01
---
Sau chuyến đi biển cùng Hùng Huỳnh, Khang trở về nhà với cơn sốt dai dẳng. Mặc dù đã qua cả tuần, tình trạng của cậu vẫn không hề thuyên giảm. Mọi người đều nghĩ Khang chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là sẽ khoẻ lại, nhưng không ai ngờ rằng cơn sốt kéo dài này lại có một tác động bất ngờ.
Minh Hiếu, sau một tuần bận rộn với công việc, cuối cùng cũng quay về căn nhà thuê của Khang. Khi vừa bước vào cửa, Hiếu cảm thấy có gì đó không ổn. Ngôi nhà vốn dĩ luôn gọn gàng và tràn đầy sức sống, nay lại chìm trong sự im lặng và u ám. Mọi thứ bừa bộn, và không khí lạnh lẽo lạ thường.
Hiếu tiến thẳng vào phòng khách, nơi Khang thường ngồi, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh bất ngờ. Một đứa trẻ với gương mặt quen thuộc đối với hắn , ' Khang ? ' , và con người vốn luôn hoạt bát, mạnh mẽ, giờ nằm co ro trên ghế, trông yếu đuối và nhỏ bé như chưa từng thấy. Gương mặt đỏ bừng vì sốt, đôi mắt ướt nhòe vì mệt mỏi, và cái cách cậu rúc mình trong chăn khiến Khang trông không khác gì một đứa trẻ.
Hiếu tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. “Trời đất, Khang! Mày làm sao thế này? Mày bị sốt hay bị biến thành em bé rồi?”
Khang khẽ mở mắt, giọng nói yếu ớt cất lên, nhưng lời nói chẳng khác nào một đứa trẻ làm nũng: “Anh Hiếu về rồi à? Em... sốt cả tuần rồi, nhưng không sao đâu. Chỉ cần nghỉ ngơi chút nữa là khoẻ.”
Hiếu gần như đứng sững lại. Khang vốn là người mạnh mẽ, dù có bệnh cũng không bao giờ tỏ ra yếu đuối. Vậy mà bây giờ, Khang trước mắt anh lại nhỏ nhắn và dễ thương đến mức không ngờ. Hiếu bật cười gượng, cảm giác vừa bất ngờ vừa bối rối. “Mày... mày làm sao mà thành thế này hả? Nhìn mày cứ như con nít ấy. Ai mà tin được cái thằng hay nghịch phá, mạnh miệng như mày lại co ro, mềm nhũn thế này?”
Khang khẽ rúc đầu vào gối, đôi má ửng đỏ vì cơn sốt khiến cậu trông càng giống một đứa trẻ hơn. “Em mệt mà... Đừng trêu em nữa...”
Hiếu tiến lại gần, đưa tay kiểm tra trán Khang. Nhiệt độ nóng bỏng từ trán khiến anh khẽ cau mày. “Mày sốt cao thế này mà còn đùa được hả? Sao không gọi tao về sớm, cứ để bệnh thế này thì không sớm thì muộn cũng thành em bé thật đấy!”
Khang lắc đầu yếu ớt, đôi mắt lấp lánh như đang muốn làm nũng. "Em không muốn làm phiền anh..."
Ngay lúc đó, cánh cửa bật mở, và Gem xuất hiện, trên tay mang theo một bịch thuốc và hộp cháo nóng. Vẫn như mọi khi, Gem bước vào với nụ cười dịu dàng, như một luồng không khí ấm áp giữa căn phòng lạnh lẽo.
"Anh Khang, em nghe nói anh sốt cả tuần rồi. Sao không gọi em sớm hơn? Em lo lắm," Gem nói, đôi mắt chăm chú nhìn Khang với ánh nhìn dịu dàng như thể cậu đang chăm sóc một đứa trẻ nhỏ.
Hiếu nhìn Gem, rồi quay lại nhìn Khang, như thể không tin nổi những gì đang diễn ra. "Gem à, mày thấy không? Khang nó thành em bé mất rồi. Tao không đùa đâu. Thằng này đang làm nũng thật luôn."
Gem ngồi xuống bên cạnh Khang, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc cậu, kiểm tra nhiệt độ trán. “Anh Khang đừng lo, có em ở đây rồi. Anh chỉ cần nghỉ ngơi thôi, em sẽ lo hết cho.”
Khang khẽ rúc vào chăn, yếu ớt như muốn trốn tránh ánh mắt của Hiếu và Gem. “Em không muốn ăn... cũng không muốn uống thuốc... Em chỉ muốn ngủ thôi.”
Hiếu bật cười to hơn, vẫn chưa thể tin được hình ảnh trước mắt. “Trời đất, mày có phải là Khang không đấy? Lúc nào cũng mạnh miệng, giờ thì làm nũng như trẻ con thế này. Tao đúng là không ngờ.”
Gem mỉm cười nhẹ nhàng, cầm thìa cháo đưa đến bên miệng Khang. "Anh Khang, anh chỉ cần ăn một ít thôi. Để em chăm anh, anh sẽ mau khỏe lại."
Khang khẽ mở mắt, nhìn Gem với đôi mắt long lanh. "Thật không? Ăn cháo thôi là sẽ khỏe đúng không?"
Gem cười khẽ, cúi xuống hôn nhẹ lên trán Khang. "Đúng vậy. Anh ngoan, ăn một chút cháo rồi nghỉ ngơi, em sẽ ở đây bên cạnh anh."
Minh Hiếu nhìn cảnh tượng ấy với ánh mắt ngỡ ngàng. Anh lắc đầu cười, nhưng trong lòng vẫn còn chút bất ngờ về sự thay đổi đột ngột của Khang. "Thôi, tao ra ngoài mua thêm ít đồ. Gem cứ lo cho em bé này đi. Tao mà không quay về sớm chắc mày cũng thành trẻ con thật luôn.”
Khang chỉ đáp lại bằng cái gật đầu yếu ớt, nhưng trong lòng vẫn thấy ấm áp vì sự chăm sóc của Gem. Dù vẫn mệt mỏi, nhưng sự dịu dàng của Gem khiến Khang cảm thấy dễ chịu hơn .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro