Chương 41: Vòng bạn bè
Trình Vinh lại rót cho Trần Kỳ Chiêu thêm một ly, người xung quanh hò hét chơi đổ xúc xắc.
Quán bar ồn ào, giống hệt như cái ngày cậu sống lại, đều là những gương mặt này cả.
"Tiểu Chiều đừng chơi điện thoại nữa." Trình Vinh hô, "Nào nào nào, bữa này là chúc mừng cho Tiểu Chiêu của chúng ta, nhanh, Lưu Khải mau mang bình rượu kia của tôi lên mau."
Lưu Khải: "Đây đây."
Trình Vinh lại hỏi: "Năm sau cậu tính tiếp tục bên Phi Hoành nữa không? Tôi nghe ông ba nói lần này cậu làm tốt như vậy, nhất định có thể tới tổng bộ phát triển."
"Vẫn được, có nói với tôi chuyện này rồi." Trần Kỳ Chiêu nhớ tới mấy lời Trần Kiến Hồng nhắc đến trên bàn cơm tối nay. Đúng là lúc trước cậu cần phải ở tổng bộ mới có thể bắt được càng nhiều người, nhưng đó là trên cơ sở chỉ có một mình cậu, hiện tại trong tập đoàn đã có Trần thời Minh chú ý, cậu tới tổng bộ sẽ khiến những người khác nghi ngờ.
Làm càng nhiều, càng dễ bị phát hiện.
Lấy tính cách đa nghi của Lâm Sĩ Trung, nhất định đã để mắt đến cậu.
Trình Vinh hỏi: "Cậu không định tới hả?"
"Có, nhưng phải xem Trần Thời Minh thế nào đã." Tràn Kỳ Chiêu nở nụ cười tiếp tục diễn, "Cậu cho rằng nếu tôi tới tập doàn anh tôi sẽ không lo lắng sao? Nếu mai sau muốn tranh giành tài sản, cậu nói xem anh ta sẽ nghĩ tôi như thế nào?"
Trình Vinh ngạc nhiên nhìn cậu: "Tôi còn tưởng rằng mấy nay quan hệ các cậu đã tốt hơn rồi cơ."
"Tốt chỗ nào, bởi vì Phi Hoành nên tôi mới không thèm cãi nhau với anh ta thôi." Trần Kỳ Chiêu một hớp uống xong ly rượu, trong giọng nói mang theo sự khinh thường, "Tối nay lúc ăn cơm ở nhà còn bày mặt nặng nhẹ với tôi cơ. Cậu đừng quên, Phi Hoành ban đầu là dự án của anh ta, sau đó ba tôi mới đưa lại cho tôi đấy."
Lưu Khải nghe vậy có hơi lo lắng: "Vậy cậu phải thật cẩn thận đó, Tần Hành Phong không phải con người, nhưng mấy lời lúc trước hắn nói cũng có chỗ đúng."
Trần Kỳ Chiêu nhìn viên đá trong ly, màu rượu dưới ánh đèn thêm mấy phần lòe loẹt, ánh mắt cậu dừng trên người Trình Vinh một hồi, sau đó gửi đi email đã soạn trước.
Cùng lúc đó, một góc nào đó trong thành phố S, trong văn phòng tối tăm đặt vài máy tính, ngồi trước máy đều là những gương mặt tái nhợt, mì gói cơm hộp để lung tung khắp phòng.
Người đàn ông mặc áo sơ mi bông ngồi trên ghế văn phòng đã cũ, bỗng nhiên nhận được một email, cả người ngồi thẳng lên, "Tới nào các anh em."
"Chuyện này đủ nổ tung luôn, Phó Ngôn Vũ đắc tội tên điên nào vậy," Gã đàn ông vèo một phát tới trước máy tính, download tài liệu bên trong, yêu cầu rất rõ ràng ngắn gọn, có thể thấy đối phương quyết tâm đến nhường nào, "Tôi làm nghề này nhiều năm như vậy, lần đầu tiên phải tra thể loại này đó....... Thú vị thú vị thật."
"Sếp, là ông chủ giàu sụ trước anh nói đấy hả?"
Người đàn ông áo sơ mi bông nói: "Đúng vậy."
Lại nói, cái phòng làm việc rách nát này của họ bỗng một ngày gặp được một sếp lớn. Yêu cầu điều tra của sếp lớn đều rất bí mật, thích tra chuyện của tư bản, khó được này lần thấy hứng thú với minh tinh, họ lập tức điều tra rành mạch tư bản sau lưng vị đại minh tinh này.
Tuy rằng địa chỉ email mỗi lần sếp lớn liên lạc với bọn họ không giống nhau, nhưng cách yêu cầu tương tự quá mà, hắn vừa nhìn đã biết sếp tới rồi. Chẳng qua phòng làm việc kiểu như họ, trước giờ đều phải bảo mật quyền riêng tư của các sếp, nhưng mỗi lần sếp lớn liên lạc đều rất cảnh giác đổi địa chỉ, đến giờ hắn vẫn không tra được sếp lớn này là ai.
Có thể tìm được địa chỉ email của phòng làm việc này, chứng tỏ người này không đơn giản.
"Điều tra ngôi sao nhỏ chẳng có gì vui cả, tôi thích đào thông tin của tư bản hơn."
"Ấy từ từ, mọi việc lấy tiền làm trọng, lần này sếp cho bao nhiêu vậy?"
"Chừng này." Áo sơn mi bông nhả khói thuốc, "Chuyện phải làm tốt, sếp lớn chỉ cho một tuần thôi."
Hắn nói xong, hơi ngừng: "Này không phải sắp đến Tết rồi sao. Được dấy, Tết năm nay thật náo nhiệt."
Thẩm gia thành phố S, ban đêm đầy náo nhiệt.
Hai nhà Thẩm Nhan ngồi trong phòng khách uống trà nói chuyện công việc, Nhan Khải Kỳ về nước phát triển, có một số việc phải nhờ các trưởng bối trong thành phố S, hơn nữa hai nhà Thẩm-Nhan quen biết đã nhiều năm, chuyện làm ăn không thiếu liên quan đến nhau, đối với việc Nhan gia muốn phát triển trong nước, Thẩm gia tất nhiên rất hoan nghênh.
Nhan Khải Lân cảm thấy ông anh mình đã đủ cuồng công việc, nhưng thực tế khi nói chuyện với nhau, bác Thẩm với Thẩm Tuyết Lam cũng không kém cạnh, ba người cuồng công tác này mà đã bắt đầu thì ba giờ cũng không ngừng.
Mà bác gái Thẩm ngồi bên cạnh uống trà, ngẫu nhiên cũng gia nhập thảo luận.
Hắn ta lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Vu Hoài đang ngồi sofa đơn, người đàn ông mặc đồ thoải mái ở nhà, trên đầu gối đặt quyển sách dày như cục gạch, không bị xung quanh ảnh hưởng yên lặng lật sách.
Hình như nhận ra ánh mắt hắn ta, Thẩm Vu Hoài hơi hướng mắt lại đây, nghi hoặc nhìn.
Nhan Khải Lân dịch dịch sang bên cạnh, "Anh Hoài ơi, ồn như vậy anh cũng đọc được à?"
Thẩm Vu Hoài nhìn hắn giây lát sau lại nhìn vào sách, "Vẫn được."
Nhan Khải Lân: "........"
Hắn đột nhiên hiểu ra vì sao Thẩm Vu Hoài có thể trở thành con nhà người ta, chính là bằng năng lực trong tạp âm vẫn giữ mình này đây.
Thấy Nhan Khải Lân nhiều lần đánh mắt lại đây, Thẩm Vu Hoài mở miệng hỏi: "Cậu thấy chán sao?"
"Đúng vậy." Nhan Khải Lân ngồi gần hắn, hỏi dò: "Anh nói xem anh của em muốn nói tới bao giờ vậy chứ, sắp 10 rưỡi tới nơi rồi, em cảm thấy xấu hổ rồi này, chị Tuyết Lam không ngủ sớm dưỡng da ạ?"
Thẩm Vu Hoài giương mắt nhìn những người đối diện, thấy hứng thú trên mặt cha Thẩm và Thẩm Tuyết Lam, "Thêm nửa tiếng nữa."
Nửa tiếng.......
"Vậy cũng là lâu lắm...... Làm sao đến đó kịp?" Nhan Khải Lân rối rắm. Từ đây tới quán bar mất 40 phút, chờ hắn tới người ta cũng uống xong đổi chỗ luôn rồi, hắn tới làm gì nữa! Nơi này không khó gọi xe, nhưng hắn không dám ra ngoài trước mặt anh trai, nhất định Nhan Khải Kỳ sẽ nói hắn không hiểu chuyện.
Nghe thanh âm ấn màn hình hơi dồn dập bên tai, Thẩm Vu Hoài hơi ngẩng đầu: "Rất sốt ruột sao?"
"Có một chút......." Nhan Khải Lân mắt sáng rạng ngời, "Anh Hoài ơi giờ anh có rảnh không ạ? Em có chuyện gấp muốn ra ngoài, anh giúp em được hông?"
Thẩm vu Hoài hỏi: "Là chuyện gì?"
Nhan Khải Lân cười lấy lòng, hơi dựa sát vào Thẩm Vu Hoài, "Thực sự gấp í, em không tiện nói với anh em."
Thẩm Vu Hoài liếc Nhan Khải Kỳ vẫn đang nói chuyện, đặt thẻ kẹp vào trong sách, "Đi thôi."
Có Thẩm Vu Hoài mang ra, Nhan Khải Kỳ đúng thật không nói gì. Nhan Khải Lân thoát khỏi bể khổ, bước chân nhẹ nhàng tung bay.
Ánh mắt Thẩm Vu Hoài hơi dừng lại: "Rất vui sao?"
"Đó là đương nhiên, vốn em cho rằng 9 giờ là tan rồi, nào biết anh em vó thể nói như vậy chứ." Nhan Khải Lân thấy Thẩm Vu Hoài đi về hướng gara, cũng ngượng ngùng nhờ người ta lái xe đưa mình đi, vì thế nói: "Anh Hoài không để em tự lái đi ạ, nếu anh em có hỏi, anh giúp em ứng phó được không? Anh yên tâm, em tuyệt đối không đi mấy nơi kỳ quái đây ạ! Hôm nào em mời anh ăn cơm nha!"
Thẩm Vu Hoài không ngừng bước chân, nhìn thấu chút tâm tư từ gương mặt Nhan Khải Lân, hắn không mắc mưu, chỉ hỏi: "Địa chỉ?"
Nhan Khải Lân mơ màng nói: "Là..... đường Khải Toàn trung tâm thành phố."
Thẩm Vu Hoài nhìn hắn ta.
Nhan Khải Lân: "Quán bar Tinh Quang."
Hắn vội vàng giải thích: "Bọn em không uống rượu lung tung, không phải anh Chiêu gần đây kiếm được món lớn sao? Bọn em muốn tổ chức tiệc mừng cho cậu ấy, vốn là đã hẹn cho cậu ấy khinh hit, ai biết đâu anh em lại đột nhiên lôi em ra ngoài. Người tới hết rồi, em không thể không tới đúng không ạ?"
Nhan Khải Lân vừa giải thích vừa nhìn sắc mặt Thẩm Vu Hoài, chỉ thấy khi nghe thấy tiệc chúc mừng đối phương có hơi chần chờ, đương lúc hắn cho rằng Thẩm Vu Hoài sẽ từ chối, Thẩm Vu Hoài lại mở cửa xe, trực tiếp ngồi lên ghế lái.
Thẩm Vu Hoài: "Còn thất thần?"
"Tới đây ạ!" Nhan Khải Lân lên xe, còn không quên khen hai câu: "Anh Hoài anh đúng là người tốt. Tốt hơn anh em nhiều lắm!"
Thẩm Vu Hoài không nói chuyện, khởi động xe nhanh chóng rời nhà họ Thẩm.
Trong xe cũng không yêu tĩnh, Nhan Khải Lân sau khi lên xe vẫn luôn nhắn tin với người trong quán bar, hoặc là đối phương gửi tin tới, Nhan Khải Lân luôn trả lời.
"A? Anh Chiêu đang đợi tôi hả?"
"Sắp rồi, nửa tiếng là tới."
"Trình Vinh mở rượu ngon?! Chừa cho tôi chút nha......"
Nhan Khải Lân đối phó từng người cũng không quên thúc giục nhẹ nhàng Thẩm Vu Hoài, hắn cúi đầu nhìn điện thoại, bỗng nhiên nghe được âm thanh dò hỏi.
"Hay ra ngoài uống rượu với Trần Kỳ Chiêu lắm sao?" Thẩm Vu Hoài hỏi.
Nhan Khải Lân đương nhiên không dám nói thật: "Thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi ạ."
Hắn sợ Thẩm Vu Hoài không tin, lại bổ sung: "Anh cũng biết anh em quản nghiêm thế nào mà, sao có thể để em ra ngoài uống rượu được chứ......"
Thẩm Vu Hoài hỏi xong không mở miệng nữa, xe lái vào đường chính, gặp phải đèn đỏ dài 70 giây.
Nhan Khải Lân thấy hơi chán, hắn cẩn thận liếc Thẩm Vu Hoài một cái, thấy đối phương hình như không để ý, liền cúi đầu chơi điện thoại. Vòng bạn bè đều là video đám người kia đăng, từng người đều đang chơi, chỉ có mình hắn bị lãng quên ở đây. Hắn lướt lướt thế mà lướt thấy bài đăng của Trần Kỳ Chiêu, nhất thời kích động không cẩn thận nhấn vào, tiếng nhạc vui vẻ trong bar nhất thời tràn ngập đầy xe.
Trong thanh âm ồn ào trộn lẫn tiếng nói chuyện.
Nhan Khải Lân luống cuống chân tay dừng video, ngẩng đầu thấy tầm mắt Thẩm Vu Hoài, vội vàng nói: "Em không cẩn thận vào vòng bạn bè ạ."
"Vòng bạn bè của Trần Kỳ Chiêu?" Thẩm Vu Hoài đột nhiên nói tiếp.
"Đúng vậy....." Nhan Khải Lân cười xấu hổ, "Sao anh biết là anh của em đăng vòng bạn bè ạ?"
Đèn chuyển xanh, Thẩm Vu Hoài nhìn thẳng phía trước, đáp ngắn gọn: "Tôi nghe thấy giọng em ấy."
-----------
Quán bar vẫn rất ồn ào, trên bàn đổ đầy bình rượu, những người chơi xúc xắc lại uống mấy ngụm.
Lại thêm mấy lần, nhóm người trẻ đều có mấy phần men say. Trần Kỳ Chiêu lắc xúc xắc, cúi đầu nhìn giờ, bỗng nhiên bị một bàn tay đặt nặng lên vai.
Lưu Khải uống đến choáng váng, duỗi tay câu lấy bả vai Trần Kỳ Chiêu, "Tiểu Chiêu à, lại tới nào, cậu uống chưa được mấy ly đâu."
"Ai bảo?" Trần Kỳ Chiêu chạm ly với hắn ta, uống ngay trước mặt hắn, lại hỏi: "Cậu không dám uống?"
"Cụng!" Lưu Khải uống tới ngất ngây, đầi gục xuống cả buổi không nói chuyện.
Uống rượu với những người này rất đơn giản, mấy lão cáo già gặp trên thương trường đời trước, đâu giống mấy đứa nhóc này đâu, muốn làm anh hùng luận tửu lượng*, nói nhiều thêm vài câu liền thành thật uống rượu. Trần Kỳ Chiêu hơi ngửa đầu, ánh đèn trên đỉnh đầu lập lòe chói mắt, cậu thả ly rượu xuống, bên cạnh đã có người thay cậu rót đầy/
//*逞这英雄拼酒量
Trần Kỳ Chiêu đột nhiên nhớ tới lần uống rượu đến xuất huyết dạ dày đời trước.
Tuổi trẻ cậu uống rượu với đám bạn xấu, luôn cho rằng tửu lượng mình đã rất xuất sắc, nhưng thực tế khi đối mặt với đám tư bản kia, lại chỉ thành công cụ bị người lợi dụng. Đám cáo già mỉm cười nói lời hay, khen mi nâng mi, làm cho mi không tự chủ tiến tới bẫy rập của bọn họ, cuối cùng thừa dịp lừa gạt hứa hẹn lợi ích hoặc nhược điểm khi mi đã chếnh choáng.
Trần Kỳ Chiêu đã bị lừa rất nhiều lần, tự cho là đúng, trẻ tuổi, tự phụ, luôn cho rằng bản thân có thể làm tốt, trên thực tế cái gì cũng không phải.
Lần tổn thất lớn nhất là trong một lần rượu say cậu thuận miệng nói ra một câu cơ mật, khiến cho một dự án tương đối quan trọng lúc ấy bị người lợi dụng, gần như sụp đổ. Cậu nhớ rõ bản thân ủ rũ chán nản về nhà, Trần Thời Minh ngồi xe lăn ở phòng khách nhìn cậu.
Chung cư hơi nhỏ hẹp, anh trai mặt đầy râu.
Cậu uống say như chết, cãi nhau một trận lớn với Trần thời Minh, cuối cùng về phòng của mình.
Từ đó về sau, cậu bắt đầu trở nên cận thẩn cẩn trọng, nuốt một lần ăn thiệt, sau trả lại trăm lần.
Đúng thật là cậu chẳng có ưu điểm gì, là tên phế vật.
Khi người nhà vẫn còn, cậu mỗi ngày đều kiếm chuyện gây rối.
Khi cậu tự tin có thể khiến Trần Thời Minh nhìn mình bằng con mắt khác, Trần Thời Minh đã chết rồi.
Về sau cậu ngày càng uống nhiều, người cũng đã thay đổi.
Cho tới khi uống đến dạ dày xuất huyết, một mình nằm trong bệnh viện, mới biết cái gì gọi là cô độc.
Trần Kỳ Chiêu nhìn chằm chằm bọt bia trong ly, cậu nghĩ thầm nếu đời này uống đến xuất huyết dạ dày tahatj, Trương Nhã Chi nhất định sẽ khóc lóc mắng cậu, Trần Kiến Hồng chỉ biết xụ mặt, còn sẽ cãi nhau với Trần Thời Minh một trận nữa.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, khi nằm viện còn có người tới xem.
Cậu miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới bàn tay vững vàng cầm dao trong bệnh viện, gương mặt nghiêng đầy bình tĩnh của Thẩm Vu Hoài xuấ hiện trong đầu cậu.
Lúc này bỗng có người nói: "Uống xong có muốn tới câu lạc bộ chơi không, gọi vài người chơi chung?"
"Được đó." Trình Vinh cúi đầu nhìn điện thoại, "Hay là đợi thêm chút đi, Lân Tử nói hắn sắp tới rồi, bảo chúng ta đợi hắn."
Có người nói: "Tên này chậm thật đấy, sắp qua bao lâu rồi sao giờ mới sắp tới?"
Trình Vinh đưa lịch sử trò chuyện cho những người khác xem: "Không còn cách nào, từ chỗ hắn đến bên này mất 40 phút, trước đấy hắn ta không trốn được, 15 phút trước hắn mới gửi tin nhắn cho tôi, nói sắp tới rồi."
Trần Kỳ Chiêu vốn muốn rời đi, thấy Nhan Khải Lân đang tới liền thôi, "Cậu ấy đi từ đâu tới?"
"Hình như là từ khu tây, để tôi hỏi thử." Trình Vinh vừa gửi tin không bao lâu đã thấy Nhan Khải Lân trả lời, "Đụ má, hắn nói Thẩm vu Hoài đưa hắn tới."
Trần Kỳ Chiêu hơi thâm trầm nhìn Trình Vinh, trong giọng nói có mấy phần không chắc chắn: "Thẩm Vu Hoài?"
Lưu Khải men say bay phân nửa, "Móa? Thẩm Vu Hoài muốn tới đây?? Có lầm không vậy, người như hắn tới chỗ chúng ta làm gì??"
Trần Kỳ Chiêu nơi lỏng tay cầm ly, "Đến đâu rồi?"
"Nhanh lắm, mới vừa nói đã đến đường Khải Toàn rồi." Trình Vinh nói xong nhìn thấy tin nhắn từ Nhan Khải Lân, "Đến rồi."
Lưu Khải hỏi: "Chắc chỉ đưa tới đây thôi, hẳn không vào đâu nhờ?"
Trần Kỳ Chiêu dừng mắt.
Ngoài quán bar, xe Thẩm Vu Hoài đậu vào bãi đỗ.
Nhan Khải Lân mở cửa xuống xe, thoáng nhìn Thẩm Vu Hoài còn ngồi trên ghế lái, vừa định gừi lời cảm ơn thì thấy Thẩm Vu Hoài đi xuống, khóa xe ngay trước mặt hắn.
Ban đêm tối tăm, Thẩm Vu Hoài rủ mắt nhìn điện thoại, sau đó bỏ vào túi áo.
Đôi mắt hẹp dài dưới mắt kính thoáng liếc Nhan Khải Lân, "Không vào sao? Không phải tiệc chúc mừng à?"
Nhan Khải Lân kẹt cứng: "Phải..... Đúng ạ."
Trên người Thẩm Vu Hoài vẫn đang mặc đồ thoải mái, không hợp với đám nam nứ hoa hòe hoa sói ra vào quán bar. Nhan Khải Lân theo sau hắn, đầu óc hưng phấn bị rót một thau nước lạnh, bước chân chậm mất mấy phần. Tiến vào quán bar, nghe âm thanh rock and roll đinh tai, hắn nhịn không được lại liếc Thẩm Vu Hoài một cái, người sau mặt không đổi sắc, thoạt nhìn chẳng khác nào ngày thường.
Nhan Khải Lân đang nghĩ ngợi, chợt chú ý tầm mắt Thẩm Vu Hoài đã hướng tới ghế lô bọ họ thường hay ngồi.
Đám người bọn họ đều thích náo nhiệt, không muốn uống trong phòng thuê, chỉ thích ngồi ở đại sảnh. Hơn nữa Lưu Khải quen ông chỉ, ghế lô tốt nhất vẫn luôn giữ cho bọn họ, hơi để ý là có thể thấy được.
Tầm mắt Thẩm Vu Hoài xuyên qua đám người, thấy được Trần Kỳ Chiêu ở bên trong.
Khác với đám bạn chung tuổi ăn mặc lòe loẹt, Trần Kỳ Chiêu mặc tương đối đơn giản, cậu lặng lẽ ngồi giữa đám người, cho đến khi chạm mắt với hắn.
Đám người trẻ tuổi ngồi ghế lô vẫn đang thảo luận về Thẩm Vu Hoài.
Trần Kỳ Chiêu không động, nhưng đôi mắt cậu luôn chú ý vửa quán bar. Cho nên ngay khi Thẩm Vu Hoài bước vào, cậu liếc mắt đã có thể nhìn thấy.
Đương khi Nhan Khải Lân đến, đám người trẻ thấy Thẩm Vu Hoài liền thu liễm vài phần, Trình Vinh hơi xấu hổ đứng dậy, nhường chỗ cho Thẩm Vu Hoài, "Anh Hoài tới rồi?"
Trần Kỳ Chiêu chú ý ánh mắt hắn ta, theo những người khác gọi anh Hoài.
"Ừm." Thẩm Vu Hoài dời tầm mắt, giọng điệu như thường: "Các cậu cứ tùy ý."
Trình Vinh nhẹ nhàng thở ra, "Anh Hoài muốn uống gì?"
Thẩm Vu Hoài hãy còn đi tới bên cạnh Trần Kỳ Chiêu, ngồi xuống, đối với câu hỏi của Trình Vinh chỉ nói: "Bia là được."
Chờ Thẩm Vu Hoài ngồi xuống, hắn nghe thấy âm thanh bên cạnh.
Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Sao anh Hoài lại tới đây?"
"Nghe nói là tiệc chúc mừng." Đôi mắt Thẩm Vu Hoài dừng trên ly bia đầy trước mặt Trần Kỳ Chiêu, "Chúc mừng, tôi lại không mang quà tới."
"Không sao..... không cần mang quà đâu." Trần Kỳ Chiêu hơi cúi đầu, hương bạc hà trên người người kia cực kỳ rõ ràng, khiến mùi rượu trên người cậu có vẻ nồng nặc.
Thẩm Vu Hoài không thích uống rượu, Trần Kỳ Chiêu nhớ khi trước mỗi lần ăn cơm cùng hắn, trên mặt bàn không bao giờ có thứ như rượu này. Dù là tiệc tối từ thiện không lâu trước đây của Lâm gia, khi chạm cốc Thẩm Vu Hoài cũng chỉ nhấp nửa ngụm, rượu trong ly chưa từng hạ xuống.
Nói đến chúc mừng, Trần Kỳ Chiêu bỗng nhớ tới đời trước khi mà Thẩm Vu Hoài chưa gặp chuyện ngoài ý muốn, từ có một lần người nhà tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu.
Ngoại từ tiệc sinh nhật hời hợt truyền thống của công ty, trước nay cậu chưa từng cố ý nhớ sinh nhật của mình, cho nên khi tan làm về nhà, bỗng nhìn thấy thân ảnh Thẩm Vu Hoài ở tầng dưới công ty, cậu thực sự kinh ngạc.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa quầy lễ tân, trên bàn đặt một chiếc bánh kem nhỏ, yên lặng nhìn điện thoại.
Ngày đó cậu tăng ca đến 9 giờ tối, sau khi lễ tân giải thích mới biết, Thẩm Vu Hoài đã đến lúc 6 giờ chiều, ngồi đó đợi suốt 3 giờ, chưa từng gọi điện thoại cho cậu.
Đó là năm thứ hai cậu quen Thẩm Vu Hoài, cậu 24 tuổi, Thẩm Vu Hoài 28 tuổi.
Tuy rằng nói tùy ý, nhưng Thẩm Vu Hoài ngồi đây đám người trẻ rốt cuộc vẫn hơi dè dặt.
Trình Vinh vẫn luôn nháy mắt ra hiệu với Nhan Khải Lân, còn oanh tạch trên VX vì sao hắn lại mang Thẩm Vu Hoài tới đây.
Nhan Khải Lân khóc không ra nước mắt, hắn cũng không muốn mà, hắn chỉ muốn đi ké xe thôi, nhưng quan hệ giữa Thẩm Vu Hoài với anh Chiêu của hắn không tồi, tiệc chúc mừng này vào cũng không có vấn đề.
Chẳng qua loại dè dặt này không lâu liền biến mất, sau khi Thẩm Vu Hoài đến cũng không nói gì, đám người trẻ tuổi đã say xỉn không suy nghĩ quá nhiều, tiếp tục chơi tiếp. Trình Vinh nỗ lực làm nóng không khí, hắn vừa định rót rượu cho Trần Kỳ Chiêu, phát hiện ly rượu vẫn còn đầy.
"Tiểu Chiêu?" Trình Vinh hỏi thăm.
Trần Kỳ Chiêu không nói chuyện, hắn quét mắt nhìn ly rượu bên cạnh, ly của Thẩm Vu Hoài cũng không nhúc nhích.
Nhan Khải Lân vừa uống mấy chén, thấy thế nói: "Anh Chiêu say rồi hả?"
"Không phải chứ Tiểu Chiêu, mới được có mấy chén đấu?"Lưu Khải bên cạnh thúc giục nói.
Trần Kỳ Chiêu không động, Nhan Khải Lân nhận thấy biểu hiện hơi mất tự nhiên của vậu, lúc trước anh hắn uống rất được, không có yên lặng như tối nay đâu. Hắn dùng ánh mắt khiển trách lên tên cầm đầu là Trình Vinh, đứng ra chắn rượu cho Trần Kỳ Chiêu, "Anh tôi chắc say rồi, đừng uống nhiều quá ha."
Thẩm Vu Hoài ghé mắt, nhìn từ cái gáy trắng của cậu đến hầu kết thỉnh thoảng động đây, cuối cùng dừng trên sườn mặt.
Rõ ràng vừa mới học quân sự không lâu trước đó, nhưng làn ra lộ ra dưới ánh đèn vẫn rất trắng, dường như không bị ảnh hưởng. Trần Kỳ Chiêu rất thích mặc quần áo tối màu, cậu mặc đồ tối ngồi trên ghế lô, trông nhỏ hơn hẳn khi so sánh với đám người xung quanh.
Hắn thu hồi tầm mắt, nhìn thời gian đã hơn 12 giờ rồi.
Trần Kỳ Chiêu lúc này đặc biệt mẫn cảm, cậu để ý thấy Thẩm Vu Hoài đã nhìn cậu rất nhiều lần.
"Không thoải mái sao?" Thẩm Vu Hoài đột nhiên hỏi.
Tầm mắt Trần Kỳ Chiêu dừng trên lt rượu trước mặt, không dám nhìn người, "Có thể là say rồi, hơi chóng mặt ạ."
"Vậy tôi đưa em về?" Thẩm Vu Hoài hỏi.
Trần Kỳ Chiêu chậm nửa nhịp, ma xui quỷ khiến mà đồng ý.
Khác thường về sau của Trần Kỳ Chiêu mọi người đều nhận thấy, cho nên khi Thẩm Vu Hoài nói muốn đưa cậu về, phần lớn mọi người không ngăn cản. Thật ra họ muốn cản đấy chứ, bây giờ mới hơn 12 giờ, không đổi nơi khác chơi thì đúng thật chẳng ra sao, nhưng đối diện Thẩm Vu Hoài, bọn họ lại không nói lên lời, cũng không thể bảo là bọn họ muốn đưa Trần Kỳ Chiêu đã say tới nơi khác chơi đúng không?
"Có thể đi được không?"
Trần Kỳ Chiêu gật gật đầu, nhưng mới vừa đứng dậy, Thẩm Vu Hoài vẫn duỗi tay đỡ cậu.
"Đúng rồi anh Hoài ơi." Nhan Khải Lân đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Anh đừng đưa anh Chiêu về nhà nhé. Anh đưa cậu ấy tới khách sạn là được, cậu ấy uống thành ra như vậy về nhà không hay." Nếu Trần Kỳ Chiêu không uống rượu, về nhà chẳng sao cả. Nhưng nếu cứ như vậy mà bị Trần Thời Minh nhìn thấy, nói không chừng lại cãi nhau mất.
Thẩm Vu Hoài hỏi: "Cậu thì sao?"
Nhan Khải Lân ấp úng: "Em uống thêm một lúc thì đi, bảo đảm về nhà trước 2 giờ."
Gió ngoài quán bar vừa lớn vừa lạnh, Trần Kỳ Chiêu vừa đi ra đã bị gió thổi thẳng vào người, không khỏi run lên. Say rượu gì chứ, đầu óc cậu hiện giờ cực kỳ thanh tỉnh, cả đêm đều là cậu trêu người khác uống rượu, lấy đâu ra men say.
Nhưng trong hoàn cảnh ban nãy, say rượu hình như là một lý do tốt.
"Đưa em về nhà nhé?"
Trần Kỳ Chiêu không lên tiếng,.
Tay Thẩm Vu Hoài đặt trên eo Trần Kỳ Chiêu, ôm vào vừa gầy vừa nhỏ.
Hắn hơi nghiêng đầu, thấy Trần Kỳ Chiêu yên lặng.
Hai người rất nhanh tới bãi đỗ xe, Trần Kỳ Chiêu dứt khoát giả say, nhưng không dám dùng quá nhiều lực đè lên người Thẩm Vu Hoài, đặc biệt là hương bạc hà trên người hắn, luôn làm cậu thấy vô cớ không thoải mái.
Chờ khi lên xe, sau lưng cậu ra không ít mồ hôi; cậu làm bộ nhắm mắt, nghe thấy tiếng đóng cửa bên người, bên cạnh có tiếng mở cửa.
Thẩm Vu Hoài ngồi trên ghế lái.
Trần Kỳ Chiêu miên man suy nghĩ, đột nhiên nhận thấy có người đang lại gần mình, cuối cùng ngừng lại trước mặt cậu. Bàn tay lạnh lẽo cọ qua mu bàn tay cậu, dừng trên dây an toàn cạnh tay cậu.
Trần Kỳ Chiêu nín thở theo bản năng.
Nhưng Thẩm Vu Hoài không có động, tay hình như vẫn dừng trên dây an toàn.
Hơi thở bạc hà mạnh mẽ ở trước mặt cậu, rốt cuộc Trần Kỳ Chiêu cũng không nhịn được, mở mắt ra liền đối diện với đôi mắt thâm thúy, phảng phất như có thể từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy gương mặt mình lúc này.
Ngây người một lát, trong xe an tĩnh vang lên tiếng đai an toàn đã được thắt.
Thanh âm Thẩm Vu Hoài rõ ràng bên tai, mang theo ý cười hòa cùng đôi mắt sâu thẳm của hắn.
"Trần Kỳ Chiêu, vòng bạn bè của em chặn tôi sao?"
**************************************
Tui đã quay trở lại rồi đâyyyyyyyy (≧▽≦)
Sau 1 tháng ngụp lặn ôn thi, cuối cùng tui cũng nghỉ hè rồi *tung hoa*, he he, ý là nếu có chỗ nào sai sai mng cứ cmt nha, chứ lâu ko sờ đến tui bị quên ngang á('・ω・')
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro