Chương 127: Ta là người sáng lập mạt thế (2)
Niệm Mị cười đem A Ly ôm vào trong lòng, xoay người rời đi.
Phòng thí nghiệm này do chính Tây Mai thành lập, cho nên cho dù Niệm Mị ôm A Ly đi cũng không ai dám nói cái gì.
- A Ly, ngươi đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thê thảm như vậy?
Niệm Mị tay vuốt ve đầu A Ly, ngữ khí ôn nhu.
A Ly mềm oặt dựa vào ngực Niệm Mị, trong mắt nồng đậm xấu hổ.
Nó thấy một nữ nhân rất thú vị, liền đuổi theo nàng, ai biết sẽ bị hố thành như vậy, nó lại không giống chủ nhân biến thái của mình, có thể miễn dịch mọi thứ.
A Ly không biết trả lời như thế nào, Niệm Mị cũng không truy vấn, chỉ ôm A Ly đi đến trên núi.
Từng chiếc xe thể thao gào thét phóng qua, bước chân Niệm Mị dừng lại ở một khúc cong, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh trong chốc lát, lúc sau mới cúi đầu.
Nàng bước đến giữa trường đua xe, một chiếc xe thể thao lao nhanh mà đến, người trên xe thấy ở khúc cong bỗng nhiên xuất hiện một người, theo bản năng giẫm phanh lại cuống cuồng chuyển tay lái.
Xe thể thao lướt qua người Niệm Mị, cuối cùng dừng lại trên đường.
Niệm Mị bình tĩnh nhấc chân rời đi, người ngồi trong xe lại hùng hổ chuẩn bị mở cửa xe.
- *Beep*, không phải có bóng người sao? Sao giờ lại chẳng thấy gì, chẳng lẽ gặp quỷ...
Cửa xe còn chưa mở ra, một loạt xe thể thao phía sau lần lượt phóng đến, liên tiếp đâm vào nhau.
Niệm Mị còn chưa đi xa, hàng loạt âm thanh liên hoàn vang lên, ánh lửa cháy đến tận trời, một tia huyết khí như được dẫn đường, nhảy vào tầng khí quyển.
Niệm Mị không quay đầu lại cũng biết cảnh tượng phía sau thê lương thế nào, sớm muộn gì mạt thế cũng sẽ đến, như vậy tới sớm hay tới chậm cũng đâu quan trọng?
Dù sao nguyện vọng của Tây Mai là huỷ hoại thế giới này!
Cái nguyện vọng này, nàng thích!
Nếu pháp tắc muốn mượn tay Tây Mai, đối với nhân loại thế giới này tiến hành sàng lọc, như vậy Tây Mai liền mượn tay Niệm Mị nàng đối thế giới này tiến hành phá hủy!
A Ly có chút khó hiểu nhìn Niệm Mị, trong mắt hồ ly nồng đậm nghi hoặc.
- Chủ nhân, bọn họ chọc tới cô?
Niệm Mị xoa đầu nhỏ của A Ly, ôn nhu nói:
- Không có! Chỉ là đơn thuần xem những người này không vừa mắt!
A Ly: ......
Nó thoạt nhìn dễ bị lừa như vậy sao? Nếu là người chủ nhân nhìn không thuận mắt, sẽ chết dễ dàng như vậy? Đối với nàng sống không bằng chết mới là tốt nhất?
Mặc kệ A Ly tin hay không, nó cũng không hỏi quá nhiều, Niệm Mị sẽ không nói cho nó biết, cuối cùng nó cũng không biết được đáp án.
Cùng ngày, mặt trời thật lâu không lặn, nhiệt độ không khí dần tăng lên, tất cả mọi người bị dị tượng này hấp dẫn đều chạy ra xem. Trời đất bỗng bao phủ bởi một màu máu, mùi tanh hôi tràn ngập toàn bộ thế giới.
Người cùng vật đều rơi vào hôn mê.
Niệm Mị cầm ô, du tẩu khắp phố lớn ngõ nhỏ.
A Ly trong ngực nàng cũng hôn mê, toàn bộ thế giới an tĩnh dị thường, chỉ có nàng là người sống.
Không có tiếng gió, không có tiếng mưa rơi, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.
Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh như chết, dưới tình huống như thế, người bình thường hẳn sẽ không chịu nổi, nhưng Niệm Mị không phải là người!
Nàng đạm nhiên như cũ đi trên đường, xuyên qua các phố lớn ngõ nhỏ, đi dạo bên trong các bệnh viện lớn.
Mặt trời vẫn như cũ không lặn xuống, chỉ là ánh sáng lại rất ôn hòa, tựa như khi hoàng hôn buông xuống, ửng hồng lại mê người.
Niệm Mị tận mắt nhìn thấy những người hôn mê, bộ phận trên thân thể bị chiếu xạ, làn da bắt đầu nứt ra hư thối!
Lại có những người được ánh mặt trời chiếu vào, làn da bắt đầu phát sáng, có cảm giác như kim loại hóa.
Có người lại không có bất luận thay đổi gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro