Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hai.

Sau buổi tối đó, mọi thứ giữa Junghwan và Doyoung vẫn như cũ. Mọi cảm giác dường như quay trở lại nhịp sống bình thường, chỉ có Junghwan là cảm thấy một chút xao động trong lòng. Anh vẫn đến nhà Junghwan mỗi sáng, ngồi ăn sáng cùng em, vẫn cười đùa và trêu chọc như những lần trước. Nhưng trong lòng Junghwan, dường như có một thứ gì đó vẫn lảng vảng, một cảm giác khó tả khi nghĩ về Doyoung.

Ngày hôm sau, Doyoung đến nhà Junghwan, mang theo một hộp bánh mà anh làm, nói là muốn thử tay nghề. Junghwan nhận bánh từ tay anh, nhấp một miếng và cười khen ngợi.

"Không tệ đâu anh," Junghwan nói, miệng ngọt ngào với miếng bánh.

"Cũng chỉ là thử thôi mà!" Doyoung cười, nhún vai như thể không để ý gì, nhưng vẫn thấy vui vì lời khen. Anh nhìn Junghwan với ánh mắt đong đầy sự trìu mến, như thể anh luôn quan tâm đến từng cảm xúc của em, dù Junghwan không bao giờ thật sự nói ra điều gì.

Junghwan im lặng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Doyoung, em cảm thấy một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng bao phủ mình. Dù biết là không thể nói ra tất cả những gì trong lòng, nhưng ít nhất, Junghwan biết rằng mình vẫn luôn được anh quan tâm. Doyoung không cần phải nói gì quá lớn lao, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ, là đủ để Junghwan cảm nhận được sự hiện diện của anh trong đời.

Một tuần sau, vào một buổi chiều mưa, khi cả hai đang ngồi trong quán cà phê nhỏ gần nhà, không gian trầm lắng, Doyoung lại có vẻ trầm ngâm hơn bình thường. Junghwan quan sát anh, một chút lo lắng thoáng qua trong lòng. Doyoung không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng lần này, có gì đó thật khác biệt.

"Anh làm sao vậy?" Junghwan hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào anh, như thể muốn tìm hiểu điều gì đó trong ánh mắt anh.

Doyoung ngẩng lên, rồi khẽ cười. "À, anh chỉ đang nghĩ về những chuyện ngày xưa thôi." Anh nhẹ nhàng nói, nhưng giọng điệu không giống như những lần đùa nghịch trước đó.

"Ngày xưa là sao?" Junghwan không hiểu, nhưng cảm giác bối rối lại lướt qua em.

"Nhớ lúc chúng ta còn nhỏ, em lúc nào cũng chạy theo anh, làm đủ trò để được anh chú ý," Doyoung nói, ánh mắt anh sáng lên như thể đang nhớ về những kỷ niệm xa xưa. "Anh cứ nghĩ, chắc em sẽ chẳng thay đổi, mãi mãi như vậy. Nhưng bây giờ... em đã khác."

Junghwan hơi sững lại, trái tim đập mạnh hơn một nhịp. "Khác như thế nào?" Em hỏi, nhưng giọng mình lại chẳng chắc chắn gì.

Doyoung khẽ lắc đầu, rồi cười nhẹ. "Không sao đâu, chỉ là anh đang tự hỏi liệu có phải em đang thay đổi theo cách anh không thể hiểu hết. Mà thôi, có thể chỉ là anh nghĩ linh tinh thôi."

Junghwan không nói gì, nhưng trong lòng em dâng lên một cảm giác lạ lùng. Anh đang cảm nhận điều gì vậy? Cảm giác ấy khiến em không thể ngừng suy nghĩ về những lời nói của Doyoung.

Mặc dù mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, nhưng Junghwan biết rằng có một điều gì đó thay đổi trong chính mình. Dù chỉ là một chút xao xuyến, nhưng những khoảnh khắc cùng Doyoung như thế này khiến em cảm thấy vui vẻ, an yên, như thể cả hai đều đang cùng chia sẻ một thứ gì đó không thể nói thành lời.

Mấy ngày tiếp theo, mọi thứ giữa Junghwan và Doyoung vẫn cứ như thế, nhẹ nhàng và ấm áp. Hai người vẫn gặp nhau mỗi ngày, ăn sáng cùng nhau, chia sẻ những câu chuyện vụn vặt, và đôi khi, cùng nhau lặng lẽ ngồi nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ. Dường như chẳng có gì thay đổi, nhưng Junghwan lại cảm nhận được một thứ gì đó rất mơ hồ, như một sợi dây vô hình đang ngày càng kéo gần hai người lại với nhau.

Một buổi chiều, khi Doyoung rủ Junghwan ra công viên gần nhà, trời đang chuyển mưa. Nhưng thay vì tìm chỗ trú, họ vẫn quyết định đi bộ dưới cơn mưa, để cảm nhận cái lạnh dịu nhẹ của mùa thu.

Dưới những tán cây xanh mướt, cả hai bước đi trong im lặng. Mưa rơi lất phất, hòa cùng tiếng bước chân. Junghwan cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, tựa như mỗi bước đi cùng Doyoung là một khoảnh khắc an yên.

"Anh... có bao giờ thấy mệt mỏi không?" Junghwan bỗng lên tiếng, giọng nhẹ như gió.

Doyoung ngước lên, cười tít mắt, mái tóc ướt nước mưa nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đáng yêu của anh. "Mệt mỏi sao? Anh chưa bao giờ thấy mệt khi đi cùng em. Có em bên cạnh, anh luôn cảm thấy mọi thứ thật đơn giản."

Junghwan hơi ngừng lại, cảm giác bất chợt bị lấn át bởi một nỗi xúc động nhẹ nhàng. "Em cũng vậy," Junghwan thì thầm, như thể chỉ nói với chính mình.

Doyoung không nghe rõ lời của em, nhưng anh dừng bước lại, quay sang nhìn Junghwan. "Em làm sao vậy? Lại suy nghĩ gì nữa à?"

"Không có gì đâu," Junghwan vội vàng đáp, nhưng không thể giấu được ánh mắt hơi lảng tránh.

Cả hai lại tiếp tục đi, chỉ có tiếng mưa và những bước chân nhịp nhàng làm nền cho sự im lặng giữa họ. Nhưng Junghwan có thể cảm nhận được ánh mắt Doyoung đang hướng về mình, sự quan tâm nhẹ nhàng và trìu mến mà anh vẫn luôn dành cho em.

Một lúc sau, họ dừng lại bên một chiếc ghế dài trong công viên. Mưa đã ngừng rơi, để lại không gian ẩm ướt, nhưng vẫn đẹp lạ kỳ dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ.

"Anh nghĩ em đã thay đổi nhiều rồi đó, Junghwan," Doyoung bỗng lên tiếng, giọng anh ấm áp, nhưng có chút gì đó suy tư.

Junghwan quay sang nhìn anh, cảm thấy đôi mắt mình như bị hút vào sự chân thành trong ánh nhìn của Doyoung. "Thay đổi sao?"

"Ừ. Ngày xưa em luôn chạy theo anh, lúc nào cũng cần anh bảo vệ, mà bây giờ... em đã lớn hơn, không còn như lúc trước nữa." Doyoung nói, vẻ mặt anh vừa cười, vừa có chút tiếc nuối, như thể đang nhìn lại một kỷ niệm đã qua.

Junghwan chỉ lặng lẽ nhìn xuống đất, trái tim nhẹ nhàng nhói lên một chút. Em không phải không nhận ra mình đang thay đổi. Chỉ là, đôi khi, có những điều thay đổi mà Junghwan không thể hiểu được. Liệu đó có phải là một điều tốt? Hay em đang dần dần xa rời anh?

"Anh... cũng thay đổi không?" Junghwan hỏi, hơi ngập ngừng.

Doyoung bật cười, cái cười khẽ khàng và nhẹ nhàng như thể chỉ dành riêng cho Junghwan. "Anh à? Anh không thay đổi đâu, lúc nào cũng vậy. Anh chỉ muốn em biết rằng dù em có thay đổi như thế nào, anh vẫn sẽ ở đây. Mãi mãi."

Lời nói của Doyoung làm Junghwan cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Đúng vậy, dù Junghwan có thay đổi thế nào, anh vẫn luôn ở đây, sẵn sàng bảo vệ và chăm sóc em. Đó là điều em cần, là điều em luôn cảm nhận được, dù không phải lúc nào cũng nói ra.

Ngày tháng cứ trôi qua, mỗi buổi sáng khi Doyoung ghé qua nhà Junghwan, hai người lại bắt đầu ngày mới với những câu chuyện vui vẻ, những trò đùa nhẹ nhàng, và những buổi chiều tối khi cả hai cùng nhau đi bộ trong công viên. Dần dần, Junghwan nhận ra mình không chỉ yêu những giây phút bên cạnh Doyoung mà còn yêu những điều bình dị, những khoảnh khắc nhỏ nhặt mà chỉ có thể cảm nhận được khi có anh ở bên.

Mọi thứ vẫn trôi qua nhẹ nhàng như vậy, chưa có gì thật sự thay đổi. Junghwan vẫn chưa dám nói ra tình cảm của mình, dù trong lòng em, đôi khi lại mong ước có thể chia sẻ tất cả những gì em đang cảm thấy. Nhưng dường như, Doyoung cũng đang lặng lẽ chờ đợi một điều gì đó. Có thể là anh biết, nhưng không vội vàng. Cũng có thể là anh đang để mọi thứ tự nhiên phát triển, như một dòng sông nhẹ nhàng, không cần phải vội vã.

Và Junghwan, dù đôi khi lo lắng, nhưng lại cảm thấy bình yên. Bởi vì, dù chưa nói ra, cả hai đều đã hiểu rằng họ có thể cùng nhau bước tiếp trong những ngày tháng nhẹ nhàng như vậy, bên nhau, từng chút một.


"Đơn phương là khi trái tim biết rõ mình không thể có được người ấy, nhưng vẫn cứ lặng lẽ yêu, vì chỉ cần nhìn thấy nụ cười của người đó, đã đủ để trái tim mình bình yên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro