#2
Đang chập chờn trong giấc ngủ thì điện thoại cô rung lên bần bật. Là bài nhạc chuông đặc biệt cô cài riêng cho anh. Chẳng biết hôm nay ngày gì mà cô cứ bị làm phiền khi đang yên giấc. Cô với chiếc điện thoại trên bàn, trả lời với giọng uể oải: Em nghe đây
"Ra mở cửa cho anh"- giọng anh gấp gáp
- Ơ...anh đang...
"Anh đang ở trước nhà em đây, ra mở cửa cho anh mau lên"- chưa để cô nói hết câu anh đã gắt lên rồi tắt máy thẳng mà không để cô nói thêm câu nào
Cô thở dài nhìn vào đồng hồ, mới ba giờ, anh lại bỏ việc dở chừng. Cô chồm dậy tính bước xuống giường thì thấy mặt mày xây xẩm, cô lắc đầu vài cái rồi lết thân xuống nhà. Trời vẫn mưa xối xả, cô lấy cái dù che ra mở cửa cho anh.
«««»»»
Cô ngồi xuống ghế đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn anh hỏi: Anh lại bỏ việc đấy à
- Không bỏ việc sao biết em dầm mưa để ra nông nổi này- Vừa nói anh vừa tiến về phía cô, đưa tay lên trán cô anh nhíu mày gắt nhẹ- Em không biết tự lo cho mình sao mà để sốt cao thế này
Cô gạt tay anh ra khỏi trán mình, trả lời: tại anh mới đi mưa về tay lạnh thôi...
- Anh không cần biết, thôi em lên phòng trước đi anh vào lấy nhiệt kế- Nói rồi anh đỡ cô đứng dậy, dù đầu óc đang choáng váng nhưng cô cố không dựa vào người anh. Đến bậc thang anh để cô tự lên còn anh tiến thẳng về phía tủ thuốc.
Cô vừa yên vị trên giường cũng là lúc anh đi vào.Anh đưa nhiệt kế sau vành tai cô rồi lấy ra xem. Gương mặt anh đỏ bừng tỏ vẻ tức giận: 39 độ mà em bảo mình không sốt sao
- Em nghĩ do trời mưa lạnh nên...
- Sài Gòn làm gì có mưa lạnh, mà anh chẳng bảo em mua áo mưa dùng tạm rồi sao- anh cắt phăng lời giải thích cuả cô
- Em xin lỗi...- cô cúi đầu, tay di lên gra nệm như kiểu đứa trẻ bị trách phạt
Thấy vậy lòng anh cũng dịu lại, nhẹ giọng bảo cô: Em nghỉ đi để anh đi mua ít cháo với thuốc cho em, nhà có tận hai bác sĩ mà không hề có thuốc gì cả
-Nhưng trời đang...
-Trời đang mưa nhưng anh có áo mưa, không như em không biết lo cho mình- anh trách yêu rồi đỡ cô nằm xuống đâu vào đấy anh mới đi ra, cô nhìn bóng anh khuất sau cánh cửa, nở một nụ cười rồi chìm vào giấc ngủ
«««»»»
- Dậy ăn cháo uống thuốc đi em- Anh lay cô dậy
- anh để đấy tí em ăn, em muốn ngủ- cô nói giọng yếu ớt
- Không được em đang sốt cao lắm phải ăn để uống thuốc- anh kéo chăn rồi cúi người nâng cô dậy
Dù không muốn nhưng cô vẫn phải dậy. Anh đưa tô cháo cho cô dặn dò: anh ra ngoài một lát, em múc ăn đi, đừng có dằm cho nó chảy nước nghe không
- Vâng- cô nhìn anh trả lời
Cô mệt mỏi nhìn tô cháo đầy ắp và đống thuốc trên bàn. Từ hồi nhỏ đến giờ cô sợ nhất là thuốc, vậy mà... Nhưng cô cũng không muốn phiền mọi người, đặc biệt là anh. Cô nên làm như anh nói, cô nên tự lo cho mình tốt hơn. Nghĩ tới đây cô cố nuốt từng muỗng cháo. Ăn đến nửa tô cô chẳng thể nuốt nổi vì thấy trong miệng đắng nghét. Nhìn đống thuốc xanh đỏ trên tay lúc lâu cô đành nhắm mắt đưa tay tống thẳng chúng vào vòm họng nuốt vội vã vài ngụm nước và cố kiềm nén cơn buồn nôn đang kéo đến (quá trình uống thuốc dữ dội quá :)) ). Dần dần mọi chuyện cũng ổn, cô đang tính nằm nghỉ thì anh bước vào cùng với 1 thau nước. Anh đặt thau nước bên giường cô rồi quay sang chiếc bàn để tô cháo. Anh tròn mắt quay lại nhìn cô, hỏi với giọng nghi ngờ: Em uống hay lại giục hết thuốc đi rồi
- Em uống rồi- cô trả lời bình thản
- Thật chứ?- anh giữ nguyên giọng điệu lúc nảy
- Anh không tin em?-cô nhíu mày hỏi ngược anh
- À không, không có, thôi em nằm xuống đi để anh chườm trán cho nhanh hạ sốt
- Không cần đâu, em uống thuốc là được rồi
- Nghe anh, nằm xuống-anh bặm môi trợn mắt nhìn cô. Biết không cãi lại anh, cô đành nằm xuống. Anh nhúng khăn rồi chườm lên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Em ngủ đi cho khoẻ". Cô ngoan ngoãn nghe lời anh. Cô vẫn cứ vậy, cứ sốt rồi lại hạ, hạ rồi lại sốt như 1 vòng tuần hoàn. Anh cứ túc trực bên cạnh cô suốt mấy tiếng đồng hồ...
«««»»»
Vì nằm ở 1 tư thế khá lâu nên cô thấy hơi mõi, khẽ cựa mình thì cô thấy điều gì đó không ổn, tay cô như có vật gì đó đè lên rất nặng. Đôi mắt cô dần mở, đập vào mắt cô là hình ảnh anh ngủ ngồi đầu kê hẳn lên tay cô. Chắc chăm cô mệt quá nên anh thiếp đi. Cô khẽ nhổm dậy, đưa tay còn lại nâng đầu anh lên rút nhẹ tay mình ra rồi kê 1 cái gối cho anh, mọi việc cô đều làm rất nhẹ. Với lấy chiếc điện thoại trên bàn xem giờ cô cũng thấy hốt hoảng. Cũng đã 1h sáng rồi chứ ít ỏi gì, vậy là cô ngủ cũng lâu lắm rồi. Nhìn điện thoại rồi nhìn anh 1 hồi lâu, cô bất chợt đưa tay lên vuốt mái tóc bồng bềnh màu nâu cuả anh rồi lại đưa xuống má, đang miên man trong mớ suy nghĩ lộn xộn về anh thì như có 1 bàn tay nắm lấy tay cô kéo cô về hiền tại. Cô biết, cô đã bị phát hiện. Anh nhìn cô, nở 1 nụ cười gian rồi lên tiếng trêu chọc: Anh biết anh quyến rũ nhưng em cũng không nhất thiết phải lợi dụng lúc anh ngủ để làm điều xấu đâu
Cô như đứa trẻ bị bắt quả tang ăn vụng, ấp úng trả lời: em...hồi nào chứ...chỉ là thấy khuya rồi em muốn kêu anh dậy để về thôi
- À! ra vậy, thôi được rồi nếu em sợ anh sẽ ra sofa ngủ- nói rồi anh toan đứng dậy
- Ơ, em kêu anh về không phải ra sofa- cô trợn mắt bật lại anh
- Em chưa khoẻ hẳn, anh không an tâm, em cứ ngủ đi, anh ra sofa có gì gọi anh đó nha- nói xong anh quay lưng đi thẳng không để cô ừ hử tiếng nào. Cô ấm ức, nhăn nhó nằm xuống trằn trọc hồi lâu rồi lại chìm vào giấc ngủ
«««»»»
2 ngày ốm ở nhà là 2 ngày như bị tra tấn cuả cô. cô ốm anh cũng xin nghỉ phép kè kè bên cô 24/24. Chị Mai thì đi công tác. Chị Chi lo thực tập chỉ tạt về nhà ăn cơm, thay đồ rồi lại đi. Anh Khang và Khải thì cứ ghé sang đưa cái này cái nọ, hỏi thăm vài câu, trêu ghẹo vài tiếng rồi cũng lặn tăm. Mà ngặt 1 nỗi, ngày thì không sao nhưng cứ đêm về là cô lại phát sốt, làm anh cứ phải túc trực bên cô, càng nghĩ cô càng thương anh
Đến ngày thứ 3, thấy trong người cũng đã khoẻ phần nào, cô bảo anh đi làm, vậy mà anh không chịu. Như 1 quả bom nổ chậm bùng phát, cô quát lên khiến anh sợ và phải nghe cô dắt xe đi làm dù không muốn
Anh đi rồi, chỉ còn mình cô. Hết làm việc nhà cô lại quay sang xem tivi, nghe nhạc, rồi lướt web. Nhưng sao cô cứ thấy trong người khó chịu, ruột gan như có lửa đốt. Cô tính với lấy ly nước trên bàn để uống nhưng lại vô ý đánh rơi làm cái ly bể tan. Cô toan đứng dậy để dọn dẹp thì Khải hớt hải chạy vào bảo anh bị tai nạn đang ở bệnh viện rất nguy kịch. Người cô như rã rời, đầu óc trống rỗng, chân tay thừa thải, lúc này cô thấy mình vô dụng. Khải kéo tay cô đi- những bước đi vô thức. Trên quãng đường đến bệnh viện cô chỉ thầm rủa mình. Vì cô bắt anh đi, tai cô hết. Mấy ngày qua anh chăm cô như vậy thì chắc hẳn mệt lắm, đáng lí ra cô phải để anh nggĩ ngơi chứ không phải là bắt anh đi làm. Do cô anh mới đến cơ sự này, cô đáng nguyền rủa...
####################
Đến bệnh viện, chưa để Khải dừng hẳn xe cô đã nhảy xuống và chạy thẳng về phía phòng cấp cứu. Nhưng gì thế này? Anh Khánh gục mặt bờ rung lên từng hồi, chị chi thì đôi mắt đỏ hoe. Anh chỉ bị tai nạn, bác sĩ cứu là được thôi sao 2 người ấy lại như vậy. Cô lê từng bước đến gần chị Chi, chưa để cô nói gì chị đã lên tiếng: Em vào gặp mặt anh ấy lần cuối đi
Như có tiếng "ầm" ngay bên tai. Gì chứ? gì mà lần đầu với lần cuối chứ? Không thể như vậy, cô quay về phía căn phòng anh đang nằm, bật cửa chạy vào. Anh nằm đấy, tĩnh lặng và êm đềm, đôi mắt anh nhắm nghiền chứ không phải là đôi mắt ấm áp anh thường danh cho cô nữa. Tiến từng bước về phía anh, đôi mắt cô cay cay nhưng cô cố kìm lại cái thứ chất lỏng nơi khóe mắt trực trào. Nắm lấy bàn tay anh, khẽ vuốt lên mái tóc nâu bồng bềnh kéo rê xuống mặt, cô thỏ thẻ với anh: tại em phải không anh? Là em đã hại anh ra thế này. Anh dậy trách em đi đừng nằm như vậy em sợ lắm. Em còn chưa đồng ý hẹn hò với anh, em còn chưa nói yêu anh mà. Anh dậy đi, muốn gì em cũng chịu mà...
Nói đến đây nước mắt cô tuôn không ngừng làm nghẹn cả những lời ở cổ chưa kịp thốt ra. Cô gục mặt lên bờ ngực rắn chắc của anh khóc thút thít. Nhưng có gì đó không ổn. Có một bàn tay vòng qua người cô áp sát người cô vào người anh. Cô hơi nhổm người dậy. Anh đang nhìn cô, với ánh mắt ấm áp kèm nụ cười rất tươi. Cô tạm thời ngừng khóc tròn xoe mắt nhìn anh, lắp bắp: Anh...
- Anh chưa chết chỉ bị trày xơ xơ thôi- anh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi
Cô quay sang 3 người kia tìm lời giải thích (3 người này vào lúc nào vây ta? :3 ) nhưng chỉ nhận lại là cái nhún vai của Khải và nụ cười của chị Chi, anh Khánh hắng giọng lên tiếng: chuyện là thế này...
*****trước đó****
Khang đến bệnh viện gặp chị Chi với hình ảnh te tua: đầu rối bù, chân tay xước xác. Sau đó anh Khánh và Khải đến, mọi người kéo nhau ra căn-tin bệnh viện...
- Gì chứ? có ác qua không?- Khải hét lên
- Ác gì chứ, con bé cũng nên biết nó cần gì- Chi suy tư nói
- Vậy thì tiến hành thôi- anh hí hửng với kế hoạch
- Mày có cần vui đến mức này không- Khánh đánh lên đầu anh 1 cái
- Kệ tao- anh nhăn mặt xoa đầu nghênh mặt trả lời Khánh 3 người lắc đầu ngán ngẩm
Kế hoạch được thực hiện nhanh chóng và kết quả thành công mĩ mãn
Bật mí xíu là lúc Anh Khánh gục mặt bờ rung lên từng hồi là anh ấy buồn cừoi không nhịn nổi nên phải như vậy, còn đôi mắt đỏ hoe của chị Chi còn là 1 dấu hỏi to đùng chờ khám phá :v
***hiện tại***
Khang đang bị cô tra tấn với mọi hình thức mà không biết kiếm đâu ra
- e hèm! nơi công cộng 2 người muốn gì về nhà nha, giờ thì trả phòng để bệnh nhân vào, cậu chiếm hơi bị lâu đấy Khang à- Khánh lên tiếng ngăn cản
Cô lườm anh đến cháy áo rồi vùng vằng bước đi, anh chạy theo níu cô lại. Dùng dằng 1 hồi 2 người vui vẻ nắm tay nhau rời khỏi bệnh viện. Phía xa xa có 3 nụ cười thật tươi, đâu đó có tiếng người nói:" tụi nhỏ thời này yêu nhau dễ thương qua!"
-----------------------------------------------
- Em cho anh trái tim rồi, anh cho em cái gì?
- Anh đẹp trai như vậy em muốn gì nữa?
Cô quay đi, anh ôm cô từ đằng sau thỏ thẻ vào tai cô: Em cho anh trái tim, đổi lại anh cho em nụ cười....
END
Truyện có một phần sự thật nhưng đa phần vẫn là hư cấu. Chỉ là muốn lưu lại một chút cho "người cũ chưa thành" mà thôi ๏_๏
2014
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro