Chương 79: Sống quá lâu
Đây là cái gì?
Mọi người đứng lên từ đống đổ nát, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn chăm chú vào mãnh thú xuất hiện trong "Hố đen".
Toàn thân tối đen, đồng tử dựng thẳng vừa to vừa sáng, tỏa ra ánh sáng màu vàng cam chói mắt.
Trong đôi mắt kia không có hơi thở thô bạo, cự thú nghiêng nghiêng đầu, nhìn trái nhìn phải, đây rõ ràng động tác "Tự hỏi", trong lòng mọi người chợt lạnh, bởi vì ma thú có được trí tuệ thì cấp bậc cũng sẽ không quá thấp.
Cái khe như muốn hủy diệt hết thảy kia an tĩnh mà lơ lửng giữa không trung.
Đuôi mèo đen nhánh chậm rãi trượt khỏi cái khe, sau đó dựng thẳng lên.
Cát Lâm yết hầu khô khốc, anh đầu tiên là xoa xoa mắt, kế đó xác định đây là Gafia, dù sao mèo béo như một bức tường, ở đại lục Seeley cũng tìm không ra con thứ hai.
"Trời ạ, đây là..."
Lão Qusair trợn mắt há hốc mồm, tay phải nắm chặt pháp trượng run rẩy không ngừng, giống như mắc bệnh Parkinson.
Tế ti Grant bên cạnh lão cũng y như vậy, chỉ khác là vì y quá kích động.
Ma ảnh Gafia! Mãnh thú có được tên của thần!
"Meow!"
Mèo bự hướng tới nơi xa lạ này khai giọng kêu vài tiếng.
—— Trong thanh âm tràn ngập khiêu khích, ngạo mạn, cùng với vô biên vô hạn chiến ý.
Những người hơi chút hiểu biết ma thu vội vàng ra hiệu mọi người lùi ra phía sau, chừa ra khối đất trống đủ lớn cho mãnh thú đột ngột xuất hiện này.
"Nó không biết gì về nơi này, đang thăm dò thực lực của chủ nhân phiến lãnh địa này. Lối tư duy của ma thú đều như nhau, nếu đến một nơi xa lạ, chúng nó sẽ so sánh sự chênh lệch giữa mình và chủ nhân lãnh địa, sau đó quyết định đi hay ở."
"... Nếu vậy, chúng ta cần tìm một ma thú cấp cao lại đây đánh một trận với nó?"
Kewell cầm trường kiếm băng sương trong tay liếm liếm vết thương nơi khóe miệng, khó xử nói: "Đan Đóa không có ma thú ở trên cấp 9, nó có tiếp thu nhân loại khiêu chiến không?"
"Đừng!"
Bọn kỵ sĩ gia tộc Kewell lập tức khẩn trương, vị chủ nhân này của bọn họ si mê võ thuật, chỗ nào có nguy hiểm liền đâm đầu vào chỗ đó, nếu không phải cái tính tình quái đản kia, cũng không có khả năng còn trẻ như vậy đã thành võ giả cấp 8.
Cùng hoảng sợ ra tiếng ngăn cản còn có vài lão giả, bọn họ có người là ma pháp sư, có người là võ giả, đều là cường giả cấp cao được người người kính ngưỡng. Kewell hiển nhiên nhận thức bọn họ, đối với người mạnh hơn mình hắn luôn luôn rất tôn kính, cho nên tiếc nuối hỏi: "Vậy phải làm thế nào mới có thể khiến nó rời đi?"
"Trước tiên, chúng ta hẳn nên làm rõ nó tới đây như thế nào đã!"
Người nói chuyện đeo kính một mắt, ngoại trừ tóc quần áo cũng rối tung như mọi người, lão còn ăn mặc hết sức thái quá, giống như trong lúc vội vàng kéo bức màn bọc người lại liền ra ngoài.
Đây là một vị luyện kim thuật sư đức cao vọng trọng, rất nhanh đã có rất nhiều người phụ họa ông ta.
"Chẳng lẽ cái khe là pháp trận triệu hồi?"
"Không đúng, uy lực trước mắt kia rõ ràng là cấm chú... Không, càng giống thần thuật!"
Cái loại cảm giác tuyệt vọng, mặc cho có cố gắng như thế nào cũng không thể chống lại đó, mọi người quả thực không muốn nhớ lại.
Là một vị thần, còn là vị thần hệ hắc ám.
Cảm giác hủy diệt sau khi cự thú kia xuất hiện liền đột nhiên biến mất, cái hố đen rõ ràng muốn cuốn hết mọi thứ chung quanh, sao sẽ đột nhiên "Phun ra" đồ vật chứ? Mọi người nghĩ kiểu gì cũng không rõ, trận tai nạn này xảy ra quá nhanh, đảo mắt cảng bắc đã thành phế tích, hiện tại sống sót sau tai nạn, đầu óc vẫn còn lơ mơ.
"Meow!"
Mèo đen bỗng nhiên bày ra một tư thế kỳ quái, nó quay mông sang bên này.
Cát Lâm ánh mắt sáng lên, anh ý thức được Eloca không biến mất, rất có thể đang ở chỗ này, nếu không Gafia đang giận dỗi với ai?
Trời quá đen, Gafia càng đen hơn, hoàn toàn thấy không rõ bên người mèo bự có cái gì.
Bất kể thế nào, Eloca không sao là được! Cát Lâm rốt cục nhẹ nhàng thở ra, kiệt sức mà ngã ngồi bên trong đống đổ nát.
Đột nhiên một trận cuồng phong cuốn tới, Cát Lâm nghe được chung quanh truyền đến tiếng kêu hoảng sợ, anh theo bản năng xoay người chồm dậy, kết quả chạy không lại tốc độ vuốt mèo, cây cột lông xù xù màu đen từ trên trời giáng xuống, ngang trời chắn ở trước mặt anh.
Cát Lâm thu thế không kịp, cắm đầu tông vào nó.
"..."
Hơn nửa người đều lọt thỏm vào, xém nữa là chết ngộp rồi.
Rất mềm, vô cùng ấm áp.
Cát Lâm giãy dụa "kéo" đầu mình ra, cái cảm giác bị lông bao phủ cả mặt này, thật sự một lời khó nói hết.
Sau đó anh ngẩng đầu liền đối mặt với một đôi đồng tử màu vàng to lớn, còn có chòm râu dài không ngừng run run trong bóng đêm, Gafia phẫn nộ mà nhe răng với anh, từ góc độ của anh nhìn lên trên tấm mặt mèo kia, ai nhát gan có thể bị dọa cho xỉu ngay tại chỗ.
"Meow!"
Tiếng rống giận này là dán sát đầu Cát Lâm mà qua, thổi đến anh ngã trái ngã phải, cảm giác cả người lăn qua lộn lại trong cơn cuồng phong.
Gafia gào xong, lại quay đầu về một hướng khác kêu một tiếng, là tiếng mèo làm nũng, mang theo một chút dỗi hờn, vì thế Cát Lâm tâm trạng ngổn ngang, lần thứ hai bị bọt biển mềm mại cọ rửa.
Quả thực là không khác gì công kích tinh thần!
Cát Lâm nghe thấy tiếng của Eloca, ở sau lưng mèo bự.
"... Gafia, đừng như vậy, ta xin lỗi, nhưng chuyện này không liên quan đến Cát Lâm."
"Meow!"
Thời điểm Gafia nhìn thấy chủ nhân, nó phát hiện Eloca còn ở cùng một chỗ với tên nhân loại đánh nó! Cho nên mấy ngày qua bọn họ đều ở cạnh nhau? Này ai mà nhịn được!?
Cát Lâm đi vòng quanh mèo đen hết nửa vòng, cuối cùng cũng thấy được tung tích của Eloca.
—— Khó trách nhìn không thấy, ở trong hố chân mèo chứ đâu!
"Đây là có chuyện gì? Bẫy rập của Thần Bóng Đêm Afiman, gã cố ý dẫn anh tới bên cạnh cái khe này? "
Cát Lâm chạy như điên ước chừng một trăm mét, chạy đến cái trán hơi hơi ra mồ hôi, mặt xám mày tro, trên người dính lông mèo thật dài, một cọng trong đó còn ngoan cố mà ở lại trên đầu anh.
Cát Lâm kinh hồn chưa định hỏi Chiến Thần: "Gafia... Mèo của anh sao lại bỗng nhiên xuất hiện ?"
Khuôn mặt Eloca mang theo một chút bất đắc dĩ, y đưa tay sờ sờ chân mèo bên mép hố hai cái.
Gafia phát ra tiếng grừ grừ từ trong lỗ mũi, hiển nhiên rất không vừa lòng.
"Đây là chuyện ngoài ý muốn, cậu nghe được lời thần niệm của Afiman nói trước khi tự bạo không?" Eloca thoải mái mà nhảy ra hố chân mèo sâu một thước, nhìn xem chung quanh, kết quả phát hiện nơi nơi đều là phế tích cùng bụi đất, đơn giản ngồi xuống trên vuốt mèo lắm lông của Gafia.
Cát Lâm: ...
Anh vươn tay lau tro bụi trên mặt một cái, bắt đầu hồi ức chuyện vừa nãy, lúc cuối cùng thần Bóng Đêm Afiman dùng cổ ngữ Seeley nói chuyện, Cát Lâm chỉ nghe hiểu hai từ là Hegel cùng bức tường thế giới, ngược lại câu nói sau cùng anh nhớ rất rõ ràng.
"Gã nói, anh chết, bọn họ sẽ tự do ?"
"Không sai, hơn nữa gã muốn va chạm bức tường thế giới của đại lục Seeley, đây là lí do vì sao phải dùng thần niệm tự bạo ở gần cái khe."
Cát Lâm cảm thấy đầu óc nảy số không kịp, anh vô cùng chú ý mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua mèo bự, lại nhìn đám người phía xa xa.
Bụi mù tung bay, gần như không thể thấy rõ bên kia có động tĩnh gì.
"Chúng ta có phải nên tìm một chỗ khác rồi bàn lại hay không? Nơi này..."
"Mang theo Gafia, có thể đi chỗ nào?" Eloca hỏi ngược lại anh.
Cát Lâm nghẹn lời, một con mèo lớn như vậy, làm gì có chỗ để "thả" .
"Trùng hợp là Afiman mở ra cái khe không thông tới địa cầu, ngược lại gọi Gafia đến đây." Cát Lâm cảm thấy đau đầu, Thần Bóng Đêm vừa mới hủy diệt tòa thành thị này, mèo nhà Chiến Thần liền đi ra, đây là tiết tấu đội nồi đó!
"Gafia là bị tôi liên lụy, thần niệm của Afiman tự bạo, không chỉ vì va chạm cái khe, mục tiêu chủ yếu vẫn là tôi. Thần niệm của gã tập trung vào tôi, chỉ là gã cũng không biết... Phần lớn thần lực của tôi không ở trên người tôi."
"Hả?"
"Khi tôi ngủ say, tôi giao hết thần lực cho Gafia." Eloca bất đắc dĩ nói.
Cát Lâm mờ mịt nghĩ, nói như vậy, Thần Bóng Đêm muốn giết chết Eloca, còn cố tình lựa chọn ở gần cái khe, vì thế không chỉ Eloca bên này bị công kích, còn cách không nổ đến mèo bự ở Hegel?
"Không, từ từ, trước đó anh nói anh sắp chết, cho nên thần lực không đủ..."
Cát Lâm cảm thấy bản thân bị lừa, anh trừng mắt, vẻ mặt khó tin.
Eloca không hề xấu hổ khi lời nói dối bị vạch trần, y thong dong mà gật đầu: "Tôi giao thần lực cho Gafia, trừ việc lo lắng lúc mình ngủ say nó gặp phải kẻ địch, không thể bảo vệ chính mình ra, cũng là bởi vì cơ thể của tôi đã không còn trẻ tuổi, có lẽ thừa nhận không nổi thần lực thời kì toàn thịnh."
"..."
Vị thần hơn hai ngàn tuổi, thật sự là không dễ dàng.
"Khi tôi trở lại Hegel, tôi đã cho rằng mình không còn bao nhiêu thời gian, tôi chỉ hy vọng an nghỉ tại cố hương, cũng làm cho Gafia vượt qua quãng thời gian cuối cùng của sinh mệnh tại Hegel." Eloca khó được lộ ra vẻ chần chờ, y thở dài nói:"Chỉ là tuổi thọ của tôi có chút vượt qua tưởng tượng của chính tôi, thọ mệnh của Gafia cũng vậy, nó đều sắp một ngàn tuổi. Đại lục Seeley không hề có ma thú một ngàn tuổi, ngay cả thần cũng sống không được lâu như vậy."
Cho nên hai người các anh là chủ thú sống lâu như một kỳ tích?
Cát Lâm lòng tràn đầy đậu móa không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
"Có đôi khi tôi cảm thấy, có lẽ mình không nên đưa thần lực cho Gafia, như vậy chúng tôi cũng sẽ không sống lâu đến vậy, nhưng mà... Hegel có Hải Tích, chuyện của chúng thần vẫn chưa giải quyết, không cần biết là tôi hay là Gafia, đều phải tiếp tục sống sót."
Cát Lâm muốn hỏi có phải Chiến Thần tìm được bí quyết trường thọ hay không, có lẽ đây là nguyên nhân mà chúng thần bám riết lấy y không buông, kết quả Eloca phủ định ý tưởng này của anh, còn hỏi: "Cậu có thể cảm giác được hơi thở trên người Gafia không?"
Hơi thở hắc ám, tràn ngập ác ý hỗn loạn.
"Chúng đến từ thần lực của Hải Tích, góp gió thành bão, không chỉ cải biến hình thể Gafia, nó sống quá lâu, cũng là do phần thần lực này ảnh hưởng." Eloca vẻ mặt phức tạp, mèo của y trở nên lớn như vậy, còn bất tử, làm y tùy thời đều lo lắng mình chết mèo không người chăm sóc, đều tại Hải Tích cả.
Cát Lâm không biết bản thân anh nên đồng tình mèo đen hay là kính ngưỡng nó nữa.
"Cho nên khi anh rời đi Hegel, chỉ lấy đi một phần thần lực thuộc về mình trên người Gafia, không dám lấy đi quá nhiều?"
"Không nói tới chuyện tôi có thể khống chế lực lượng lúc trước hay không, nếu tôi lấy đi toàn bộ, Gafia cũng có khả năng vô pháp áp chế những thần lực hỗn loạn pha tạp đó."
Eloca vẻ mặt mệt mỏi nói: "Chúng thần cuồn cuộn không ngừng mà tiêu hao thần lực của bọn họ chế tạo Hải Tích, lại phân cách thần niệm cho nhân loại, đây đều là hành động tiêu hao thực lực của bọn họ vĩnh viễn, đối với chúng thần chuyện này không hề có lợi. Nếu bọn họ muốn sống thật lâu, cần gì tra tấn mình như thế?"
"Cái này thì ai biết được, kẻ điên suy nghĩ gì, người bình thường sẽ không rõ." Cát Lâm nói thầm.
"Thần niệm của Afiman rất kỳ quái, không có quá nhiều tính tự chủ, hơn nữa ý thức tự hủy cực kì mãnh liệt, tôi hoài nghi đây mới là mục đích mà chúng thần hao hết tâm lực bám vào trên người người khác."
Cát Lâm nghe hiểu, anh không dám tin hỏi: "Anh cho rằng chuyện mà chúng thần thực sự muốn làm, là thao túng con rối chạy đến trước mặt anh... Còn tốt nhất là ở Hegel, tới một cái phương thức tập kích kiểu tự sát, hoặc là tự bạo tập thể? Vì đạt tới mục đích này, bọn họ tìm một đống người tuyên bố nhiệm vụ, không quản bọn họ trở thành hạng người gì, dù sao trọng điểm là phải thành công tiếp cận anh?"
"Không thì sao? Người như Barre, Johanne có thể giết chết tôi?"
"..."
Cát Lâm không cách nào phản bác.
Nếu không phải sự thật sờ sờ trước mặt, anh thật sự muốn chê cười sự tự tin khó hiểu của Eloca.
Có người cho rằng đại lục Seeley trò chơi công lược mà chơi, lựa chọn những con đường thành công khác nhau, chuẩn bị cày mức độ hảo cảm của BOSS cuối - Chiến Thần Eloca, đạt được vũ khí thần cấp Thanh Kiếm của Chiến Thần. Kết quả chân tướng của trò chơi là "Hệ thống" làm bom, mà "Kí chủ" chính là một cái phương tiện giao thông để bốc xếp và vận chuyển bom?
Quá hoang đường!
Lúc này mèo đen nằm úp sấp xuống, lông rậm ụp xuống.
Cát Lâm hai tay bảo vệ đầu, thoát đi đám "rừng rậm màu đen" đột nhiên phủ xuống kia.
"Gafia, không được lộn xộn."
"Meo~" Mèo bự lười biếng mà đáp một tiếng, đôi mắt tròn trìa trịa nhìn chằm chằm hải đăng ngoài cảng xa.
Cát Lâm không thể không nhắc nhở Chiến Thần: "Làm sao bây giờ? Chúng ta rất có thể sẽ biến thành người hủy diệt Đan Đóa, cái chuyện như bị toàn bộ đại lục Seeley đuổi giết nghe có vẻ không được tốt lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro