em buong tay nhe
Nhà tài trợ
Truyện Tình
Anh à ...! Em buôg tay anh ra nhé
Tác giả: justen_nganha(suutam)
Nếu ai đó hỏi em: Em ước điều gì nhất?
Em sẽ trả lời: Ước ngày đó, em nhận ra rằng, anh cũng biết đau
"Anh à...., em buông tay anh ra nhé,"
"Anh thì không sao nhưng em thì... buông tay anh ra em sẽ mất đà và ngã đấy... Em sẽ đau đấy"
"Không sao đâu, em ngã rồi em sẽ lại đứng lên được thôi, tin em đi mà, em buông tay anh ra đây..."
....
"Sao cả 2 lại cùng ngã thế này hả anh? Anh không sao chứ, anh đứng lên đi"
"Em đau không? nắm lấy tay anh và đứng dậy nào, nhanh lên..."
"Không đâu, em sẽ tự đứng dậy được, em buông tay anh ra rồi đấy, anh đi đi"
"Nhưng mà em vẫn chưa đứng dậy"
"Em giả vờ ngã để xem anh có thương không thôi. Lát nữa anh đi rồi thì em sẽ đứng dậy, tin em đi mà"
"Vậy thì anh đi thật đây, em phải đứng lên nha"
...
"Sao em còn chưa đứng lên?"
"Vậy sao anh lại quay lại?"
"Quay lại để chờ em đứng lên rồi đi"
"Anh đi đi... không là sẽ không bao h anh đi được nữa đâu"
"Anh không đi nữa nhé"
"Không được, còn nhiều thứ đang chờ anh, anh cứ đi đi"
"Còn em"
"Em không sao, tin em 1 lần nữa đi mà"
...
Em sẽ không bao giờ đứng dậy được đâu, nhưng em buộc phải buông anh ra thôi, để cho anh tự do trên còn đường của mình, không còn phải lo lắng cho em nữa, anh à, không ai thay thế được anh đâu, chúc anh đạt được những j anh muốn, đừng quên em anh nhé!
[A]nh à ... biết không .. em đang đứng trên bờ vực ... sâu quá ... thăm thẳm !
[E]m không biết khi em trượt chân ngã xuống ... anh có kéo chặt tay em lại không ?
[H]ay anh à .. buông tay em ra nhé .. để em rơi xuống ...
[Đ]ể em ở dưới đó mãi mãi .. và không gặp lại anh nữa !
[E]m chôn kín tình cảm này lại nhé ... em mang the0 tình yêu em dành cho anh .. xuống bờ vực ấy anh nhé
....
[E]m nhắm mắt lại và em không nhìn thấy gì đâu ...
[E]m sẽ khôg thấy anh ở đâu cả .. và cũng không thể chạy đi kiếm anh như lúc xưa ...
[M]ình đánh mất nhau phải không anh?
[M]ơ hồ quá tình cảm đôi ta ...
[A]nh có thực sự cần em không ??
[E]m chẳng thể chắc chắn điều gì ... em chỉ biết em yêu anh! Yêu thật sự và không dối trá!
[E]m đau quá ... nhưng biết nói thế nào đây cho anh hiểu ....
[E]m buông tay .. em chấp nhận mất anh ... để anh hạnh phúc !
[E]m xin lỗi nhé .. chỉ vì em quá yếu đuối ... em quá sợ mất anh ..
[N]hưng thôi .. lần này em chấp nhận mà .. để anh có thể tìm kiếm một hạnh phúc riêng cho anh và xứng đáng với anh
...
[C]òn em .. em xin lỗi .. nhưng hãy cứ để tình cảm của em được chôn chặt mãi ... và được yêu anh trong lòng em ... như thế ... có lẽ em sẽ không cảm thấy hối hận !
[E]m yếu đuối quá ... và cứ mỗi lần đối diện với anh .. em chỉ muốn anh ôm chặt lấy em ..
[Đ]ễ em biết anh vẫn còn cần đến em .. và vẫn yêu em ....
[N]hưng khôg thể phải không anh ....
[E]m xin lỗi ... nhưng em yêu anh ....
[M]ình ....
[N]gừng yêu nhau anh nhé !
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để một ngày nào đó em được thấy anh cười ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh không lảng tránh em như thế nữa ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh không phải buồn phiền mãi nữa ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh không còn trách nhiệm với em nữa ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé .. để anh không mất tự do như thế nữa ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh có thể kiếm ai đó quan tâm anh hơn em ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé .. để anh đừng phải nghĩ ngợi gì về em nữa...
[E]m đã cố nén lại .. không khóc nữa ... em làm được mà .. nhưng em đau lắm .. đau ở đây .. ở trong lòng em này ....
[E]m đã cố chờ đợi anh ... như mọi ngày .. như mọi ngày anh vẫn ở bên em ...
[E]m đã cố tự nhủ anh bệnh rồi .. anh mệt lắm và nên thông cảm cho anh .. nhưng em đau lắm ...
[E]m đã tự nhủ không dựa dẫm vào anh mãi .. nhưng em vẫn mún tìm anh ...
[E]m đã cố không nghĩ về anh nữa ... nghĩ cho em nhiều hơn một chút .. nhưng em không ngăn được nước mắt ...
[E]m đã cố nghĩ không được yếu đuối như thế nữa ... nhưng em vẫn muốn có anh như lúc trước mãi ...
[E]m muốn vượt qua thời gian này quá ... thời gian không có anh ở bên cạnh em ... buổi sáng ... ra chơi ... buổi chiều và lúc ra về ...
[E]m đang cố gắng tập sống không có anh như thế ... mà sao em lại đau quá ... em muốn khóc thét lên ... nhưng em không thể ... em khóc quá nhiều rồi ... mắt em sưng lên mất và em sẽ xấu xí đi mất ... phải thế không anh ?
[E]m sẽ ổn mà .. rồi dần dần em sẽ không khóc nhiều như thế nữa ... và em cũng không níu kéo anh nữa ...
[E]m buông tay anh anh nhé ... để anh cảm thấy hạnh phúc và thoải mái hơn ...
[E]m biết điều đó quá khó khăn với em... và em cũng không chắc chắn em có thể vượt qua không .. nhưng em làm thế anh nhé .. nếu thế thì anh sẽ không bùn nữa phải không anh ?
[E]m tự nhủ em không sao mà .. em có thễ ngồi một mình .. em có thể đi một mình .. em có thể ra về một mình .. và em có thể sống một mình .... em ổn mà ...
Giữa anh và em, luôn có một vòng xoáy phải không anh? Điều đó làm chúng ta luôn ở hai đầu đường kính một vòng tròn.
Giữa anh và em, luôn có một hố sâu ngăn cách phải không anh? Điều đó làm chúng ta biến thành những kẻ thích mạo hiểm nhưng lại sợ trượt chân.
Giữa anh và em, luôn có một bức tường vô hình phải không anh? Điều đó làm chúng ta cứ ngỡ đã đến được với nhau nhưng chỉ là đứng lặng nhìn nhau.
Giữa anh và em, luôn có một bóng đêm đáng sợ phải không anh? Điều đó làm chúng ta quờ quạng tìm nhau trong đêm tối nhưng chỉ thấy lập lòe những đốm ma trơi.
Giữa anh và em, luôn có một khoảng cách phải không anh? Điều đó làm chúng ta như hai kẻ yêu nhau mà không hề quen biết đối phương.
Em nói với anh: Em sợ bị cuốn vào vòng xoáy!
Anh bảo: Đừng sợ, anh sẽ biến vòng xoáy thành chiếc đu quay cho em ngồi chơi.
Em nói với anh: Em sợ rơi xuống hố sâu!
Anh bảo: Đừng sợ, anh sẽ làm chiếc cầu vững chắc nhất cho em qua.
Em nói với anh: Em sợ một bức tường vô hình!
Anh bảo: Đừng sợ, anh sẽ làm một chiếc thang đủ cao để qua được phía em.
Em nói với anh: Em sợ bóng tối!
Anh bảo: Đừng sợ, đôi mắt và trái tim anh mãi soi đường chỉ lối cho em.
Em nói với anh: Em sợ khoảng cách!
… Anh ngập ngừng, nhìn sâu vào mắt em rồi nói: Phải làm sao đây? Vì anh cũng không biết khoảng cách đó dài rộng bao nhiêu!
Ngày ấy, em ngốc nghếch không tự hiểu nổi mình, luôn bắt anh phải học cách hiểu lòng em.
Anh như cậu học trò ngoan ngoãn, tự học, tự tìm tòi vì không thể tìm ra thầy dạy, dạy một bài toán khó: Bài toán trái tim em.
Chàng trai chật vật xoay cùng những con tính, và mỗi lần giải sai đều phải chịu phạt.
Em phạt anh một cách tàn nhẫn nhất: Khép thêm một lần những cánh cửa trái tim em.
Em hả hê nhìn anh bối rối, xé thật nhiều tờ nháp tính sai.
Nhưng đôi mắt anh vẫn ánh lên ý chí, quyết tâm tìm ẩn số của Tình yêu.
Em lại cười đùa: Này anh, sao không dùng “máy tính”? Tính nhẩm một mình chẳng lâu lắm sao anh?
Anh liền cười dịu dàng và bảo: Thời gian sẽ là chiếc máy tính cho anh.
Cứ thế, em ngạo nghễ làm cô gái kiêu căng, để anh ngụp lặn cùng sự si tình vô lý.
Anh lại ngọt ngào: Si tình cần lý lẽ đâu em?
Giờ này,
Nếu ai đó hỏi em: Thích trò chơi nào nhất?
Em sẽ trả lời: Một chiếc đu quay để chơi cùng anh.
Nếu ai đó hỏi em: Ghét hố sâu nào nhất?
Em sẽ trả lời: Cái hố sâu không có chiếc cầu vững chắc của anh.
Nếu ai đó hỏi em: Sợ độ cao nào nhất?
Em sẽ trả lời: Em chẳng sợ độ cao, chỉ sợ không có chiếc thang đủ dài của anh.
Nếu ai đó hỏi em: Sợ thời gian nào nhất?
Em sẽ trả lời: Lúc tối trời, không có ngọn đèn anh soi.
Nếu ai đó hỏi em: Sợ khoảng cách nào nhất?
Em sẽ trả lời: Em vẫn từng sợ khoảng cách, nhưng khi đã thực sự xa nhau, dài ngắn có ý nghĩa gì đâu.
Và,
Nếu ai đó hỏi em: Em ước điều gì nhất?
Em sẽ trả lời: Ước ngày đó, em nhận ra rằng, anh cũng biết đau
Đã được xem 1645 lần
Sưu tầm bởi: ngan ha
Cập nhật ngày 27/09/2011
CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
Bạn hãy đăng nhập để viết cảm nhận cho bài này
Bài mới hơn ...
Chuyện Tình Cô Les Tên Tiên
Giọt Máu Đêm Valentine ( Full )
Lối sống sai lầm
Bài cũ hơn ...
Vợ - Người tình - Hồng nhan tri kỷ
Tình ta chỉ thế thôi sao!
Người con gái yêu bạn nhất, là...
Em ơi có bao giờ em hiểu
Thư gửi em
Tất cả...
| Xem thêm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro