Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 216: Minh chủ, người là Ma giáo đi? (6)


Ánh mắt Cửu Huyền Nữ bất thiện nhìn về phía nữ tử đang nói chuyện, ngữ khí cũng có chút ác liệt.

- Cái kia… Tả hộ pháp tới!

Nữ tử không dấu vết lui ra sau nửa bước, cung kính cúi đầu.

Cửu Huyền Nữ nhíu mày, hỏi:
- Hắn tới làm gì?

- Bởi vì chuyện của Trâu Phúc!

Lời nói của nữ tử làm trong lòng Cửu Huyền Nữ dâng lên cơn bạo nộ. Cửu Huyền Nữ cầm chén trà trên bàn, ném mạnh trên mặt đất.

Mảnh sứ vỡ bắn tung tóe khắp nơi,  thân mình nữ tử hơi hơi run rẩy.

- Bảo hắn cút đi!

Cùng với tiếng quát giận dữ của Cửu Huyền Nữ, nữ tử cũng xoay người chạy ra ngoài, tựa như phía sau có ma đuổi.

Cửu Huyền Nữ nhìn bóng dáng nữ tử, đôi mắt híp lại.

Giáo chủ Ma giáo Trâu Phúc bị bắt, bởi vì Hữu hộ pháp cũng đi theo Trâu Phúc xuống núi, cho nên đã bị Niệm Mị giải quyết. Toàn bộ Ma giáo chỉ còn sót lại một người cầm quyền là Tả hộ pháp.

Có thể nói hiện tại hắn một tay che trời, toàn Ma giáo bị tổn hại nghiêm trọng, chốn giang hồ bắt đầu đối Ma giáo như hổ rình mồi.

Tả hộ pháp muốn thăm dò tin tức về giáo chủ nhà mình, lại không có kết quả, cho nên đành phải tự mình làm chủ Ma giáo.

Cho dù Ma giáo đã hơi thở thoi thóp, Niệm Mị cũng không tính toán thừa thắng xông lên, nàng bắt đầu làm một cái nhàn nhã Minh chủ.

Mỗi ngày chỉ ăn rồi lại ngủ, những kẻ tới tìm nàng, hy vọng nàng giao ra Trâu Phúc, toàn bộ đều bị Niệm Mị đánh đến kêu cha kêu mẹ. Muốn dùng sức mạnh? Ngươi đánh lại ta sao?

Người giang hồ đối với Niệm Mị hết cách, liền bắt đầu ra tay với Ma giáo, cũng không biết là ai khởi đầu, dường như cảm thấy Ma giáo không có Trâu Phúc, liền từ cục xương khó gặm biến thành khối thịt mỡ.

Niệm Mị trơ mắt nhìn tất cả, nàng tỏ vẻ không có hứng thú với khối thịt mỡ Ma giáo.

Nhưng mỗi khi Ma giáo sắp bị công phá, Niệm Mị liền đi giúp đỡ một phen. Sau đó tiếp tục làm một cái nhàn nhã Minh chủ.

Giáo chúng Ma giáo cũng không hiểu Niệm Mị nghĩ gì, cầu xin nàng giúp đỡ. Nhưng Niệm Mị không đáp lại, bọn họ đành phải hấp hối giãy giụa.

Mỗi khi người Ma giáo sắp trụ không nổi, Niệm Mị liền đi giúp đỡ một phen. Toàn bộ oán khí của Võ lâm với Niệm Mị đã cao hơn cả núi, nhưng Niệm Mị không có quang minh chính đại giúp Ma giáo, bọn họ cũng không dám nói gì.

Mỗi lần bọn họ nháy mắt có thể tiêu diệt Ma giáo, Niệm Mị sẽ nhảy đến kêu bọn họ giải tán. Nếu bọn họ không đi, nàng liền chạy tới trước cửa Ma giáo ‘ luyện võ ’ còn nói cái gì mà, luyện võ ở nơi này có thể thuận tiện giết mấy cái Ma giáo, còn nếu giết nhầm các ngươi thì ta không chịu trách nhiệm.

Mặc kệ người Võ lâm nói như thế nào, Niệm Mị đều không ý tới. Ma giáo liền trộm thở phào một hơi, sau đó bỏ chạy. Giờ phút này người Võ lâm đều nhất trí cho rằng Niệm Mị cấu kết với Ma giáo, nhưng lại bất hạnh không có chứng cứ, chỉ có thể nghẹn khuất.

Ma giáo cùng Võ lâm đánh tới đánh lui, đại khái cũng có chút suy sút. Thời điểm Ma giáo muốn từ bỏ, lại nghĩ đến về sau sẽ bị ức hiếp, liền tiếp tục gắng gượng cùng Võ lâm tranh đấu.

Lại một lần Võ lâm cùng Ma giáo chiến đấu. Địa bàn của Ma giáo nằm trong một cái trong sơn cốc, địa điểm bọn họ chiến đấu là một bãi đất trống bên ngoài.

Chung quanh rải rác đại thụ, Niệm Mị ôn nhu cười, lười nhác ngồi trên một cành cây to, nhìn hai nhóm người đang giằng co ở bên dưới.

Lần này, đại khái có ba môn phái Võ lâm tới. Trong đó mạnh nhất chính là phái Tiên Nữ, hai cái còn lại chỉ là môn phái nhỏ, không có tiếng tăm.

Phải chăng là bởi vì sĩ diện, Võ lâm đại môn phái không hợp tác với nhau đối phó Ma giáo. Thông thường đều là một cái đại môn phái mang theo mấy môn phái nhỏ tới tìm Ma giáo gây phiền toái.

Cũng có lẽ là Võ lâm đại môn phái sợ Ma giáo bị tiêu diệt, không dễ để chia phần. Rốt cuộc thì Ma giáo chỉ có một, mà đại môn phái lại có rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro