Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 77: Giám đốc Điều hành tạm thời

Editor: Gianghi

Ryan bế Đoàn Đoàn đứng trên tầng hai của đại sảnh. Hành lang ở đây có hình vuông, khoảng trống ở giữa có thể nhìn thẳng xuống phần trung tâm của đại sảnh tầng một. Trước đây, trung tâm đại sảnh trống không, dinh thự cổ khi chủ nhân không ở nhà ngay cả một món đồ trang trí cũng không có, trông có vẻ trống trải, trầm mặc và giản dị. Hiện tại, ở trung tâm được trải một tấm thảm hình vuông, trên thảm là một bình hoa cắm nhiều tầng khổng lồ, trong bình hoa bằng đá cẩm thạch trắng cao bằng nửa người cắm đầy các loại hoa phức tạp và xen kẽ. Ryan có thể nhận ra hoa mẫu đơn, hoa sao, lá ngân hà, sen lá lớn, v.v.. Cách cắm hoa phức tạp nhưng không gây cảm giác lộn xộn. Toàn bộ bình hoa có đường kính 1,5 mét, đế cộng với hoa cao 2,5 mét, rất thử thách tay nghề của người cắm hoa. Nhưng người cắm hoa không phải là một nhân vật tầm cỡ đại sư, ngược lại, quản gia Balls vẫn còn là người mới trong lĩnh vực này, thế nhưng tác phẩm cắm hoa làm ra đã có thể sánh ngang với tác phẩm của đại sư, phải nói rằng tài năng rất quan trọng.

Tuần trước, ở trung tâm đại sảnh là hoa súng, tuần trước nữa là một bình hoa làm nền cho bức tượng thần Cupid. Việc cắm hoa đã hoàn toàn giải phóng bản tính thẩm mỹ tao nhã của Balls, trong nhà không bao giờ có loại hoa lặp lại.

"Cục cưng, ba con sắp về nhà rồi, chúng ta xuống lầu đón ba ha." Ryan bế ngang Đoàn Đoàn, tiệc đầy tháng đã qua được nửa tháng, Đoàn Đoàn 45 ngày tuổi đã trông tròn trịa hơn, có xu hướng giống hệt với tên gọi ở nhà của mình.

Đoàn Đoàn ngáp một cái, miệng nhỏ mấp máy, như thể muốn ăn. Ryan quyết định lờ đi, vì cậu mới cho bé bú nửa tiếng trước, không thể thấy bé muốn ăn là nhét bình sữa vào miệng, không phù hợp với tiêu chuẩn nuôi con khoa học. Đôi khi bế Đoàn Đoàn ngày càng nặng, Ryan có ảo giác như đang nuôi một chú heo con theo quy trình tinh gọn. Đừng xem thường cậu bé mới tí tuổi, sức lực không hề nhỏ, bé nắm lấy vạt áo của cha kéo, Ryan có thể cảm nhận rõ ràng lực kéo.

Ryan cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn, cười nói: "Bé cưng, sau này cha sẽ lập cho con một kế hoạch tập luyện hoàn chỉnh và phù hợp, để sức lực của con có đất dụng võ."

Đôi mắt đen láy của Đoàn Đoàn vẫn chưa nhìn rõ mọi vật, bé chớp chớp mắt nhìn lên, dường như thấy được nụ cười trên mặt cha, rồi lại ngáp một cái, nhưng bé nhất quyết không ngủ, như thể đang đợi ba về.

Alston đang trong kỳ nghỉ cũng không thể bỏ bê công việc, chỉ là có chút nhàn rỗi hơn so với lúc làm việc chính thức một chút.

Sau khi chính phủ lâm thời được thành lập, họ đã tiến hành chỉnh đốn quân đội đồn trú tại Thủ đô và phát hiện ra những vấn đề rất lớn:

Số con cháu quyền quý vào bằng quan hệ nhiều hơn binh lính bình thường.

Chỉ có danh nghĩa quân nhân nhưng không có thực lực, tố chất cá nhân quá kém.

Thiếu huấn luyện, quá nhiều vỏ bọc rỗng tuếch.

Tham ô quân lương, tài chính không minh bạch, hướng đi của các khoản tiền không rõ ràng.

Phân phối lương không công bằng, có quá nhiều nhân viên thừa, tình trạng thừa người thiếu việc...

Kết quả điều tra triệt để còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.

Đây là Thủ đô, là trung tâm chính trị, văn hóa, kinh tế của cả Đế quốc, dân cư đông đúc, mà an ninh lại có lỗ hổng lớn như vậy, quả thực là một cái tát vào mặt chính phủ! Chẳng trách lần trước Ryan bị tấn công, hai bên rượt đuổi nhau trên trời, lửa nổ bùng lên, lộ trình chiến đấu dài tới 50 km mà quân đồn trú và cảnh sát phải đợi đến khi cuộc tấn công sắp kết thúc mới có hành động.

Đây mới chỉ là một cuộc tấn công bạo lực nhắm vào cá nhân, nếu là nhắm vào toàn bộ Thủ đô, toàn bộ thành phố thủ đô thì sao?

Đặt một quả bom trước tòa nhà Chính phủ Trung ương, cho nổ vào lúc đông người nhất... chỉ nghĩ thôi đã thấy rợn người.

Số người biết năng lực phòng thủ của Thủ đô trống rỗng không nhiều, một khi thông tin lan ra chắc chắn sẽ gây hoang mang cho dân chúng, lúc đó hình ảnh của chính phủ sẽ sụp đổ trong mắt người dân, có lẽ các tổ chức chống chính phủ ở các nơi sẽ nhân cơ hội này hành động, tuyên truyền thuyết chính phủ bất tài. Dân là gốc, một chính phủ mất đi lòng tin của dân chúng dù có thay bao nhiêu thủ tướng cũng không cứu vãn được hình ảnh, người ta sẽ không chỉ trích chính phủ của một tổ chức nào đó không tốt, mà sẽ chĩa mũi nhọn vào toàn bộ hệ thống.

Tại sao Gustav lại làm vậy trong thời gian tại vị? Kết hợp với việc Connor nói muốn khôi phục chế độ quân chủ, Ryan lập tức có thể nghĩ ra rất nhiều điều. Có lẽ, họ muốn "phá rồi mới lập". Nếu không phải vì vụ tấn công xảy ra, sớm phơi bày sự bất tài của quân đồn trú Thủ đô, Ryan nghĩ rằng, đến một thời điểm nhất định họ sẽ tự vạch áo cho người xem lưng, lúc đó sẽ là một cuộc đại biến đổi từ trên xuống dưới, long trời lở đất. "Đê ngàn dặm vỡ vì tổ kiến", "bão lớn bắt nguồn từ ngọn cỏ thanh bình", một cơn biến động lớn của quốc gia thường bắt nguồn từ những chi tiết nhỏ nhặt.

"Hừ hừ~" Đoàn Đoàn nắm chặt cổ áo của cha, nắm đấm nhỏ đầy thịt rất có lực, kéo cha mình ra khỏi dòng suy nghĩ.

Ryan dỗ dành, "Tiểu tổ tông ơi, con lại muốn gì nữa đây?"

Đoàn Đoàn còn chưa biết nói, chỉ hừ hừ vài tiếng để gây chú ý mà thôi.

Có con rồi mới biết nỗi khổ của cha mẹ, cho bú, thay tã, bế dỗ... nửa đêm bị đánh thức đã là chuyện thường tình, Ryan thậm chí còn hình thành thói quen đêm dậy hai lần để kiểm tra tình hình của Đoàn Đoàn, nuôi một đứa trẻ thực sự vất vả.

"Ba sắp về rồi, chúng ta xuống dưới thôi."

"Hừ hừ a." Đoàn Đoàn hừ hừ hai tiếng như đang hưởng ứng.

Vì tình hình tồi tệ của quân đồn trú Thủ đô, chính phủ lâm thời đã ủy thác cho Alston đang nghỉ phép đến chỉnh đốn, nên khoảng thời gian này Alston có chút bận rộn, mỗi ngày 8 giờ sáng ra khỏi nhà, phải đến 5 giờ chiều mới về. Đoàn Đoàn trở thành một "đứa trẻ bị bỏ rơi" nho nhỏ, mỗi ngày đều khóc nhè vì nhớ ba. Bà cố thường trêu: Bé con lớn từng này mà đã biết hết rồi. Vì kinh nghiệm của bản thân, Ryan đôi khi lại nhìn con trai mình một cách nghi ngờ, phỏng đoán đây có phải là một cậu bé tái sinh mang theo ký ức hay không, sau vài lần thử, cậu có thể chắc chắn rằng mình đã nghĩ quá nhiều, Đoàn Đoàn đã uống canh Mạnh Bà để đầu thai, là một em bé thực sự.

Bế Đoàn Đoàn đứng ở cửa, cậu bé liền không còn hừ hừ nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, chờ ba về. Ryan liếc nhìn đồng hồ, mới 4 giờ 20 phút, còn một lúc nữa Alston mới về. Thấy Đoàn Đoàn như đã ngủ, Ryan cẩn thận di chuyển, định đưa bé lên lầu ngủ, vừa đi được hai ba bước thì cậu bé không chịu, lập tức tỉnh dậy bĩu môi chực khóc, "Hu hu hu..."

Ryan: "...Thật chịu thua con luôn, có gắn ăng-ten à?!"

Khóe mắt Đoàn Đoàn vương một giọt nước mắt, cha không động đậy nữa thì bé liền nín khóc.

Đại Phúc nằm cuộn tròn bên chân Ryan ngáp một cái, vì có Đoàn Đoàn nên nó có chút thất sủng, cũng đang tích cực "tự cứu", luôn tìm cách thu hút ánh nhìn của Alston.

Ryan nhạy bén nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu nhìn lên trời, quả nhiên thấy lớp màng trong suốt phía trên dinh thự cổ mở ra, lộ ra một chiếc tàu vũ trụ nhỏ có nền đen, trên cửa có huy hiệu của Quân đoàn Thập Tự Kim. Vì có bài học từ vụ tấn công trước đó, chiếc tàu vũ trụ nhỏ mà Alston đang sử dụng là phiên bản đặt riêng, sau khi nhận xe về nhà Ryan còn tiến hành cải tạo lần hai, lắp thêm một số thiết bị vũ lực, một khi gặp tấn công cũng có thể đảm bảo cầm cự được cho đến khi cứu viện đến. Hàng ngày, Nguyên Sơ và Zero đồng hành cùng Alston đi làm và về nhà, đóng vai trò là những vệ sĩ tận tâm và toàn năng nhất. Vì vậy, Ryan đang thiết kế một mẫu cơ giáp nhỏ mới, tầng hầm bên dưới dinh thự cổ đã được tái sử dụng, thêm vào rất nhiều thiết bị, chỉ cần vật liệu cho phép và thời gian đủ, cậu thậm chí có thể chế tạo ra cơ giáp cỡ lớn ngay tại nhà.

Ở phía xa, chiếc tàu vũ trụ nhỏ dần dần hạ xuống, Ryan nhận lấy chiếc áo choàng từ robot gia dụng được gọi đến và quấn cho Đoàn Đoàn, sau khi quấn kỹ càng, cậu bế bé đi về phía trước, đi qua sân trước, qua khu rừng nhỏ, rồi đi thêm khoảng 10 mét nữa là đến điểm dừng tạm thời. Trong tiếng vo ve nhẹ, chiếc tàu vũ trụ dưới sự điều khiển của Zero đã hạ cánh vững vàng, cửa khoang mở ra, Alston bận rộn cả ngày đã về nhà sớm hơn. Một tay anh cầm một bó hoa hồng được gói bằng giấy gói màu xanh và ruy băng màu vàng, tay kia xách một hộp quà, nhìn thấy Ryan, khuôn mặt thanh tú của anh nở nụ cười, anh đi nhanh vài bước đến bên cạnh Ryan, cười nói: "Chúc mừng sinh nhật."

Ryan có chút ngơ ngác.

"Hôm nay là ngày 11 tháng 8, sinh nhật của em mà."

Ryan bừng tỉnh, "À phải rồi, hôm nay là sinh nhật mình, thảo nào bố mẹ không cho mình vào bếp, thảo nào bà lại giao Đoàn Đoàn cho mình, chỉ cho bế thôi, không được làm gì khác." Vì hôm nay là sinh nhật của cậu.

"Chúc mừng sinh nhật." Alston dịu dàng lặp lại, chủ động hôn lên môi Ryan, một nụ hôn nhẹ nhàng.

Trong mắt Ryan tràn đầy cảm xúc mềm mại, "Cảm ơn anh."

"Hai năm trước chúng ta ở bên nhau đều không tổ chức sinh nhật." Alston nói với vẻ hơi áy náy.

"Có mà."

Alston: "Hửm?"

"Em đã nấu mì, dù sao cũng không phải đúng ngày sinh nhật, em không để tâm." Ryan nháy mắt, tinh nghịch nói: "Sinh nhật anh em cũng nấu mì đó."

Alston sững người, "Anh, anh không hề để ý."

"Anh quên rồi sao, ngày sinh nhật em làm mì trường thọ, trong bát chỉ có một sợi mì thôi."

"Anh còn tưởng đó là một loại mì độc đáo, chỉ là anh chưa từng ăn, nên không hỏi."

"Haha, bây giờ thì anh biết rồi đó, đó là mì trường thọ, đợi đến sinh nhật anh em sẽ làm lại." Sinh nhật của Alston vào tháng 12, thực ra cũng không còn xa nữa.

Alston gật đầu, "Ừm."

Anh đưa bó hoa hồng cho Ryan, rồi ngồi xổm xuống gãi cằm Đại Phúc, vỗ đầu nó, cuối cùng còn bế lên để ước lượng cân nặng, "Nặng hơn rồi, lớn hơn rồi, Đại Phúc đã là một đứa trẻ lớn rồi."

Đại Phúc kiêu hãnh ưỡn ngực ngẩng đầu, "Ngao!" Nó còn học được cách bắt con mồi tĩnh trên mặt đất, và sắp học cách bắt con mồi động. Về việc học được như thế nào, Đại Phúc từ chối nhớ lại, vì Ryan nghỉ phép ở nhà thực sự là một giáo viên đáng sợ.

Alston khoác tay Ryan, tay xách quà, chân có Đại Phúc đi theo cùng Ryan đi về nhà. Hai người cha dường như đã quên mất điều gì đó, điều gì nhỉ? Đoàn Đoàn bị áo choàng che kín đầu mặt, thế giới trở thành một màu xám nhạt, bé dùng đôi tay nhỏ non nớt của mình cố gắng nhấc thứ đang che mình lên, với sức lực hiện tại của bé thì đừng hòng lay chuyển được chiếc áo choàng, Đoàn Đoàn sốt ruột khóc hu hu, nước mắt lã chã rơi xuống khuôn mặt nhỏ.

Nghe thấy tiếng khóc, hai người cha nhìn nhau, họ đã quên mất con trai mình. Bé Đoàn Đoàn đáng thương có phải là hàng tặng kèm khi mua khoang nuôi cấy không...

Ryan nhận lấy hộp quà, đưa bé con cho Alston, Alston thành thạo bế lấy con trai, mở áo choàng ra thì thấy một khuôn mặt nhỏ đang khóc mếu, anh xót xa hôn lên vầng trán đầy đặn của Đoàn Đoàn, "Xin lỗi Đoàn Đoàn, ba lại quên mất con rồi."

Đoàn Đoàn cảm nhận được hơi thở quen thuộc của ba, từ từ nín khóc, chỉ có khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt, tủi thân dựa vào ngực ba, như đang tìm kiếm sự an ủi, lại như đang tố cáo ông cha còn lại ở nhà không cho mình ăn.

"Nhóc ranh!" Ryan tức đến bật cười, làm như thể mình ngược đãi bé vậy, "Đúng là mèo con ham ăn, mới ăn xong, uống ừng ực hết cả bình sữa."

"Ăn được ngủ được, Đoàn Đoàn của chúng ta sẽ mau lớn."

Họ sánh vai nhau bước vào nhà chính, sảnh chính đã thay đổi diện mạo, đại sảnh có thể chứa hơn 300 người tham gia tiệc tùng đã được trang trí mới, trên tường dán bóng bay "Chúc mừng sinh nhật", chất đầy một số đồ trang trí, dải màu rủ xuống, không khí vui tươi. Còn có tiếng nhạc du dương truyền đến, người ngồi trước cây đàn piano là bà cố, mái tóc bạc trắng của bà dùng những ngón tay già nua gõ lên từng phím đàn. Trong tiếng nhạc, cha mẹ đẩy chiếc bánh kem được chuẩn bị công phu ra, đó là một chiếc bánh tròn 10 inch, được trang trí bằng những bông hoa kem đẹp mắt, rắc đầy trái cây tươi, do mẹ cậu đã dành cả ngày để tỉ mỉ làm.

"Chúc mừng sinh nhật." Mọi người đồng thanh gửi lời chúc, xen lẫn tiếng hừ hừ nhỏ của Đoàn Đoàn, như thể đang hưởng ứng, cùng mọi người nói lời chúc phúc. Ryan đã trải qua sinh nhật rất nhiều lần, nhưng những lần sinh nhật đáng nhớ thì không nhiều, lần sinh nhật này chắc chắn sẽ để lại một dấu ấn đậm nét trong ký ức, không phải vì quy mô, không phải vì hoàn cảnh, mà là vì những người tham gia, những người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu về cơ bản đều ở đây, có bà, có cha mẹ, có Alston, có Đoàn Đoàn... một sinh nhật thật vui vẻ và mãn nguyện.

Buổi tối, Alston giao Đoàn Đoàn cho cha mẹ, Đoàn Đoàn rời khỏi vòng tay ấm áp, thoải mái, bĩu môi có chút muốn khóc, nhưng vì bé hơi buồn ngủ, nên vừa ngáp vừa dùng "xúc tu nhỏ" tìm ba.

Alston, "Làm phiền cha mẹ rồi ạ."

Mẹ bế Đoàn Đoàn, cười nói: "Đâu có phiền gì, chăm sóc Đoàn Đoàn cha mẹ rất vui lòng, sắp phải về E69 rồi, thật không nỡ." Họ đã ra ngoài một thời gian dài, muốn ở bên Đoàn Đoàn, nhìn bé lớn lên từng chút một, nhưng ở nhà có một đống việc, chỗ nào nên trồng gì, để đáp ứng nhu cầu thị trường thì nên tăng diện tích trồng cây gì, loại cây nào sắp thu hoạch cần đàm phán giá tốt, loại cây trồng nào cần cải tạo giống, v.v. Là một cặp vợ chồng chủ trang trại, cuộc sống trồng trọt của họ cũng không hề nhẹ nhàng chỉ cần ngắm bình minh và hoàng hôn là xong.

Alston có chút áy náy, "Đợi khi Đoàn Đoàn lớn hơn một chút, con sẽ gửi thằng bé đến hành tinh trồng trọt." Nghĩ đến việc phải xa con trai mình một thời gian dài, tim anh không khỏi run lên.

"Đợi đến khi các con thực sự không xoay xở được nữa thì hẵng gửi đến, cha mẹ sẽ chăm, thằng bé vẫn nên ở bên cạnh hai cha mình."

Alston gật đầu, liếc nhìn Đoàn Đoàn đã không thể chống lại cơn buồn ngủ mà thiếp đi, bàn tay nhỏ vẫn duỗi ra như muốn nắm lấy ba. Alston nắm lấy bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đưa lên môi hôn một cái, sau đó đặt cánh tay nhỏ lại, nói chúc ngủ ngon với cha mẹ rồi quay người về phòng. Đoàn Đoàn khi ngủ là một thiên thần nhỏ, đến nửa đêm tỉnh dậy thì là một tiểu ác ma, hừ hừ không phải đòi bú thì là tè dầm, tã lót không thoải mái phải thay, lúc đó chính là tiểu ác ma gây phiền phức!

Sau khi đưa Đoàn Đoàn sang chỗ cha mẹ, Alston trở về phòng, khi đẩy cửa ra thì thấy đèn trong phòng ngủ rộng rãi đã tắt, bên trong tối om, anh theo bản năng định bật đèn thì nghe thấy giọng của Ryan, "Đừng bật."

Ryan đang ở một góc phòng ngủ, cậu mở thiết bị cá nhân lên, ánh sáng nhỏ nhoi dẫn lối cho Alston đi tới. Alston mỉm cười, từ bỏ ý định bật đèn rồi đi đến bên cạnh Ryan, ngồi xuống đó. Trên chiếc ghế sofa nhỏ có đặt một hộp đồ ăn vặt, Ryan nhanh tay lẹ mắt lấy ra, nếu không Alston đã ngồi lên nó, trong hộp đồ ăn vặt là những món không thể thiếu khi xem phim: bắp rang bơ, trà sữa, hạt dưa... Ryan đã sắp xếp một buổi xem phim bình dân như vậy, xem một bộ phim tình cảm kinh điển, lại còn là phiên bản làm lại của một bộ phim cũ từ thời Cổ Địa Cầu.

"Còn nhớ lần trước đi đến hành tinh Reid, em đã sắp xếp một buổi xem phim không?"

"Nhớ chứ." Alston còn nhớ Ryan đã lập ra một loạt kế hoạch hẹn hò, nhưng cuối cùng vì nhiều lý do mà nội dung kế hoạch đã không diễn ra như dự kiến.

Ryan vẫn canh cánh trong lòng về kế hoạch không thực hiện thành công, nhưng vì công việc, cuộc sống cứ nối tiếp nhau, rất khó để tiếp tục kế hoạch. Hiện tại cuối cùng cậu cũng tìm được một cơ hội hoàn hảo để xem phim. Bộ phim toàn ảnh có nhân vật và bối cảnh như đang diễn ra ngay trước mắt. Trong phim, nam nữ chính vì nhiều lý do mà chia tay rồi lại tái hợp, cuối cùng trên cây cầu thép lúc nửa đêm, nữ chính nhìn bóng lưng ngày một nhỏ đi của nam chính, tình cảm thôi thúc cô đừng do dự, đừng từ bỏ tình yêu này, cô dứt khoát vén váy lao vào bóng đêm. Cảnh quay cuối cùng dừng lại ở cây cầu dài không một bóng người, trong tiếng nhạc du dương từ từ khép lại. Bộ phim có một kết thúc mở, có lẽ nam nữ chính đã gặp nhau trong đêm tối và hôn nhau, có lẽ nữ chính tỉnh ngộ quá muộn, khi đuổi theo thì nam chính đã đi rồi, có lẽ...

Cuộc sống có quá nhiều khả năng, lựa chọn khác nhau, kết quả cũng sẽ khác nhau.

Trong bóng tối, Ryan và Alston ôm lấy nhau, hôn nhau, đêm nay còn rất dài...

···

Alston bận rộn với công việc của quân đồn trú Thủ đô, Ryan cũng không phải lúc nào cũng rảnh rỗi, cậu giữ cha mẹ ở lại Thủ đô thêm nửa tháng nữa, đợi Đoàn Đoàn tròn hai tháng tuổi thì về nhà. Trong thời gian này, Ryan đã sắp xếp cho gia đình vài chuyến đi chơi, trước đó đã đưa cha mẹ và bà đi chơi ở thành phố Eva, nhưng những nơi vui chơi ở Thủ đô không chỉ có Eva, Ryan đã đưa gia đình ra ngoài chơi. Khi cậu không có thời gian thì gọi anh họ Connor đến đi cùng, hiếm khi đến Thủ đô một lần sao có thể bỏ lỡ những điểm tham quan kinh điển ở đây.

Ryan không phải ngày nào cũng rảnh, với sự giúp đỡ của Đại sư Micka, cậu đã được đặc cách vào biên chế chính thức của Viện Nghiên cứu Đế quốc, vì cậu đã có chứng chỉ Kỹ thuật viên sửa chữa cơ giáp cấp 3. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã một năm nữa, với lượng kiến thức khổng lồ trong đầu, chỉ cần xem lại tài liệu là có thể dễ dàng vượt qua kỳ thi lấy chứng chỉ, Ryan đã không cần phải tốn nhiều công sức trong quá trình thi cử. Kỹ thuật viên sửa chữa cơ giáp cấp 3 chắc chắn là một cột mốc quan trọng, đã vượt xa vô số đồng nghiệp, ở độ tuổi của Ryan mà đạt được chứng chỉ này, có thể nói là người đầu tiên từ xưa đến nay. Điều gây sốc hơn nữa là cậu được Đại sư Micka đề cử làm Giám đốc Điều hành tạm thời của Viện Nghiên cứu, phụ trách một phần công việc của viện trong thời gian trước khi Đại sư Micka nghỉ hưu (tất cả các công việc trừ hành chính).

Ryan rất có năng lực, rất có tài năng, trước đây đã ngấm ngầm trở thành người lãnh đạo của nhiều người trong viện, nhưng sự lãnh đạo ngầm đó không phải là một sự bổ nhiệm chính thức. Khi quyết định bổ nhiệm chính thức được đưa ra, nhiều người đã tỏ ra không phục, Ryan quá trẻ, có tài năng nhưng thành tựu quá ít, có năng lực nhưng chức danh không nhiều...

Hôm nay, Đại sư Micka thông báo cho các bộ phận họp, tổ chức tại phòng họp nơi đã diễn ra buổi công bố cơ giáp mới hôm nọ. 9 giờ sáng, mọi người đã có mặt đông đủ, ngồi trên bàn chủ tọa, Micka mỉm cười nhìn những người ở dưới. Có người đã đến Trung tâm Nghiên cứu Cơ giáp Đế quốc hơn 50 năm, mong đợi được thăng chức, mong đợi được tiếp xúc với những thứ sâu hơn, mong đợi được nhận vinh dự cao hơn... Nhiều người vì thế đã từ bỏ cơ hội làm việc tại các viện nghiên cứu cơ giáp địa phương. Ông biết, trong Viện Nghiên cứu Cơ giáp Đế quốc lưu truyền một câu nói: điều đến địa phương, chính là rời xa cơ quan cốt lõi, chức vụ cao là thăng chức trên danh nghĩa nhưng thực chất là giáng chức.

Ông đã ở Viện nghiên cứu cơ giáp hơn 100 năm, đã lạnh lùng chứng kiến quá nhiều người và việc, đã đến lúc cần phải thay đổi, có lẽ Ryan chính là nhân tố quan trọng để khuấy động vũng nước tù này. Nhiều người không nhìn thấy, Đại sư Micka chỉ điều những người tài mà ông coi trọng đến địa phương để rèn luyện, nhiều đệ tử của ông đều như vậy, nhưng những người được ông chọn hoặc là từ chối, hoặc là đồng ý nhưng trong lòng có oán hận, chỉ sau khi được rèn luyện ở địa phương mới phát hiện ra dụng ý của đại sư.

Tài nguyên, môi trường nghiên cứu khoa học của Viện Nghiên cứu Cơ giáp Đế quốc tuy tốt, nhưng nơi đây nhân tài đông đúc, muốn nổi bật quá khó. Trừ một số nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu có thể tiếp xúc với các vấn đề ngoài lĩnh vực của mình, nhiều người mười mấy năm như một lặp đi lặp lại cùng một công việc.

Sau vài lời mở đầu đơn giản, Đại sư Micka đi thẳng vào chủ đề. Mặc dù khóe miệng ông vẫn mỉm cười, nhưng khí thế của người ở vị trí cao nhiều năm khiến ông trông rất uy nghiêm, "Tôi bổ nhiệm Ryan làm Giám đốc Điều hành tạm thời, quyết định bổ nhiệm đã được ban hành, cậu ấy sẽ lãnh đạo toàn bộ công việc nghiên cứu khoa học trước khi tôi nghỉ hưu. Sau khi tôi chính thức nghỉ hưu, sẽ xem xét biểu hiện của các vị, để chính thức bổ nhiệm người vào vị trí Giám đốc Điều hành."

Đám đông xôn xao, bàn tán sôi nổi.

Đại sư Micka gõ bàn, ra hiệu cho mọi người im lặng, "Ryan chỉ là tạm thời, cậu ấy có thể trở thành chính thức hay không tôi không biết, trong số các vị có người có năng lực trở thành lãnh đạo cũng có khả năng. Ba tháng, tôi cho mọi người ba tháng, là thời gian để các vị xem xét Ryan cũng là thời gian để xem xét chính mình." Trong thời gian này, nếu Ryan không thể thuyết phục được mọi người, cậu sẽ không bao giờ có thể trở thành chính thức, cơ hội chỉ có một lần, cậu cần phải nắm bắt thật tốt. "Năm đó, dưới sự ủng hộ bất chấp mọi ý kiến của Giám đốc Điều hành tiền nhiệm, tôi đã ngồi vào vị trí hiện tại, thành tựu, công lao của tôi cũng giống như Ryan bây giờ, còn lâu mới có thể thuyết phục được mọi người. Ryan làm tôi nhớ đến chính mình, tôi sẵn lòng cho cậu ấy cơ hội để chứng tỏ bản thân, còn các vị thì sao? Có muốn tận dụng cơ hội này để chứng tỏ bản thân không?"

Quyết định bổ nhiệm chính thức đã được ban hành, việc Đại sư Micka để Ryan làm Giám đốc Điều hành tạm thời là để thông báo cho mọi người chứ không phải hỏi ý kiến. Ván đã đóng thuyền, muốn phản đối trừ khi có thể thuyết phục được cơ quan chính phủ, nếu không nói thêm cũng chỉ là đấu đá nội bộ, uổng phí cơ hội sắp tới. Một số người ngồi đó trao đổi ánh mắt, Ryan muốn bỏ đi hai chữ "tạm thời" còn phải xem họ có đồng ý hay không. Dần dần, ánh mắt của một số người tập trung vào Serra Bromfield, gia tộc Bromfield tuy đã suy yếu, nhưng "lạc đà gầy còn hơn ngựa béo", gia tộc họ vẫn nắm giữ nhiều bản thảo của Đại đế Tần Phong Anderson, biết đâu sau này có thể lật ngược tình thế, nghe nói Serra có thù cũ với Ryan, liệu anh ta có thể im lặng nhìn Ryan ngồi lên vị trí Giám đốc Điều hành không?

Serra nhìn Ryan bên cạnh Đại sư Micka, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro