Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

bốn.


Cuối tuần đến gần, và Junghwan vẫn cảm thấy lòng mình đầy những lo âu lẫn mong chờ. Suốt mấy ngày qua, dù đã quyết định sẽ đi với Doyoung, nhưng mỗi lần nghĩ đến buổi hẹn, em lại không thể ngừng suy nghĩ về cảm giác của mình. Mọi thứ vẫn như một bí mật chưa được giải đáp, và mỗi lần nhìn thấy Doyoung, trái tim em lại đập mạnh, khiến Junghwan càng khó lòng kìm chế cảm xúc.

Ngày hẹn cuối tuần cuối cùng cũng đến. Junghwan đứng trước gương trong phòng, ngắm mình một lúc, rồi thở dài. Em muốn trông thật thoải mái nhưng cũng không muốn để Doyoung cảm thấy mình quá căng thẳng. Cuối cùng, em quyết định mặc một chiếc áo thun đơn giản cùng quần jeans và đôi giày thể thao yêu thích – trang phục vừa vặn cho một buổi đi chơi nhẹ nhàng.

Khi Junghwan đến điểm hẹn, Doyoung đã đứng đó từ trước, nhìn thấy Junghwan, anh nở một nụ cười ấm áp. Nhưng lần này, không giống như những lần trước, nụ cười của anh không chỉ đơn thuần là sự lịch sự. Nó có vẻ dịu dàng hơn, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

"Junghwan, em đến rồi à?" Doyoung nói, ánh mắt lấp lánh. "Anh đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi."

Junghwan chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Nhưng trong lòng, cảm giác lạ lẫm vẫn không thể dứt ra được. Cả hai đi cạnh nhau, không gian xung quanh dường như im ắng hơn, chỉ có tiếng bước chân và thỉnh thoảng là những lời trò chuyện ngắn giữa họ. Junghwan cảm thấy không gian này nhẹ nhàng và gần gũi, nhưng vẫn không thể tránh khỏi những suy nghĩ xáo trộn trong lòng.

Doyoung dẫn Junghwan đến một quán cà phê nhỏ bên lề đường, nơi mà anh nói là "một nơi anh thích". Quán có một không gian ấm cúng, yên tĩnh với những chiếc bàn gỗ nhỏ, đèn vàng dịu nhẹ. Những khung cửa sổ lớn cho phép ánh sáng tự nhiên tràn vào, khiến mọi thứ trở nên rất bình yên.

"Anh hay đến đây một mình, để thư giãn," Doyoung nói, kéo ghế ra mời Junghwan ngồi. "Đây là một nơi yên tĩnh, không nhiều người biết đến, nên anh có thể thả lỏng hơn."

Junghwan nhìn xung quanh, cảm nhận được sự bình yên trong không gian này, rồi cười nhẹ. "Cảm ơn anh, nơi này thật đẹp."

Cả hai gọi đồ uống, rồi ngồi đối diện nhau. Cảm giác giữa họ không còn căng thẳng như trước nữa, nhưng Junghwan vẫn không khỏi bối rối. Doyoung nhận ra điều đó, và như để phá vỡ không khí im lặng, anh bắt đầu mở lòng hơn.

"Em biết không," Doyoung bắt đầu, giọng anh nhẹ nhàng, "Anh rất trân trọng tình bạn giữa chúng ta. Nhưng không phải chỉ vì em là em trai của anh mà anh mới đối xử tốt với em. Anh thật sự rất quý em."

Junghwan ngẩng lên, cảm nhận rõ ràng sự chân thành trong từng lời nói của Doyoung. Anh nói tiếp, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Junghwan: "Và anh cũng không muốn em nghĩ rằng anh không để ý đến cảm xúc của em. Thật sự, anh luôn lo lắng về những điều em suy nghĩ, về cảm giác của em, dù em có nói ra hay không."

Junghwan cảm thấy tim mình như ngừng đập một chút. Câu nói của Doyoung khiến em chợt nhận ra rằng anh không chỉ là người anh trai bình thường, mà còn là một người mà em có thể dựa vào, một người mà trái tim em luôn hướng về, dù chưa dám thừa nhận.

"Anh biết mà," Junghwan trả lời, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy cảm xúc. "Em... em cũng không muốn làm anh buồn đâu. Chỉ là... em cảm thấy lúng túng."

Doyoung nhìn vào mắt Junghwan, ánh mắt anh đầy sự hiểu biết. "Anh hiểu. Anh cũng không muốn ép em, Junghwan. Nhưng anh muốn em biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở đây bên cạnh em."

Giây phút đó, Junghwan cảm nhận được sự ấm áp trong lòng, một cảm giác mà em chưa từng cảm nhận được trước đây. Doyoung không chỉ là anh trai, mà còn là người bạn rất đặc biệt, và có lẽ là người em đã âm thầm yêu thích từ lâu mà chưa nhận ra.

Cả hai ngồi lại bên nhau, trò chuyện về những câu chuyện đơn giản, về cuộc sống, nhưng không khí giữa họ lại tràn ngập những điều chưa nói, những cảm xúc chưa thể bày tỏ. Junghwan cảm thấy rằng buổi hẹn này không chỉ đơn giản là một lần đi chơi với bạn bè, mà là một dấu mốc quan trọng trong mối quan hệ của hai người.

Về đến nhà, Junghwan ngồi xuống giường, thở dài, nghĩ về những gì đã xảy ra. Mặc dù không có lời tỏ tình chính thức, nhưng cảm giác trong lòng em đã thay đổi rất nhiều. Cảm giác ấy vẫn đầy bối rối, nhưng lần này, em biết rằng nó không phải là sự đơn giản của tình bạn nữa, mà là một thứ gì đó sâu sắc hơn rất nhiều.

Em chỉ biết một điều, rằng trái tim em đã thật sự bắt đầu rung động.

Ngày hôm sau, Junghwan vẫn không thể gạt bỏ được cảm giác lạ lẫm trong lòng. Buổi đi chơi hôm qua đã để lại trong em một ấn tượng khó quên, và mặc dù cả hai đã không nói ra gì nhiều, nhưng những lời nói và ánh mắt của Doyoung vẫn vang vọng trong đầu em.

Junghwan không thể ngừng suy nghĩ về những khoảnh khắc đó. Khi Doyoung nói rằng "Anh sẽ luôn ở đây bên cạnh em," một phần trong em cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng phần còn lại lại tràn ngập sự hoang mang. Có phải Doyoung thực sự hiểu những cảm xúc mà em đang che giấu, hay chỉ đơn giản là anh đang cố gắng giúp em thoải mái hơn?

Suốt ngày hôm đó, Junghwan tránh không nhìn vào mắt Doyoung, dù cả hai vẫn phải đi học cùng nhau. Mỗi khi nhìn thấy Doyoung cười, em lại không biết phải phản ứng thế nào. Liệu nụ cười đó có ý nghĩa gì đặc biệt hay chỉ là sự dễ dàng, thân thiết như những lần trước? Doyoung vẫn là Doyoung, người anh trai thân thiết của em, nhưng... có phải trái tim em đã thay đổi?

Tối hôm đó, Junghwan lại lấy điện thoại ra và nhắn cho Haruto. Lần này, em không còn hỏi về cách tỏ tình hay liệu người ta có thích mình không, mà chỉ đơn giản chia sẻ về những cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

"Tao không hiểu nữa, Haruto. Đêm qua, anh ấy nói muốn ở bên cạnh tao, nhưng tao không biết liệu có phải là anh ấy đang nghĩ đến mình theo một cách khác không? Tao cảm thấy rất rối, cảm giác này chưa từng xảy ra trước đây."

Haruto trả lời ngay lập tức.

"Yên tâm đi, Junghwan. Nếu anh ấy đã nói như vậy, chắc chắn có điều gì đó trong lòng anh ấy. Nhưng mày không cần phải vội vàng đâu. Đôi khi, người ta cần thời gian để nhận ra cảm xúc thật sự của mình. Quan trọng là mày cảm thấy thế nào. Nếu mày thực sự thích anh ấy, thì đừng ngại nữa, vì cuối cùng tình cảm của mày mới là điều quan trọng nhất."

Junghwan đọc tin nhắn và cảm thấy như một làn sóng nhẹ nhàng xoa dịu những lo lắng trong lòng. Haruto luôn biết cách khiến em cảm thấy dễ chịu hơn mỗi khi mọi thứ trở nên phức tạp.

Vài ngày sau, Doyoung lại chủ động rủ Junghwan đi chơi, lần này là đến công viên. Junghwan vẫn không thể quên được cảm giác bối rối hôm trước, nhưng em biết rằng mình không thể cứ mãi tránh mặt Doyoung như vậy. Em cần phải đối diện với cảm xúc của chính mình.

Lần này, khi gặp Doyoung, Junghwan cố gắng giữ thái độ bình tĩnh hơn, nhưng những lời nói và ánh mắt của Doyoung vẫn khiến trái tim em lỡ nhịp.

"Junghwan, anh muốn nói chuyện với em một chút," Doyoung nói khi cả hai dừng lại ở một ghế đá trong công viên. "Anh biết em đang bối rối, và anh muốn em biết rằng, dù em có cảm thấy thế nào, anh sẽ luôn ở đây để lắng nghe và hỗ trợ em."

Junghwan không thể che giấu cảm xúc của mình nữa. Em nhìn Doyoung, đôi mắt đã không còn giấu diếm sự thật trong lòng. "Anh... anh có biết không, Doyoung? Em cảm thấy... rất khó để hiểu rõ tình cảm của mình. Em không biết là em đang thích anh theo cách nào nữa."

Doyoung nhìn Junghwan một cách nhẹ nhàng, không có vẻ gì là ngạc nhiên. Anh mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ vào vai Junghwan. "Anh biết, Junghwan. Anh hiểu cảm giác đó. Anh chỉ muốn em biết rằng, dù em có cảm thấy thế nào đi nữa, anh sẽ không bỏ rơi em. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Junghwan cảm thấy như một tảng đá lớn trong lòng đã được gỡ bỏ. Dù không có những lời tỏ tình đầy lãng mạn, nhưng sự chân thành trong ánh mắt của Doyoung khiến em cảm nhận được một thứ tình cảm sâu sắc hơn cả những lời nói.

Cả hai ngồi im lặng bên nhau một lúc lâu, không cần phải nói thêm gì nữa. Những gì cần nói dường như đã được thể hiện qua sự im lặng và sự hiện diện của nhau. Junghwan không còn cảm thấy bối rối nữa, trái tim em dần dần hiểu rõ hơn về chính mình và những cảm xúc mà em đang trải qua.

Doyoung quay sang nhìn Junghwan, mỉm cười thật nhẹ nhàng. "Em biết không, Junghwan, dù chúng ta có thể không nói ra hết những gì mình cảm thấy, nhưng chỉ cần có nhau là đủ rồi."

Junghwan cảm thấy trái tim mình như nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cuối cùng, em đã hiểu rằng tình cảm không phải lúc nào cũng cần phải nói ra thành lời. Đôi khi, chỉ cần sự thấu hiểu và sự hiện diện là đủ để cảm nhận được tình yêu, dù có thể chưa thể gọi tên nó.

Junghwan cảm thấy lòng mình đập mạnh hơn khi nhìn vào mắt Doyoung. Mặc dù vẫn còn ngại ngùng, nhưng giờ đây em không thể tiếp tục trốn tránh cảm xúc của mình nữa. Cảm giác mà Doyoung mang lại trong suốt thời gian qua đã dần trở thành một phần không thể thiếu trong trái tim em.

Doyoung mỉm cười, nhưng sự dịu dàng trong ánh mắt của anh khiến Junghwan cảm thấy như có một cơn sóng cuộn lên trong lòng. Hơi thở em trở nên dồn dập hơn, lòng bỗng trở nên bối rối. Nhưng Junghwan biết rằng, đây là lúc để thật lòng với chính mình.

"Anh Doyoung..." Junghwan nói khẽ, giọng hơi run, nhưng kiên quyết. "Em... em không thể cứ mãi giấu cảm xúc này. Em thích anh, Doyoung. Em đã thích anh từ lâu rồi, chỉ là em không biết phải nói sao."

Doyoung ngạc nhiên, nhưng đôi mắt anh sáng lên, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu. Anh mỉm cười, bước gần hơn về phía Junghwan, tay nhẹ nhàng chạm vào vai em.

"Anh biết mà, Junghwan," Doyoung nói, giọng anh nhẹ nhàng, như thể chia sẻ một bí mật lâu giấu. "Anh cũng có cảm giác giống em. Anh đã luôn thấy những điều đặc biệt trong em, nhưng chưa dám thừa nhận. Nhưng giờ anh muốn em biết, anh thích em."

Junghwan ngẩng lên, không thể tin vào tai mình. Anh thích em sao? Cảm xúc trong em dâng lên mạnh mẽ, như thể trái tim đã tìm thấy một nơi trú ẩn an toàn. Em không thể nào không cảm thấy hạnh phúc, và cả lòng mình như mở rộng ra, đón nhận điều mà em đã mong mỏi bấy lâu.

"Vậy... chúng ta có thể thử một lần nữa không, Doyoung?" Junghwan nói, đôi mắt em ánh lên niềm hy vọng, mặc dù trong lòng vẫn có chút lo lắng. "Không phải chỉ là bạn bè nữa, mà là... một điều gì đó khác biệt hơn."

Doyoung gật đầu, nở nụ cười thật tươi. "Anh cũng muốn vậy, Junghwan. Anh muốn chúng ta có thể cùng nhau, không chỉ là bạn, mà là... một thứ gì đó thật sự đặc biệt."

Cả hai nhìn nhau, không cần thêm lời nói. Những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời đã rõ ràng trong ánh mắt và nụ cười của cả hai. Lần đầu tiên trong suốt cuộc trò chuyện này, Junghwan cảm thấy mình không còn phải giấu diếm gì nữa. Tình cảm của em đã được thổ lộ, và Doyoung cũng vậy.

Với một cái nắm tay nhẹ nhàng, cả hai bước đi bên nhau, như thể đã tìm thấy điều gì đó quý giá hơn cả những gì đã qua. Tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng ít nhất giờ đây, cả Junghwan và Doyoung đều biết rằng, họ sẽ cùng nhau bước tiếp, dù phía trước có bao nhiêu thử thách phía trước.

---------------------

hai bé nó yêu nhau rồi kìa. chúc phúc chúc phúc !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro