Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1: Sự trở về bất đắc dĩ

" Nghĩ về Duy là nghĩ về những ký ức, dẫu cho rằng chỉ là sự dịu dàng thoáng chốc để khỏa lấp 1 nỗi đau dài"
Khu căn hộ Nostalgie chiều lộng gió. Lam kéo chiếc vali màu nâu nhạt hệt màu tóc đang xổ tung bay lòa xòa theo gió. Bước vào dãy nhà D theo quán tính, dù đã gần 1 năm, Lam chưa quay lại nơi này. Các tòa tháp song song đã liên tiếp mọc lên giống hệt nhau, khó phân biệt nổi căn hộ của anh đã lọt thỏm ở đâu giữ khoảng trời cao ốc ngút mắt. Lam buông mình trong thang máy như kẻ mộng du, tay bấm bừa 1 con số theo trí nhớ chứ chẳng biết chính xác là lầu mấy nữa. Mà thôi, có những điều tiềm thức chẳng cho quên. Cứ tin là trí nhớ không phụ lòng mình. Cửa thang máy mở ra, cô tần ngần vài giây xong rẽ trái. Lại là bên trái, lúc nào trái tim bên ngực trái cũng xíu dại người ta làm những điều sai trái. Như việc Lam trở về đây...
Đứng trước chiếc cửa gỗ vững chãi khóa im ỉm. Cô thấy mình nhỏ bé và mềm như giọt nước sắp bốc hơi.
Lam đưa tay ướm chiếc chìa khóa màu xanh vào chốt cửa, vặn nhẹ.
Kín bưng
Thoáng chút bối rối. Cô tiếp tục nhấn khóa và xoay chìa cật lực. Vẫn khoen cài khóa chốt. Tuyệt nhiên im lặng.
" Hay là ... lộn nhà"? - Lam nghĩ thầm, xong rồi cố chấp tra chìa vặn cửa.
- "Còn xoay kiểu đó là hư luôn ổ khóa, hai đứa khỏi vào nhà " - Một giọng nam lạ hoắc vang lên từ phía sau.
Trên tay anh ta cầm chiếc chìa khóa xanh.
- "Đợt trước chốt cửa bị hư nên phải thay toàn bộ ổ khóa. Cứ sợ khi Lam về thì không còn mở cửa được. Cũng may gặp nhau ngoài này" - Người ấy mở toang cửa, nhường cô bước vào
- " Sao anh biết tên Lam " - Cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng
-" Anh còn biết nhiều hơn về Lam nữa cơ " - Anh bật cười trả lời
-" Anh là ...." - Lam ấp úng
-" Anh là Quân bạn của Duy" - Anh thản nhiên trả lời khi cô chưa kịp hỏi dứt câu
*
" Như chỉ mới vừa hôm qua ..."
Duy đón cô ngay trước văn phòng của trung tâm Jakarta, trên tay cầm sẵn vé bay đến Bali.
Lam thoáng cau mặt nhưng rồi cũng để mặc anh nắm chặt tay cô len qua dòng người hối hả lúc tan tầm. Từ Sài Gòn qua tận Jakarta cũng không trốn nổi nhau thì nề hà gì vài chục phút sang Bali gần đó.
Bãi biển Kuta có tất cả mọi điều mà những người yêu nhau cần, từ những ngọn sóng trắng xóa bao quanh bốn phía của hòn đảo được mệnh danh là " Thiên đường " , đến những giây phút thả bộ dọc bờ cát đuổi theo nắng tắt hoàng hôn. Chả trách mà Elizabeth Gilbert trong Eat Pray Love đã viết rằng:
" Ai đến Bali cũng có 1 mối tình". Nhưng có ai đến Bali để bỏ lại 1 mối tình hay không?
- " Chìa khóa này là của em. Căn nhà này vẫn chờ em" - Duy đặt chiếc chìa khóa màu xanh da trời vào lòng bàn tay Lam rồi nắm chặt lại khi đang cõng cô băng qua thủy triều, từ ngôi đền đá Tanah Lot về lại đất liền.
Khoảnh khoắc người con trai đặt vào tay cô gái họ yêu chiếc chìa khóa nhà, cũng thiêng liêng không kém giây phút trao nhẫn ở thánh đường. Và giữa khung cảnh sóng biển dập dờn vỗ quanh, lời Duy nói càng âm vang như Lam đặt tai vào chiếc vỏ ốc để nghe lời tỏ tình đồng vọng từ trăm năm.
Nhưng sao Lam vẫn cảm thấy trống trải đến bần thần.
Cũng vì sự trống trải đó Lam rời bỏ khung trời chung của hai đứa. Gật đầu nhẹ tênh nhận lời mời sang Jakarta đảm nhận công việc giám đốc đối ngoại cho hãng nước hoa yêu thích, Lam hy vọng nhiều hơn vào phản ứng của Duy. Nhưng Duy không giữ Lam lại, hay ít ra, hỏi vì sao lại ra đi. Mà Duy chỉ lẳng lặng xếp hành lý, chọn sẵn những thứ cần mang theo, rồi đưa Lam ra sân bay, mỉm cười với lúng đồng tiền thật sâu như cố giấu vào đó hết nổi buồn. Rồi cũng lẳng lạng như thế, anh ngước nhìn lên trời cao, đợi khi máy bay của Lam cất cánh bình yên, rời khỏi khoảng mây trắng trên đầu Sài Gòn, anh mới quay về.
Và bây giờ, anh lại lẳng lặng sang đây, hối hả đưa Lam đến "Đảo trăng mật" , cõng Lam đi giữa thủy triều và lẳng lặng đưa vào tay Lam chiếc chìa khóa
Duy đang muốn gì đây?
À không, phải hỏi chính xác hơn là Lam muốn có thêm điều gì ở chàng trai kiên tâm đến vậy?

Xung quanh, mọi người đã men theo những vách núi, leo lên những ngọn đá để ngắm nhìn biển trời Bali, lắng nghe sóng Ấn Độ Dương rì rào và chờ đợi giây phút Mặt trời chia tay ngôi đền Tanah Lot. Còn anh, vẫn nhẫn nại quay lưng với hoàng hôn, cõng Lam trở lại phía bờ. Truyền thuyết kể rằng ngôi đền Ấn Độ giáo xây chênh vênh giữa biển để dành cho những kẻ yêu nhau thủy triều ở đây lên xuống rất vô chừng, mới vừa thảnh thơi dạo bộ đến thăm đền thì lúc quay về, nước đã dâng cao đến đầu gối và bờ đã nằm tít đằng xa. Thế nên, các chàng ga lăng cõng các nàng vào giữa ráng trời chiều loang khắp mặt nước bủa vây đôi lứa trong một màu óng ánh nhuộm kín biển. Duy luôn có thói quen dùng rất nhiều mùi nước hoa cùng 1 lúc để tất cả quyện thành mùi hương ấm nồng dịu dặt và dai dẳng trong trí nhớ cứ lởn vởn nhắc nhở 1 ký ức thật xa xăm, vừa thân gần.
Cô thiếp ngủ, giữa việc chọn lựa buông bỏ ước mơ tuổi trẻ và buông bỏ anh. Khoảnh khắc đó lãng mạn và huyền ảo như thể trông giống con thuyền đang rẽ sóng ra khơi bỏ lại hai còn người đứng tần ngần trên bờ cát trắng
*
Chỉ cần trong lòng vẫn còn cố chấp thì tất cả xung quanh đều gợi nhắc. Đến cả giấc ngủ cũng vảng vất mùi hương quen thuộc
Là mùi nước hoa của Duy
Lam bật dậy, mở toang cửa
.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: