Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3 : Ký ức còn lại

***
" Những ngày khang khác, thấy mình lạ lẫm với chính những điều quen thuộc, với người từng - thân - thương... Chỉ xin người đừng làm vương bất kỳ mẩu tàn thuốc nào về miền xưa cũ để lòng ta laib bừng bừng cháy thêm nữa. Trống trải vào bần thần thật đấy, nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Dẫu rằng một người như thế một tình thương như thế, nỡ quên sao đành?
Bước chậm lại, để xa hẳn người đã bỏ đi hút mắt phía trước chẳng đoái hoài quay nhìn, để người sau có thể chạy kịp nhanh mà lên gần nắm chặt tay của mình..." -  Lam ghi vào nhật ký, sau một trăm mười tám ngày nhìn ra khung cửa kính, thấy đủ nắng, đủ mưa, thấy đủ Mặt Trời Mặt Trăng, thấy đủ đời sống dưới kia chộn rộn....Duy chỉ không thấy Duy
Lam mở cửa tủ lạnh mini, nhìn vào hàng những chai nước hoa xếp ngăn nắp và bóng loáng. Cô hất tung tất cả. Thủy tinh vỡ đầy sàn. Dung dịch loang đầy trên tay lẫn áo. Những mùi hương trộn lẫn nồng nực bay lên. Mùi tuyết tùng, mùi xạ hương, mùi tiêu hồng, mùi quế hoa... tất cả hòa quyện thành một làn hơi mờ ảo, đưa Lam vêg một khoảng ký ức dịu dặt nhất của tuổi trẻ
Nhưng không phải mùi hương của Duy
Lam rơi hẫng về căn phòng xộc xệch nước hoa lẫn nước mắt. Tự cười mình ngớ ngẫn.
Đó cũng là lúc cô giật mình hiểu ra, đôi khi có những yêu thương không thể thuộc về nhưng lsij là động lực để chúng ta sống xứng đáng hơn ở ngay hiện tại. Có những người đến rồi đi chóng váng trong phần đời của nhau chỉ với một sứ mệnh duy nhất là nhắc nhở cho mình giá trị của niềm đau. Để những ngày về sau khi đối diện với những hao gầy cũ, chúng ta sẽ dặn lòng trước những đúng - sai để đừng làm tổn thương một phần ký ức của chính mình
*
Quân về nhà, thấy  thủy tinh vương đầy cửa phòng không khóa của Lam. Lẳng lặng mở cửa, kéo vội chặn đắp cho Lam đang mệt nhoài thiếp ngủ, xong anh nhặt từng mảnh viwx chai, mím chặt môi. Trên bàn làm việc, cuốn nhật ký của Lam vẫn còn để ngỏ, những dòng chữ ghi nhòe trên lớp giấy đã khô cong vì nước mắt :" Em đã trách cứ, đã dằn vặt, đã dùng dằng rất nhiều kể từ khi biết Duy rời đi. Nhưng có một điều mà đến tối nay em mới biết mình thiếu sót. Đó là lời cảm ơn. Cảm ơn Duy vì tất cả những điều - đã - từng, để em có thể nhìn về mà biết mình đang sống tốt hơn hay đang phụ lòng quá khứ..."
Quân khép cửa, về lại phòng mình. Gài cẩn thận chốt cửa trong. Anh buông thõng người vừa kịp lúc giọt nước mắt buông xuống trên gò má. Quân lần tìm trong bóng tối nơi đầu giường một bức hình thân quen, in hình xhangf trai đang nở nụ cười có lúm đồng tiền hiền lành nhất. Ôm bức hình vào lòng. Quân úp mặt vào tay. Nước mắt lăn dài không sao giữ lại
" Đường dài ngựa chạy ..........biệt tăm"
" Người thương có nghĩa................trăm năm vẫn chờ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro