Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63 - 64

Chương 63

Tôi mở mắt ra.

Bất chợt, tôi bước xuống giường. Chiếc đệm trên giường khẽ rung theo chuyển động của tôi, khiến Go Yohan ngạc nhiên đến mức chống nửa người dậy.

"Jun à?"

Tôi không trả lời, chỉ bước thẳng đến cửa phòng đang để gió lùa vào. Cậu ấy gọi tôi thêm một lần, bước chân theo sau đầy ngập ngừng như không muốn làm phiền.

Tôi phớt lờ tiếng gọi đầy lo lắng ấy, quay lại và nắm lấy bàn tay đang lần lữa của Go Yohan. Không nói thêm lời nào, tôi kéo cậu ấy thẳng xuống cầu thang tầng một.
"Này!"

Lần này tôi cũng không trả lời, chỉ kéo tay Go Yohan mà thôi. Go Yohan ngạc nhiên, loạng choạng bị tôi kéo đi. Tôi sải bước chạy xuống cầu thang. Đôi dép mềm chạm vào bậc cầu thang cứng, phát ra âm thanh dồn dập.

Tôi không do dự mà tiến thẳng vào phòng ăn.

Trước bàn ăn, tôi nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc: một cô bé và một người đàn ông trung niên mang nét mặt giống Go Yohan. Ngoài ra còn có một người phụ nữ trung niên hơi lạ mặt. Anh trai của Go Yohan thì không thấy đâu. Nghe nói anh ta học đại học ở nước ngoài, tốt thôi, càng ít người càng dễ dàng.

Tôi thả tay Go Yohan ra một chút. Bàn tay cứng ngắc của Go Yohan từ từ rời khỏi tay tôi. Tôi quay sang, lén nhìn Go Yohan. Ánh mắt cậu ấy đầy bối rối.

"Đừng lo."
Tôi nhắn nhủ ánh mắt đầy sợ hãi của Go Yohan. Tôi có thể làm được ít nhất là thế này cho cậu mà.

Tôi dời ánh mắt khỏi Go Yohan. Sau khi điều chỉnh lại hơi thở, tôi nở một nụ cười tươi:
"Xin chào ạ!"

Những ánh mắt đang chuẩn bị bữa tối trong phòng ăn sáng rực đều hướng về phía tôi.

***

Có vẻ lời chào của tôi thực sự khiến họ bất ngờ. Cũng đúng thôi, vào giờ này ngoài gia đình ra, còn ai có thể xuất hiện trong phòng ăn? Hơn nữa, đứa con kỳ lạ trong lời đồn là Go Yohan đâu có vẻ gì là loại người sẽ dẫn bạn về nhà.

May mắn thay, bố của Go Yohan không có phản ứng quá tiêu cực với tôi.

"Là Jun phải không?"

"Vâng, lâu rồi không gặp chú. À, thực ra... lúc nãy đi vệ sinh cháu có nghe thấy tiếng động, nên nghĩ chú đã về nên xuống chào hỏi một chút."

Cô em gái của Go Yohan liếc nhìn tôi bằng ánh mắt thờ ơ rồi ngồi phịch xuống ghế. Người phụ nữ trung niên đối diện chắc hẳn là mẹ của Go Yohan. Bà ấy có vẻ ngoài sắc sảo nhưng lạnh lùng. Nhà này sao ai cũng toát ra khí lạnh thế nhỉ? Tôi giả vờ bất ngờ, cúi đầu chào hơi ngượng ngùng:

"À, chào cô ạ..."

Người phụ nữ trung niên dường như ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tôi, lấy bàn tay sạch sẽ che nhẹ lên đôi môi hơi hé mở. Trên những ngón tay mảnh mai ấy là chiếc nhẫn bạc quen thuộc. Bà nhìn sang chồng mình. Cha của Go Yohan mỉm cười một cách vừa phải với tôi, và mẹ của cậu ấy sau khi thấy biểu cảm đó, dường như đã yên tâm, buông tay xuống.

"Con trai của SE Global."

"Ồ..."

Tại sao lại gọi tôi bằng tên công ty của bố mẹ mình chứ? Tôi không thể giấu được sự ngại ngùng, nhìn mẹ của Go Yohan rồi cúi đầu chào thêm lần nữa:

"Cháu là Kang Jun ạ. Họ cháu là Kang, học cùng lớp và cùng trường với Yohan. Lần trước chưa kịp chào hỏi gia đình nên..."

"Không sao đâu."

Giọng nói nhẹ nhàng toát lên dáng vẻ của một người được nuôi dạy trong môi trường tốt. Nhưng giọng nói ấy lại không hợp với gương mặt sắc sảo của bà, khiến tôi cảm thấy có chút kỳ lạ. Tôi đưa mắt nhìn bàn ăn được bày biện cầu kỳ. Thật đẹp mắt. Trong khi đó, Go Yohan chỉ được để mặc tự múc cơm từ trong nồi cơm. Âm thanh lách cách của người giúp việc sắp xếp bát đĩa trong bếp khiến tôi khó chịu.

"Yohan à, đồ ăn nhà cậu thật sự..."

Ngon quá đi mất. Định nói vậy, nhưng khi quay lại, tôi bắt gặp biểu cảm của Go Yohan và nghẹn lời.

Go Yohan đỏ mặt, chỉ cúi đầu nhìn xuống sàn. Gương mặt cậu đầy vẻ xấu hổ. Đôi bàn tay mảnh mai thường tự tin khuấy động không khí giờ chỉ luẩn quẩn vô định trên đùi.

Go Yohan lau tay vào quần. Những ngón tay khô khốc, nhợt nhạt chạm vào đôi môi trắng bệch. Cạch. Cậu ấy ngẩn người, bắt đầu cắn móng tay mình.

"..."

Tôi thật là bất lực. Khi ở bên Han Junwoo tôi cũng như thế này, và bây giờ với Go Yohan, tôi lại chẳng khác gì. Lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ trước tình yêu đơn phương, nhưng cuối cùng lại hết lòng vì một tình cảm không bao giờ có được.

Đúng vậy, làm sao tôi có thể để một Go Yohan như thế yên ổn được? Go Yohan cư xử như thể sinh ra để nhận sự cảm thông của tôi. Thật là bực bội.

"Không biết cháu có thể ăn cùng được không ạ?"

Câu nói đó giống như một hành động phản xạ mà tôi vô thức thực hiện. Tất cả là tại Go Yohan. Sao cậu ấy lại khiến tôi thấy tội nghiệp đến mức làm tôi lung lay và hành động thiếu suy nghĩ thế này chứ.

Ngay khi lời nói vừa thoát ra, tôi đã điên cuồng hối hận. Sau đó phải làm gì đây? Tôi hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào tiếp theo. Thật điên đầu. Để câu giờ và suy nghĩ một kế hoạch, tôi giả vờ đáng thương, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bụng. Chưa dừng lại ở đó, tôi khẽ cúi mắt xuống và chớp mắt vài lần.

"Thực ra thì, về nhà cũng không có ba mẹ... À, họ hay vắng nhà vì công việc ấy ạ. Tối nay cũng chỉ có mình cháu ăn tối thôi..."

"Vậy à, thế cũng được."

Tư duy nhanh nhạy tích lũy bấy lâu nay cuối cùng cũng giúp tôi trong tình huống này. Đúng vậy. Nghĩ lại mà xem, có cha mẹ nào lại lạnh lùng đuổi bạn của con mình ra khỏi bàn ăn tối cơ chứ? Nhất là trong một gia đình giàu có luôn để ý đến ánh mắt của người khác như thế này. Thêm nữa, người lớn không chỉ thích những học sinh ngoan ngoãn làm đúng sách vở mà đôi khi lại có xu hướng thích những đứa trẻ hơi ngang bướng một chút.

Tôi nghĩ về đứa trẻ nghịch ngợm nhất mà vẫn được yêu mến nhất xung quanh mình. Và gương mặt ấy hiện lên rõ ràng.

Go Yohan.

Ở trường cậu ấy là người không có lễ độ nhất, bướng bỉnh, tùy tiện, làm mọi thứ theo ý mình, nhưng đồng thời lại là người được yêu mến nhất. Cả trường đều ngưỡng mộ cậu, thậm chí các thầy cô cũng dễ dãi với những hành vi ngang ngược đó. Trước khi yêu Go Yohan, tôi hoàn toàn không hiểu nổi hiện tượng đó, nhưng giờ thì tôi hiểu. Một Go Yohan tự do đúng là dễ thương thật. Dù không hợp với bản chất của tôi, tôi vẫn cố gắng bắt chước cậu ấy.

"Cảm ơn ạ!"

Tôi cười thật tươi, đến mức hai gò má bật lên rõ rệt, và còn nhún vai hơi quá đà. Cơ bắp vốn không quen hoạt động như thế khiến tôi đau nhức. Dù là do gò má đau mà tôi phải lấy tay ôm má, nhưng có vẻ mẹ của Go Yohan lại nghĩ đó là hành động dễ thương. "Bạn của con trai dễ thương nhỉ," bà vừa nói vừa cười.

Em gái của Go Yoha là Rosa nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu, như thể vừa thấy cảnh không muốn thấy, rồi quay đi. Cô bé đúng là vừa giống vừa khác Go Yohan.

Tôi tự nhiên tiến gần đến bàn ăn, và nhìn thấy số lượng đũa thìa đã được sắp sẵn trên bàn. Ba bộ. Tôi quay đầu lại. Go Yohan đang cắn móng tay, quan sát tình huống hiện tại. Đôi mắt cậu ấy đảo qua đảo lại liên tục rồi cuối cùng cụp xuống. Kéttt. Go Yohan nghiến móng tay, rồi bất chợt mở miệng.

"Con... sẽ..."

Go Yohan nhìn tôi, rồi lại nhìn gia đình mình. Nhưng chẳng ai đáp lại cậu, chỉ có tiếng kéo ghế vang lên. Đây không phải sự phớt lờ tự nhiên. Trớ trêu thay, tôi có thể thấy rõ mọi người đều chú ý đến lời cậu nói. Và họ cũng nhìn tôi đầy ái ngại. Không ai nhìn thẳng vào tôi hay nói gì với Go Yohan, nhưng bầu không khí ngượng ngập này đã nói lên tất cả.

"..."

Đương nhiên rồi. Chắc chắn họ cũng biết tình huống này thật kỳ lạ.

Những bậc phụ huynh công khai phớt lờ con trai mình? Đây đúng là câu chuyện hoàn hảo để trở thành đề tài bàn tán. Nếu tôi kể chuyện này với ba mẹ mình thì sao? Có lẽ sẽ xuất hiện tin đồn rằng cậu con trai thứ hai của nhà này là con ngoài giá thú. Tôi tự vẽ ra một kịch bản trong đầu và khẽ nhếch một bên môi.

Người phá tan bầu không khí nặng nề này là bố của Go Yohan. Ông là người duy nhất trả lời cậu ấy.

"Được rồi. Con nói đi."

Ông nói với nụ cười cố tỏ ra dịu dàng. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, có vẻ như đây là một người cha đang nhẫn nại lắng nghe con trai mình, nhưng một người hiểu rõ hoàn cảnh gia đình này như tôi, đó chỉ như một cảnh trong vở kịch. Trước biểu cảm đó, khuôn mặt của Go Yohan sụp xuống. Giờ đây cậu ấy bắt đầu cắn mạnh vào tất cả móng tay trên bốn ngón còn lại. Cạch, cạch. Đôi vai rộng của cậu ấy cũng càng lúc càng trĩu nặng.

"Con sẽ ăn sau... một mình."

"Sao lại thế?"

Tôi không thể hiểu nổi lựa chọn của Go Yohan. Vì vậy tôi không thể che giấu sự bối rối và vô thức thốt ra cảm giác của mình. Nghe thấy lời nói đó, Go Yohan quay người lại nhìn tôi với gương mặt tái nhợt. Chính nhờ thế mà tôi nhìn thấy cánh tay mà cậu ấy đang cố che giấu. Đôi bàn tay trắng bệch run rẩy lộ rõ qua chiếc quần đồng phục. Go Yohan cố nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười đó chỉ để cho cha mẹ cậu ấy nhìn thấy. Nhìn gương mặt ấy, tôi không thể không cảm thấy đau lòng.

"Không đói lắm."

Một Go Yohan từng đứng trên đỉnh của kim tự tháp ở trường học, một Go Yohan từng giẫm đạp Han Junwoo đến chết đi sống lại, một Go Yohan từng phá hoại tình bạn giữa những người khác vì sở thích cá nhân, người từng chơi bóng cao su trong lớp mà chẳng cần để ý ai, hay ném côn trùng vào những học sinh mà cậu không thích. Thậm chí đôi khi, cậu còn cư xử hỗn láo với giáo viên mà không gặp hậu quả gì, một đặc quyền mà cậu có được nhờ quyền lực ở trường.

Thế nhưng khi ở nhà, Go Yohan lại hoàn toàn bị đè bẹp dưới đáy của kim tự tháp. Chỉ bởi bốn người. Trong đó một người thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cậu. Thật sự là bốn người ở trên cả nghìn người khác.

Bên trong tôi cuộn lên một cảm xúc khó tả.

Go Yohan nhìn tôi, sau đó cúi đầu. Thân hình cao gần 1m90 quay lưng lại, hướng mắt về phía hành lang tối tăm. Nhìn thấy Go Yohan tự nhốt mình như thế khiến tôi cảm thấy không chịu nổi.

Tại sao? Tại sao cậu phải sống như vậy?

Có lẽ con người thật của Go Yohan là dáng vẻ mà cậu ấy thể hiện ở trường. Một Go Yohan sống tự do, không bị trói buộc bởi ai, chính là con người thật mà tôi biết. Một Go Yohan cuốn hút hơn bất cứ học sinh nào tôi từng gặp. Tôi không đủ can đảm để nhìn thấy một Go Yohan bị tước đi sự tự do của mình.

Thật sự có lẽ tôi đến trường này là để giúp đỡ Go Yohan. Hoặc có lẽ tôi trưởng thành như thế này là để bảo vệ cậu ấy. Sự ranh ma của tôi đôi khi có lý do để tồn tại. Có thể Chúa đã yêu thương cậu, và để bảo vệ cậu, Chúa đã sinh ra tôi.

Tôi thầm đếm ngày sinh của Go Yohan. Cậu ấy sinh sau tôi. Đúng vậy, có lẽ suy nghĩ này hoàn toàn đúng. Tôi thở ra nhẹ nhàng rồi bắt đầu nói dối.

"Cậu vừa nói là đói mà."

Go Yohan quay ngoắt lại như sét đánh, nhìn tôi bằng gương mặt tái mét.

"Này, tôi nói khi nào...!"

"Thôi nào, ăn cùng tôi đi. Được không?"

Tôi bước tới, nắm lấy tay Go Yohan khi cậu ấy đang định quay lại đi vào hành lang tối tăm. Bàn tay to lớn của cậu ấy khẽ run lên. Tôi nở nụ cười bình thản, rồi kéo tay cậu trở lại bàn ăn.

Chương 64

Biểu cảm trên gương mặt của ba người còn lại khi chứng kiến cảnh đó thật đúng là không thể tả nổi.

"Này, cậu thích ăn cua ngâm tương phải không? Mẹ cậu nấu cho cậu đấy, thật tốt quá."

"Đúng vậy. Mẹ làm vì con đấy. Nhanh ăn đi."

Mẹ của Go Yohan luống cuống giơ tay lên.

Thật ra tôi chẳng biết cậu ấy có thích ăn cua ngâm tương hay không. Chúng tôi gần như chỉ ăn chung bữa trưa ở trường, mà trong bữa trưa trường học thì làm gì có cua ngâm tương. Nhưng tôi mơ hồ nhớ rằng Go Yohan không thích hải sản. Tôi đã từng thấy cậu ấy né tránh những món canh nấu với tôm. Khi ăn cùng nhau, tôi để ý cậu ấy thường lén lút gắp bỏ những món hải sản trên đĩa. Nếu đến cả tôi còn biết, thì làm sao cha mẹ cậu ấy lại không biết?

Suy nghĩ đó khiến tôi cảm thấy bực mình và muốn châm chọc họ.

"Nhưng mà chỉ có ba bộ đũa thôi nhỉ. Lấy thêm ở đâu được ạ?"

Tôi giả vờ nói như không có ý gì xấu. Dường như mẹ của Go Yohan có vẻ là một người mềm yếu, bắt đầu nhìn chồng mình như muốn hỏi ý kiến. Còn cha cậu thì chỉ lẳng lặng quan sát tôi. Đôi mắt sắc lạnh của ông ấy giống hệt Go Yohan, quét qua tôi.

Tôi siết chặt nắm tay, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

"...."

Có phải tôi làm hơi quá không?

Tôi vừa trêu chọc gia đình của Go Yohan, vừa cố gắng không để lộ chút ác ý nào. Lừa được những người đã sống hơn tôi gấp đôi số tuổi quả là một việc khó khăn và căng thẳng. Tay tôi bắt đầu toát mồ hôi.

Ngay khi tôi đang nghĩ xem có nên giữ thái độ nghiêm túc hơn không, thì Go Yohan vội vàng lên tiếng:

"À, có lẽ mẹ không biết là con ở nhà ạ."

"Ừ, chắc vậy."

Cha của Go Yohan đáp lời một cách lãnh đạm, rồi uống nước.

"À, thì ra là vậy..."

Ánh mắt lạnh lùng qua lớp kính trong suốt đang nhìn tôi rồi từ từ hạ xuống, hướng về tay tôi. Tôi cũng nhìn theo ánh mắt ấy. Cuối cùng,ánh mắt đó dừng lại ở đôi tay tôi và bàn tay của Go Yohan đang đan chặt vào nhau. Chết tiệt. Tôi giật mình buông tay ra ngay. Sau đó vội vã quay người, lảng tránh ánh nhìn.

"Thưa bác, cháu ngồi ở đây được không ạ?"
Tôi nghĩ rằng ngồi gần em gái Go Yohan mà tôi ít nhiều đã quen mặt vẫn tốt hơn là ngồi gần mẹ cậu ấy. Tuy nhiên, khi tôi ngồi xuống, Go Rosa chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi quay mặt đi, không thèm để ý.

"Xin lỗi vì làm phiền bữa ăn. Mọi người đói rồi đúng không ạ?"

***

Go Rosa vẫn lặng lẽ nhìn vào bàn ăn mà nhai cơm, trong khi mẹ của Go Yohan ngồi xuống với nụ cười ngượng nghịu. Chỉ có duy nhất bố của Go Yohan là vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.

"......"

Ông ấy nhìn cái gì mà lâu vậy chứ? Điều đó khiến tôi căng thẳng đến phát điên. Để lảng tránh ánh mắt ấy, tôi giả vờ không để ý và loay hoay nhìn xung quanh bếp, diễn cảnh như đang tìm cốc hay muỗng. Sau đó tôi làm ra vẻ thoải mái, vẫy tay về phía Go Yohan vẫn đang đứng lặng lẽ nãy giờ.

"Han à, ngồi xuống đi."

"......"

Go Yohan nhìn vào tay tôi, ngập ngừng một chút rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. Nhưng tôi không thể đối diện ánh mắt ấy. Tôi sợ cả ánh nhìn từ bố cậu ấy, nên cũng tránh luôn ánh mắt của Go Yohan. Vì thế tôi đã không thấy được vẻ mặt mà cậu ấy thể hiện lúc đó.

Thật đúng lúc, hoặc có lẽ là không đúng. Từ trong bếp, một người giúp việc lớn tuổi mang theo bát cơm và đũa ra. Nhưng bà ấy chỉ đặt một bộ trước mặt tôi, còn một bộ khác thì loay hoay không biết để đâu. Bầu không khí ngượng ngùng ấy bị phá vỡ bởi Go Yohan. Cậu ấy từ từ di chuyển và kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi.

Sao lại ngồi cạnh tôi? Cha của Go Yohan ngồi ở giữa, mẹ và em gái cậu ấy ngồi hai bên. Tôi đã ngồi cạnh em gái cậu ấy, đáng lý ra Go Yohan nên ngồi cạnh mẹ mình mới phải. Nhưng giờ đây, vị trí đã trở nên mất cân đối. Không phải là sai, nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy khó chịu.

"......"

Khi thấy Go Yohan im lặng ngồi xuống, người giúp việc cuối cùng cũng đặt bát cơm và đũa trước mặt cậu. Mẹ của Go Yohan liền chuyển đĩa ghẹ ngâm sốt cay đến trước mặt cậu, và bữa ăn chính thức bắt đầu.

Go Rosa và cha của Go Yohan không nói một lời, tiếp tục ăn uống như thường. Nhưng khung cảnh ấy khác xa với bữa ăn gia đình hạnh phúc mà tôi từng thấy trước đây. Người duy nhất nở nụ cười là mẹ của Go Yohan.

"Chỉ là mấy món đơn giản, ăn nhiều vào nhé. Han, con cũng ăn nhiều vào. Đây là món con thích mà."
Trước mặt Go Yohan chỉ có một bát cơm trắng cùng đĩa ghẹ đỏ au. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào phần cơm và thức ăn của mình một lúc, rồi từ từ dùng đũa gắp một miếng ghẹ. Cậu do dự một chút trước khi cho vào miệng nhai.

Lớp vỏ đỏ au nứt ra, lộ phần thịt trắng bên trong. Những chiếc răng sắc bén cắn nát lớp vỏ cứng, để lộ phần thịt mềm mại có vị tanh đặc trưng. Go Yohan nhíu mày, khẽ rên lên một tiếng trong khi vẫn tiếp tục nhai. Sau đó cậu ấy liếc nhìn tôi.

Đúng như tôi nghĩ, cậu ấy ghét hải sản.

Hình ảnh nếp nhăn hằn sâu giữa chân mày của Go Yohan in đậm vào đầu tôi, như một dấu ấn không thể xóa. Bị thôi thúc bởi hình ảnh ấy, tôi vươn tay ra chạm đến đĩa thịt nướng ở giữa bàn. Giờ nghĩ lại, tôi cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy. Tôi gắp một miếng thịt lớn, gần như thô lỗ, để nó rơi thẳng vào bát cơm của Go Yohan. Nước thịt nhỏ giọt lên phần cơm trắng.

Khi tôi ngẩng đầu lên, tất cả ánh mắt trên bàn đều hướng về phía tôi.

"......"

Ngay lúc đó, tôi nhận ra mình vừa làm gì. Cơ thể tôi khựng lại. Tôi khẽ liếc mắt quanh nhưng chẳng thấy mình làm gì sai cả, nên đành lên tiếng một cách thật thà.

"Ờ... tại thấy Yohan hình như không muốn ăn lắm."

Tôi lúng túng lẩm bẩm. Rồi như muốn bào chữa, tôi quay sang Go Yohan:

"Hình như cậu không thích ăn, nên... chỉ là..."

Go Rosa bất ngờ nhướng một bên mày lên. Đó có phải là câu trả lời không? Tôi cố gượng cười ngượng ngùng rồi vội quay đi. Bữa ăn nặng nề vẫn tiếp tục, cho đến khi Go Rosa ăn xong trước và rời khỏi bàn mà không một lời chào.

Người tiếp theo hoàn thành bữa ăn là cha của Go Yohan. Ông ấy vừa uống hết ly nước, vừa chăm chăm nhìn tôi và Go Yohan. Cuối cùng khi mẹ của Go Yohan ăn xong và liếc nhìn tôi một chút trước khi đứng lên, bố mẹ cậu ấy cũng rời khỏi bàn. Nhưng trước khi ra khỏi phòng ăn, ông ấy để lại một câu nói:

"Đủ trò thật."

Trái tim tôi như rơi xuống một nhịp. Giọng nói đó không chỉ rõ là đang nói với ai, nhưng vì tôi và Go Yohan ngồi cùng nhau, nên cảm giác như câu nói đó ám chỉ tôi. Có phải tôi đã làm gì sai không? Tôi im lặng cắn chặt môi.

Trong căn phòng ăn trống rỗng, Go Yohan cúi gục đầu xuống bàn, chỉ nghịch đôi đũa mà không ăn. Hôm nay cậu ấy ăn rất chậm, và người duy nhất chờ đợi cậu ấy chỉ có tôi. Go Yohan ngẩng đầu lên một chút nhìn tôi. Tôi đáp lại ánh nhìn đó.

"Tôi sẽ ăn cùng cậu. Tôi sẽ chờ cậu."

Tôi cố gắng thể hiện lòng tốt của mình với Go Yohan. Nhưng có lẽ tôi đã tự phụ quá mức. Go Yohan nhìn lại tôi với ánh mắt lạnh lẽo và nhợt nhạt đến đau lòng.

"Xin lỗi..."

Không có câu trả lời. Chỉ đến khi Go Yohan ăn xong miếng cuối cùng, tôi mới đứng dậy khỏi ghế. Go Yohan lặng lẽ theo sau tôi. Tôi bận rộn với những suy nghĩ trong đầu, không để ý đến biểu cảm của cậu ấy. Trong lúc đó, tôi chỉ nghĩ:

Có phải lúc nãy mình quá vô duyên không? Chắc ông ấy nói "đủ trò" là nhắm vào mình rồi. Có khi nào họ nghĩ mình là kẻ không biết cư xử? A, chết tiệt thật. Không lẽ mình không nên làm vậy... chỉ vì muốn Go Yohan ăn thêm một chút mà...

Vừa thu dọn những suy nghĩ đó, tôi mở cửa phòng Go Yohan và đứng đợi cậu ấy bước vào. Khi Go Yohan cúi gằm đầu bước qua, tôi khẽ đóng cửa lại. Đó là cách tôi thể hiện sự quan tâm của mìn, sự quan tâm dành cho một Go Yohan đáng thương.

Vào đến phòng rồi nhưng Go Yohan cúi đầu sâu hơn, mái tóc dài che khuất đôi mắt. Cổ áo võng xuống hé lộ chiếc cổ mảnh mai của cậu ấy, khiến tôi vô thức nuốt nước bọt.

"Đường nét của Go Yohan lúc nào cũng gợi cảm đến kỳ lạ."

Tôi cố gắng kiềm chế và tiến lại gần Go Yohan.

"Sao vậy?"

"..."

"Có phải cậu buồn vì bố không? Xin lỗi nhé, tôi chỉ là..."

Tôi chờ đợi trong lo lắng, và rồi từ đôi mắt đỏ hoe của Go Yohan, một ánh nhìn bừng lên mãnh liệt.

"..."

Tôi cạn lời. Cậu ấy đang khóc sao? Không, nước mắt chưa rơi, nhưng đôi mắt đỏ bừng và sưng húp đó không thể nói dối. Khi tôi còn đang bối rối, Go Yohan bất ngờ nắm lấy vai tôi và kéo mạnh.

"Khoan đã! Go Yohan, cậu làm gì thế... á!"

Sức mạnh khủng khiếp đó kéo tôi ngã lên chiếc giường của Go Yohan. Tấm nệm mềm mại bật lên dưới lưng tôi. Tôi cố ngồi dậy, nhưng Go Yohan đã chặn lại. Tôi dùng hết sức đẩy cậu ấy ra, nhưng rồi bàn tay to lớn của Go Yohan đặt lên cổ tôi.

"Cậu... đang làm gì...?"

"Thấy vui không?"

Go Yohan nói, giọng khàn đặc, đôi môi méo mó phát ra tiếng gầm gừ của một con thú hoang.

"Thấy vui không hả?"

"Cái gì... tại sao cậu...! Buông ra...!"

"Chết tiệt, tôi hỏi cậu thấy vui không!"

Tiếng hét của Go Yohan tràn ngập như một cơn sóng dữ dội. Những đợt sóng ấy nhấn chìm tôi trong cảm giác ngập ngụa, tựa như bị chìm sâu trong lòng đại dương tối đen. Giọng nói của cậu ấy vọng lại trong đầu tôi như tiếng vang từ trong hang động. Đôi tay cậu siết chặt vai tôi đến mức đau nhói, như muốn buộc tôi phải trả lời.

"Tôi... tôi không..."

"Thú vị lắm sao? Nhìn tôi run rẩy trước mặt cha, cậu thấy vui lắm đúng không?"

Tại sao? Tại sao lại như thế này?

Tôi chỉ nghĩ đơn giản là không muốn Go Yohan bị đói, vì thế mới hành động bốc đồng như vậy. Nhưng có lẽ tôi đã quá ích kỷ, không nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy. Liệu điều đó có đủ để khiến cậu ấy tức giận đến mức này không? Một cảm giác tội lỗi xen lẫn oán trách dâng lên trong lòng tôi.

"Không phải như thế..."

Nhiệt từ bàn tay Go Yohan lan dần trên cổ tôi, như thể da thịt đang bị thiêu đốt. Tôi muốn nói nhưng chỉ có thể há miệng, không phát ra được âm thanh nào, giống như một con cá vàng đang quẫy đạp trong tuyệt vọng.

Go Yohan bất ngờ thả tay khỏi cổ tôi, ngẩng đầu lên và thở ra một hơi dài. Đôi mắt cậu nhắm hờ, nhìn tôi từ trên cao xuống lạnh lùng và sắc bén.

"Ai bảo cậu phải làm đến mức này? Cậu nghĩ tôi sẽ cảm kích sao?"

Những lời nói đó như đòn roi quất vào lòng tự trọng của tôi. Cảm giác bị sỉ nhục khiến tôi không thể nhẫn nhịn được nữa. Tôi cắn môi, quyết định lên tiếng:

"Tôi không thấy vui."

"...?"

Go Yohan cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt dò xét. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh dù biết rằng cậu ấy mạnh hơn tôi, quyền lực hơn tôi. Go Yohan đang đứng trên tôi, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

"Tôi làm vậy là vì cậu. Tôi thấy cậu đáng thương..."

"Gì cơ?"

Go Yohan nhíu mày, sâu đến mức tạo nên một nếp nhăn giữa trán. Tôi lập tức ngậm miệng lại, nhận ra mình vừa nói sai. Tôi vội tìm cách sửa sai, đưa ra một lời giải thích hợp lý hơn để xoa dịu tình hình.

"Tôi không biết cậu sẽ cảm thấy khó chịu như vậy. Tôi chỉ nghĩ là..."

Go Yohan không để tôi nói hết câu. Cậu ấy bất ngờ lật ngược tôi lại. Trước khi tôi kịp phản ứng thân thể tôi đã bị cậu đè chặt xuống chiếc giường mềm mại.

"Này! Cậu đang làm cái gì thế?!"

"À, đúng rồi. Đáng lẽ tôi phải nói điều đó trước mặt cha mẹ tôi."

"Tránh ra! Mau tránh ra ngay!"

"Cậu muốn làm gì thì làm đúng không? Vậy tôi cũng được quyền làm những gì tôi muốn chứ?"

"Cậu... cậu nói cái gì?"

"Tôi cần được bồi thường chứ. Không đúng sao?"

Lời nói của Go Yohan khiến tôi rùng mình. Một cảm giác bất an len lỏi, tựa như đứng trước một tai họa sắp xảy ra. Tôi cố gắng xoay người để nhìn rõ tình hình, nhưng ngay lập tức đầu tôi bị cậu ấy ấn chặt xuống giường, không thể cử động.

"Khụ... khụ..."

"Đúng là... chết tiệt, chết tiệt... chết tiệt thật!"

Tôi không thể thở được. Tôi vùng vẫy cố tìm một điểm tựa, nhưng đôi tay chỉ chạm phải lớp chăn mềm mại trơn tuột.

"Go Yohan! Nghe tôi nói đã..."

"...Chết tiệt."

Hơi thở của Go Yohan phả vào cổ tôi, cùng với một cảm giác kỳ lạ khiến cả người tôi rùng mình. Tôi mở miệng định hét lên, nhưng mọi từ ngữ bị nuốt chửng bởi nỗi bối rối và sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy