Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Thời gian một tháng quả thực qua rất nhanh, Vãn Mị ở đây một tháng trưởng thành kinh ngạc, làn da rực rỡ trắng sáng, đến không thể nhìn gần.

Nhưng mà hết thảy Vãn Mị cũng không biết, nàng chỉ biết bản thân bị dày vò. Tiểu Tam quả thực đáng giận, tận hết sức lực tra tấn nàng nhục nhã.

Lúc này Vãn Hương đi đến, đem theo ảnh tử Sơ Bát, trừ khi dạy dỗ nàng, bình thường cùng nhau nói chuyện phiếm, thân thân mật mật rất giống tỷ muội.

Vãn Mị bắt đầu biết, Quỷ môn hóa ra chỉ có hai mốt nữ sát thủ, trong đó có mười sáu địa sát, địa vị thấp nhất, sau đó là thiên sát, tổng bốn người, cuối cùng chính là một vị trí tuyệt sát, là nữ sát thủ thống lĩnh.

Trong đó địa sát không cần luyện võ, chỉ dựa vào mị sắc giết người, mỗi nhiệm vụ đều rất hung hiểm, cho nên mới yêu cầu không ngừng dạy bảo Vãn Mị như vậy.

Thời hạn một tháng vừa đến, Vãn Mị liền nhận được một nhiệm vụ ám sát.

Nhiệm vụ hoàn thành nàng sẽ chính thức trở thành địa sát dự bị, nhiệm vụ thất bại sẽ phải chết.

Ngày này càng ngày càng gần, Vãn Mị cảm giác được áp lực, đêm bắt đầu không ngủ được tinh thần căng thẳng.

Tinh thần căng thẳng dễ dàng làm hỏng, hôm nay lúc nàng vuốt ve nam căn Sơ Bát, tay không cẩn thận bóp chặt, hơn nữa không đè lại quy đầu, Sơ Bát nhịn không được bắn đầy lên tay nàng.

Bọn họ luyện tập thổi tiêu, học cách vuốt ve, nhưng yêu cầu lớn nhất của thổi tiêu chính là khiến đối phương bắn ở trong miệng, tốt nhất là ở chỗ sâu trong yết hầu, cái này nàng đã sai phạm không nhỏ.

Vãn Mị có chút ngây ra, đằng kia Vãn Hương vội vàng nói không quan trọng, quay lại thuận tay quăng cho Sơ Bát một cái bạt tai.

Sơ Bát cúi đầu, căn bản không dám lấy mắt đối diện với chủ tử, quả nhiên là dịu dàng ngoan ngoãn hơn Tiểu Tam gấp trăm lần.

Vãn Hương cười cười, lấy khắn cẩn thận thay Vãn Mị lau khô ngón tay, lúc này mới giương mắt nhìn lên trời.

“Mặt trời ngả về tây rồi.” Nàng đột nhiên gõ đầu: “Vậy tỷ muội chúng ta mau đi, môn chủ hôm nay giờ Thân triệu kiến ngươi.”

Tin tức tới đột ngột, Vãn Mị bị nàng kéo tay càng đi càng xa, thẳng đến khi vào cửa mới xác định môn chủ thật sự muốn triệu kiến nàng.

Môn chủ chính là Quỷ môn thần, nhưng thần cũng có tên, Vãn Mị hiện giờ mới biết môn chủ gọi là Xá La, đã thống trị Quỷ môn mười ba năm.

Trong ấn tượng của nàng, môn chủ là người hòa ái, hôm nay nhìn thấy cũng như vậy.

Thấy nàng và Vãn Hương vào cửa, Xá La từ trên ghế hơi hơi đứng dậy, không phân biệt lớn nhỏ hướng hai người đều gật đầu tiếp đón.

Vãn Mị thả thơi tâm trạng, chậm rãi đi đến giữa phòng, cúi đầu chờ đợi phân phó.

Đợi rất lâu Xá La vẫn không lên tiếng, phòng không có cửa sổ nhìn rất u ám, Vãn Mị đứng ở chỗ cũ, chỉ nghe thấy tiếng đèn lắc lư nhẹ nhàng trên đỉnh đầu Xá La.

Qua một lúc Vãn Mị nghe thấy một tiếng rên rỉ cực thấp, truyền đến từ phòng Tây Bắc.

Nàng vẫn còn trẻ tuổi tò mò, nhịn không được vươn đầu ngó nhìn.

Trong góc kia lờ mờ có hai người đứng, thân hình cao lớn, hẳn là hai nam nhân.

Xá La xem ra có chút không kiên nhẫn, nâng má nhăn lại mày: “Ngươi lột không tốt tí nào, tay chân chậm như vậy, thật sự đã già rồi sao? “

“Đúng là già rồi.” Trong góc người nọ trả lời, ẩn ý cười: “Ai bảo ngài không đốt đèn, ta già mắt mờ nhìn không rõ.”

Xá La hừ lạnh, chỉ tay lên cách vách trên bàn đồng có tòa đèn lụa, nói: “Vậy ngươi cầm đèn cho lão bất tử đi.”

Vãn Mị quay đầu lại nhìn, phát hiện không thấy Vãn Hương đâu, vậy người cầm đèn chỉ có thể là nàng.

Vì thế nàng đành phải tiến lên, cầm đèn nhẹ đi đến trước mặt hai người kia.

Đi gần vào chỗ mới thấy rõ đó đúng là hai nam nhân. Trong đó một người mặc sam y màu xám, góc áo giặt hồ đã trắng bệch, là nam tử trung niên nho nhã, chắc là người mới vừa nói.

Một người khác lại quay sống lưng hướng ra ngoài, trong phòng ánh sáng thực sự quá mờ, Vãn Mị thấy không rõ lắm, vì thế cầm đèn để sát lại vào chút.

Trước mắt một màn đáng sợ tức khắc dọa nàng ngây người, nàng hốt hoảng, suýt nữa làm rơi đèn lụa xuống đất.

Đó thật sự là lưng nam nhân, nhưng da trên lưng hắn ta không hoàn chỉnh, đã bị người cắt ra một khối ở trên lưng, lúc này đang bị gió thổi nhẹ nhàng rung động.

Cắt da, hóa ra bọn họ vừa nói vừa cười vừa cắt da người, da của một người đang sống sờ sờ!

Vãn Mị da đầu tê dại, đôi tay cầm đèn bắt đầu không ngừng run rẩy.

Nam tử kia nho nhã cười, nhìn nàng nhắc nhở: “Ngươi cầm cho chắc đừng sợ, không có gì đáng sợ, một giọt máu cũng sẽ không thấy.”

Nói xong liền bắt đầu đưa đao, hắn cầm con đao mỏng như cánh ve, một tấc đi xuống, đem da cùng huyết nhục chia lìa.

Quả nhiên là một giọt máu cũng không thấy, Vãn Mị rõ ràng thấy da tróc trên lưng người nọ một tầng hơi mỏng màu vàng mỡ, còn có giữa lớp mỡ dệt mạch máu dày đặc, bên trong máu ào ạt lưu động.

Mà người bị lột da lại không phát ra tiếng vang nào, ngồi ngay ngắn ở đó, đến khi da lưng hơn nửa trương bị lột xuống.

Nam tử trung niên thở phào, đặt da vào lòng bàn tay Vãn Mị, ý bảo nàng đưa cho môn chủ.

Vãn Mị cầm tấm da, dọc đường tay chân phát run, cũng không biết là đi như thế nào đến trước ghế môn chủ.

Xá La đứng dậy, cầm lấy bút lông dính mực trong tay, ở mặt trên nhanh chóng vẽ ra một nhánh cây mây la.

“Ngươi tới vẽ con bướm đi.” Lúc sau ả lên tiếng, đưa bút cho Vãn Mị: “Nó là vật liệu làm một cây quạt, ngươi nhìn xem vẽ ở đâu thích hợp.”

Vãn Mị cầm lấy bút, tuy rằng phát run, nhưng vẫn nhanh đặt bút, ở một chỗ trống vẽ một con bướm trắng.

Có con bướm này bức họa sống động hẳn lên, Xá La gật đầu, thầm khen nàng thông tuệ linh tính.

“Khiêng người xuống đi.” Xá La cầm da phất tay nói: “Đừng bảo hắn chết rồi, thân da của hắn không tồi, lột cẩn thận có lẽ còn có thể làm đèn lồng. Các ngươi cũng phải cẩn thận, đừng làm hỏng đồ vật ta thích.”

Trong phòng có bóng người, xem ra đi đến là một đám nam phó, không gây tiếng động nâng người đi ra.

Vãn Mị vẫn còn hơi run rẩy, đứng ở chỗ cũ hai chân nhũn ra, cắn môi.

Một bên Xá La vẫn ôn tồn nói: “Ngươi yên tâm, ngươi với đám nô tài kia không giống nhau, ta nhìn thấy ngươi là người hữu dụng, chỉ cần ngươi nghe lời, không ai dám làm khó ngươi.”

Vãn Mị im lặng, bên kia nam tử trung niên đã đi tới, nhìn nàng cười cười: “Môn chủ, ngài có phát hiện ra, đứa nhỏ này rất giống ngài, thần khí khá giống ngài lúc còn trẻ.”

Xá La mỉm cười, hướng hắn liếc mắt một cái nói: “Ý ngươi là ta hiện giờ già rồi sao? Ngươi thật đúng là to gan, Hình Đại Đường chủ.”

Lời nói nhẹ nhàng êm ái giữa hai người giống như ve vãn đánh yêu, nhưng Vãn Mị lại hít hà một hơi.

Hình Đại Đường chủ Hình Phong, cái tên này nàng đã nghe nói qua, biết được hắn là nhân vật thập phần quan trọng ở quỷ môn, chưởng quản hình phạt và trướng vụ trong môn.

Lúc trước, Tiểu Tam dắt nàng đến chỗ phòng lùn đó chính là Hình Đường, Vãn Mị không khỏi nhớ tới hai nữ nhân kia, một người không có chân, một người rắn bò đầy miệng.

Nàng như thế nào cũng không nghĩ rằng, chủ nhân của nơi đó lại là một nam nhân trung niên nhìn hiền lành tuấn lãng .

Hình Phong đoán nàng có thể là bị tên tuổi của mình dọa sợ, hắn nắm tay ho nhẹ: “Vậy môn chủ ngài đừng quên, nàng ta hôm nay đến là vì có chính sự.”

Xá La gõ trán: “Vì tên nô tài này mà ta thiếu chút nữa quên mất, nàng hôm nay đến lấy thuốc.”

“Ngươi chuẩn bị tốt chưa?” Ả xoay người nhìn Hình Phong, vén tay áo lên lộ ra một đoạn cánh tay: “Ảnh tử nàng trúng phải cổ gì?”

Hình Phong gật đầu, từ trong lồng ngực móc ra một hộp gỗ nho nhỏ, mở nắp ra, bên trong là một con tuyến trùng lửa màu đỏ .

“Muốn áp chế hàn cổ, thì hắn phải dùng hỏa cổ.” Xá La nói, cắt cổ tay một dòng máu chảy ra

Máu tươi lọt vào trong hộp lập tức tỏa ra một làn khói trắng, tuyến trùng màu đỏ biến mất không có tăm hơi, trong hộp chỉ còn lại có một bãi máu loãng.

Thấy Vãn Mị cứng họng, Hình Lhong cười: “Nói như vậy chắc là ngươi không biết, hôm nay là ngày cổ độc trên người ảnh tử của ngươi phát tác, hắn hiện tại nhất định là sống không bằng chết, đang chờ chủ tử ngươi đi cứu hắn đấy.”

“Đương nhiên ngươi có thể không cho hắn, ngay trước mặt hắn đem thuốc giải đổ đi, hoặc là khiến hắn giống như một con chó cầu xin ngươi. Chuyện này hết thảy đều tùy ngươi, bởi vì ngươi là chủ tử của hắn.” Lúc hộp gỗ được phóng tới lòng bàn tay Vãn Mị, Hình Phong nói thêm một câu, thanh âm vẫn mềm mại dễ nghe.

※※※※

Trở lại viện, Vãn Mị tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được Tiểu Tam cuộn người ngồi trong phòng bếp.

Mà Tiểu Tam không phát hiện ra nàng đang tiến vào, giờ phút này bản thân như ở hố băng vạn trượng, chỉ có thể cuộn chặt thân mình, hận không thể đem da thịt, xương cốt tất cả đều cuộn lại cùng nhau sưởi ấm.

Lạnh, cứ hai tháng phát tác một lần, hắn cho rằng tự mình sẽ quen, đến cuối cùng vẫn là không thể chịu nổi, dễ dàng đánh sập hắn.

Hắn cảm thấy mình giống như khối băng ngàn năm, đến hô hấp cũng khó khăn, cũng không biết tại sao nó lại nóng như vậy, có thể đốt cháy tất cả xương cốt của hắn

Hắn không phát ra tiếng, đã quên hô đau, toàn bộ sức lực đều dùng để cuộn sát người lại.

Vãn Mị ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn cơ hồ muốn cuộn xương cốt của mình đứt gãy, đôi mắt từ từ sáng lên. Nàng duỗi tay, một phen kéo lấy áo bào trắng phía sau lưng hắn, áo bào trắng bị xé rách, sống lưng tức khắc lộ ra ngoài.

Không có phản kháng, hắn căn bản không có năng lực phản kháng.

Vãn Mị mắt càng sáng, khom lưng đem hết sực lực ôm hắn, kéo hắn đi vào phòng ngủ của mình.

Tiểu Tam nhắm mắt nằm ở trên giường, sắc mặt xanh trắng, bên má phải còn có vết sẹo, chính là kiệt tác của Vãn Mị.

Vãn Mị từ trong phòng lấy ra dây thừng mà Tiểu Tam từng dùng để trói nàng. Nàng trói tay chân hắn, buộc lên lan can giường lan, bắt hắn nằm thành chữ đại. (大)

Tiểu Tam ý thức hôn mê, theo bản năng vẫn muốn cuộn mình, đáng tiếc chính là thể lực đã hao hết, căn bản giãy giụa không được.

Vãn Mị cười quyến rũ, động cây kéo cắt sạch quần áo của hắn, khiến hắn trần truồng trước mặt mình. Chạm lên làn da lạnh lẽo, Vãn Mị bĩu môi: “Thật là lạnh, chơi với một khối băng không thú vị.”

Vừa quay đầu nàng lại có chủ ý, xoay người đi đến chiếc hòm, đổ hết tất cả các bình ra.

Nhớ rõ màu đỏ sậm chính là xuân dược, Vãn Mị cong khóe miệng, đổ hết ra tay, cao thể trên tay toàn bộ nhét vào hậu đình của Tiểu Tam.

Không biết đợi bao lâu Tiểu Tam mới có phản ứng, hai mắt lông mi rung động mở ra, mắt bắt đầu có ngọn lửa dục thiêu đốt.

Ngoài cái lạnh, hắn bắt đầu cảm thấy trống rỗng, trong thân thể có khoảng trông vô tận, mong muốn ai đó lấp đầy.

Nam căn giữa hai chân cũng có phản ứng, chậm rãi thẳng đứng.

Vãn Mị cười khẽ, hạ lưng đem nó ngậm lấy, đầu lưỡi đánh vòng lướt qua chóp, tiếp theo làm nó cắm thật sâu vào yết hầu mình.

Nhả ra nuốt vào mấy cái, nàng đứng dậy, cầm nam căn của Tiểu Tam trên tay.

Tiểu Tam bắt đầu hít thở mạnh, không biết lấy sức từ đâu giơ tay lên cổ, gõ mạnh lên ván giường muốn thoát ra. Vãn Mị cầm cây kéo, cắt một cái đứt dây thừng tay phải hắn, hắn bắt đầu tự cầm nam căn của mình, điên cuồng vuốt ve.

Cao trào nhanh chóng, một lần lại một lần, chất lỏng màu trắng bắn khắp giường, nhưng hỏa dục vẫn không chịu tắt, hậu đình trống rỗng cấp tốc mở rộng, muốn được lấp đầy.

“Cho ta.” Hắn duỗi tay cấp tốc thở dốc, giọng nói khàn khàn gần như không thể nghe thấy: “Cầu xin…… Ngài, cho ta.”

Vãn Mị móc ra hộp gỗ, trong rương rút một cái là một cây gậy gỗ dày nhất với một đuôi có tấm lụa đỏ ở cuối, hai thứ đồ vật cùng nhau lay động trước mắt hắn

“Hai loại khác biệt cho ngươi chọn.” Nàng cười, ác độc, sung sướng: “Rốt cuộc muốn cái nào, ngươi chọn cho kĩ.”

Tiểu Tam 'ách' một tiếng, chịu không nổi hai loại nóng lạnh cùng dày vò, dưới tình thế cấp bách hắn tự cắn tay phải, chưa dùng hết sức đã muốn cắn đứt một ngón tay.

Vãn Mị lắp bắp kinh hãi, mà hắn vẫn nhìn nàng, đầy miệng là máu, đáy mắt tràn đày tuyệt vọng.

“Ta thật sự rất khó xử…… Ngài.” Nhắm mắt lại Tiểu Tam bắt đầu gian nan đọc từng chữ: “Ta đã tận lực…… Ngài muốn như thế nào mới hiểu được, ở chỗ này ngài đơn độc, chỉ có ta là ảnh tử của ngài, chỉ có ta là……”

Câu đứt quãng phát ra.

Ở Quỷ môn, chỉ có hắn và vận mệnh của nàng tương liên, nàng lẻ loi một mình, duy nhất chỉ có thể dựa vào ảnh tử là hắn. Hắn đã hết sức, tuy rằng mặt lạnh nhưng đã tận lực, tận lực khiến nàng thiếu chịu khổ sở.

Nội tình này Vãn Mị chưa từng hiểu hoàn toàn, nhưng không khỏi có chút xúc động, đôi mắt từ từ tối sầm xuống.

Mở hộp gỗ ra, nàng đem giải dược đổ vào miệng hắn, theo sát ôm chặt hắn, cởi sạch quần áo ôm chặt hắn.

Đúng vậy, nàng chỉ có hắn, chỉ có hắn sớm chiều làm bạn, tra tấn lẫn nhau như hình bóng không thể chia lìa.

Nàng tóm tay hắn, ngăn cản hắn đem đồ vật nhét vào hậu đình, muốn hắn tiến vào mình, nàng dùng thân mình giải khát hắn.

Tiểu Tam vì thế gắt gao ôm chặt nàng, gặm nàng, cắn nàng, ở nàng trong thân thể không ngừng đâm vào, hai người mồ hôi chảy như sông.

Dược lực vẫn không chịu tan hết, cuối cùng Vãn Mị hết cách, đành phải cầm bình hoa gõ gáy hắn một cái khiến hắn ngất đi. Tiểu Tam an tĩnh, người nằm hô hấp nhàn nhạt, sau gáy cùng đuôi chỉ huyết cũng dần dần tan. Vãn Mị chần chờ một chút, chậm rãi dựa đầu lên ngực hắn, nghiêng tai nghe tim hắn đập.

Bên ngoài đêm lạnh như nước, Vãn Mị dựa lên ảnh tử của nàng, sau khi tới Quỷ môn, đây lần đầu tiên an ổn đi vào giấc mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro