Chương 2
Sáng hôm ðó tôi ðã ði học muộn, nhýng không sao, tôi không vì thế mà từ bỏ ðâu, mãi mấy tia ðýợc ðối týợng ýng ý nên tôi sẽ tiếp cận chàng theo hýớng khác và cách khác. Những ngày tiếp theo tôi ðiên cuồng theo dõi hành tung của anh, chàng trai này rất bí ẩn. Dýờng nhý cả khu chung cý ấy rất ít ngýời nhìn thấy mặt anh, tôi ði hỏi khắp nõi mọi ngýời còn hỏi tôi có ngýời nhý vậy sao? Nhýng ði ðêm có ngày gặp ma, hôm ðó vừa ðúng lúc tôi ðịnh ra ngoài thì gặp anh ðang ði theo hýớng gặp lại, tôi chạy theo sau. Rẽ trái, rẽ phải, hoa mắt quá, mình quên ðýờng mất nhýng nhất quyết không bỏ dấu ðối týợng. Nhýng phận tôi ðen, chỉ qua một ngõ nhỏ thì anh ta biến mất nhý không khí, tôi ngó ngó nghiêng nghiêng bỗng ðằng sau tôi có một lực rất mạnh siết lấy cổ tôi. Ngạt chết mất, nhýng trong giây phút hoảng loạn ấy tôi ngửi thấy mùi quen cũ, là của anh nhýng mà anh lại ðang siết cổ tôi.
ặc...ặc.....tôi không thở ðýợc anh buông ra ði....
Cô là ai, sao theo dõi tôi, nói mau?
A a không phải ðâu, anh không nhận ra tôi à
Cô là.......
Hihi, tôi là hàng xóm ðối diện nhà anh, hôm ðó có say sýợu ngồi trýớc nhà anh ðó.
Thì sao, sao lại theo dõi tôi, cô có mục ðích gì, ai ra lệnh cho cô?
Õ ko ko, ai ra lệnh cho tôi ðâu chứ, chỉ là...chỉ là tôi thấy ngýời quen ðịnh gọi anh nhýng anh ði nhanh quá nên tôi không theo kịp, hì hì, chỉ....có vậy thôi.
Thật không? Hửm?
Gì ðây gì ðây, sao gần quá vậy, anh ấy ðịnh làm gì, cái lý do chết tiệt này sao mình lại nghĩ ra cõ chứ, ai mà thèm tin.
Cô còn ði học thì tập trung vào việc học ði, ðừng có lo chuyện ngýời khác.
Anh...sao biết tôi còn ði học. Tôi sững lại.
Ðoán vậy.
Ngắn gọn, súc tích, ðoán vậy, anh dựa vào ðâu mà ðoán vậy chứ, chàng trai này càng ngày càng khó hiểu nhýng hình nhý tôi gây ấn týợng xấu với anh rồi. Mãi mới có cõ hội gặp vậy mà. Cuối tuần này tôi về quê, nhà tôi ở vùng quê Thái Bình, là một vùng ðông bằng rộng lớn, không có núi, chỉ có sông. Bố mẹ tôi quanh nãm làm nông nghiệp, tuổi cũng ngoài nãm mýõi nhýng chiều con gái không ðể ðâu cho hết. Tôi nhớ hồi nãm nhất, lúc mới xa nhà, cái gì tôi cũng thèm, nhýng thèm nhất món riêu cá nấu mãng mà mẹ tôi nấu. Nghe tôi nói vậy, lần nào về quê dù bận mấy mẹ cũng nấu riêu cá cho tôi. Giờ tôi học nãm 4 rồi, ít về nhà hẳn nhýng mỗi lần trên ðýờng về lại ngửi thấy thoang thoảng mùi riêu cá mẹ nấu.
Con chào bố mẹ.
Bố: con gái về rồi à, vào ãn cõm ði con, có ðói không.
Có, con ðang ðói ðây.
Mẹ: ãn ði, mẹ vừa hâm nóng lại ðấy, phần cho cô cái ðùi gà ngon nhất nhé
Ngon quá, con sẽ ãn hết.
Me: mình ðịnh ði xin việc ở ðâu chýa
Con nhắm ðến mấy nõi rồi, mẹ cứ yên tâm.
Mẹ: riêng gì chứ công ãn việc làm là quan trọng lắm ðấy, cố mà học hành giỏi giang kiếm ðýợc công việc tốt thì tớ với bố mình mới không lo nữa.
Vâng vâng, con biết rồi.
Bố: bà cứ ðể cho con nó ãn, mới về mà ðã bảo ðến việc làm làm gì?
Mẹ: tôi lo mới nói thế, nó nghe hay không thì kệ, týõng lai của nó nó quyết ðịnh.
Vâng, con hiểu mà mẹ, ông bà dạo này thế nào mẹ, bà còn hay tụt huyết áp không ạ.
Mẹ: Bà mấy tháng nay ðỡ rồi, cũng ði chợ ðýợc, nấu cõm, giặt giũ, không phải nhờ ông nhiều nữa.
Vâng, vậy con yên tâm rồi.
Ðýợc về nhà là yên bình nhất, không sợ dậy muộn giờ học, không lo ngập trong tắc ðýờng ở ðýờng phố Hà Nội. Tự nhiên lại thấy nhớ gã trai lạnh lùng kia, hắn có về quê không nhỉ, cha mẹ hắn thế nào, thật khó týởng týợng cái mặt lạnh ðấy ngồi nghe cha mẹ giáo huấn nghề nghiệp, gia ðình, haha mắc cýời chết.
Lần này về quê tôi tranh thủ ði thãm ông bà ngoại, họ hàng.
Phýõng mới về hả con, lâu lắm mới gặp, ngày càng xinh ðấy
Dạ con cảm õn ạ, cô có khỏe ko ạ
Cô khỏe nhý trâu ấy
Haha vậy thì tốt rồi ạ
Phýõng ðấy hả, ði học về trông khác quá, có ngýời yêu chýa con, xinh nhý này mà chýa có thì phí quá.
Dạ con chýa ðâu cô (nhýng sắp rồi ạ, hihi)
Vậy mau kiếm ði thôi, ðừng kén quá nhé
Dạ tùy duyên thôi cô ạ.
Lần nào về là tôi cũng phải ðối mặt với ti tỉ những câu hỏi từ những ngýời họ hàng. Không trả lời họ sẽ bảo tôi vô giáo dục, trả lời thì họ sẽ tìm cách hỏi tôi những câu khác nhý những ðiều tra viên chuyên nghiệp, nên tôi phải hết sức cẩn thận khi trả lời những câu hỏi ðó bởi vì chỉ cần sẩy mồm 1 chút thôi là thông tin ðó sẽ lan ra 7 8 trãm dặm.
Hôm sau tôi ði rồi, anh ðẹp trai, tuy anh hõi bạo lực nhýng em ðã quyết, anh phải là của em, dù anh có lạnh lùng thế nào ði nữa. Bố mẹ, hãy chờ con mang rể về cho bố mẹ nhá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro