Chương 4: Khởi Đầu
Khi Boboiboy bước vào khu cư trú của các nguyên tố, cậu không khỏi cảm thấy bỡ ngỡ. Mọi thứ ở đây đều khác biệt so với nơi cậu từng sống, từ không gian rộng lớn, đến những căn phòng riêng biệt của từng người, và không khí nặng nề như thể mọi thứ đều có một lớp vỏ bọc vô hình mà cậu không thể xâm nhập.
Thunderstorm, Cyclone và Solar dẫn cậu qua những con đường rải đầy lá khô, đến một khu nhà lớn được bao quanh bởi những tảng đá đồ sộ. "Đây là nhà chính, nơi chúng ta hội họp và báo cáo mọi nhiệm vụ," Cyclone hí hửng chạy quanh cậu.
Cửa nhà mở ra, và Earthquake đã đứng đó. Cậu ta nhìn thoáng qua BoBoiBoy, đôi mắt hổ phách lướt qua cậu không quá lâu. Tay cậu vươn ra, người ngiêng sang một bên, ra hiệu mời vào.
"Chào mừng," Earthquake nói, giọng trầm và nhẹ nhàng. "Cậu là người mà họ mang về đúng không? Hy vọng cậu sớm làm quen với chỗ này."
BoBoiBoy mỉm cười. Cậu cảm nhận được sự khách sáo rõ rệt trong từng lời nói và cử chỉ của Earthquake, như cách một người lãnh đạo xa cách kiểm tra một thành viên mới.
"Ừ, tớ sẽ." BoBoiBoy trả lời, nhận được một cái gật đầu ngắn gọn từ Earthquake.
Sau khi dẫn BoBoiBoy vào phòng chính, Earthquake quay lại, bước tới bàn làm việc phía trước. Thunderstorm bước tới báo cáo về nhiệm vụ vừa hoàn thành. BoBoiBoy cố gắng lắng nghe, đồng thời để mắt quan sát căn phòng.
Mọi thứ trong phòng đều được thiết kế thực dụng, không hề thừa thãi. Một chiếc bàn lớn chiếm vị trí trung tâm, xung quanh là các ghế được tạc từ cùng loại đá. Mọi thứ ở đây đều mang phong cách vững chắc, bền bỉ, giống như con người Earthquake vậy.
Khi báo cáo của Thunderstorm với Earthquake kết thúc, Solar tiến lại gần BoBoiBoy, gương mặt cậu ta thoáng chút ngập ngừng. "Bọn tôi phải đến kho nhiên liệu. Cậu cứ ở đây chờ Earthquake, xong việc cậu ấy sẽ dẫn cậu đi tham quan khu vực."
BoBoiBoy gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn tò mò dõi theo Solar, đặc biệt là khi cậu ta thoáng liếc sang Earthquake như muốn nói điều gì đó, rồi lại thôi. Sự chần chừ trong ánh mắt của Solar khiến BoBoiBoy không khỏi thắc mắc. "Có chuyện gì sao?" cậu hỏi, nghiêng đầu nhìn Solar.
Solar lưỡng lự một chút, rồi cuối cùng thở dài, hạ giọng đủ để chỉ BoBoiBoy nghe thấy. "Earthquake... nhìn vậy thôi, nhưng lời nói đôi khi khá gai góc. Đừng để tâm. Cậu ấy đối với ai cũng như vậy cả."
BoBoiBoy thoáng ngạc nhiên. "Cảm ơn. Tớ sẽ nhớ."
Solar gật đầu hài lòng, rồi quay lưng đi theo Thunderstorm và Cyclone, BoBoiBoy khẽ cười nhìn bóng lưng của Solar, cậu không nghĩ tới Solar sẽ lo lắng cho cậu, tính cách Earthquake còn ai rõ hơn cậu.
______
BoBoiBoy theo sau Earthquake, bước qua những hành lang được xây dựng từ đá tảng vững chắc. Căn cứ này mang đậm dấu ấn của Earthquake - vừa mạnh mẽ vừa yên bình, như chính con người cậu ấy. Dù Earthquake không tỏ vẻ lạnh lùng hay xa cách, vẫn có một bức tường vô hình giữa cậu ta và người khác, khó có thể vượt qua.
"Đây là khu vực dự trữ," Earthquake chậm rãi nói, giọng điệu ôn hòa nhưng không quá gần gũi. "Chúng tớ cất giữ nhiên liệu và các tài nguyên quan trọng ở đây. Cậu chỉ cần nhớ không chạm vào bất kỳ thứ gì mà không có sự cho phép là được."
BoBoiBoy gật đầu, ánh mắt tò mò quét qua căn phòng nhưng không hỏi han nhiều. Từ lúc đến thế giới này đến giờ, cậu vẫn luôn tránh nhắc đến quá khứ mà bọn họ lãng quên, dồn dập cưỡng chế nhớ lại sẽ không những không giúp được gì, thậm chí còn có thể khiến các nguyên tố cảnh giác, dè chừng hơn.
Thuận theo tự nhiên biết đâu sẽ mang đến kỳ tích.
"Chỗ này được sắp xếp gọn gàng thật," BoBoiBoy nhận xét, cười nhẹ. "Cậu đúng là tỉ mỉ."
Earthquake thoáng dừng lại, quay đầu nhìn cậu, ánh mắt mang chút ngạc nhiên. "Tớ chỉ làm những gì cần thiết thôi, bừa bộn quá lại không tốt cho sức khỏe."
"Ừ, nhưng mà cậu làm tốt hơn người khác. Mọi người ở đây chắc cũng hay dựa dẫm vào cậu ở nhiều chuyện ha." BoBoiBoy đáp, nụ cười không hề gượng gạo.
Earthquake không trả lời, nhưng ánh mắt dịu đi đôi chút. Cậu tiếp tục dẫn BoBoiBoy đi qua các khu vực khác, đôi khi giải thích thêm vài điều, đôi khi chỉ im lặng bước đi. BoBoiBoy không cảm thấy phiền lòng bởi sự im lặng đó; ngược lại, cậu thấy nó rất giống Earthquake mà cậu từng biết - ít nói, nhưng luôn chú ý đến từng chi tiết nhỏ.
Khi dừng chân ở khu vực nghỉ ngơi, Earthquake quay sang cậu, hơi nghiêng đầu. "Cậu ổn chứ? Có muốn nghỉ một chút không?"
BoBoiBoy lắc đầu, nheo mắt cười. "Không cần đâu. Cậu lo cho tớ sao?."
Earthquake nhíu mày, như thể không quen với việc bị đùa giỡn thân thiết như vậy. "Nếu cậu thích nghĩ như vậy. Tớ chỉ muốn chắc rằng cậu sẽ không gây phiền phức cho người khác."
BoBoiBoy cười lớn, không chút tự ái. "Nếu mà có gây phiền phức thì tớ nghĩ cậu sẽ là người đầu tiên nhắc nhở tớ, đúng không?"
Earthquake khẽ nhếch môi, như thể một nụ cười mờ nhạt lướt qua. Nhưng nó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là giọng nói bình thản: "Cậu thoải mái giao tiếp với người mới quen thật đấy, BoBoiBoy."
BoBoiBoy không nói gì thêm, chỉ đơn giản bước theo Earthquake, lòng tự nhủ rằng cậu sẽ không bao giờ từ bỏ việc phá vỡ lớp vỏ bọc của người bạn này. Cậu biết Earthquake có vẻ ngoài dịu dàng nhưng lại cố giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Và cậu cũng biết, dù khó khăn thế nào, cậu vẫn sẽ tìm thấy trái tim ấm áp từng thuộc về một người bạn thân thiết mà cậu trân trọng.
______
Earthquake dẫn BoBoiBoy đến phòng riêng của cậu, cánh cửa vừa mở ra đã để lộ một cảnh tượng bất ngờ: Ice đang lim dim ngủ ngon lành trên giường.
Earthquake thoáng khựng lại, nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mặt. "Tên này..." Cậu bước vào, đi thẳng tới chỗ Ice và dứt khoát lay vai cậu ta. "Ice, dậy đi. Đây không phải phòng cậu."
Ice hơi nhíu mày, mắt vẫn nhắm, giọng ngái ngủ lẩm bẩm: "Cho tôi thêm năm phút..."
Earthquake không chiều theo, giọng nghiêm túc hơn: "Đây là phòng người khác. Muốn ngủ thì về phòng mình."
Ice từ từ mở mắt, vẻ mặt mơ màng nhưng vẫn cố giữ chút lạnh lùng thường trực. Cậu liếc nhìn Earthquake, rồi lại quay sang BoBoiBoy đang đứng ở cửa, tò mò quan sát. Chưa kịp phản ứng gì, BoBoiBoy đã bước tới trước, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời:
"Xin chào, tớ là BoBoiBoy, rất vui được gặp cậu, Ice."
Ice bất giác chớp mắt, có chút bất ngờ. Cậu không quen với kiểu chào hỏi tích cực như vậy, nhất là khi mọi người thường ngại ngần tiếp xúc với cậu do vẻ ngoài lạnh lùng thờ ơ. Nhưng đối diện với ánh mắt thân thiện và đầy chân thành của BoBoiBoy, Ice cảm thấy có gì đó lạ lẫm, khó diễn tả.
Tuy nhiên, bề ngoài Ice vẫn giữ thái độ lãnh đạm, chỉ khẽ gật đầu và đáp lại bằng giọng thờ ơ: "Chào."
BoBoiBoy không nản lòng, nụ cười vẫn không đổi. "Tớ hy vọng chúng ta sẽ làm bạn tốt với nhau."
Ice chẳng biết nói gì, chỉ mím môi, ậm ừ vài tiếng rồi quay ngoắt đi, nhanh chóng rời khỏi phòng như thể đang trốn chạy.
Earthquake nhìn theo bóng lưng Ice, thở dài đầy bất lực. "Tên đó lúc nào cũng thế."
BoBoiBoy cười khúc khích, không chút phiền lòng trước phản ứng lạnh nhạt. "Không sao đâu. Chắc cậu ấy chỉ cần thêm thời gian thôi."
Earthquake nhìn BoBoiBoy, ánh mắt thoáng qua một tia khó hiểu. Cậu không nghĩ có người có thể dễ dàng tiếp nhận Ice như vậy, thậm chí còn không chút khó chịu trước thái độ lạnh nhạt của cậu ta. Nhưng thay vì nói gì, Earthquake chỉ khẽ lắc đầu, giọng điềm tĩnh như mọi khi.
"Tớ đã chỉ hết những khu vực cần thiết rồi. Còn lại, cậu có thể tự đi dạo khám phá thêm. Bây giờ tớ phải đi nấu ăn, cậu cứ ở đây dọn dẹp đồ đạc. Nhớ có mặt ở phòng ăn lúc sáu giờ, đừng đến trễ."
Dặn dò xong, Earthquake quay người bước ra khỏi phòng. Tiếng cửa khép lại vang lên nhẹ nhàng, để lại một khoảng không tĩnh lặng.
BoBoiBoy đưa mắt nhìn quanh căn phòng - nơi mà từ giờ cậu sẽ gắn bó trong một thời gian dài. Mọi thứ đều gọn gàng, đơn giản, mang nét thực dụng nhưng không kém phần ấm áp, một sự pha trộn hài hòa giữa phong cách mạnh mẽ của Earthquake và chút cảm giác bình yên.
Cậu bước lại gần cửa sổ, bàn tay vô thức chạm nhẹ vào khung kính. Ánh hoàng hôn buông xuống, phủ sắc cam dịu dàng lên mọi thứ bên ngoài. Ngay dưới sân vườn đối diện phòng, một bóng người thoáng qua trong tầm mắt cậu.
BoBoiBoy nheo mắt nhìn kỹ, trái tim như khẽ lỡ một nhịp. Cậu mỉm cười, thì thầm:
"Thorn?"
Bóng hình quen thuộc ấy thoáng dừng lại một chút, như cảm nhận được ánh nhìn từ trên cao. Nhưng rồi, cậu ta nhanh chóng bước đi, biến mất sau những bụi cây rậm rạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro