nắng vạch ra, rẽ qua hai bên, trời lại nắng...chói chang.
-
Anh ấy từng nói rằng, nếu tôi yêu anh ấy, tôi sẽ chỉ yêu một người đàn ông bình thường..."Mà một thằng đàn ông bình thường thì sẽ chẳng thiếu gì tật xấu, em phải chấp nhận tất cả, hiểu không?"
Lúc ấy, tôi vừa mông lung, vừa sợ hãi. Nhưng tôi chấp nhận dấn thân, vì tôi yêu anh, và một người đàn ông bình thường tốt hơn nhiều so với thằng đàn ông tồi, đúng không?
Tôi đã nghĩ vậy, từng nghĩ vậy...
Chiếc xe tay ga quen thuộc dừng ngay trước mặt tôi, bên kia đường. Người quen thuộc bên kia đường choàng tay một cô gái lạ, bước vào bar. Xung quanh đó, cũng có vài đôi tương tự như vậy cùng vào theo. Tôi tự hỏi, vậy có cô gái nào giống tôi, đừng bên này đường, nhìn người quen thuộc kia mà chảy dài nước mắt, mà cay đắng xót xa, mà đau đớn khôn tả, mà luôn hỏi "TẠI SAO?"
- Cô ơi, phiền cô....
Một cô gái, dáng vóng nhỏ nhắn, khuôn mặt khá hiền nhỏ nhẹ nói gì đó với tôi, nhưng dường như cô ấy lúng túng khi thấy tôi đang khóc...
- Cô có sao không? Cô say nắng à?
- Không. Cảm ơn cô. Tôi mất đồ.
- Cô mất ở đây à? Chắc hẳn quan trọng lắm? Có cần tôi kêu nhân viên ra tìm giúp cô không?
- Không. Nó chỉ là một đồ vật bình thường.
Cô gái kia không hiểu gì cả, tôi chào gượng gạo rồi bước đi, mắt đôi khi vẫn ngoái lại nhìn quán bar ấy.
-----------------------
- Em sao vậy?
- Em đang dọn đồ. Anh không thấy à?
Anh ấy đã về, khi tôi đang dồn quần áo của mình vào một chiếc va-li nhỏ xíu mới mua lúc chiều. Trông anh lúc đầu vui lắm, vẫn huýt sáo và cầm tờ báo, khuôn mặt thanh thản như không mang một chút tội lỗi gì. Nó chỉ thay đổi khi thấy tôi.
- Em đi đâu?
- Chưa biết.
- Ý em là sao?
- Là em không ở đây. Đủ chưa
Anh ngỡ ngàng, tờ báo trên tay anh rớt lúc nào anh chẳng hay nữa, mặt anh sầm lại, như bầu trời xanh bị mây đen bất chợt che khuất.
- Em điên à? Sao lại bỏ đi?
- Đủ rồi. Anh im đi. Em chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
- Em đang nói cái quái gì vậy? Em có thằng khác rồi phải không?
Lúc ấy, tôi đã không thể nói gì thêm. Tôi nghĩ rằng "Đau đớn đến chết mất, đau đớn đến chết mất". Tay tôi run rẫy, tôi không còn sức để lí lẽ với anh. Tôi muốn rời xa nơi này, rời xa anh, rời xa người đàn ông bình thường này....
- Em nói đi, đúng không?? phải không??
- ANH IM ĐI. ĐƯỢC KHÔNG? ĐƯỢC KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG
Tôi gào lên. Anh sửng người. Anh chỉ biết nhìn tôi, như nhìn một con quái vật.
- Có bao giờ, anh yêu em chưa?
- Anh luôn yêu...
- IM ĐI. YÊU Ư? Anh hiểu...thế nào là...yêu không?
Tôi bước xuống giường, đi đến chiếc tủ sắc của mình, lục tung tất cả, cầm một sấp hình giấu sâu dưới đáy tủ ra. Tôi cười, nụ cười cay đắng khi bắt mắt mình phải nhìn những thứ tàn độc này. Tôi quăng từng tấm hình một xuống nền nhà.
- Là khi chấp nhận yêu một thằng đàn ông tồi và luôn dặn lòng đó là một người đàn ông bình thường. Là khi biết phía trước đầy xót xa nhưng vẫn nắm tay anh ta và luôn mong anh ta sẽ hạnh phúc. Là khi nhìn thấy anh ta đi với một ả đàn bà khác vào ngày kỉ niệm yêu nhau mà vẫn cắn răng chịu đựng. Là bị người tình của anh ta đem sấp hình đồi bại này vứt vào mặt và nói....MÀY CHẲNG KHÁC GÌ TAO. CHỈ LÀ...CON ĐỈ DÀI HẠNG CỦA ANH ẤY...MÀ THÔI.
Những tấm hình còn lại bị ném thẳng vào mặt của anh ấy.
Tôi lại quay lại với việc lấy quần áo và nhồi nhét vào chiếc va-ly, chỉ có điều lần này mọi thứ được làm một cách vội vã mà khó khăn hơn rất nhiều.
Anh vẫn đứng đấy, nhìn tôi như vậy. Cho đến khi, tôi ra đi.
- Em biết trong anh em là gì mà.
- Không. Tôi chưa từng biết.
Chiếc va-ly nặng trĩu trên tay bị lôi đi xềnh xệch. Tôi đi rất nhanh, tôi sợ mình sẽ khóc nhiều hơn, tôi sợ mình sẽ nuối tiếc, tôi sợ mình sẽ yếu đuối trước người đàn ông đó.
-------------------------
- CHÚC MỪNG!!!!!!!!!!!
- CỤNG LYYYYYYYYYYYYYYYYY
Tiếng những chiếc ly thủy tinh liên tục va đập vào nhau vang lên
- Chúc mừng mày, cuối cùng thì mày cũng thoát khỏi cái con nhỏ xấu xí kia.
- ....
- Sao uống hoài vậy. Mày trông kì quá, đừng nói mày buồn nha.
Cả đám phá lên cười, rần cả một vũ trường.
- Im mẹ tụi bây đi. Tao đang đợi con Nhi!
- Chậc, thì ra mày bỏ con nhỏ kia vì bé Nhi. Được đó!
- IM ĐI. TỤI BÂY ĐIẾC HẢ?
Minh tiếp tục uống, lòng anh như đang bị ai đó cào xé, trong đầu anh toàn những lời nói của Mai, anh chưa bao giờ cảm nhận được cô ấy đau đớn như thế nào. Thật sự, Minh không nhớ được đã bao lâu rồi không quan tâm đến Mai. Thời gian họ bên nhau lâu đến nổi anh cứ nghĩ rằng đó là nghĩa vụ và quyền lợi của Mai. Cô sẽ không bao giờ được bỏ anh và không bao giờ có thể bỏ anh. Anh đã nghĩ như vậy, và yên tâm với những cuộc chơi của mình. Với anh, cô là nơi nghỉ ngơi, là chốn an toàn, và nơi yên giấc. Cô đi rồi, ngôi nhà ấy chẳng còn là gì cả. Vậy mà, chưa đến một lần anh nghĩ rằng cô là một người quan trọng.
- Nhi kìa mày! NHI NHI...ĐÂY...
Tiếng thằng bạn Minh vẫy một cô gái đẹp. Vừa thấy Minh, cô ta đã đi đến rất nhanh, dáng đi vừa uyển chuyển vừa khiêu gợi, cô ta nhoẻn một nụ cười rất tươi.
- Cái này là sao?
- Gì anh?
- Cái này!
Sấp hình bị quăng thẳng xuống bàn, nụ cười tươi roi rói của cô ta cũng trở nên méo xệch. Minh nhìn trong ánh mắt mơ mộng ấy, anh chỉ thấy một sự sợ hãi lớn, đầy lúng túng, không phải như với Mai, trong ấy chỉ có duy nhất một nỗi đau.
- Giải thích đi.
- Em....em...
- Giải thích đi.
- Em...hận cô ta, tại sao cô ta được ở bên anh. Cô ta chẳng có gì cả, còn em yêu anh nhiều như vậy, em không muốn, em muốn cô ta phải rời xa anh....
- Cô yêu tôi à _ Cười.
- Anh biết mà, em rất yêu anh.
- Với cô, tôi chỉ dùng để lên giường thôi. Cô hiểu không.
- Anh...anh...
Cô gái tên Nhi bắt đầu khóc, Minh lại bắt đầu so sánh, rằng những giọt nước mắt này có giống như với Mai không. "Không.". Minh chợt cười bâng quơ, đã lâu rồi, anh không thấy mắt mình nhìn đâu cũng thấy Mai như thế này. Bất chợt, anh nghe tim mình đau nhói. Phải chăng cuộc chơi của anh đã đi quá xa so với quá trình của nó.
- Còn cô ấy, là người tôi dùng để yêu thương....chỉ là...tôi đã nhận ra quá muộn
--------------------
Đêm nay rất lạnh, các cánh cửa cuối cùng ở góc phố cùng đã khép lại. Thật sự, tôi không biết mình phải đi đâu, trong đầu tôi bây giờ chỉ có tiếng hát nào đó rất thoảng. Đôi khi, có vài chiếc xe chạy qua, chiếc xe nào tôi cũng nhìn lướt qua, và nghĩ rằng "Mình đang tìm kiếm ai?"
Tôi nhớ những tháng ngày hạnh phúc. Vì cũng chỉ là một người con gái bình thường, tôi không thể quên anh nhanh theo một cách thần thánh. Tim tôi vẫn còn yêu, và yêu rất nhiều. Quết định rời xa anh là quyết định đau đớn nhất mà tôi từng làm. Tôi vẫn chưa thể tin mình có thể làm như vậy.
Thật tủi nhục.
Tôi cười bản thân mình, tại sao ....., khi người ta đã chẳng xem mình ra gì mà mình vẫn yêu người ta nhiều như vậy.
Tôi thấy hận chính mình, rằng cớ gì lại khiến trái tim tôi chịu đựng khủng khiếp nỗi đau ấy.
Khóc, nước mắt tôi cứ rơi mãi. Tôi là một người bình thường thôi, tôi đau nhiều và cũng khóc chiều lắm...
-----------------------
1 năm 7 tháng trôi qua, không nhanh mà rất chậm. Tôi đếm đến từng ngày, từng giờ. Tôi đi làm, và làm cả những công việc ngoài giờ để khiến mình nguôi nghĩ về quá khứ, nhưng mà, rất ít khi tôi làm được như vậy.
Trong vô thức, tôi vẫn còn rất nhớ. Việc cố gắng để quên khi tim vẫn rất đau là không thể.
Có lúc, tôi muốn quay về, nhìn xem anh dạo này ra sao. Đã có ai chăm sóc anh ngoài tôi chưa, nhưng lại không dám. Tôi sợ nếu thấy anh tôi lại đau đớn hơn. Sợ phải đối diện với một con người thật sự nhưng cứ như đang ở trong ảo giác, nhìn được, nghe được, nhưng không chạm vào được.
Thành phố tháng 10 đầy mưa và giông bão. Hôm nay, tôi lại lang thang một mình giữa những con phố rộng lớn. Mưa xuống, mọi người lại nhanh chóng tìm đến một nơi an toàn, con phố đã rộng, nay lại càng rộng hơn. Có cảm giác như một mình tôi một đường. Tôi nhìn lên bầu trời, những giọt mưa to rơi xuống mặt đau rát...màu xám. Tôi bỗng ví von ngộ ngĩnh, rằng nếu anh là bầu trời xanh, thì tôi chỉ là đám mây xám. Tôi rời xa anh sẽ tốt hơn, phải không?
Mắt tôi chạm phải một tòa nhà cao tầng được xây theo phong cách Pháp. Tòa nhà đẹp đến nổi thoáng chốc khiến tôi mê mẫn. Tôi lướt mắt xem một lượt, và rồi dừng lại ở một cánh cửa sổ không khép...
Người đàn ông quen thuộc đang ở trên đó và nhìn xuống đây. Anh ấy thấy tôi không, nước mưa vẫn rơi thẳng xuống mặt và mắt cay xè. Anh biến mất. Cánh cửa vẫn còn đó.
Tôi chạy đi trong niềm hoang hoải. Lòng đớn đau hơn sau bao ngày...
--------------------------------
" Cô ấy biến mất nhanh trong làn mưa dày đặc, tôi tìm mãi, tìm đến khi mưa ngừng bặt và quần áo được gió hong khô. Rốt cuộc, cô ấy muốn chạy trốn tôi đến bao giờ?
Cô ấy không cho tôi cơ hội để nói những sửa đổi của tôi. Không có tôi có niềm tin về một ngày có thể dành lại cô ấy từ tay của cuộc đời. Cô ấy cứ biến mất, đột ngột và nhanh chóng.
Để lại trong tôi ngàn nỗi nhớ. Tôi nhớ mái tóc dài của cô ấy. Nhớ khuôn mặt tròn, khi nhoẻn cười luôn có hai lúm đồng tiền ở khóe môi.
Tôi nhớ em da diết.
Bao giờ em mới tha thứ cho tôi "
" Minh! Mai em thay anh đến công ty thay anh dự cuộc họp quan trọng. Anh phải đi Hà Nội gấp."
Một sms được gửi đến khi Minh nằm bẹp trên giường, anh chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến công việc lúc này.
Anh thấy mình thật vô dụng, đến công việc cũng phải được sự dìu dắt và quan tâm của cha mẹ. Anh biết cha mẹ anh vừa bố trí chuyện này để anh có thể tập quen với những cuộc họp.
Anh nghĩ đến Mai, nếu cô biết giờ anh đã là một người tử tế, cô có vui không?
-------------
- Em!
Mai giật mình. Cô quay lại.
- Anh đã mất hàng tháng trời, để tìm được em...
-...
- Anh chỉ muốn hỏi em một điều.
-...
- Em có muốn yêu một người đàn ông bình thường. Người có hàng ngàn tật xấu, nhưng sẽ vì em mà sửa đổi tất cả?
...
Tạ Kin
11.7.2011
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro