Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Chu Thời Dịch tỉnh dậy vì một gáo nước lạnh tạt vào người.

Bọn người ngoài cửa vừa đắc ý, vội ném cái chậu nhựa xuống đất rồi cười đùa, xô đẩy nhau chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Đến cửa, bọn họ không kìm được tiếng cười, khúc khích nói gì đó với nhau, rồi tiếng cười dần xa và biến mất theo bước chân.

Hoàng hôn buông xuống sân trường, tiếng ồn ào cũng lắng dần, chỉ còn lại anh - Chu Thời Dịch, bị nhốt trong nhà vệ sinh với dáng vẻ lếch thếch đầy thảm hại.

Qua cặp kính ướt đẫm, anh nhìn cánh cửa bị chặn. Một bóng người mờ ảo hiện ra: "May quá, cậu đến tiếp quản rồi. Tôi chẳng muốn xem người khác yêu đương tí nào. Cậu hãy giúp tôi chăm sóc bà nội nhé..."

Đầu anh như bị ai đó nhồi nhét thứ gì, đau nhức dữ dội, trí óc quay cuồng. Anh nhắm mắt, tựa người vào tường, chờ cơn khó chịu qua đi.

Khi mở mắt lần nữa, một Chu Thời Dịch ít nói, mờ nhạt ngày nào giờ đây đã biến thành một người khác. Anh sờ vào vùng gáy đang đau nhức của mình, chạm phải một cục u lớn.

Chu Thời Dịch ban đầu khi bị đẩy vào nhà vệ sinh, cả người ngã ngửa ra sau, đầu đập mạnh vào tường. Vào khoảnh khắc cánh cửa bị chặn, cậu ta đã chết.

Người đang chiếm giữ thân xác này là Chu Thời Dịch từ một thế giới song song, trùng tên trùng họ. Có lẽ đây cũng xem như là một loại duyên phận.

Chu Thời Dịch đứng dậy, thử đẩy cửa gian nhà vệ sinh nhưng không mở được. Cửa nhà vệ sinh đã bị chặn từ bên ngoài bằng cây lau nhà.

Anh tháo kính cất vào túi áo khoác, bước lên nắp bồn cầu, đẩy thân mình trèo ra ngoài.

Nhà vệ sinh đã không còn ai, chỉ còn cái chậu nhựa vứt dưới đất, và vòi nước chưa khóa chặt, nhỏ xuống từng giọt cô độc.

Anh mở vòi nước, đưa đầu và mặt xuống vòi để rửa qua loa. Làn nước lạnh khiến đầu óc anh tỉnh táo hẳn. Nước thấm ướt áo, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng nay đã vơi đi phần nào.

Đứng thẳng người, anh lau nước trên mặt, vén mái tóc che mắt ra sau, để lộ vầng trán sáng sủa. Lúc này, anh mới có thời gian nhìn kỹ tình trạng hiện tại của mình.

Đây là gương mặt của một thiếu niên chưa trưởng thành.

Quầng thâm dưới mắt, nhuốm đầy vẻ mỏi mệt thiếu sức sống, ngay cả chiều cao chưa phát triển do suy dinh dưỡng cũng giống hệt.

Đứng trước gương ngắm nhìn bản thân, anh đã lâu không thấy mình thời cấp ba trông như thế nào. Phải chăng vì tên họ và ngoại hình quá giống nhau, nên anh mới xuyên vào thân xác người đã chết này?

Chu Thời Dịch biết rõ mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết mà anh từng lướt qua. Em họ anh phát hiện trong truyện có nhân vật trùng tên với anh, nên đã gửi link cho anh đọc. Anh tò mò nhấp vào, thấy đây là một bộ truyện đang khá hot, điểm đánh giá đều cao.

Đây là một quyển đam mỹ, kể về chuyện tình tan hợp đầy máu chó. Nhưng kỳ lạ nhất là, đây là truyện ABO. Anh không hiểu Alpha, Beta, Omega nghĩa là gì. Sau khi tra cứu thông tin trên mạng một hồi, với vẻ mặt phức tạp, anh đã tranh luận với đứa em họ về sự phi lý của sáu giới tính trong thể loại này.

Em họ ngượng ngùng bảo đây chỉ là thiết lập giả tưởng của tiểu thuyết thôi, đừng để ý nhiều.

Hai nhân vật chính là cặp đôi AO điển hình. Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy thì chưa đủ cẩu huyết.

Thụ chính Hà Yến Thanh là Omega, vì hoàn cảnh gia đình mà phải giả làm Beta. Sau khi chuyển trường, cậu gặp nhân vật công chính - Cố Thịnh, một Alpha cấp S.

Trong quá trình tiếp xúc hàng ngày, hai người nảy sinh tình cảm. Nhưng trong thế giới này, Alpha kết đôi với Beta vẫn là thiểu số, nhất là với loại người đầy kiêu hãnh như Cố Thịnh.

Từ nhỏ bố mẹ hắn đã dạy rằng, sau này hắn phải kết đôi với Omega xuất sắc nhất, vì chỉ có thế mới có thể giúp trấn an được tin tức tố bất ổn của Alpha.

Nhưng Cố Thịnh vẫn bị Hà Yến Thanh hấp dẫn, dù lúc này hắn còn chưa biết độ tương xứng tin tức tố giữa hai người lên tới 90%.

Trước thời điểm xác định quan hệ, Hà Yến Thanh không một lời từ biệt, đột ngột ra nước ngoài.

Điều này để lại vết thương trong lòng Cố Thịnh.

Hà Yến Thanh trở thành ánh trăng sáng không thể nói ra trong lòng Cố Thịnh, một gai nhọn ghim sâu trong tim hắn.

Giờ Chu Thời Dịch mới hiểu, tại sao xã hội lại khinh miệt mối quan hệ AB và BO đến vậy.

Beta không thể tiết ra tin tức tố để xoa dịu bạn đời trong kỳ mẫn cảm. Vào những lúc Alpha và Omega trở nên yếu ớt nhất, cần người yêu ở bên cạnh nhất, Beta có thể dễ dàng rút lui bất cứ lúc nào.

Hẹn hò với Beta là điều ngu ngốc nhất.

Beta chỉ thích hợp để chơi đùa, ai lại đi trao gửi tình cảm cho một Beta chứ?

Vì thế, Cố Thịnh thời đại học ai đến cũng không từ chối, chuyên tìm những Omega xinh đẹp và cả Beta, trở thành kẻ phóng đãng nổi tiếng ở thành phố H.

Đến khi Hà Yến Thanh từ nước ngoài trở về, trái tim của Cố Thịnh lại bị Hà Yến Thanh thu phục, không tự chủ được mà bị Hà Yến Thanh hấp dẫn lần nữa.

Hai người vướng vào mối quan hệ rối ren, sau đó trải qua hiểu lầm, giải tỏa hiểu lầm, rồi lại thêm hiểu lầm, rồi lại giải tỏa hiểu lầm, cứ thế chia ly hợp tan mấy hồi, cuối cùng cũng vượt qua muôn vàn trắc trở để kết hôn.

Đám cưới long trọng ấy được người người bàn tán, độ tương hợp 90% của họ cũng là một minh chứng rằng: chỉ có AO mới là tình yêu đích thực.

Chu Thời Dịch mặt không cảm xúc nhớ lại đại khái cốt truyện, cởi áo đồng phục ra vắt khô, rồi mặc lại.

Còn nguyên chủ là một Beta pháo hôi cùng tên với anh, là chướng ngại vật trên con đường đến với nhau của công thụ chính.

Cậu ta và Cố Thịnh là bạn cùng phòng đại học, hai người mập mờ qua lại, làm bạn tình suốt ba năm.

Nguyên chủ vì ở bên Cố Thịnh lâu nhất, nên trái tim cũng chìm đắm theo, vọng tưởng một ngày nào đó Cố Thịnh sẽ yêu mình, dù cho Cố Thịnh không yêu ai, cậu ta cũng muốn làm người đặc biệt nhất trong lòng hắn.

Khi thấy thái độ đặc biệt của Cố Thịnh dành cho Hà Yến Thanh, cùng với tình cảm mà ngay cả Cố Thịnh cũng không nhận ra, nguyên chủ hoảng loạn.

Cậu ta tìm cách châm ngòi ly gián hai người, thành công phá hủy niềm tin vốn đã mong manh giữa họ, dẫn đến một vòng mới của chuỗi "hiểu lầm, giải tỏa hiểu lầm" trong cốt truyện.

Cuối cùng, Cố Thịnh phát hiện ra nguyên chủ là kẻ đứng giữa xúi giục, đuổi cổ pháo hôi ra khỏi cuộc chơi, thế là nguyên chủ trở thành trò cười trong giới.

Một Beta mà lại dám vọng tưởng đến một Alpha.

Vì không chịu nổi sự châm chọc, mỉa mai của người khác, nguyên chủ rước lấy nhục nhã rời khỏi thành phố H.

Nguyên chủ chỉ biết nhìn cao mà tay không với tới, sống không ra gì. Chỉ trong đoạn miêu tả về đám cưới long trọng của Cố Thịnh và Hà Yến Thanh, tác giả mới nhắc sơ qua về tình cảnh thê thảm và sự không cam lòng của nguyên chủ, một người có học vấn cao cuối cùng lại chết đói trong căn phòng thuê rách nát.

Có thể nói, nguyên chủ hoàn toàn chỉ là một công cụ để thúc đẩy cốt truyện.

Chẳng trách được vì sao nguyên chủ lại xách dép bỏ chạy từ sớm.

Sau khi sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ, Chu Thời Dịch rời khỏi nhà vệ sinh.

Trường học giờ chỉ còn lác đác vài bóng người, còn dãy lớp học khối 11 thì gần như vắng tanh.

Anh tìm đến lớp 11/1, phát hiện cửa lớp đã khóa chặt.

Xem ra cặp sách cũng không lấy về được rồi.

Chu Thời Dịch dùng nắm đấm ấn vào dạ dày trống rỗng, hòng xoa dịu cơn đau.

Khi anh đến đã là chiều tối, đúng giờ ăn tối.

Tuổi mười bảy đang lớn, ăn cả cái nhà tan. Câu này không phải nói suông. Nguyên chủ đang trong giai đoạn phát triển, đói rất nhanh, huống chi cả ngày nguyên chủ cũng chỉ ăn có hai cái bánh bao.

Chu Thời Dịch bước đi trong trường học, đột nhiên có cảm giác như đang bị thú dữ nhìn chằm chằm.

Ngẩng đầu lên, anh tinh mắt phát hiện có một người đang đứng ở hành lang tầng ba.

Khi anh nhìn qua, phát hiện người đó dường như chỉ đang thẫn thờ. Chu Thời Dịch không đeo kính, không nhìn rõ đó là ai.

Anh quay đầu lại, trong lòng ước tính thời gian, bây giờ vẫn còn kịp chuyến xe buýt cuối cùng, bèn không ngoái đầu lại mà nhanh chân bước đi.

Vì thế anh không thấy được, sau khi anh đi, bàn tay người kia bấu chặt lấy lan can.

Người đó nghiến răng ken két gọi tên anh: "Chu. Thời. Dịch."

Ba chữ này như đã lăn lộn trong cổ họng vô số lần, mỗi chữ đều mang theo sự hận thù đậm đặc không thể tan.

Chiều tối, nhiệt độ đã hạ xuống.

Chu Thời Dịch xuống xe buýt, gió đêm thổi qua làm đồng phục ẩm ướt dính sát vào người, khiến anh vô cùng khó chịu.

Theo con đường trong ký ức, Chu Thời Dịch tìm được một tòa nhà cũ kiểu ống.

Bước chân vào nhà, cảm giác quen thuộc tràn về, như thể anh đã sống ở đây rất nhiều năm.

Hai phòng ngủ, một phòng khách, kèm theo một nhà bếp nhỏ, đủ cho hai người sinh hoạt.

"Về rồi à? Bà để cơm cho cháu đấy, ăn xong nhanh để còn làm bài tập." Bà nội nghe thấy tiếng mở cửa, từ phòng ngủ chính đi ra.

Mắt bà không tốt, nên không nhìn thấy bộ dạng chật vật của Chu Thời Dịch.

Chu Thời Dịch liên tục đáp vâng, trước tiên đi tắm, giặt sạch đồng phục phơi ở ban công, trong lòng mới thấy dễ chịu hơn nhiều.

Cơm canh trên bàn được đậy nắp, sờ thử vẫn còn ấm. Chu Thời Dịch ăn qua loa xong, dọn dẹp sạch sẽ rồi về phòng.

Chu Thời Dịch nằm trên giường, sờ vào cục u sau gáy, không biết có phải là ảo giác của anh không, cảm thấy nó đã xẹp đi không ít.

Không mang được cặp sách về, cũng không cần làm bài tập, Chu Thời Dịch định nghỉ ngơi một chút.

Anh khoanh tay đặt lên bụng, nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau, Chu Thời Dịch vừa bước vào lớp học, đã cảm thấy bầu không khí có điều gì đó khác thường.

Nhóm nam nữ sinh do một tên tóc vàng dẫn đầu tụ tập lại với nhau, sau khi thấy anh vào cửa, bọn họ đột nhiên im bặt.

Khi anh kéo ghế ra, sách vở trong bàn vì không còn lực chắn, tất cả đều rơi xuống đất.

"Ha ha ha."

Cả lớp cười ồ lên, nhìn Chu Thời Dịch lúng túng nhặt sách, rõ ràng đang cười nhạo anh.

Chu Thời Dịch liếc nhìn camera trong lớp học, im lặng nhặt hết sách lên.

Bìa sách chi chít những nét vẽ nguệch ngoạc, những dòng chữ xúc phạm viết bằng đủ loại màu sắc và nét bút.

Trước khi anh đến, nguyên chủ luôn bị bạo lực học đường.

Để bảo vệ sách vở của mình, cậu ta ngày nào cũng không ngại phiền phức mà mang hết về nhà, ngày hôm sau lại mang vào lớp.

Hôm qua khi Chu Thời Dịch về thì cửa lớp đã khóa, rõ ràng bọn họ đã thừa cơ giở trò lên bàn học của anh.

Gia cảnh của nguyên chủ vốn không khá giả. Sau kỳ thi tốt nghiệp, cậu ta đã từ chối trường công, nhận giấy báo nhập học của trường tư Minh Đức.

Trường trung học Minh Đức là trường tư nổi tiếng ở thành phố H, phần lớn học sinh trong đó đều có điều kiện gia đình rất tốt, nên học phí hàng năm đều rất cao.

Nguyên chủ hằng năm đều dựa vào học bổng của trường Trung học Minh Đức.

Trường Minh Đức, để nâng cao tỷ lệ đỗ đại học, đã miễn học phí và các khoản phụ phí cho những học sinh có thành tích xuất sắc nhưng gia cảnh khó khăn, hàng năm còn lập một quỹ học bổng riêng.

Những học sinh có hoàn cảnh đặc biệt như họ, nếu học giỏi, may mắn gặp được giáo viên chủ nhiệm tốt, thì cũng có thể sống hòa thuận với các bạn cùng lớp.

Cũng có người vì bị bạn bè bài xích mà phải bỏ học giữa chừng.

Có nhiều nguyên nhân dẫn đến bạo lực học đường, có thể là do không hòa đồng, ít nói, không có sự hiện diện... cũng có thể đơn giản chỉ vì có người không ưa mình.

Gia đình nguyên chủ gặp biến cố, cha mẹ qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ, kẻ gây tai nạn bỏ trốn ngay sau khi gây họa. Cậu ta ngày ngày chìm đắm trong nỗi đau mất người thân, tâm trạng vô cùng u ám, thành tích học tập cũng sa sút.

Giáo viên vốn không vừa mắt cậu học sinh luôn im lặng không nói năng này, nhưng vì thành tích học tập của nguyên chủ còn khá tốt, nên cũng tạm chấp nhận.

Họ là lớp thứ nhất, là lớp chọn, hiệu suất công việc của giáo viên chủ nhiệm gắn liền với thành tích của học sinh. Sau này thành tích của nguyên chủ tụt dốc nghiêm trọng, giáo viên chủ nhiệm càng thêm không ưa cậu ta.

Học sinh rất dễ nhận ra thái độ yêu ghét của giáo viên đối với một học sinh nào đó, vì vậy càng ngày càng nhiều học sinh coi cậu ta như trò đùa, để thêm chút gia vị cho cuộc sống học đường nhàm chán của họ.

Người đầu tiên ra tay là một tên tóc vàng trong lớp họ. Gã là Alpha, từ lâu đã không ưa nguyên chủ là một Beta mà thành tích còn cao hơn gã, ngay cả Omega mà gã có cảm tình cũng dành sự chú ý đặc biệt cho tên mọt sách này.

Tên tóc vàng gia cảnh khá giả, để vào được trường này còn quyên góp xây một tòa nhà. Những người khác đều không dám trêu chọc gã, nên gã được coi như là một tên 'bá vương' nhỏ trong lớp này.

Khi thấy giáo viên chủ nhiệm không ra mặt ngăn cản, ban lãnh đạo nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, tên tóc vàng càng ngày càng cư xử lộng hành.

Những người khác để lấy lòng tên tóc vàng, cũng lấy việc bắt nạt nguyên chủ làm lễ vật ra mắt.

Cha mẹ qua đời, thầy cô không ưa, bạn bè bắt nạt, những ngày tháng của nguyên chủ càng lúc càng khổ sở.

Nhưng Chu Thời Dịch nhớ ra trong nguyên tác, nguyên chủ vẫn dựa vào chính mình thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm, rồi mới trở thành bạn cùng phòng với công chính.

. . .


Tác giả có lời muốn nói:

Mở đầu truyện mới đây! (⌒▽⌒)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro