Chương 136: Ta là người sáng lập mạt thế (11)
Mười phút sau, mấy dị năng giả hệ phong xuất hiện trước mặt Dương Tuấn Tài.
- Người phụ nữ kia cùng hồ ly ngày hôm qua cho tới hôm nay đã làm gì?
Mấy dị năng giả nghi hoặc nhìn về phía người dẫn bọn họ tới, không rõ đây là có ý tứ gì, nhưng vẫn thành thật trả lời:
- Cô ta cùng hồ ly chỉ tiến vào căn cứ tìm phòng ở, sau đó liền ngủ tới hôm nay!
Dương Tuấn Tài biểu tình nghi ngờ, lạnh lùng nhìn mấy dị năng giả.
- Các người xác định?
Mấy dị năng giả nhìn nhau, sau đó đồng thời gật đầu.
- Chúng tôi xác định!
Dương Tuấn Tài không nói gì, xoay người nói:
- Các người đi nghỉ ngơi đi!
Sau khi vài người rời đi, Dương Tuấn Tài lại lần nữa mở miệng.
- Lại tìm mấy dị năng giả hệ phong khác đi theo dõi người phụ nữ kia!
...
Niệm Mị ngủ một giấc, tỉnh dậy liền đem đồ ăn trong ba lô lấy tới ăn, ăn xong tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, toàn bộ căn cứ Tuấn Tài rối loạn!
Căn cứ Tuấn Tài có hơn năm mươi người ở trong phòng ngủ, bên ngoài có gần bốn mươi người canh gác.
Buổi sáng hôm nay, một nhóm người tỉnh lại phát hiện hơn hai mươi người đều không có động tĩnh, có người đi qua phòng nhìn, thấy cửa phòng không khóa, kết quả khi đẩy cửa ra là thi thể tứ tung ngang dọc.
Căn cứ Tuấn Tài lại có người chết! Đã chết hơn một nửa số người!
Dương Tuấn Tài ở trong phòng hội nghị, tay nắm chặt, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Hắn đứng trước hai dãy ghế có mười mấy người đang ngồi, đáy mắt mỗi người đều có chút hoảng sợ.
- Đội trưởng đội tuần tra đâu?
Một người phụ nữ mở miệng nói:
- Chết... Đã chết!
Đôi mắt Dương Tuấn Tài hung ác nham hiểm nhìn cô gái, cô gái đổ mồ hôi lạnh, qua một hồi lâu ánh mắt Dương Tuấn Tài mới từ trên người cô ta dời đi.
Nắm tay hắn nện vào trên bàn trước mặt, phát ra một tiếng 'phanh', cái bàn cùng với đó liền nứt.
Vài người đang ngồi đều thu mình lại, sợ giây tiếp theo nắm tay Dương Tuấn Tài liền sẽ rơi xuống trên người mình.
- Các người nói, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Ánh mắt Dương Tuấn Tài đảo qua những người kia, ánh mắt hung ác như dao nhỏ tựa hồ muốn đem mấy người lăng trì.
Một người thật cẩn thận nhìn Dương Tuấn Tài, sau đó thử mở miệng nói:
- Nếu không, liền dùng những người đó?
Ánh mắt Dương Tuấn Tài dừng lại ở trên người kẻ đang nói, toàn bộ phòng họp an tĩnh dị thường, không ai dám nói một lời.
Thanh âm của Dương Tuấn Tài vang lên trong không gian áp lực này vô cùng rõ ràng.
- Được!
Vì thế Niệm Mị tiến vào căn cứ ngày thứ ba, nàng phát hiện căn cứ đã thay đổi, mặc dù hôm qua phát sinh chuyện người chết, nhưng hỗn loạn đã biến mất, thậm chí không ai dám ra ngoài nháo.
Đối với chuyện này Niệm Mị chỉ nhướng mày, sau đó như cũ lên giường ngủ.
Buổi tối 11 giờ, ánh trăng trên trời có chút sáng, tựa hồ tăng thêm hiệu quả ánh nến trong đêm tối, trong mông lung lộ ra nguy hiểm.
Niệm Mị khóe miệng gợi độ cung, cảm nhận được ngoài phòng mình có một đám người vây quanh, Niệm Mị không có động.
Nhóm người này phát hiện ra cái gì sao?
A Ly mắt hơi nheo lại, lộ ra một tia lãnh quang.
- A Ly, ẩn thân!
A Ly có năng lực hạng nhất, đến Niệm Mị cũng không có, đó chính là ẩn thân!
Bất quá cái năng lực này nếu chỉ mình A Ly dùng có thể được một ngày, có thêm Niệm Mị, nhiều nhất chỉ có thể dùng nửa giờ.
Dương Tuấn Tài lúc này chính mình đi tuần tra, hắn muốn nhìn xem là ai lớn mật như vậy, dám ở căn cứ của hắn giết người!
Niệm Mị ẩn thân, vừa lúc gặp được nhóm người Dương Tuấn Tài đang tuần tra.
Trong tay nàng xuất hiện một cây kim thêu hoa, hướng những người bên cạnh Dương Tuấn Tài bắn qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro