Chương 12
Hà Yến Thanh dường như phát hiện ra một bí mật lớn.
Cậu xoa xoa cằm, thấy cách tương tác của hai con người này rất thú vị.
Về sau, cứ mỗi lần Chu Thời Dịch ngầm ngỏ ý để hai người ở lại một mình, cậu đều làm ngơ, ngược lại còn kéo Cố Thịnh để ba người có thể hoạt động chung.
Chu Thời Dịch thấy rất khó hiểu, công thụ chính lại đi kẹp thêm một nhân vật phụ ở giữa làm gì, chẳng lẽ không ảnh hưởng đến việc hai người ở bên nhau sao?
Cố Thịnh khẽ nhướn mắt, thấy cũng không có gì là không tốt: "Cậu đang lảng tránh bọn tôi sao?"
Điều Cố Thịnh muốn hỏi là, cậu đang lảng tránh tôi sao?
Có phải vì hắn ở đây, hai người mất đi thế giới riêng, nên muốn tìm cách gạt hắn sang một bên?
Đừng bảo Chu Thời Dịch thật sự nghĩ Hà Yến Thanh là Beta chứ? Nghĩ đến đây, Cố Thịnh có chút hả hê.
Vậy thì hắn càng không thể đi, hắn muốn ở lại phía sau, đợi xem màn kịch của Chu Thời Dịch.
"Không có." Chu Thời Dịch đành phải thỏa hiệp.
Vì vậy học sinh lớp 11/1 đều phát hiện ra, ba người có ngoại hình đẹp nhất lớp thường xuyên đi cùng nhau, cứ như hình với bóng vậy.
Chính xác mà nói, Cố Thịnh là vì theo Chu Thời Dịch, nhưng Chu Thời Dịch lần nào cũng kéo theo Hà Yến Thanh, Hà Yến Thanh vì muốn xem kịch hay, nên cũng vui vẻ đồng ý.
Theo thời gian ở cùng nhau càng lâu, ba người đã đến mức có thể rủ nhau đi ăn.
"Lát nữa ăn gì?" Hà Yến Thanh ngẩng đầu khỏi bài tập, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã không còn sớm nữa, cậu sờ sờ bụng xẹp lép của mình mà hỏi.
Cố Thịnh lấy điện thoại ra định đặt đồ ăn, phát hiện Chu Thời Dịch đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hắn nhíu mày, vẻ mặt không vui hỏi: "Cậu lại phải đi đâu?"
Chu Thời Dịch tay khựng lại, không biết mình đã chọc giận người nọ chỗ nào.
"Đi dạy kèm."
Cố Thịnh buông điện thoại xuống, nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm rưỡi chiều, họ tan học liền ở lại lớp làm bài tập, giờ cũng gần đến lúc Chu Thời Dịch đi làm thêm rồi.
Hắn hạ giọng hỏi: "Tôi đã nói là sẽ trả tiền cho cậu rồi mà?"
Cái việc làm thêm vớ vẩn đó sao vẫn còn làm?
Chu Thời Dịch cũng hạ giọng: "Tôi đã hứa với người ta rồi, xin lỗi nhé."
Lý do của anh quá chính đáng, Cố Thịnh cũng không thể cưỡng ép anh ở lại đây.
Chu Thời Dịch trước khi đi, còn giao cho Cố Thịnh mấy bài tập.
Đợi anh đi rồi, Cố Thịnh xoa xoa tai đã tê, trong lòng có chút không vui, nhưng cũng may không nói gì.
Hà Yến Thanh bên kia xem xong tương tác giữa hai người, trong lòng thầm kêu to.
Đó là Cố Thịnh đấy! Alpha cấp S truyền thuyết sinh ra đã ngậm thìa vàng, có khi nào thấy hắn phải chịu thiệt thế này đâu.
Vậy mà Cố Thịnh lại thật sự thả anh đi như vậy.
Trớ trêu là cả hai đều không phát hiện ra cách tương tác này giữa hai người có gì không đúng.
Sau khi Chu Thời Dịch rời đi, Cố Thịnh bắt đầu thu dọn đồ đạc, Hà Yến Thanh cũng đi theo sau.
Đoạn đường này là lối đi bắt buộc để ra cổng trường, huống chi hai người cũng không cần phải tách ra rõ ràng như vậy, nên cứ đi không xa không gần.
Đi được nửa đường, Cố Thịnh phát hiện Hà Yến Thanh chậm lại, cúi đầu, cầm điện thoại nhắn tin cho người khác.
Hắn tiện miệng nói: "Nhìn đường đi, đừng vừa đi vừa nghịch điện thoại."
"À, ờ." Hà Yến Thanh trả lời tin nhắn, tắt màn hình điện thoại, bước nhanh vài bước đuổi theo, "Là Chu Thời Dịch nhắn cho tôi, nói đã lên xe bus rồi."
Cố Thịnh đột nhiên dừng lại, nhìn Hà Yến Thanh, chính xác là nhìn chiếc điện thoại trong tay Hà Yến Thanh.
Hà Yến Thanh dường như hiểu ra, ngạc nhiên hỏi: "Cậu vẫn chưa thêm bạn Chu Thời Dịch hả?"
Cố Thịnh lạnh nhạt thu hồi ánh mắt: "Tôi cũng đâu có thêm cậu?"
"Cái đó không giống..." Thấy Cố Thịnh không biểu cảm nhìn chằm chằm cậu, nỗi sợ Alpha khắc trong gen của Hà Yến Thanh khiến cậu cảm nhận được mối nguy hiểm.
"Chẳng có gì không giống cả." Cố Thịnh đáp, nói xong sải đôi chân dài, rời đi trước một bước.
Hà Yến Thanh dừng lại một lúc, chậm rãi đi ra cổng trường, ở cổng thấy xe nhà mình, cậu cười chào hỏi tài xế.
Bỗng dưng phát hiện Cố Thịnh không biết từ đâu chui ra, túm lấy ba lô sau lưng cậu.
Những người xung quanh đều đã tản đi, tài xế nhà họ Hà thấy tình hình bên này, định xuống xe xem có chuyện gì.
Hà Yến Thanh vội vàng vẫy tay với tài xế, ra hiệu không sao, tài xế mới ở lại trong xe, sẵn sàng xuống bất cứ lúc nào.
Thực sự là bộ dạng Cố Thịnh lúc này rất đáng sợ.
Toàn thân Cố Thịnh như vừa được ngâm trong nước đen vậy, xung quanh tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, không giống như đến tìm Hà Yến Thanh để nói chuyện, mà giống như đến đòi nợ hơn.
Hà Yến Thanh vùng khỏi tay hắn, cảnh giác hỏi: "Cậu có chuyện gì không?"
Cố Thịnh cúi đầu nhìn cậu, qua nửa ngày, mới nghe hắn nói: "Đưa tôi thông tin liên lạc của cậu ấy."
Cái "cậu ấy" này đang chỉ ai, Hà Yến Thanh không cần hỏi cũng biết. Sau khi hiểu ý hắn rồi, cậu có hơi cạn lời. Ai đi xin thông tin liên lạc của người ta mà lại như đi đòi nợ thế này chứ.
Người này vừa nãy còn tỏ vẻ không quan tâm, giờ xem ra bị kích động không nhẹ.
Một lúc sau, Hà Yến Thanh nói: "Được rồi, cậu thêm tôi trước, sau đó tôi sẽ gửi thông tin liên lạc của Thời Dịch cho cậu."
Sau khi thêm Hà Yến Thanh, Hà Yến Thanh đã gửi thông tin liên lạc của Chu Thời Dịch qua.
Cố Thịnh nghịch điện thoại trong xe, hắn mở thông tin của Chu Thời Dịch, ảnh đại diện của Chu Thời Dịch chỉ là ảnh mặc định của hệ thống, vẫn chưa thay đổi, biệt danh chỉ là một chữ "Z" viết hoa, rất dễ nhận ra.
Hắn nhìn chòng chọc vào ảnh đại diện mặc định đó, như thể nhìn xuyên qua màn hình thấy được người phía sau vậy.
Mãi đến gần về nhà, Cố Thịnh vẫn chưa gửi tin nhắn đi.
Gần đến cửa, hắn mới gửi yêu cầu kết bạn.
Gửi đi rồi, đầu óc Cố Thịnh trống rỗng, trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Ai cũng có thể thấy Cố Thịnh có điểm không bình thường, Niên Mỹ Lan thấy Cố Thịnh như vậy, vội vàng đón lấy cặp sách, đỡ hắn ngồi xuống ghế sofa.
"Thịnh Thịnh, sao thế? Cần đi bệnh viện không?"
Cố Thịnh vội vàng từ chối: "Con không sao, chỉ là quá nóng thôi, nghỉ một lát là được."
Gửi lời mời kết bạn rồi, Cố Thịnh mới thấy hối hận, nhưng bây giờ đã quá muộn.
Hắn mở điện thoại, Chu Thời Dịch vẫn chưa đồng ý.
Cả buổi tối hắn cứ thất thần. Lúc ăn cơm tối, Chu Thời Dịch vẫn chưa đồng ý, Cố Thịnh đột nhiên có chút không vui.
Nhà họ Cố ăn cơm tuy không có quy tắc "khi ăn không nói chuyện", nhưng sử dụng điện thoại trên bàn ăn vẫn là không phải phép.
"Khụ khụ." Cố Cẩn Ngạn ho một tiếng, Cố Thịnh nhìn chị hai mình, lại thấy sắc mặt cha không tốt, vội vàng bỏ điện thoại xuống.
"Chat đi, cứ tiếp tục chat đi! Có chuyện quốc gia đại sự đang chờ con à?" Cha Cố lau lau khóe miệng.
Cố Thịnh thấy các thành viên khác trong nhà đều cúi đầu nhịn cười, hắn vội vàng nói: "Không có ạ. Ăn cơm thôi."
Chu Thời Dịch dạy kèm xong về, liền đến con hẻm ở khu nhà ống.
Dọc đường mặt đất lồi lõm, còn có mùi nước đọng khó chịu.
Chu Thời Dịch tránh những vũng nước đó, vào một sòng mạt chược.
Khi anh đến, sòng mạt chược vẫn rất náo nhiệt, anh đến tìm anh Trần, hỏi bà chủ, bà vừa gặm hạt dưa vừa chỉ vào trong: "Kia kìa, bàn bên trái ở cuối cùng."
Bên trong khói thuốc mù mịt, Chu Thời Dịch nhíu mày đi vào.
Anh Trần là đại ca khu này, trong tay cũng có vài việc vặt cho những người muốn kiếm thêm, anh nghe một người hàng xóm nói vậy, bảo anh đến tìm anh Trần hỏi xem, có việc gì có thể làm không.
Tình hình bà nội vẫn không ổn, rất có thể cần phẫu thuật, anh cần tích góp ít tiền, để phòng khi cần thiết.
Anh Trần đang đánh mạt chược, mấy người vây quanh bàn ngậm thuốc lá, khói mù mịt, tàn thuốc cháy xong cũng không kịp phủi.
Sau khi thắng một ván, tâm trạng anh Trần không tệ, tranh thủ lúc xóc bài, Chu Thời Dịch đứng bên cạnh anh ta, gọi một tiếng: "Anh Trần."
Anh Trần tranh thủ ngẩng lên từ bàn mạt chược, nhìn anh một cái, khi thấy khuôn mặt Chu Thời Dịch, mắt anh ta sáng lên: "Ồ, cậu chính là thằng nhỏ nhà họ Chu đúng không? Trông đẹp trai thật đấy."
Anh Trần gảy gảy tàn thuốc, tàn thuốc trắng rơi xuống.
Khi thấy điếu thuốc anh ta sắp cháy hết, Chu Thời Dịch rất tinh ý đưa lên một gói thuốc chất lượng, anh Trần nhìn nhãn hiệu, trong lòng rất hài lòng nhận lấy, xé bao bì, rút ra một điếu.
Châm thuốc, anh Trần uể oải ngồi đó, nói: "Được rồi, cậu tên gì?"
"Chu Thời Dịch."
"Cậu biết phải làm gì rồi chứ, đến lúc đó sáng thứ Bảy cậu đến tìm tôi, tôi dẫn cậu đi mở mang tầm mắt."
Chu Thời Dịch nhanh chóng đồng ý.
Bên cạnh một thanh niên thân hình gầy gộc, vừa nhìn bài mình vừa nói: "Không phải chỉ là tuyển phục vụ thôi sao, còn có gì để mở mang tầm mắt?"
Anh Trần liếc cậu ta một cái: "Giữa phục vụ này và phục vụ kia cũng có sự khác biệt. Mày biết bên đó làm gì hay không mà nói? Bên trong toàn là Alpha và Omega thượng lưu đấy, chỉ một đêm là kiếm được ngần này."
Anh Trần đưa ngón tay ra chỉ một con số.
Thanh niên đó mắt lập tức sáng rỡ: "Anh Trần, là em mắt không nhìn ra núi Thái Sơn, anh Trần giới thiệu em qua đó đi!"
"Cút cút cút," anh Trần phẩy tay, "Mày cũng không nhìn xem mình trông thế nào à? Người ta chỉ định yêu cầu Beta đẹp trai, dáng người thon thả, ngũ quan cân đối. Thằng nhóc mày ngoài việc là Beta ra, chỗ nào phù hợp với yêu cầu của người ta chứ hả?"
***
Khi về đến nhà, đã là chín rưỡi tối.
Chu Thời Dịch tự nấu cho mình một bát mì, lúc này anh mới có tâm trí để xử lý việc của bản thân.
Vừa ăn anh vừa xem những lưu ý mà anh Trần gửi cho. Đến khi xem xong thoát ra, anh mới nhận ra có vài dấu chấm đỏ trên ứng dụng nhắn tin.
Anh click vào xem thì thấy cách đây vài giờ, Hà Yến Thanh nói đã gửi thông tin liên lạc của anh cho Cố Thịnh.
Anh vào kiểm tra danh sách bạn bè, quả nhiên thấy một lời mời kết bạn đã gửi được vài tiếng trước.
Lời mời kết bạn Cố Thịnh gửi cho anh cũng mang đậm phong cách của hắn, bên trên chỉ viết "Cố Thịnh."
Ở trường học không cần điện thoại cũng có thể tìm được người, còn khi rời khỏi trường, anh luôn có thể đến đúng giờ đã hẹn, nên đến tận bây giờ anh vẫn chưa kết bạn với Cố Thịnh.
Chu Thời Dịch bấm đồng ý, bên này tự động gửi một tin nhắn cho Cố Thịnh, thông báo hai người đã trở thành bạn bè.
Cố Thịnh vốn vừa bị cha mắng một trận, lại bị Niên Mỹ Lan kéo đi đo ni đóng giày, chuẩn bị may lễ phục mới.
Hắn ngồi một bên nghịch điện thoại với vẻ chán nản, nhìn Niên Mỹ Lan và Cố Cẩn Ngạn thử đồ ở bên cạnh.
Mỗi lần có người bước ra, hắn liếc nhìn một cái rồi nói đẹp đẹp, rất hợp.
Đột nhiên thấy Chu Thời Dịch đã chấp nhận lời mời kết bạn của hắn.
Hắn bất chợt đứng bật dậy khỏi ghế, làm Niên Mỹ Lan giật thốt: "Cái thằng này, gì mà tự dưng nhảy cẫng lên thế, làm mẹ giật cả mình."
Cố Thịnh vội vàng xin lỗi, cầm điện thoại nói muốn về phòng.
Cố Cẩn Ngạn vừa thay xong một chiếc váy, liền thấy Cố Thịnh cầm điện thoại đi ra ngoài.
"Thằng em trai này đừng bảo là đang yêu đương rồi đấy nhé?" Cô trực giác phát hiện ra bí mật tình yêu tuổi học trò của em trai.
Niên Mỹ Lan nói: "Không phải chứ, ba con cũng đâu nói nó đang cặp kè với ai đâu."
"Mẹ với ba còn cử người theo dõi em trai sao?!" Cố Cẩn Ngạn che miệng, cố tình nói giọng khoa trương.
Thế là bị Niên Mỹ Lan không vui đẩy một cái, nhưng đẩy không động.
Bà phát hiện mình phải ngẩng đầu lên mới nhìn được con gái, trong nhà này chẳng có ai giống bà cả, sinh toàn Alpha.
Giờ Cố Cẩn Ngạn đã cao tới 1m83, khó trách đẩy mà bất động như núi.
Nghĩ đến đây, Niên Mỹ Lan lại trừng mắt nhìn cô một cái.
Cố Cẩn Ngạn chẳng hiểu vì sao lại nhận thêm một cái liếc mắt ghét bỏ của Niên Mỹ Lan, mếu máo đặt đầu lên vai mẹ làm nũng.
"Chúng ta là lo lắng cho nó thôi, con xem khi nãy tự dưng nó bỗng giật mình thế kia, bình thường tính tình cũng thất thường. Người ngoài không biết còn tưởng chúng ta nuôi con không tốt nên thành ra thế này."
Cố Cẩn Ngạn cũng nghiêm túc trở lại, việc nhà họ Cố cử người đến trường theo dõi tung tích của Cố Thịnh, cô cũng biết.
Hôm đó Cố Thịnh đột nhiên chạy ra ngoài, bác sĩ Lý đã rất uyển chuyển hỏi họ, Cố Thịnh có từng trải qua liệu pháp tâm lý nào không, ví dụ như chịu thôi miên trong thời gian dài, dẫn đến hiện tại tiềm thức rất bài xích việc thôi miên.
"Vẫn chưa phát hiện ra manh mối gì sao?"
Niên Mỹ Lan ảo não thở dài: "Chính vì không tìm ra gì cả, mới khiến người ta lo lắng."
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro