[Thế giới 1] Chương 24 - Thiên Kim Chanh Chua x Quân Phiệt Lãnh Tình (23)
Ánh mắt Liễu Hoài Cẩn tối tăm, nhưng người cũng không động, nhìn thiếu nữ cười tươi như hoa, lộ ra lúm đồng tiền, từ từ đưa cánh tay bạch ngọc đến.
Tay Thư An Ca rơi vào trên cổ áo của Liễu Hoài Cẩn, thay hắn chỉnh cổ áo, lại hơi nhón chân cầm khăn lụa giúp hắn thấm mồ hôi trên trán, mắt mang theo ý cười nói: "Trời nóng như vậy, cũng nên thay đồ thôi."
Liễu Hoài Cẩn đột nhiên nhớ đến chuyện lúc trước cô hỏi hắn làm sao để không nóng, nắm được tay cô, đưa khăn tay cầm tới nhét vào trong túi mình.
Tay của đại nam nhi thô ráp, tay của cô lại non mềm, nhẵn bóng, Thư An Ca ngước mắt nhìn Liễu Hoài Cẩn, chỉ nắm tay hắn như vậy.
Lúc trước còn xì xào bàn tán, bổ óc một vở kịch hay, khi nhìn đến cử chỉ thân mật của hai người họ, các loại suy đoán và lời đồn trước đó dĩ nhiên không đánh tự thua.
Vu Gia Tuệ dựng tóc gáy, sau lưng lạnh một mảng như băng, cô ta gần như không biết mình đi đến bên cạnh hai người họ như thế nào.
Đi được mấy bước này, cô ta nghe được lời tán dương phu xướng phụ tùy*, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, cũng nhìn thấy giữa hai người khác xa trước kia, trên mặt nóng hừng hực.
*Phu xướng phụ tùy: Chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo.
Vu Gia Tuệ đến gần hai người, phát hiện Thư An Ca vừa vặn ngăn ở trước mặt Liễu Hoài Cẩn, rõ ràng gần trong gang tấc, lại giống như ngăn cách ra thành hai thế giới.
"Thiếu soái, vất vả ngài đến đón tôi, tôi ——", cô ta vừa nói chuyện, vừa thận trọng nhìn về phía Thư An Ca, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, "Tôi không biết phu nhân ở đây, đã nhận lỗi với phu nhân."
Nhìn xem nào, cái gì là nghệ thuật ăn nói, chính là cái này đây, vài ba lời nói, thật giống như nói Thư An Ca khi dễ cô ta thế nào.
Liễu Hoài Cẩn nhìn Vu Gia Tuệ một cái, không nói gì, Thư An Ca rút tay ra, kéo cánh tay của hắn ra, hoạt bát nhẹ nhàng nhảy đến bên người hắn, nửa rúc vào trong ngực hắn nói với Vu Gia Tuệ: "Vu tiểu thư suy nghĩ nhiều, tiệm tóc Thịnh Vượng cũng không phải do Bạch gia mở, tại sao tôi lại không hoan nghênh cô?"
Tính cách của Liễu Hoài Cẩn thật ra rất ít khi thân mật với con gái trước mặt người khác, dù người này là vợ hắn.
Nhưng lúc hắn mới bước vào tiệm, phát hiện mọi người lại hoài nghi và thương hại Bạch An Ca, chồng tới đón người phụ nữ khác, truyền đi thì mặt mũi Bạch gia sẽ bị tổn thất lớn.
Vu Gia Tuệ bị lời nói của Thư An Ca chẹn họng, ngẩn người ra đó, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Liễu thiếu soái. Cô ta vẫn giống thường ngày, thái độ cao cao tại thượng không có bao nhiêu bạn, nhưng khiến cho Vu Gia Tuệ thất vọng chính là Liễu thiếu soái không hề có chút dấu hiệu tức giận.
"Hoài Cẩn, chúng ta qua chào mẹ một tiếng, lát nữa anh đưa em về, bảo tài xế đưa Vu Gia Tuệ rời đi có được không?"
Thư An Ca chớp mắt, đung đưa cánh tay của Liễu Hoài Cẩn, triển khai đợt tấn công mới, nũng nịu!
Còn chưa chờ Liễu Hoài Cẩn mở miệng, Vu Gia Tuệ đã giành nói trước: "Phu nhân, Thiếu soái hôm nay có công vụ trong người, sợ rằng không..."
Thư An Ca nghiêng đầu nhìn Vu Gia Tuệ một cái, nhướng mày: "Tôi đang nói chuyện với cô sao?"
Liễu Hoài Cẩn rốt cuộc lên tiếng: "Đừng nháo, đưa tôi qua gặp nhạc mẫu (mẹ vợ), Tiểu Vu chờ ở cửa."
Lúc hắn nói hai chữ "đừng nháo" âm thanh đè thấp, giống như tình nhân trao đổi, Thư An Ca cười một tiếng với hắn, kéo cánh tay hắn đi về phía mẹ Bạch.
Vu Gia Tuệ thất vọng nhìn bóng lưng của hai người họ, có chút tịch mịch đẩy cửa, lấy áo choàng xuống, đứng cạnh chùm tia sáng không ngừng chớp tắt.
Hộp đêm bên cạnh vô cùng náo nhiệt, cô ta đứng bên ngoài chỉ thấy lạnh lẽo từng chút thấm vào da thịt.
Cô ta biết Thiếu soái nhất định sẽ không để cho Bạch An Ca đi theo, bởi vì tiếp đến bọn họ phải đến hộp đêm, nơi đó tốt xấu lẫn lộn, sao hắn có thể để phu nhân của mình đi vào.
Cho nên, tròng mắt Vu Gia Tuệ sáng lên, cô ta và Bạch An Ca không giống nhau, cô ấy là hoa trong nhà kính, còn cô ta có thể cùng Thiếu soái trải qua mưa gió.Đang lúc Vu Gia Tuệ xuất thần nghĩ về Liễu Hoài Cẩn, âm thanh của Thư An Ca truyền đến bên tai cô ta: "Vậy ngày mai anh nhất định phải đến đúng giờ đó, ba mẹ vẫn mong anh lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro