Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Cố Thịnh cầm điện thoại, về đến phòng ngủ của mình mới xem tin nhắn hệ thống gửi đến.

Hắn vốn định hỏi, sao lâu như vậy mới chấp nhận lời mời kết bạn của hắn, đánh xong lại thấy không thích hợp, liền xóa dòng tin nhắn trong khung chat đi.

Xóa đi sửa lại, cuối cùng vẫn chưa gửi đi.

Bên này Chu Thời Dịch cũng đang nhìn trạng thái đang soạn tin của Cố Thịnh bên dưới, năm phút trôi qua, Cố Thịnh vẫn chưa gửi gì đến.

Chu Thời Dịch chủ động gửi một tin nhắn: [Tôi là Chu Thời Dịch.]

Lần này Cố Thịnh trả lời rất nhanh: [Tôi biết]

[Có chuyện gì không?]

Cố Thịnh nhìn dòng chữ đó, nhíu mày, hắn cũng không biết kết bạn với Chu Thời Dịch để làm gì, bèn gửi đi một câu đầy bực dọc:

[Không có việc thì không thể kết bạn với cậu à?]

[Người gửi đã thu hồi tin nhắn.]

[Cuối tuần cậu có thời gian kèm tôi học không?]

Chu Thời Dịch suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn trả lời: [Tôi có việc.]

[Đi bệnh viện à?]

[Không, là đi làm thêm.]

Sau khi Chu Thời Dịch gửi tin nhắn, bên Cố Thịnh không còn động tĩnh gì nữa, anh đợi vài phút, cuối cùng cất điện thoại đi, dọn dẹp bát đũa sạch sẽ.

Nằm trên giường, anh liếc nhìn, bên Cố Thịnh vẫn không có tin nhắn gì, liền đi ngủ.

Còn Cố Thịnh sau khi xem tin nhắn Chu Thời Dịch gửi cho, đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.

Hắn muốn hỏi, đi đâu? Khi nào? Làm thêm gì?

Nhưng với mối quan hệ hiện tại của họ, Chu Thời Dịch sẽ thấy khó hiểu, cũng có thể Chu Thời Dịch sẽ không trả lời hắn.

Băn khoăn mãi đến nửa đêm, Cố Thịnh gửi cho anh một tin lúc hai giờ sáng: [Vậy khi nào cậu rảnh thì đến kèm tôi học.]

Chu Thời Dịch sáu giờ sáng thức dậy mới thấy tin nhắn.

Anh trả lời một câu: [Được.]

Để ý thấy thời gian Cố Thịnh gửi tin, Chu Thời Dịch nói thêm một câu: [Cuối tuần cũng phải nghỉ ngơi cho tốt.]

Cố Thịnh không biết là bị tin nhắn của anh đánh thức, hay cả đêm không ngủ, trả lời một câu: [Ừm.]

Chu Thời Dịch thoát khỏi ứng dụng nhắn tin, điện thoại cũ có phần hơi đơ, không biết khi nào sẽ đạt đến giới hạn của nó. Anh thở dài, thôi để dành tiền đã.

Hôm qua anh đã hứa với anh Trần, hôm nay sẽ đến đó training trước.

Ngày mai mới là tiệc đính hôn.

Còn Cố Thịnh sau khi trả lời xong tin nhắn, đặt điện thoại sang một bên, cuối cùng cũng chợp mắt được một lát khi trời gần sáng.

Thời gian trôi nhanh đã đến sáu giờ tối thứ Bảy.

Chu Thời Dịch mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, thắt nơ, chải tóc về phía sau, dùng keo cố định, để lộ cả gương mặt.

Chu Thời Dịch nhìn mình trong gương, có phần ngạc nhiên, giờ anh đã cao lên không ít, mặc bộ đồ này rất vừa vặn.

Cố Thịnh cũng dưới sự thúc giục của Niên Mỹ Lan, vừa lúc thay đồ xong bước ra.

Cố Thịnh mặc một bộ vest trắng, ở độ tuổi này của hắn mặc như vậy khá hợp, vừa không tỏ ra thiếu trang trọng, cũng không quá nặng nề. Bộ vest may vừa vặn, càng tôn lên dáng người cao ráo, chân dài.

Khi hắn từ trong phòng bước ra, mắt Niên Mỹ Lan sáng lên.

"Mẹ đã bảo bộ này hợp mà, trông tinh thần sáng sủa hẳn ra."

Nhưng tâm trạng Cố Thịnh lại có phần bất định.

Hôm nay họ phải đi dự tiệc đính hôn của tiểu thư nhà họ Cao, nhà họ Cố và họ hợp tác nhiều năm, không thể không nể mặt, hôm nay vừa hay cả nhà đều không có việc gì, nên cùng đến chúc mừng.

Những bữa tiệc như thế này, đến chúc mừng chỉ chiếm một phần, đây là cơ hội tốt để tích lũy nhân mạch trong những dịp như vậy.

Niên Mỹ Lan cũng mang tâm thế đi tìm Omega thích hợp cho hai đứa Alpha trưởng thành nhà mình mà tham dự, nên bà gọi cả Cố Viễn và Cố Cẩn Ngạn về.

Cố Viễn và Cố Cẩn Ngạn liếc nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười khổ.

Hai người này, một người chuyên tâm sự nghiệp, chưa có ý định lập gia đình, một người sớm đã du học nước ngoài, nghe nói bên đó nam nữ đều không tha, thế mà bao nhiêu năm vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp.

Cố Thịnh đứng đó, bỗng dưng cảm thấy lòng bất an, mi mắt phải cứ giật liên hồi, khiến cả người hắn trông có vẻ tâm trí để đâu đâu.

Nhưng hắn cũng chẳng nói được là vì lý do gì, hắn chỉ biết rằng, hắn rất ghét lễ đính hôn này.

Kiếp trước đối với lễ đính hôn này không có ấn tượng sâu sắc, nhưng hắn luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó.

Khi nhìn thấy Cố Cẩn Ngạn đang nghịch thiết bị chặn tin tức tố ngụy trang thành vòng tay, hắn chợt nhớ ra.

Trước khi đi dự tiệc, tất cả Alpha và Omega đều phải được xịt thuốc chặn tin tức tố cẩn thận, đeo thiết bị chặn tin tức tố đầy đủ.

Hai mươi năm trước, một số Alpha để tỏ lòng tôn trọng các Omega có mặt, đều lịch thiệp đeo thiết bị chống cắn, để cho mình không mang theo vẻ đe dọa.

Nhận thấy ánh mắt Cố Thịnh dừng lại ở cổ tay mình, Cố Cẩn Ngạn giơ cổ tay về phía hắn: "Ghen tị à? Đợi khi chú em trưởng thành rồi, sẽ thấy đeo thiết bị chặn tin tức tố này có bao nhiêu phiền phức. Đi đâu cũng phải để ý vấn đề này."

Cố Thịnh liếc chị mình một cái đầy khó chịu: "Chị mới ghen tị ấy. Kỳ mẫn cảm của chị là khi nào?"

Mỗi Alpha sau khi trưởng thành, đều sẽ đón nhận kỳ mẫn cảm mang tính đặc trưng, còn đối với Omega thì đó là kỳ động dục.

Hỏi một Alpha về kỳ dễ cảm, ở một mức độ nào đó, cũng như mang ý khiêu khích.

Cố Cẩn Ngạn nhướn đôi mày xinh đẹp, đánh giá Cố Thịnh một hồi.

Hỏi về kỳ mẫn cảm của người khác là có ý khiêu khích, nhưng cũng phải xem người hỏi là ai đã.

"Tháng trước vừa qua xong, sao thế?"

Cố Thịnh thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi trưởng thành, kỳ mẫn cảm và kỳ động dục đều sẽ đến vào thời gian cố định, thường là nửa năm một lần.

Alpha hoặc Omega có bạn đời trong thời gian này đều cần bạn đời bầu bạn, còn những người không có bạn đời thì cần tự tìm một căn phòng vắng người, dựa vào thuốc ức chế để vượt qua giai đoạn này.

Nên nói chung, nửa năm bổ sung thuốc ức chế một lần, hoặc trước nửa tháng bổ sung một lần thuốc ức chế, là có thể bình ổn vượt qua giai đoạn đặc biệt của mình, để bản thân không quá khó chịu.

Nhưng đây cũng chỉ là tương đối, trong thời gian bình thường khi chưa gặp Omega đang động dục, dùng thuốc chặn tin tức tố đã đủ rồi.

Nếu một Omega đang trong kỳ động dục, cấp độ quá cao, sẽ kích thích những Omega xung quanh bước vào kỳ động dục giả, phát tán ra một lượng lớn tin tức tố, kích thích các Alpha khác dao động, cũng sẽ khiến họ bước vào kỳ mẫn cảm sớm.

Lúc đó tình hình sẽ rất khó kiểm soát, cần phải tiêm thuốc ức chế kịp thời.

Bản năng sinh học sẽ thúc đẩy Alpha tìm kiếm Omega của mình, còn Omega trong kỳ động dục thì toàn thân nóng bừng, mệt mỏi, khao khát được Alpha đánh dấu.

"Chị có mang thuốc ức chế theo không, đưa mỗi người nhà mình một ống đi."

Thuốc ức chế một hộp có năm ống, thông thường để vượt qua một kỳ đặc biệt cần ba đến năm ống, nhưng để phòng ngừa sự cố, mọi người đều sẽ dự trữ thêm một hộp, nên chỗ Cố Cẩn Ngạn hẳn là còn thuốc ức chế dư.

Cố Cẩn Ngạn "Hả?" một tiếng, nhưng không phản bác lời hắn, chị gọi Cố Viễn lại.

Hai người bàn bạc một lúc, cuối cùng vẫn quyết định mang thuốc ức chế theo.

Thuốc ức chế là loại dùng chung cho cả Alpha và Omega.

Còn cha Cố và Niên Mỹ Lan đã tiến hành đánh dấu trọn đời, nếu họ gặp phải tình huống đột xuất, sẽ mạnh mẽ hơn những người không có bạn đời.

Tuy nhiên họ cũng đều cầm một ống, đề phòng bất trắc.

Thấy người nhà đều không hỏi chi tiết, tất cả đều mang theo một ống thuốc ức chế, Cố Thịnh cũng xúc động trước sự tin tưởng vô điều kiện của gia đình.

Hắn vẫn chưa biết, lần đột ngột rời đi trước đó đã mang lại bao nhiêu xáo trộn cho gia đình.

Đối với gia đình họ, việc bảo vệ con cháu là ưu tiên lớn nhất.

Chưa kể, Cố Thịnh còn là đứa con út do cả nhà cùng nhau nhìn lớn lên.

Việc hắn đã từng bị thôi miên, còn là thôi miên nhiều lần, dẫn đến giờ phải đi khám bác sĩ tâm lý, không một ai trong nhà Cố gia rõ, điều đó đủ để họ luôn phải cảnh giác, trông nom hắn.

Họ không thể không tức giận, nên đối với đề xuất hơi đột ngột này của Cố Thịnh, họ cũng hoàn toàn chấp nhận.

Cố Cẩn Ngạn cầm ống thuốc ức chế cuối cùng đến, trêu chọc hỏi: "Em muốn không?"

Cố Thịnh nhìn chị bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, là một Alpha chưa trưởng thành, đương nhiên hắn cần.

Cố Cẩn Ngạn nhìn hắn bằng ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh.

Alpha chưa trưởng thành dù có bị tin tức tố dụ hoặc, nhưng vẫn có thể kiểm soát được, trừ phi là những người sắp đến tuổi trưởng thành, đã có thể cảm nhận được kỳ mẫn cảm của mình sắp đến, sợ kỳ mẫn cảm đột ngột đến, mới mang theo thuốc ức chế bên mình.

"Em biết kỳ mẫn cảm của mình sắp đến, nên mới nhắc nhở bọn chị phải không?"

Cố Thịnh cất thuốc ức chế cẩn thận, không đáp lời.

Hắn đương nhiên nhớ kỳ mẫn cảm đầu tiên của mình là khi nào, một tuần sau khi hắn trưởng thành, ngày thứ hai sau khi kết thúc kỳ thi đại học.

Tất cả mọi người đều may mắn, không ai bước vào kỳ mẫn cảm ngay tại phòng thi, kể cả hắn.

Giờ mang theo thuốc ức chế, cũng chỉ là để phòng bất trắc.

Đối diện với ánh mắt trêu chọc của người nhà, Cố Thịnh ngồi lên xe với vẻ mặt thản nhiên.

Khi họ đến nơi, trong tiệc đã có không ít người.

Trong bữa tiệc, ly chén chạm nhau leng keng, quan khách và chủ nhân hôm nay đều ăn mặc chỉnh tề, cử chỉ thanh lịch đúng mực.

Khách khứa lấy ly sâm panh từ khay của nhân viên phục vụ, trò chuyện với nhau.

Cố Thịnh đi vào, cùng bố mẹ chào hỏi người nhà họ Cao.

"Đây chính là ba đứa Alpha nhà anh phải không, đều lớn thế này rồi."

Từ khi cả nhà họ Cố bước vào, đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Một nhà năm miệng, ai cũng có nhan sắc xuất chúng, thêm cả gia thế đằng sau, đều khiến người ta muốn lại gần.

"Chúc chú Cao sức khỏe dồi dào ạ." Cố Thịnh cũng bị bố mẹ thúc đẩy chào người.

Cao Tĩnh Viễn cũng cười chào đáp lại hắn, sau khi hàn huyên qua lại, đám trẻ được tự do đi lại.

Cố Viễn bị gọi đi cùng các bậc trưởng bối, Cố Cẩn Ngạn thì không có hứng thú với những thứ này, trọng tâm sự nghiệp của cô đặt ở nước ngoài, nên chỉ quan tâm đến những người trẻ tuổi trong bữa tiệc.

Nhưng vì Niên Mỹ Lan hiện đang nóng lòng về chuyện chung thân của cô, cô cũng không thể thân cận với ai, chỉ đành một mình ngồi ăn bánh ngọt.

Còn Cố Thịnh sau khi tách ra đi, luôn chú ý đến tình hình phân bố thuốc chặn tin tức tố trong bữa tiệc, cùng với những thiết bị an toàn để ứng phó tình huống đột xuất.

Thuốc chặn tin tức tố là để chuẩn bị cho những vị khách sơ ý, đề phòng trong tiệc lộ ra tin tức tố của mình, xúc phạm đến khách khứa khác.

Trong các thiết bị ứng phó tình huống đột xuất, đều có dự trữ thuốc ức chế. Khách đến đây đều là những người hoặc giàu hoặc quý, phần lớn đều là Alpha và Omega hiếm có, những thứ này đều phải được chuẩn bị.

Trong những bữa tiệc cao cấp như thế này, để bữa tiệc diễn ra bình thường không xảy ra sai sót, chủ nhà đều sẽ kiểm tra những thứ này vài lần.

Dù biết như vậy, mi mắt phải của Cố Thịnh vẫn cứ giật, không kiểm tra vài lần, trong lòng hắn không yên.

Hắn đứng ở góc khuất, vẫn có người để ý đến hắn.

Tần Thư bị bố mẹ mình nhắc đi nhắc lại phải học tập Cố Thịnh, đừng gây chuyện thị phi ở trường. Lần lễ đính hôn này, người nhà cậu ta cũng mang cậu ta theo.

Tần Thư uể oải, bỗng nhìn thấy Cố Thịnh ở trong góc.

"Thịnh ca muôn năm!"

Tần Thư hét lên một tiếng, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, còn người bị gọi, đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Tần Thư từ phía trước cho Cố Thịnh một cái ôm gấu, trước mặt mọi người, Cố Thịnh chỉ có thể cứng ngắc vỗ vỗ mấy cái lên lưng Tần Thư.

"Chào, người anh em tốt của tôi." Một câu được Cố Thịnh nói ra với vẻ cắn răng nghiến lợi.

Những người khác cũng bị bọn họ chọc cười.

Đám trẻ nhà gia thế ở cùng nhau cũng không phải chuyện nhẹ nhàng vui vẻ gì. Bọn họ rất sớm đã tiếp xúc với một số công việc trong gia tộc. Đối với những người tầm tuổi họ, vừa là đối thủ cạnh tranh của mình, vừa là cơ hội tích lũy nhân mạch.

Dù sao cái bánh cũng chỉ có chừng này, ai cũng muốn được một miếng.

Mối quan hệ của đám trẻ, suy cho cùng cũng không khá hơn bao nhiêu so với các bậc trưởng bối đang cấu xé lẫn nhau để tranh giành quyền lợi.

Nhận mặt hết một lượt, Cố Thịnh một mình dựa vào một bên nghỉ ngơi.

Vị trí này của hắn rất tốt, vừa có thể nhìn thấy toàn bộ bữa tiệc phòng có tình huống đột xuất xảy ra, vừa bị một cây xanh che khuất, giúp người bên ngoài không nhìn thấy hắn.

Sau khi hắn ổn định vị trí, lại có mấy người đến, tụ tập nói chuyện ở bên ngoài, vì không nhìn thấy Cố Thịnh, nên nói chuyện cũng không hạ thấp giọng.

"Nhân viên phục vụ vừa rồi đẹp trai quá."

"Phải đấy, tôi cũng thấy, đáng tiếc chỉ là một beta."

"Có gì đáng tiếc đâu, Beta tỷ lệ sinh sản lại thấp, chơi đùa cùng nhau một chút cũng không sao."

Cố Thịnh nhận ra mình vô tình nghe lén người khác nói chuyện, có chút ngượng ngùng, nhưng nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ thì hơi nhíu mày.

Hắn biết những người trong giới có số người thích chơi bời, sẽ tìm Beta, qua một thời gian lại đổi một người, hơn nữa tần suất rất lớn.

Có những người nhìn bề ngoài hào nhoáng, sau lưng thì chơi bời rất vô tội vạ, phá vỡ mọi ranh giới.

"Mau nhìn kìa, cậu ấy đến rồi!"

Cố Thịnh theo đó nhìn qua, bỗng thấy một người không ngờ tới.

Chu Thời Dịch! Sao cậu ta lại ở đây?

. . . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro