Chương 25: Đừng nghe bọn họ vô nghĩa
Trần Kỳ Chiêu hơi há miệng cắn miếng táo, đôi mắt yên lặng nhìn Thẩm Vu Hoài.
Thẩm Vu Hoài nghiêng người không nhìn cậu, tiếp tục gọt táo.
Dao gọt hoa quả ở trong tay hắn cực kỳ linh hoạt, không bao lâu lại gọt xong một miếng nữa.
Hắn cắm con dao vào quả táo rồi đưa miếng táo đã cắt cho cậu.
"..........."
Trần Kỳ Chiêu cố gắng nhấm nuốt, chỉ là vừa mới ăn xong lại tới một miếng nữa, căn bản không rảnh nói chuyện, thậm chí còn không cẩn thận cắn phải ngón tay Thẩm Vu Hoài.
"Xin lỗi." Lời nói của Trần Kỳ Chiêu không rõ.
"Không sao." Thẩm Vu Hoài bình luận: "Răng khá sắc bén."
Trần Kỳ Chiêu: "......."
Không có thời gian vô nghĩa, một quả táo ăn rất nhanh.
Thẩm Vu Hoài gọt nốt miếng táo cuối cùng, khóe mắt thoáng liếc những trái cây khác trong rổ, "Muốn ăn gì nữa không?"
Trần Kỳ Chiêu: "...... No rồi."
Thẩm Vu Hoài nghe vậy gật đầu, cởi bao tay, vào toilet rửa sạch dao gọt. Trần Kỳ Chiêu nhìn động tác của đối phương, chờ Thẩm Vu Hoài trở lại mới sắp xếp ngôn ngữ mở miệng: "Trần Thời..... anh tôi nói, ngày hôm qua tôi mê sảng nói bậy, là thật sao? "
"Phải, nói rất nhiều." Thẩm Vu Hoài xoa xoa tay, nghe vậy nhìn cậu.
Trần Kỳ Chiêu tạm dừng hai giây, mới hỏi: "Tôi không nói gì bậy bạ chứ?"
Thẩm Vu Hoài thấy dáng vẻ hiện tại của Trần Kỳ Chiêu, lại nhớ tới biểu hiện thất thố của đối phương tối qua, nếu cẩn thận suy nghĩ, có rất nhiều lỗ hổng trong lời nói của Trần Kỳ Chiêu, tư duy nhảy cũng rất nhanh, nhưng lời trong lời ngoài đều thể hiện cảm xúc cực kỳ hỗn loạn. Đặc biệt là khi cậu dùng ngữ điệu gần như chắc chắn nói ra một sự việc, dù là đang trong trạng thái mất khống chế cũng sẽ khiến người ta tự hỏi về cái gọi là sự thật trong mắt đối phương.
Ngay lúc đó Trần Kỳ Chiêu rất chắc chắn hắn không thấy được thứ gì, cũng rất hi vọng hắn nhìn được cái gì, nhưng trong trí nhớ của hắn lại không tồn tại cảnh tượng mà đối phương tưởng tượng ra.
Mặc dù có khi đó chỉ là do Trần Kỳ Chiêu ảo tưởng ra, nhưng Thẩm Vu Hoài từ trong lời nói của cậu tựa hồ nhìn ra được nào đó chân thật, loại cảm giác này rất kì quái.
"Không có, ban đầu lời nói của cậu tương đối rõ ràng, tôi có thể giao lưu cùng cậu." Thẩm Vu Hoài không nói ra trạng thái kia của Trần Kỳ Chiêu, ngược lại nói: "Nửa sau phỏng chừng ý thức của cậu không ổn lắm, nói không hoàn chỉnh, sau đó chúng ta tới bệnh viện."
"Ồ." Trần Kỳ Chiêu nhẹ nhàng thở ra, "Vậy anh có nghe được cái gì không?"
Thẩm Vu Hoài thấy cậu tò mò, vì thế nói: "Có."
Trần Kỳ Chiêu nhìn hắn.
Thẩm Vu Hoài nghĩ nghĩ: "Hình như là tên người, đọc mấy lần, tôi không nghe rõ."
Hắn nói xong, lại nói: "Những cái khác không nhớ rõ."
Trần Kỳ Chiêu cúi đầu, tên người phỏng chừng là mấy lão già đời trước, hiện tại xem ra lúc ấy cậu hẳn không nói thêm cái gì. May mắn là Thẩm Vu Hoài đưa cậu tới phòng nghỉ, trong trạng thái hỗn loạn cậu hoàn toàn không biết mình sẽ nói gì làm gì, huống chi lúc đó Lâm Sĩ Trung còn ở, nếu ở loại tiệc tối này ăn nói lung tung khiến đối phương sinh nghi, vậy đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cậu nhẹ nhàng thở ra trong lòng, nhưng khi ngẩng đầu đối diện tầm mắt Thẩm Vu Hoài, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.
Loại cảm giác này không nói được thành lời.
Trần Kỳ Chiêu cho rằng cảm giác này là do di chứng của thuốc, nghĩ đến dây cậu lại thêm một bút dưới tên của Lâm Sĩ Trung.
Thẩm Vu Hoài chú ý thấy cảm xúc của Trần Kỳ Chiêu hơi hạ xuống, hắn thoáng quan sát cậu, không xuất hiện tình huống hai nách tai phiếm hồng tối qua, nhưng vì cẩn thận hắn vẫn duỗi tay thử độ ấm trên trán của Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo chạm vào, rụt rụt cổ, càng ngửi thêm rõ ràng mùi bạc hà trên tay áo Thẩm Vu Hoài.
"Độ ấm bình thường." Thẩm Vu Hoài bổ sung: "Đêm qua thân nhiệt của cậu có tăng cao, lần sau đừng uống nhiều rượu nữa."
Trần Kỳ Chiêu tắt âm, vừa định giải thích vài câu, Thẩm Vu Hoài lại nói: "Uống nhiều nước trái cây thì tốt"
Vừa mới dứt lời không lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó Lan Khải Lân cùng mấy người Lưu Khải đi vào. Lúc mấy người tiến vào không nghĩ tới Thẩm Vu Hoài ở đây, bọn họ nhìn nhau thu liễm lại, Nhan Khải Lân dẫn đầu gọi anh Hoài, mới đi đến bên Trần Kỳ Chiêu.
"Anh Chiêu cậu có ổn hơn chút nào không? Làm tôi sợ muốn chết, đêm qua lúc anh Hoài nói với tôi cậu dị ứng tôi bị dọa nhảy dựng lên." Nhan Khải Lân đi tới ngó trái ngó phải, "Lỗ tai cậu sao lại có chút hồng? Dị ứng vẫn chưa đỡ sao? Chẳng lẽ là dị ứng cồn?"
Dị ứng cồn? Trần Kỳ Chiêu ngẩng đầu chạm phải mắt Thẩm Vu Hoài, hắn gật đầu chào cậu, sau đó ngồi xuống ghế trống bên cạnh, nhường vị trí cạnh giường cho bạn của Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu: "Không phải dị ứng với cồn."
Nhan Khải Lân: "Đậu má, vậy là dị ứng gì, có nguy hiểm quá không? Nhập cả viện rồi."
Trần Kỳ Chiêu: "......... chưa tìm thấy nguyên nhân gây dị ứng."
Một người khác nói: "Đêm qua hù chết mất, trợ lý của anh cậu lôi kéo tôi hỏi cậu uống cái gì."
Trần Kỳ Chiêu trộm liếc nhìn Thẩm Vu Hoài, thấy đối phương không nhìn bên này, lại liếc nhìn Nhan Khải Lân một cái.
Nhan Khải Lân không thấy ám chỉ của cậu, hắn ta hồi tưởng biểu tình có chút dữ tợn của anh trợ lý, nhỏ giọng nói: "Không phải dị ứng với cồn thì tốt, nếu bị về sau chúng ta chỉ có thể đua sữa, không thể đua rượu nữa."
Trần Kỳ Chiêu: "........."
Cậu muốn nhảy qua đề tài uống rượu này, chủ động hỏi một chuyện khác, "Tình huống trong hội trường tối qua thế nào?"
"Cậu đi nhanh còn tốt, hội trường hôm qua còn bị mất đồ, cảnh sát cũng tới."
Trình Vinh thấy cậu hỏi chuyện tối qua, nói dăm ba câu: "Nghe nói cuối cùng còn mang hai người phục vụ đi."
Trần Kỳ Chiêu nghe vậy đại khái đoán được từ đầu đến cuối.
Chuyện tối qua đến cuối chỉ có vài người biết, hiệu suất làm việc của Trần Thời Minh cao, không để những thông tin khác bị truyền đi, ngay cả phong tỏa hiện trường lại lấy lí do bị mất đồ quý giá để gọi cảnh sát tới, cậu nhập viện cũng nói là do dị ứng. Lâm Sĩ Trung nếu dám cho người ném đồ vào rượu của cậu phỏng chừng cũng đã chuẩn bị đầy đủ kế tiếp, bỏ thuốc là người bưng rượu làm, người sai sử sau lưng hơn phân nửa là người có thù oán với Trần gia, thành công đem chuyện này dẫn cho kẻ khác.
Hơn nữa Lâm Sĩ Trung làm việc kín đáo, có lẽ ông ta đã sớm an bài âm mưu nào đó, chẳng qua bắt đầu từ sự kiện nào đó chuyển thành bỏ thuốc cậu.
Dù sao loại thuốc này có thể hủy đi thể diện của người khác, Lâm sĩ Trung hơn phân nửa là muốn làm cậu xấu mặt trước mặt mọi người, làm Trần gia mất mặt. Nhưng Lâm Sĩ Trung cũng sẽ không xúc động làm chuyện vô nghĩa, mặc dù có, cũng là để tăng thêm lợi ích.
Nhưng mục đích của ông ta là gì, còn phải chờ quan sát.
Lâm Sĩ Trung vẫn luôn am hiểu làm loại chuyện này, họa thủy đông dẫn* tìm kẻ chết thay, hoặc mượn đao giết người làm những người khác giúp diệt trừ mục tiêu nào đó. Tiếp theo chỉ cần chú ý hướng đi của Lâm Sĩ Trung, không khó đoán ra động tác kế tiếp của lão cáo già đó.
// - Xuất phát từ sự kiện trước chiến tranh thế giới, Anh- Pháp từ chối lập liên minh với Liên Xôvà ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt. Tất cả cho thấy rằng phương Tây không hề thực tâm trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (ở hướng Đông)
Nghĩa rộng: Tránh né, dẫn một chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác cũng gây hại cho mình.
"A đúng rồi, anh ơi cái vòng cổ phì thúy kia cậu cầm chưa?" Nhan Khai Lân hỏi.
"Trần Thời..... anh tôi chức xử lí rồi." Trần Kỳ Chiêu thiếu chút nữa lại gọi thẳng tên của Trần Thời Minh, chuyện vòng cổ không vội, đồ lấy được rồi sẽ không chay, sau tìm đặc trợ Từ xử lí một chút là được.
Trình Vinh nhìn Trần Kỳ Chiêu bằng ánh mắt coi tiền như rác, nói: "Tôi nghe Lân Tử nói cậu ném hết tiền vi phạm hợp đồng vào, lấy một cái vòng cổ có đến mức đó không? Vậy không phải là tiêu hết tiền rồi sao?"
Lưu Khải bổ sung một câu: "Khẳng định là hết rồi. Lúc trước Tần Hành Phong không phải hỏi mượn Tiểu Chiêu tiền sao? Tiểu Chiêu không phải nói với chúng ta tiền đều đổ hết rồi sao?"
Vừa đúng lúc Thẩm Vu Hoài đưa cốc nước tới, nghe vậy nhìn Trần Kỳ Chiêu một cái, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc, "Đều đổ hết cái gì?"
Trần Kỳ Chiêu không hiểu sao đề tài từ uống rượu lại nhảy đến cậu đấu giá, uyển chuyển nói: "Không có gì, mua đồ cho mẹ tôi, không tính là tiêu phí."
"Đâu chỉ có thế, tên tiểu nhân Tần Hành Phong kia, lừa hết tiền của Tiểu Chiêu còn tới hố chúng tôi." Lưu Khải tiếp tục nói: "Hơn nữa bình thường Trần Thời Minh còn cắt xén tiền tiêu vặt của Tiểu Chiêu, lấy được cái này xong không phải hóa nghèo sao?"
Trần Kỳ Chiêu: "......"
Trình Vinh: "Đúng đúng đúng, chuyện này lúc trước Tiểu Chiêu cũng nói qua."
Trần Kỳ Chiêu: "......"
Hồi 18 tuổi hình như cậu bị Trần Thời Minh cắt bớt tiền tiêu vặt, hình như là bởi vì tiêu vượt mức quy định.
Nhan Khải Lân nghe xong mơ màng, hắn còn nhớ rõ lúc đấu giá Trần Kỳ Chiêu nói mình rất có tiền, nghe nghe đã bị Trình Vinh kéo vào, "Anh, cậu không có tiền có thể nói với tôi."
Trần Kỳ Chiêu bỏ lỡ cơ hội trả lời, Trình Vinh và Lưu Khải dăm ba câu nói đến chuyện "thảm" cậu đầu tư bị lừa, bên cạnh còn có Nhan Khải Lân thêm mắm thêm muối. Tốc độ chuyển chủ đề vô cùng nhanh, mấy người này hình như sợ cậu sợ bệnh viện buồn quá, dùng sức tìm các loại đề tài. Nếu không phải Nhan Khải Lân trước mặt Thẩm Vu Hoài thu liễm lại, mấy người này thế nào cũng phải đem gốc gác của cậu nói hết ra mất.
Thẩm Vu Hoài đưa nước xong ra đứng bên cửa sổ, hơi cúi đầu nhìn điện thoại, ngẫu nhiên liếc nhìn bọn họ.
Mấy người nói nửa ngày, cuối cùng Trần Kỳ Chiêu nói muốn nghỉ ngơi mới tiễn được đám ồn ào này đi.
Chờ đám Nhan Khải Lân đi rời, Thẩm Vu Hoài đi tới giúp cậu chỉnh tốc độ chảy, nhắc nhở: "Môi hơi khô, cậu có thể uống nhiều nước chút."
Trần Kỳ Chiêu bưng cốc nước lên uống hai hớp, cậu bỗng nhiên mở miệng giải thích: "Anh đừng nghe bọn họ nói bậy, không có khoa trương như thế đâu."
Thẩm Vu Hoài thoáng nhìn cậu, giọng điệu nghi hoặc: "Bọn họ có nói gì sao?"
"Không." Trần Kỳ Chiêu ngậm miệng.
Hai người một người ngồi trên giường bệnh, một người ngồi ghế hỗ trợ cạnh giường, lẫn nhau đều không lên tiếng, phòng bệnh rơi vào an tĩnh ngắn ngủi.
Thẩm Vu Hoài thấy cậu không nói nữa, rũ mắt tiếp tục nhìn nội dung trong điện thoại, bên tai chỉ có âm thanh uống nước hơi rõ ràng của Trần Kỳ Chiêu.
Tốc độ uống nước của cậu cũng không chậm, trong phòng bệnh an tĩnh, thanh âm yết hầu nuốt xuống cực kì rõ ràng.
Không lâu sau, cốc nước đã bị đặt trên tủ đầu giường.
Thẩm Vu Hoài khẽ nâng mắt quét qua, vừa mới thu hồi tầm mắt thì nghe thấy thanh âm rất gần.
Hắn hơi nhấc đầu, đối diện Trần Kỳ Chiêu vừa thò người tới.
Trần Kỳ Chiêu hơi xoay người, lúc cậu nói chuyện với bọn Nhan Khải Lân, Thẩm Vu Hoài vẫn luôn xem điện thoại.
Thẩm Vu Hoài đưa nội dung trong đó cho cậu xem.
Lọt vào tầm mắt là tiếng Anh dày đặc, trong ba câu có vài từ đơn Trần Kỳ Chiêu xem không hiểu.
Thẩm Vu Hoài giải thích: "Xem tạp chí báo cáo."
Hắn lại hỏi: "Cậu cảm thấy hứng thú."
Trần Kỳ Chiêu nghe vậy dừng lại, nỗ lực tìm chút sở thích chung với Thẩm Vu Hoài, "Có chút hứng thú."
Ánh mắt Thẩm Vu Hoài nhìn cậu mang theo mấy phần ngoài ý muốn, nhiều lời giải thích một câu: "Đây là một phần báo cáo phân tích."
Để cậu xem một ít tin tức tài chính cậu có thể xem hiểu, nhưng chuyện này liên quan đến luận văn chuyên nghiệp của lĩnh vực khác, có chút từ đơn thực sự xem không hiểu.
Vì vậy Trần Kỳ Chiêu uyển chuyển nói: "Chẳng qua tôi xem không hiểu lắm."
Thẩm Vu Hoài giương mắt nhìn cậu, đưa điện thoại cho cậu xem: "Chỗ nào không hiểu?"
Trần Kỳ Chiêu không ngờ hắn sẽ hỏi, đành phải chỉ bừa một cái.
"Polyme chống cháy." Ánh mắt Thẩm Vu Hoài hơi ngưng lại, rất có kiên nhẫn giải thích cho cậu ý nghĩa của đoạn văn, sau đó hỏi: "Còn nữa không?"
Trần Kỳ Chiêu: "........"
"......... chắc còn?"
Thẩm Vu Hoài nghiêng nghiêng điện thoại, để đối phương có thể thấy rõ hơn, hỏi: "Cái nào?"
----------------
Một góc khác bệnh viện.
Trương Nhã Chi vốn là đi lấy báo cáo xét nghiệm, cầm được báo cáo xong bác sĩ chủ trị lại bảo bà tới văn phòng một chuyến.
Trong văn phòng tương đối an tĩnh, lúc Trương Nhã Chi đến vừa vặn nhìn thấy bản chụp CT não được treo lên.
Bởi vì phản ứng của Trần Kỳ Chiêu với thuốc nghiêm trọng, Trương Nhã Chi nghĩ rằng sẽ an toàn hơn nếu kiểm tra toàn diện, trên cơ bản các kiểm tra tương quan đều làm một lần.
Trên mặt bàn bác sĩ phủ để vài báo cáo phân tích, thấy bà tới liền rút bệnh án bên cạnh, thuận tiện cầm báo cáo ra luôn.
"Mời bà ngồi, về tình huống của Trần Kỳ Chiêu, chúng tôi có một chút nghi vấn." Bác sĩ chủ trì cầm mấy báo cáo phân tích đưa cho bà, "Mạo muội hỏi một chút, ngày thường Trần Kỳ Chiêu ở nhà có biểu hiện dị thường nào hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro