Chương 13
"Cái gì cũng được." Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút "Ăn ngon là được."
"Vậy lát cậu xem thực đơn một chút, xem có gì thích ăn."
"Được."
Ăn cơm xong, Sở Thành liền mang theo Quý Khinh Chu rời đi trước. Hắn còn có việc cần đi công ty một chuyến, cho nên đưa Quý Khinh Chu về nhà trước, dặn dò "Buổi tối tôi có khả năng không về ăn cơm, cậu không cần chờ tôi, nếu tôi về, sẽ nhắn wechat cho cậu."
"Được."
"Đi đây." Sở Thành nói xong, liền lái xe rời đi.
Quý Khinh Chu về tới phòng Sở Thành, lại tiếp tục đọc kịch bản.
Thời điểm cuối tháng tiến tổ, vết thương trên mặt Quý Khinh Chu đã sớm khỏi, Sở Thành hỏi cậu "Cậu quay chụp hết bao lâu?"
"Một tháng đi." Quý Khinh Chu nói "Suất diễn không phải là rất nhiều, quay cũng không lâu lắm."
"Quay ở đâu?"
"Khu X Đại bên kia, bởi vì phải quay cảnh vườn trường."
"Cũng không gần a." Sở Thành cảm khái một câu "Từ bên kia trờ về, coi như lái xe cũng phải mất hai giờ."
"Cho nên tôi hẳn là ở khách sạn với đoàn phim, một tháng này chưa trở về được."
"Được thôi." Sở Thành không ý kiến "Có thời gian tôi đi tham ban cậu."
"Được."
"Chờ đã." Sở Thành nhìn cậu "Tôi thấy cậu bây giờ, không có chút lưu luyến, là dự định trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá chạy phải không?"
Quý Khinh Chu nhìn hắn, suy nghĩ một chút, hỏi "Lẽ nào anh muốn cùng tôi cầm tay nhìn nhau mắt ngấn nước, lòng nghẹn ngào nói không nên lời?
Cậu hỏi xong, đem đồ trên tay tạm thời thả xuống, vươn hai tay ra "Muốn cầm tay không?"
Sở Thành: " .... Bây giờ cậu ở chỗ của tôi, thực sự là càng ngày càng không câu nệ."
Quý Khinh Chu nhìn hắn, nghĩ mình đi liền mất một tháng, hai người nói cẩn thận tiến lên dần dần khả năng chỉ dư lại giậm chân tại chỗ, không có cách nào tiến lên, cũng cảm thấy đối với Sở Thành có chút không công bằng. Cậu kéo lấy tay Sở Thành, lấy lòng nói "Tôi sẽ nhớ anh."
"Nhớ có ích gì?"
"Lúc không đóng phim, sẽ video call với anh hoặc là gọi điện thoại."
"Để tôi thấy được không ăn được?" Quý Khinh Chu bất đắc dĩ nở nụ cười "Vậy anh nói làm sao bây giờ?"
"Hay là cậu lên chúng ta trước tiên khai xe?" Sở Thành đề nghị.
Quý Khinh Chu: .....
"Cậu cảm thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy chúng ta trước tiên nên xuống lầu đi, quản lý của tôi sắp tới rồi." Quý Khinh Chu nắm tay hắn, chân thành nói "Hiện tại thời gian quá gấp, thời gian ngắn như vậy, nhất định không đủ cho anh khởi động động cơ đâu, càng miễn bàn đến lên đường, cho nên vẫn là lần sau nha, chờ lần sau thời gian dư dả chúng ta lại nói tiếp."
Sở Thành nắm chặt tay cậu, cười trêu "Không có chuyện gì, chỉ cần cậu nguyện ý, tôi gọi Chu Thành Phong một cái, để hắn đợi cậu thêm mấy tiếng là được."
"Vẫn là lần sau đi." Quý Khinh Chu nói.
"Lần sau là lần sau, lần sau dữ dội hơn a." Sở Thành nhìn cậu
"Ngược lại tôi cũng không thoát khỏi toà Ngũ Chỉ Sơn của anh được." Quý Khinh Chu lắc lắc tay hắn "Sẽ có lên đường, sẽ có đua xe, hết thảy đều sẽ có, yên tâm."
Sở Thành nhìn cậu một bộ dạng ngoan ngoãn, cảm thấy cậu như bây giờ còn có chút chọc người yêu thương "Được rồi, cậu đi thu thập đi, chốc lát tôi đưa cậu đi xuống."
Quý Khinh Chu gật đầu, thả tay hắn tiếp tục thu dọn hành lý.
Khi Chu Thành Phong nhìn đến Sở Thành và Quý Khinh Chu cùng nhau xuất hiện. Yên lặng xoay đầu qua, nhưng Sở Thành một chút cũng không cảm thấy hắn dụng tâm lương khổ, gõ gõ cửa xe, bảo hắn đem cửa kính hạ xuống.
"Sở thiếu." Chu Thành An khách khí chào hỏi hắn.
Sở Thành nhìn một vòng người trong xe, Chu Thành Phong, một tài xế, còn một người hẳn là trợ lí "Chỉ có ba người các cậu?" Hắn có chút tò mò "Tôi thấy mỗi lần Dư An Nghi đi diễn bên người không phải ít nhất cũng có sáu bảy người sao?"
"Dư tiểu thư đang hồng, lại là ngôi sao nữ, tự nhiên bên người có nhiều người hơn một chút. Khinh Chu hiện tại còn không có tiếng tăm, chưa dùng đến nhiều người như vậy."
Sở Thành gật đầu "Cũng đúng. Anh là người đại diện của cậu ấy, ra ngoài chiếu cố nhiều chút, đừng để cậu ấy bị người ta bắt nạt. Nếu là có phiền toái, trực tiếp gọi cho tôi."
Chu Thành Phong nghe hắn dặn dò, chỉ cảm thấy đau đầu, hai người này sẽ không thật sự là tình nhân chứ, hắn nghĩ đến đây, lại nghĩ ông chủ Sở Tín của mình, cảm thấy một trận mệt tâm, thầm nói chính mình vẫn là ít hỏi ít biết cho khoẻ.
"Vâng." Chu Thành Phong đáp.
Sở Thành quay đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu "Được rồi, cậu đi đi, tự chăm sóc mình cho tốt."
Quý Khinh Chu cảm thấy hắn như vậy, khó giải thích được giống như trưởng bối trong nhà đưa con đi học, trước khi đi còn muốn căn dặn người quen một chút, chỉ lo con mình bên ngoài bị bắt nạt. Nghĩ tới đây, lại nghĩ tới mấy ngày nay cùng Sở Thành ở chung, thế nhưng vô cớ có chút không nỡ.
Quý Khinh Chu cảm thấy kỳ thật chính mình rất may mắn, ngày đó cậu vừa mới xuyên qua, chọn Sở Thành chỉ là vì cùng đường bất đắc dĩ lắm mới phải vậy, cậu không muốn có dính dáng gì tới Phương Diêu Tuyên, cậu thiếu tiền Sở Thành, cậu cũng không còn cách nào, đành phải thay nguyên chủ tiếp tục đoạn giao dịch tiền tài này, chính là Sở Thành, kỳ thật là một người rất tốt.
Ít nhất trong lúc ở chung, đều đối với cậu thực tốt.
"Tôi đi đây." Cậu nói.
Sở Thành gật đầu "Chăm sóc bản thân cho tốt, có việc gọi cho tôi."
"Ừm." Quý Khinh Chu nhớ kỹ lời chính mình nói lúc nãy "Có thời gian liền gọi điện thoại cho anh với cả video call."
"Cậu nhớ tới là tốt rồi."
Quý Khinh Chu nhìn hắn, suy nghĩ một chút, đột nhiên tiến lên một bước, hai tay ôm choàng lấy cổ hắn, Sở Thành hơi ngạc nhiên, hỏi cậu "Làm sao vậy?"
"Không có gì" Quý Khinh Chu thấp giọng nói "Không phải tôi phải rời đi một quãng thời gian sao, cho nên đây là một lần cuối ôm anh."
Sở Thành nở nụ cười đáp "Còn tưởng rằng cậu không nỡ tôi đâu."
Là có một chút, Quý Khinh Chu nghĩ, nhưng mà cậu cũng không nói gì, thu tay lại, hơi mỉm cười nói "Tôi đi rồi, anh cũng tự chăm sóc mình cho tốt nha, tôi đợi anh đến tham ban."
Quý Khinh Chu lúc này mới lên xe bảo mẫu, cuối cùng liếc mắt nhìn hắn, phất phất tay, đóng cửa xe lại.
Sở Thành nhìn cậu rời đi, xoay người đi lấy xe của mình, đi về hướng công ty.
Trong buồng xe yên tĩnh, Quý Khinh Chu liếc nhìn thanh niên đầu trọc mình không quen, không rõ nhìn Chu Thành Phong.
Chu Thành Phong giới thiệu "Đây là phụ tá của cậu, Tiểu Tiền."
Hắn nói xong liền hướng Tiểu Tiền nói "Cậu sau này đi theo Khinh Chu, lanh lợi chút, cái gì không hiểu thì hỏi."
Tiểu Tiền gật đầu như giã tỏi "Tôi hiểu rồi."
"Cậu hiểu rõ là tốt." Chu Thành Phong nhìn về phía Quý Khinh Chu "Sau này có việc cậu có thể để Tiểu Tiền đi làm giúp cậu, lúc tôi vắng mặt, hắn cũng sẽ lưu lại bên cạnh chăm sóc cậu."
"Được."
"Học thuộc lời kịch chưa?" Chu Thành Phong hỏi.
"Thuộc rồi, nhân vật cũng hiểu." Quý Khinh Chu hồi đáp.
Chu Thành Phong hài lòng "Vậy thì tốt , biểu hiện tốt một chút, cố lên."
"Yên tâm." Quý Khinh Chu cười cười.
Bộ phim lần này Quý Khinh Chu cần diễn là phim thần tượng cải biên từ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, cậu diễn nam tam Trang Hướng Dương, là học trưởng của nữ chủ Tưởng Vi Vi kiêm đối tượng thầm mến. Nhân vật này đất diễn cũng không nhiều, thế nhưng thiết lập tính cách rất tốt, nam thần vườn trường, ôn văn nhĩ nhã, còn là học bá. Chu Thành Phong cũng chính bởi vì xem trọng cái nhân thiết này, mới nhận nhân vật này cho Quý Khinh Chu.
Hắn bất động thanh sắc nhìn Quý Khinh Chu liếc mắt một cái, Quý Khinh Chu cúi đầu đọc kịch bản, mặt mày như hoạ, mơ hồ mang theo chút thanh lãnh cùng xa cách, một khuôn mặt như vậy, chỉ cần có một nhân vật không sai biệt lắm, như vậy, Chu Thành Phong tin tưởng, chắc chắn sẽ hồng.
Đi xuống xe bảo mẫu, Quý Khinh Chu cùng Chu Thành Phong đi gặp mọi người, tham gia xong nghi thức khai máy, liền chuẩn bị đóng phim. Mặc dù là ip cải biên, mà bởi vì cái ip này cũng không tính là quá hot, mới đầu định vị là võng kịch, cho nên bộ phim này bố trí cũng không tính là quá tốt, đóng vai nữ chủ Tưởng Vi Vi chính là tiểu hoa tuyến ba Chu Linh, đóng vai nam chủ Trương Phỉ là tiểu sinh tuyến hai Trần Ký Nguyên, địa vị hai người này không lớn lắm, fan cũng không tính là nhiều, chỉ có điều so với "0" fan của Quý Khinh Chu tự nhiên là nhiều hơn nhiều lắm.
Phim thần tượng vườn trường xem như là một loại diễn tương đối tốt trong đông đảo các thể loại phim, không cần đầu tư quá lớn, càng không cần đi cơ sở điện ảnh chuyên môn, chọn một trường học, chọn một cái khu dân cư, lại đơn giản đóng ít cảnh, là có thể hoàn thành đại bộ phận quay chụp rồi. Quý KhinhChu ở ngày đầu tiên vào tổ, trước chụp một poster tuyên truyền, cậu lớn lên đẹp, chẳng sợ chỉ mặc đồng phục bình thường lộ ra nụ cười ôn hoà, cũng đủ để cho nhiếp ảnh gia cảm thấy kinh diễm.
Nhiếp ảnh gia cho cậu xem ảnh vừa chụp xong, Quý Khinh Chu cảm thấy cũng không tệ lắm, cầm di động chụp một bức, hỏi hắn "Hôm nay liền phát hả?"
"Đương nhiên không phải, đoàn kịch thông báo là có trình tự, đầu tiên là nam nữ chủ, sau đó là nam nữ hai, sau đó mới đến cậu."
Quý Khinh Chu gật đầu "Như vậy à."
"Trước khi phát, còn phải sửa lại một chút, không vội." Nhiếp ảnh gia ôn hoà nói.
"Khổ cực rồi, cảm ơn."
"Không có gì." Nhiếp ảnh gia nhìn bức ảnh trong máy, có chút tiếc hận, rõ ràng so với nam chủ còn đẹp hơn, kết quả lại chỉ có thể làm vai phụ, nhập vào cái vòng này, quả nhiên là phải xem vận khí.
Hắn chưa đem lời trong lòng nói ra, chỉ để Quý Khinh Chu đi về trước, Quý Khinh Chu cũng không hỏi nhiều, trở lại chờ diễn.
Buổi tối hôm đó, Quý Khinh Chu đem bức ảnh chụp trong điện thoại chia sẻ cho Sở Thành, hướng hắn báo cáo "Ngày hôm nay chụp ảnh tạo hình, có đẹp không?"
Sở Thành cách một lúc lâu mới rep cậu "Rất đẹp, chính là có chút mờ, không có ảnh gốc sao?"
"Không có, đây là tôi chụp bằng di động, ảnh chính thức còn chưa có đâu. Nhưng mà qua hai ngày tuyên truyền hẳn là có đó, đến lúc đó gửi cho anh."
"Ừ. Hiện tại cậu diễn xong hả?"
"Xong rồi." Quý Khinh Chu nghĩ nghĩ "Chính xác mà nói là hôm nay còn chưa đến phiên tôi quay chụp, trước ưu tiên nam nữ chủ, vai phụ này đó của tụi tôi còn chưa tới phiên."
"Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi" Sở Thành nói "Bên này tôi cũng vừa mới họp xong, chuẩn bị về nhà, chờ một lát về đến nhà lại nói chuyện tiếp."
Quý Khinh Chu đoán hắn hẳn là muốn lái xe, vội vàng nói "Được, anh đi đường cẩn thận, bye bye."
Sở Thành gửi cậu một cái biểu cảm, không nói nữa.
Quý Khinh Chu thừa dịp lúc này đi tắm, chờ cậu tắm xong ra tới, lại đọc mấy lần suất diễn mấy ngày tới của cậu, Sở Thành mới gọi lại đây.
"Anh về nhà rồi?"
"Ừ."
"Ăn cơm chưa?" Quý Khinh Chu hỏi hắn.
"Ăn rồi, cậu hôm nay ở đoàn phim thế nào? Không ai bắt nạt chứ?"
Quý Khinh Chu nghe thấy câu hỏi này, cảm thấy Sở Thành thật đúng là xem mình như tiểu hài nhi, vậy mà còn lo cậu bị người khác bắt nạt, này không phải là chuyện mà cha mẹ thời nay thường lo sao?
"Không có" Cậu nói "Yên tâm đi ba ba."
Sở Thành thình lình bị hắn kêu "ba ba" một tiếng, nhất thời bị nghẹn "Cánh lớn rồi, ỷ vào hiện tại không ở trước mặt tôi, còn dám trêu ba ba của em sao?"
"Đương nhiên không phải" Quý Khinh Chu cười nói "Đây là biểu đạt sùng kính với anh nha."
"Ba ba không cần con sùng kính, ba ba chỉ cần con cùng ba ba quay tay."
Quý Khinh Chu: ......
"Như cậu vậy, tuỳ tiện nói hai câu là không dám hé răng, còn dám trêu tôi." Sở Thành cười một tiếng "Đừng để ngày nào đó tự đào hố chôn mình a."
Quý Khinh Chu biễu môi, không có cách nào, quyền sinh sát ở trong tay người khác, cậu cũng chỉ có thể nhận thua.
"Thế nào không nói gì?" Sở Thành hỏi cậu "Tôi nói không đúng sao?"
"Không, tôi đang tự kiểm điểm lại bản thân thôi."
"Cậu còn biết kiểm điểm lại mình?"
"Đương nhiên biết, tôi là một người rất giỏi tự kiểm điểm."
"Dũng cảm kiểm điểm, chết cũng không hổi cải?"
Quý Khinh Chu cạn lời "Ba ba, ba tiếp tục tán gẫu như thế, trời cũng bị ba nói tức chết."
"Tôi tán gẫu làm gì, tôi chỉ nghĩ đùa bỡn cậu thôi." Sở Thành cười nói.
Quý Khinh Chu bị hắn đột nhiên trêu chọc, chọc tới cậu trong nháy mắt ngậm miệng, cũng không biết nên làm sao nói tiếp.
Cố tình Sở Thành ở đầu bên kia còn cảm khái nói "Phong cấp, thiên cao, viên khiếu ai, ổ chăn không người ta tâm suy mà."
*Trời cao gió lộng vượn ỷ ôi (Đăng cao - Đỗ Phủ)
Quý Khinh Chu: .....
Quý Khinh Chu yên lặng cúi đầu, cảm thấy được lỗ tai nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro