Chap 15
Hôm nay là ngày chôn cất của nó ai cũng buồn bã đi dự lễ đám tang của nó , ba của nó được nhiều người an ủi cũng đỡ phần nào , còn anh thì ôm di ảnh của nó ngồi một góc ở đó , 3 người bạn cũng vừa đến thấy anh như vậy thì cũng buồn lắm chứ .
*Ting* tiếng điện thoại của Vương Nguyên vang lên , mở ra xem
< lên lầu >
3 người họ không trả lời rồi chạy lên lầu . Trên đấy nhìn xuống sẽ nhìn thấy tất cả mọi thứ và kể cả anh đang ngồi đó .
"Cậu tính làm gì" Ánh Dương hỏi
"Như đã bàn "
"Được rồi khi nào đi " Vương Nguyên hỏi tiếp
"Tang lễ xong sẽ đi "
"Được mình sẽ đặt vé , cậu đứng đây không sợ phát hiện à " Thiên Tỷ lo lắng
"Trên đây chẳng ai lên đâu . Mình muốn yên tĩnh các cậu xuống đi "
3 người họ nhìn nhau thở dài rồi bước xuống sảnh .
'Xin lỗi vì tất cả nhưng em nhất định phải làm việc này '
______________________________
*2 năm sau*
Kể từ ngày nó ra đi anh lúc nào cũng chui đầu vào rượu để quên đi nó . Nhưng không hiểu sao anh càng uống thì càng nhớ hình dáng bé nhỏ của nó . Đến khi say thì mấy người làm trong quán bar phải kêu gọi người nhà tới rước . Mà điều làm người ta nực cười là gọi vào máy của nó , nhiều người nói chết rồi tại sao còn gọi được và còn có người bắt máy . Thật là nực cười .
Anh đang ở công ty để làm xấp tài liệu liên quan đến vấn đề làm ăn lần này . Nghe đâu là có một công ty bên Mỹ muốn hợp tác làm ăn với công ty anh . Công ty bên Mỹ đó nghe nói là một miếng mồi ngon không phải ai cũng muốn là được . Đùng một cái công ty đó đích thân muốn hợp tác với công ty anh nên giới báo chí khá là quan tâm đến vấn đề lần này
Công ty đó là một cô gái khoảng 19t đứng đầu . Nghe xong ai cũng bỡ ngỡ vì 19t có thể gánh cả một tập đoàn lớn như vậy và khuôn mặt cô gái ấy những người trong công ty chưa bao giờ gặp . Hôm nay cô ấy sẽ đích thân về Trùng Khánh và tất nhiên là mọi người sẽ được gặp khuôn mặt ấy
____________________________
*Tại công ty *
"Sáng nay tai nạn kinh hoàng đã diễn ra trên đường Trùng Khánh "
........
"Hiện tại cô gái 19t đứng đầu công ty NTK đã có mặt tại sân bay "
........
Những tin tức cứ thế mà vang lên , Tuấn Khải đang ngồi trong phòng họp cùng với Tiểu Nguyệt thư kí của anh . Đáng ra cô ta sau khi rời đi thì khoảng 1 tuần cô ta gặp gia đình của Tuấn Khải để nói về vụ của nó , nếu để cô ta làm có lẽ Tuấn Khải sẽ đỡ hơn phần nào nên ông bà Vương quyết định cho cô ta làm thư kí .
"Sao giờ này chưa tới nữa " cô ta ngồi sốt ruột
"Ngồi yên " anh chỉ thốt ra hai chữ làm cô ta im bặc . Anh cũng thật sự không hiểu vì sao mà lại lâu như thế này .
"Chuẩn bị giấy tờ hết chưa " anh quay sang hỏi
"Rồi thưa tổng giám đốc " cô ta không dám nói Khải ca nếu như nói như vậy thì anh sẽ tức giận thêm nữa đành phải nhịn
___________________________
"Mình đã về nước , Nguyên cậu chuẩn bị chưa "
........
"Rồi chúng ta hẹn gặp ở công ty "
........
'Tiểu Nguyệt lần này đừng trách tại sao tôi độc ác với cô '
_____________________________
*cạch* tiếng mở cửa vang lên . Tuấn Khải và Tiểu Nguyệt quay sang nhìn thì ai cũng khá là ngỡ ngàng trước khuôn mặt kia . Nhất là anh , anh nhìn thấy khuôn mặt kia thì còn tưởng nó còn sống . Còn cô ta thì vẫn cứng đờ vì khuôn mặt rất giống nó
"Tiểu Tuyết có phải là em không " anh mừng rỡ đứng dậy
"Xin lỗi anh nhận nhầm người rồi . Tôi là người điều hành công ty NTK . Tên là Julia không phải Tiểu Tuyết. Chúng ta bắt đầu được không "
Nó cười tươi rồi tiến lại chổ bàn họp ngồi xuống còn anh vẫn không thể tin tại sao có thể giống người như vậy kể cả giọng nói đều rất giống
"Được rồi " anh ngồi xuống bắt đầu cuộc họp nhưng nói họp vậy thôi toàn là ngồi nhìn nó . Nó biết chứ nhưng chả nói năng gì .
'Không thể nào lại giống như vậy . Chắc có lẽ là có uẩn khúc gì ở đây ' Tiểu Nguyệt pov
Nó ngồi họp với anh quay qua thấy Tiểu Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào mình thì cô cũng đủ biết nó đang nghi ngờ cô . Cô nhếch mép nhưng cái nhếch mép chẳng có ai thấy cả .
____________________________
Cuộc bàn về việc kí họp đồng đã xong ai người bắt tay với nhau rồi anh đưa cô ra ngoài xe . Cô cùng với anh và Tiểu Nguyệt bước xuống sảnh thì ai cũng nhìn vào cô tất cả mọi người đều ngạc nhiên quả là rất giống Tiểu Nguyệt của họ .
"Thật ngại quá tôi phải vào nhà wc nhưng không biết ở đâu cô có thể chỉ cho tôi được không ? " nó bất ngờ xoay qua hỏi Nguyệt
"Được đi theo tôi " cô ta dẫn nó đi . Còn anh vẫn còn đang đứng đó nhìn về phía nó .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro