Chap 12
Đang ngồi thẫn thờ suy nghĩ thì con bạn đập vai cô:
-Này Uyên Nhi,mày đang suy nghĩ gì vậy? Có phải đang nhớ đến hoàng tử Thiên không?
-Phải thì sao mà không phải thì sao?
Cô cười cười đùa giỡn, Kì Kì nói:
-Mà hôm qua hoàng tử Thiên tặng mày cái gì vậy? Có phải chiếc nhẫn với vòng cổ kia không?
Cả lũ xúm lại khen ngợi:
-wow ..hoàng tử Thiên đúng là có măt chọn đồ thật đấy. Toàn hàng xịn mới từ Mỹ về thôi.
-Không phải của Nhất Thiên đâu.
Cả lũ hướng mắt sang nhìn cô, đồng thanh:
-Vậy là của ai?
-Hi, crush.
Nói xong cô đỏ mặt đứng dậy bước ra ngoài luôn. Kì Kì chạy theo:
-Anh Phong tặng mày ư?
Cô gật đầu ôm lấy khuôn mặt mọng đỏ.
-Nhưng mà lạ nha. Vậy là tối qua mày không đi với hoàng tử Thiên?
Cô gật đầu rồi dừng chân tỏ ra giận dữ:
-Là tên chết bầm đó không đến gọi tao thôi. Nhưng mà kệ đi.
-Ngoài mặt không để tâm nhưng trong bụng lại rất nhớ người ta đấy.
Kì Kì nói một câu làm trúng tim đen của cô, cô quyết tâm chối:
-Ai nói, cậu ta không xứng để Uyên Nhi này nhớ đến.
Một cánh tay bước lại kéo cô,tiện quay sang nói với nhỏ Kì Kì:
-Anh mượn bạn em một chút.
Bị anh kéo đi, cô không kịp nói gì cả. Anh kéo cô đến một góc không có người.
-Chút về đi ăn với anh không?
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Dạ được ạ.
Hôm nay không có hắn nên cũng chẳng ai ngăn cản cô nói chuyện với anh.
Sau khi tan trường, hai người đang đi bộ thì đám đàn em của hắn đứng chặn đường.
Cô nhìn xung quanh không thấy hắn liền nói:
-Có chuyện gì vậy?
Lão nhị đứng lên ra lệnh:
-Xử nó.
Lệnh vừa phát ra cả lũ xông vào đánh anh, anh cũng thuộc dạng biết võ nhưng cũng chẳng phải là đối thủ của chúng được. Chúng được hắn rèn luyện từ nhỏ chân tay rắn chắc, sức khoẻ như trâu, bây giờ mấy trăm tên cũng bị 9 đứa bọn chúng hạ gục.
-Này dừng tay lại, mấy cậu làm gì vậy? Dừng lại ngay.
Cô bị lão nhị và lão tam giữ lại nhưng chưa giữ được 2 phút thì đã bị hắn đá phăng ra. Hai tên này to gan dám đụng vào người phụ nữ của hắn sao?
Cả lũ thấy hắn liền dừng tay. Cô vội chạy đến đỡ anh:
-Anh không sao chứ Hàn Phong?
Anh lắc đầu nhưng mặt mũi đã tím bầm, cả người đau nhức.
Cô giận dữ đứng lên quát:
-Cậu làm cái gì vậy hả? Tại sao lại kêu chúng đánh anh ấy?
Lão tam định nói gì đó nhưng bị lời của hắn chen vô:
-Đánh anh ta vậy vẫn ít đấy.
-Anh ấy đã làm gì tổn hại đến cậu chứ? Đừng tưởng các cậu biết võ mà đánh người ta như vậy. Cậu tưởng cậu tài giỏi lắm sao? Cậu vốn không xứng làm người yêu tôi. Tốt nhất chúng ta nên chấm dứt thì hơn.
Vừa nói cô vừa đỡ anh dậy:
-Anh Hàn Phong, cẩn thận.
Cô lo lắng cho anh, còn hắn thì bị cô cho ra rìa. Lão Tam nói:
-Chuyện này không liên quan gì đến lão đại. Tất cả là do bọn này tự ý quyết định.
Cô chẳng thèm quan tâm lời bọn chúng nói, đưa ánh mắt giận dữ nhìn hắn rồi quay phắt đi. Hắn bước lại kéo tay cô rồi đẩy anh ngã xuống:
-Đánh anh ta.
Cả lũ nghe lệnh xông vào, còn cô bị hắn giữ chặt lại. Cố vùng vẫy khỏi vòng tay hắn nhưng không được, cô quát ầm lên:
-Dừng tay lại,không được đánh anh ấy nữa. Nhất Thiên,cậu mà còn kêu người đánh Hàn Phong tôi với cậu chia tay.
Hắn ra lệnh, bọn chúng dừng tay. Ánh mắt hắn hướng sang con người trong vòng tay:
-Em vừa nói gì, nhắc lại cho tôi.
Thấy hắn như vậy cô đã cãi phải cãi tới cùng.
-Chúng ta chia...
Chưa kịp nói bờ môi cô đã bị hắn chặn lại. Hắn hôn cô mãi và không có dấu hiệu bỏ ra, đến lúc thấy được sự yếu dần của sinh vật bé nhỏ này hắn mới chịu buông. Cô thở dốc, tim đập ngày một nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro