Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76: Mong muốn một sự trợ giúp thật sự

Editor: Gianghi

Bunil đã rất thành thạo việc tắm rửa cho em bé sau khi sinh, cậu dùng nước sạch ngâm một loại hoa khô nào đó từ E69 để tắm cho em beé lần đầu tiên trong đời, sau đó bọc trong tã lót mềm mại, trao cho hai người cha trẻ tuổi. Trước khi con chào đời, Alston đã bổ sung rất nhiều kiến thức lý thuyết, thậm chí còn tham gia các lớp huấn luyện, biết cách bế trẻ sao cho bé cảm thấy thoải mái và không bị tổn thương. Nhưng khi thực sự tiếp xúc với con, anh phát hiện ra những kiến thức lý thuyết đó không có nhiều tác dụng, vì bây giờ đầu óc anh trống rỗng, chỉ có thể ôm Đoàn Đoàn theo bản năng.

"Nhỏ quá," Khoảnh khắc trống rỗng trong đầu rất ngắn ngủi , Alston hít thở sâu hai ba lần rồi cúi xuống nhìn con trai yêu quý của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi mắt nhắm nghiền, cái miệng nhỏ đang mấp máy muốn uống sữa đầu đời, cái đầu nhỏ không ngừng dụi vào ngực anh... Đoàn Đoàn đáng yêu quá! "Lại còn nhẹ nữa, lúc ở trong khoang nuôi cấy cứ cảm thấy thằng bé rất lớn, sao bây giờ lại nhỏ thế này? Liệu có phải chưa đủ lớn đã ra ngoài không?"

"Đừng lo, thằng bé rất khỏe mạnh." Ryan ngồi sau lưng Alston, vừa ôm nhẹ anh vừa dùng một tay đỡ lấy bé. Trong chiếc tã mềm mại, bé Đoàn Đoàn bĩu môi , không được uống ngụm sữa đầu tiên trong đời, bé bắt đầu phản đối, cất lên tiếng khóc vang dội. Nếu ai không cho bé ăn, bé sẽ lật mặt ngay! Con vừa khóc, hai người cha mới vào nghề đã luống cuống tay chân. Đừng nhìn Ryan có vẻ bình tĩnh, thực ra trong lòng cậu vẫn còn hơi ngơ ngác, nghe con khóc, cậu hỏi một câu ngớ ngẩn, "Dùng sữa bột hay sữa mẹ tổng hợp?" Cậu rõ ràng đã quên lời giảng viên nói, thành phần dinh dưỡng của sữa mẹ nhân tạo không bằng sữa bột, nếu có điều kiện thì nên cho uống sữa bột.

Alston cũng ngốc nghếch đáp lại, "Sữa mẹ được không, anh không có, chỉ có thể dùng loại tổng hợp thôi." Anh cũng đã quên mất, cứ thế suy nghĩ theo logic của Ryan.

Cuối cùng, cha mẹ đang đứng một bên không nhìn nổi nữa, đã "giải cứu" Đoàn Đoàn đang khóc khỏi tay hai người cha của bé. Mẹ Pelly dỗ dành một cách thành thạo, còn bà nội thì đứng bên cạnh xem. Bà đã lớn tuổi, biết sức tay mình không đủ, sợ không bế nổi cháu, nên đứng bên cạnh ngắm chắt là đã rất mãn nguyện rồi. Trên tay bà cố là bình sữa bột đã pha sẵn, nhiệt độ vừa phải, bà đưa cho con dâu rồi nhẹ nhàng nói: "Cứ từ từ cho thằng bé ăn, con cũng lâu rồi chưa chăm sóc trẻ con."

"Con biết rồi mẹ." Mẹ Pelly ngồi xuống ghế sofa phía sau, bắt đầu thị phạm cho Ryan và Alston cách cho con bú. Ryan và Alston đứng bên cạnh, hai tay giơ ra không khí bắt chước động tác. Dù sao cũng đã được huấn luyện trước đó, lý thuyết nhanh chóng biến thành thực hành. Khi bé trở lại trong vòng tay của Alston, anh đã không còn vẻ mờ mịt và luống cuống như lúc đầu, sự ấm áp trào dâng từ sâu thẳm trái tim đã bao bọc lấy anh.

Đoàn Đoàn trong lòng vẫn chưa mở mắt , cái miệng nhỏ hồng hào ngậm lấy núm vú, ra sức mút sữa , ăn đến mức phát ra âm thanh như heo con kêu hừ hừ, nắm đấm nhỏ siết chặt bên tai để tự lấy sức. Ryan chạm vào bàn tay nhỏ của con trai, giọng nói dịu dàng: "Ăn giỏi thật, như một chú heo con."

"Ăn được mới tốt." Alston hy vọng con sẽ ăn được ngủ được, mau chóng lớn lên. Ý nghĩ này vừa dấy lên, anh lại phủ nhận nó, hy vọng con sẽ mãi mãi vô lo vô nghĩ, vì lớn lên sẽ phải đối mặt với quá nhiều phiền não.

Nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Alston, Ryan gần như hiểu được suy nghĩ của anh. Cậu từ phía sau ôm lấy Alston, nhẹ nhàng nói: "Cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, phải tin vào chính mình, chúng ta sẽ là chiếc ô bảo vệ cho con. Sau này, Đoàn Đoàn của chúng ta lớn lên cũng sẽ tự tạo nên chiếc ô lớn của riêng mình."

"Ừm, em nói đúng."

Những người thân xung quanh nhìn sự tương tác của hai người, nhìn bé Đoàn Đoàn, khuôn mặt họ rạng rỡ nụ cười.

Đoàn Đoàn là một đứa trẻ có giọng không nhỏ. Đói, tè, hay buồn chán đều sẽ hừ hừ vài tiếng để thu hút sự chú ý, nhưng phần lớn thời gian bé vẫn ngủ để lớn lên. Tin tức gia tộc Dalton có thế hệ mới đã lan truyền nhanh chóng. Những người có chút nhạy bén về chính trị đều biết gia tộc vốn ít người này đã giành được thắng lợi lớn đến mức nào trong cuộc đấu tranh vừa qua. Nhất thời, khách khứa không ngớt trước cửa dinh thự cổ, người gửi thiệp muốn đến thăm xếp hàng dài. Ngôi nhà này còn có Ryan, một ngôi sao mới của ngành cơ giáp. Sẽ thật tuyệt nếu có thể đi theo con đường của cậu để kiếm được một vài suất phân bổ cơ giáp. Vì vậy, ngày càng có nhiều người muốn mượn cớ con trai họ chào đời để đến thăm. Lấy danh nghĩa chúc mừng sinh quý tử, nhưng thực chất là "ý của ông say không ở tại rượu", mà là ở quyền thế của Alston và tài nguyên trong tay Ryan.

Ryan và Alston không từ chối tất cả mọi người, họ không sống trong môi trường chân không, phải tận dụng các mối quan hệ xã giao.

Giữa những cuộc đón tiếp và tiễn đưa, tiệc đầy tháng của Đoàn Đoàn đã đến. Tiệc đầy tháng của bé không được tổ chức lớn, chỉ mời một vài người bạn và họ hàng thân thiết tụ tập là được. Dinh thự cổ của nhà Dalton đã rất lâu rồi chưa náo nhiệt như vậy. Quản gia Balls bận rộn sắp xếp mọi thứ, đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào. Nhìn dinh thự cổ bây giờ, nội thất chủ đạo màu xám đen không đổi, khí chất trầm ổn và nội liễm không đổi , nhưng có thêm hoa tươi, thêm một vài món đồ trang trí dễ thương, sự buồn tẻ của cả ngôi nhà đã bị quét sạch. Sự xuất hiện của một sinh mệnh mới càng làm cho nơi này tràn ngập không khí vui tươi, đảm bảo mỗi người đến dinh thự cổ đều sẽ cảm thấy không thể tin được – nhà Dalton nghiêm túc và cổ hủ lại có một mặt rực rỡ và sống động như vậy!

Đoàn Đoàn mặc một bộ quần áo nhỏ màu xanh nhạt được quấn trong tã lót lớn màu đỏ mềm mại là linh vật của bữa tiệc, nhận được sự khen ngợi đồng nhất từ các vị khách. Cậu bé thừa hưởng những ưu điểm của hai người cha xứng đáng được khen ngợi, vì thực sự không tệ chút nào, nhìn ngũ quan, nhìn chiều dài tay chân, sau này không biết sẽ là chỗ dựa cho cô gái hay chàng trai nào. Sau khi kiểm tra gen, Đoàn Đoàn là một bé trai có chuỗi gen là Y.

Tiệc đầy tháng được tổ chức theo hình thức bán ngoài trời, bố trí bên hồ. Dưới ánh đèn trang trí, ánh sáng lung linh như ánh nắng ấm áp của mùa đông, dịu dàng, ấm áp và không chói mắt, hài hòa với màn đêm đen như lụa. Khách không nhiều, khoảng ba mươi mấy người hoặc đứng hoặc ngồi, có người nói chuyện, có người nhún nhảy theo điệu nhạc, không khí rất hòa hợp. Thực đơn do quản gia Balls soạn thảo sau khi được Ryan và Alston chỉnh sửa đôi chút, đã trình bày tại hiện trường những món ăn ngon không thể cưỡng lại: món nóng, món nguội, món tráng miệng, súp, rượu, đảm bảo mọi người ăn no ăn ngon, vui vẻ ra về. Đây là một buổi tụ họp giữa bạn bè và người thân, không câu nệ các quy tắc, mọi người cứ tự nhiên là được. Connor vẫn ở lại Thủ đô chưa rời đi, còn mang theo vài ca sĩ dưới trướng của MM&CC đến góp vui. Người khác tưởng đó là bạn bè đi cùng anh, không ngờ đó lại là nhân viên của anh.

Ryan bế con đứng trong khu vực trong nhà của bữa tiệc, xung quanh thoang thoảng mùi sữa thơm dễ chịu. Bỗng nhiên cậu cảm thấy trong tã có chút động tĩnh nhỏ, đôi chân khỏe mạnh của bé đá một cái, cậu nhìn vào khuôn mặt nhỏ của con trai, đôi mày nhỏ hơi nhíu lại, như đang dùng sức.

Là người tự tay chăm con suốt một tháng nay, Ryan biết rằng cậu bé đang "đi nặng". Bất cứ ai đang "đi nặng" mà bị làm phiền cũng sẽ không vui. Đừng xem bé còn nhỏ, bé cũng có lòng tự trọng đấy nhé, Ryan giữ nguyên tư thế không làm phiền con trai "làm chuyện đại sự", lặng lẽ chờ đợi cho đến khi đôi mày của bé giãn ra rồi mới đi thay tã, sau đó đưa nhân vật chính của tiệc đầy tháng về phòng, dỗ bé ngủ.

"Ừm, trông rất khá đấy." Đại sư Micka được con gái dìu đến. Ông lão hiền từ cúi xuống nhìn Đoàn Đoàn đang "làm chuyện đại sự", véo nhẹ nắm đấm nhỏ của bé, cảm nhận được sự phản kháng mạnh mẽ của cậu bé, ông không những không bực mình mà còn cười ha hả , "Tốt lắm, tốt lắm, trông có vẻ là một cậu bé khỏe mạnh, thông minh, sau này lớn lên phải dạy dỗ cho tốt. Cậu có một thân bản lĩnh, không thể để mai một được."

"Thằng bé mới tí tẹo, chưa nhìn ra được tương lai đâu." Ryan miệng thì khiêm tốn, nhưng không hề phủ nhận lời khen của Đại sư Micka. Con của mình chắc chắn là tốt nhất, ngay cả khi đi ị cũng là đứa khỏe nhất , "Sau này chắc chắn sẽ dạy dỗ cẩn thận, nó là anh cả trong nhà, không thể để hư được."

Đại sư Micka nói một cách đầy ẩn ý: "Dạy một đứa cũng là dạy, dạy một đám cũng là dạy."

"Haha, nếu ông trời ưu ái, Đoàn Đoàn sẽ có nhiều anh chị em." Ryan biết lời chưa nói hết của Đại sư Micka là gì. Cách đây không lâu, Đại sư Micka đã nói với cậu, hy vọng cậu có thể đến học viện cơ giáp của đại quân Đế quốc để dạy vài buổi học công khai. Không cần giảng những chủ đề sâu xa, chỉ cần dạy cho bọn trẻ hứng thú với cơ giáp, cách mở rộng tư duy và suy nghĩ sâu sắc. Hiện nay trong nghiên cứu cơ giáp, rất thiếu những người có tư duy như Ryan. Dù là về chiều sâu hay chiều rộng, cách suy nghĩ của cậu chắc chắn là xuất sắc nhất. Nhưng Ryan đã từ chối. Lý do từ chối rất đơn giản, cách suy nghĩ của cậu không thể dạy được. Không thể nói mỗi người đều đi vào hố đen một chuyến, chỉ cần chịu đựng được trăm năm cô đơn buồn tẻ là có thể sở hữu cách suy nghĩ vượt xa người thường.

Micka lắc đầu bất lực, "Ryan, cậu biết tôi đang nói đến điều gì mà."

"Đại sư, ông cũng biết câu trả lời của tôi là gì mà."

"Ôi, Ryan, cậu hãy suy nghĩ kỹ đi, đừng từ chối tôi nhanh như vậy. Không xét từ phương diện dạy học, tạo phúc cho nhân loại, chỉ xét từ một khía cạnh nào đó, có thể bồi dưỡng thêm nhiều người ủng hộ, có thêm nhiều người theo sau, chẳng lẽ cậu không muốn có thêm sự trợ giúp sao?"

Đại sư Micka đã nói thẳng thắn như vậy, Ryan sao có thể không hiểu. Bản thân cậu chính là người đã sống sót qua những cuộc đấu tranh chính trị phức tạp để leo lên đỉnh cao, làm sao lại không biết tầm quan trọng của những người theo sau , "Đại sư, ông đã nói vậy, tôi cũng không ngại nói cho ông biết, sự trợ giúp từ tháp ngà quá non nớt." Lời chưa nói hết chính là việc bồi dưỡng họ sẽ mất một thời gian dài, cậu không muốn chờ đợi, cậu cần một lực lượng trưởng thành hơn.

Đại sư Micka nhìn sâu vào mắt Ryan, trong lòng nảy sinh vài suy nghĩ, rồi lại lắc đầu bất lực, cười nói: "Cậu đấy."

Ryan áy náy cúi người, "Tôi muốn giúp anh ấy càng sớm càng tốt, chỉ hận bản thân bây giờ còn quá yếu đuối."

"Tôi biết, tôi biết, người trẻ có suy nghĩ này là rất tốt." Đại sư Micka gật đầu, vỗ nhẹ vào tay con gái đang khoác tay mình , "Tuổi già rồi, không thể ở ngoài lâu được, tôi về trước đây."

"Để tôi tiễn ông."

"Không cần, không cần đâu." Đại sư Micka xua tay.

"Đây là việc nên làm." Ryan cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn, đôi mày nhỏ đã giãn ra, nhưng khóe miệng lại mím chặt, biết rằng bé đang không thoải mái vì tã bẩn, có thể sẽ khóc to bất cứ lúc nào để thu hút sự chú ý của người lớn. Cậu tìm mẹ, giao Đoàn Đoàn cho mẹ, nói về việc thay tã. Mẹ cậu lập tức đưa tay sờ vào mông nhỏ của Đoàn Đoàn, căng phồng, xem ra "hàng tồn kho" không ít. Mẹ Pelly chuẩn bị đưa Đoàn Đoàn đi thay tã, trong vòng tay của bà nội thân yêu, Đoàn Đoàn thoải mái ngáp một cái, chép miệng, có vẻ muốn ngủ rồi.

"Ăn no ngủ kỹ." Nói xong, Ryan chấm nhẹ vào chiếc mũi nhỏ xinh của con trai. Đừng xem cậu bé mới một tháng tuổi, tính khí cũng không nhỏ đâu, lập tức bĩu môi sắp khóc cho cha xem.

Mẹ Pelly lườm Ryan một cái, "Không được trêu thằng bé, đi tiễn khách đi, nếu Đoàn Đoàn khóc, mẹ sẽ hỏi tội con đấy."

"Có cháu rồi là không cần con trai nữa."

Mẹ cậu cười, lắc đầu, "Lại đi tranh sủng với con trai mình à."

Ryan rất muốn bĩu môi, cậu không chỉ thất sủng ở chỗ cha mẹ, mà ở chỗ Alston cũng sắp bị cho vào "lãnh cung". Nghĩ vậy, cậu cảm thấy mình hơi thảm. "Không nói nữa, nói nhiều toàn là nước mắt cay đắng, con đi tiễn Đại sư đây."

"Đi đi, đi đi." Mẹ đẩy con trai một cái, sắp làm phiền Đoàn Đoàn ngủ rồi.

Ryan hoàn toàn không còn địa vị gì trong nhà, đi tiễn Đại sư Micka và con gái ông rời đi. Nhìn bóng lưng họ xa dần, cậu đứng ở cửa một lúc, rồi quay người bước vào nhà, cánh cửa lớn từ từ đóng lại sau lưng cậu. Nhà của Micka ở khu Đông, không xa lắm, đi bộ về coi như tản bộ. Hai cha con từ từ bước đi, đi được khoảng một hai trăm mét, cô con gái đang giảng dạy tại Đại học Quân sự Đế quốc cuối cùng không nhịn được lên tiếng, "Bố, cái cậu Ryan đó cậy tài khinh người, chỉ bảo cậu ta đến trường đại học dạy vài buổi học công khai, đó còn là trường cũ của cậu ta nữa, vậy mà cứ lần lữa không đồng ý."

"Nói ít thôi, con không biết nội tình."

"Bố, con không biết nội tình, nhưng mắt con thấy cậu ta hết lần này đến lần khác từ chối bố. Con không phục, cậu ta chẳng qua chỉ có chút lanh lợi, có chút tài năng trong chế tạo cơ giáp , nhưng đó không phải là lý do để cậu ta tự cao tự đại như vậy, bố là thầy của cậu ta cơ mà!" Thầy bảo làm gì, làm học trò sao có thể từ chối nhiều lần, tôn sư trọng đạo đâu rồi?

Micka cười lắc đầu, phớt lờ sự phẫn nộ của con gái, "Con không biết, danh nghĩa bọn ta là thầy trò, nhưng xét về thực lực, ta phải gọi cậu ấy là thầy."

"Cái gì?!" Cô con gái cảm thấy không thể tin được.

Micka nói: "Ryan không chỉ có tài năng, cậu ấy còn có nền tảng vững chắc, kiến thức trong đầu cậu ấy là một kho báu mà chúng ta cả đời cũng không thể khai thác hết. Con không biết đâu, đôi khi ta đối mặt với cậu ấy thậm chí có cảm giác như đang đối mặt với Đại đế Tần Phong Anderson, tư tưởng của họ quá giống nhau. Nếu cậu ấy sống ở thời đại của Đại đế, hoặc Đại đế sống đến bây giờ, họ chắc chắn sẽ trở thành đồng minh tốt nhất. Càng tiếp xúc với Ryan, ta càng cảm thấy đáng sợ, đáng sợ vì cậu ấy còn trẻ mà đã uyên bác, đáng sợ vì địa vị của mình không được bảo toàn, đáng sợ vì thánh đường mà mình theo đuổi cả đời, cậu ấy lại dễ dàng đứng trên đỉnh cao... Ôi, ta già rồi, nên lui về thôi."

"Bố, bố định làm gì?"

"Nghỉ hưu chứ sao, đến lúc rồi, ta lẽ ra nên nghỉ hưu từ lâu rồi, không thể cứ nắm giữ Viện nghiên cứu cơ giáp mãi được, không có ý nghĩa gì."

"Bố, con không đồng ý."

Đại sư Micka quay người lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào người con xuất sắc nhất của mình, "Con gái, ta biết con đang nghĩ gì, muốn đưa họ Micka đi xa hơn, muốn trở thành một Bromfield quyền thế ngút trời tiếp theo."

Bị bố nói trúng tim đen, cô con gái giáo sư ở trường quay mặt đi, nhưng tính cách bướng bỉnh buộc cô phải nhìn thẳng vào cha mình, trong ánh mắt dâng trào cảm xúc khao khát quyền lực , "Tại sao lại không thể!"

"Hà!" Micka khẽ cười khẩy, ông nhìn chằm chằm vào con gái, "Nhà chúng ta ngoài cơ giáp ra thì còn có gì? Tiền bạc, quan chức chính phủ cấp cao, đại tướng quân đội? Những điều kiện để vào hàng ngũ các gia tộc lớn, chúng ta có không?"

Cô con gái không phải không biết, chỉ là không muốn thừa nhận, cô quay đầu đi nói: "Nhà Bromfield cũng không có."

"Haha, cho nên nhà họ mãi mãi chỉ là kẻ phụ thuộc, có thể dễ dàng bị vứt bỏ, chỉ là từ trước đến nay, bản thân họ không nhận ra vị trí của mình mà thôi." Micka chắp tay sau lưng tiếp tục đi về nhà, sau khi đề xuất việc nghỉ hưu, ông bỗng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. "Nhà chúng ta cứ làm học thuật là được rồi, đừng nhúng tay vào những chuyện chính trị đó nữa. Con đừng nghe người khác tâng bốc vài câu mà đã thấy mình ghê gớm, nền tảng nhà chúng ta quá mỏng, ngoài ta ra thì chỉ có con, mấy anh trai của con đều không được. Một khi ta chết đi, chỉ dựa vào một mình con cũng vô dụng."

"Bố, con không cam tâm."

"Haha, không cam tâm thì hãy dạy dỗ con cái cho tốt, nếu có được một hậu bối như Ryan, ta chết rồi cũng có thể cười sống lại."

Cô con gái đi nhanh hơn vài bước, đến bên cạnh Đại sư Micka, khoác tay bố, "Bố, đừng nói vậy."

"Chết?"

"Bố!"

"Ôi, con gái bé bỏng của bố, là người thì ai cũng sẽ chết, bố đã rất già rồi. Con gái bé bỏng của bố cũng đã lớn thế này rồi."

Cô con gái không còn trẻ nữa đỏ hoe mắt, "Bố, sẽ không đâu."

"Haha, được được được, bố sẽ cố gắng sống. Con gái, đừng làm chuyện khiến bố thất vọng."

"Con biết rồi, bố." Cô con gái cúi đầu, nói với vẻ hơi chán nản.

Hai bóng người đi ngày một xa, trong hương thơm thoang thoảng của hoa tử đằng, dần dần hòa vào màn đêm. Tại dinh thự cổ của nhà Dalton, khách khứa đã về gần hết, họ hàng là những người về cuối cùng. Bieves dẫn con gái Nana đi sau cùng, trước khi về, ông đã tìm Alston để bày tỏ lòng cảm ơn. Ông không ngờ mình lại được mời đến dự tiệc đầy tháng của đứa trẻ , "Alston, cảm ơn cháu."

Alston có một cuộc sống viên mãn đã quên đi hành vi của người chú ruột trong tang lễ của cha mình. Người chú ruột đó, dưới sự xúi giục của người khác, đã cố gắng chiếm đoạt mọi thứ khi anh còn nhỏ, đã chết trong lòng anh rồi. Bây giờ người đứng trước mặt cũng chỉ là một người họ hàng bình thường, đối xử như một người họ hàng bình thường. Việc mời Bieves đến là vì vài hậu bối trong nhà ông khá tốt, đặc biệt là Nana, thực sự rất có tài năng về nghệ thuật. Sau khi được giới thiệu cho một vài đại sư, nhiều người đã khen ngợi, cô bé sẽ là một sự trợ giúp cho gia tộc. Alston mỉm cười nhìn Bieves, "Không cần cảm ơn, Nana rất có tài năng. Tôi đã nói rồi, chỉ cần là người trong tộc có tài năng, đều sẽ nhận được sự tài trợ của tôi. Nana hãy học tập cho tốt, khi tôi liên lạc với thầy của em, ông ấy đã không ngừng khen ngợi en."

Cô gái trầm tính ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, má cô ửng hồng vì xấu hổ , cô nói nhỏ: "Em sẽ cố gắng ạ."

Biết con gái được khen, Bieves càng vui hơn. Ông nhìn người cháu trai ưu tú, chỉ hận năm đó mình bị mỡ heo che mắt. Ông đột nhiên cúi gập người, "Alston, xin lỗi cháu."

Alston tránh đi, "Chuyện trước kia đã qua rồi, đừng nói nữa."

Nana nhìn thấy xung quanh vẫn còn người, vội vàng kéo cha mình dậy, mặt tái đi, liên tục nói xin lỗi Alston. Alston lắc đầu, quay người bỏ đi. Nana nhìn người cha không mấy thấu tình đạt lý của mình, tức giận đến dậm chân, "Cha, cha cúi đầu xin lỗi giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, sẽ làm người khác nhìn vào cứ như anh họ ỷ thế hiếp người vậy."

"Cha, cha, cha không có ý đó!" Bieves đỏ mặt, định bước tới giải thích với Alston, còn muốn nói rõ với những người xung quanh.

"Cha, thôi đi, sau này chúng ta nói riêng."

"Ừ ừ, vẫn là Nana nghĩ chu đáo."

Sau khi tiễn khách, ngôi nhà trở lại yên tĩnh. Ryan sau khi tắm rửa xong bước ra từ phòng tắm thì thấy một sinh vật nhỏ mềm mại đang nằm ở vị trí vốn dĩ của mình trên chiếc giường lớn. Mông nhỏ của Đoàn Đoàn đã được rửa sạch sẽ, thay tã khô ráo mềm mại, mặc một bộ quần áo liền thân màu vàng nhạt, dang tay dang chân ngủ say sưa. Ăn ngon ngủ tốt, chẳng bao lâu nữa, Đoàn Đoàn sẽ lớn thành một đứa trẻ to xác, chiếm trọn nửa cái giường? Cảm giác khủng hoảng bỗng dưng trỗi dậy trong lòng Ryan.

Alston nằm nghiêng bên cạnh con trai, chống đầu lặng lẽ ngắm con. Ryan ra ngoài muốn nói chuyện, liền bị Alston ngăn lại. Alston đặt một ngón tay lên môi, "Suỵt."

Ryan: "..." Thảm quá thảm quá, mình thật thảm, có con trai rồi là không cần cha nó nữa!!!

Ryan tủi thân nằm xuống sau lưng Alston, ôm anh từ phía sau, buồn bã dụi cằm vào vai Alston, "Anh nhìn em đi mà."

"Suỵt."

Ryan rất tủi thân, người to lớn như vậy mà co ro lại thành một cục sau lưng Alston. Cậu cảm thấy mình không nên ở đây, mà nên ở gầm giường.

Alston nén cười, khó khăn quay người lại xoa đầu Ryan, "Đừng quậy nữa, con đang ở bên cạnh, đừng làm thằng bé thức giấc."

"Bây giờ anh chỉ thấy đứa nhỏ, không thấy đứa lớn."

"Đâu có." Alston có chút chột dạ.

Ryan ngẩng đầu định hôn Alston, liền bị Alston bịt miệng lại, "!!!" Cảm giác như dấu chấm than sắp hiện hình trên trán cậu. Cậu thực sự muốn nhét Đoàn Đoàn trở lại khoang nuôi cấy.

Alston có chút ngại ngùng thu tay lại, trong sự bối rối nhỏ, anh nói: "Có con ở đây."

Ryan xìu xuống, lặng lẽ nằm sấp trên giường, "Dạ."

Alston nhẹ nhàng quay người lại, cố gắng không làm ảnh hưởng đến đứa con đang ngủ say bên cạnh, an ủi xoa đầu Ryan, "Xin lỗi, anh đã không để ý đến cảm xúc của em."

Ryan nghiến răng, ngẩng đầu dùng môi chặn lại tất cả lời xin lỗi của Alston, tay mò đến eo anh. Kể từ khi Đoàn Đoàn ra khỏi khoang nuôi cấy, họ đã rất lâu rồi chưa "sâu đậm". Điều này hoàn toàn không phù hợp với nhu cầu sinh lý của những người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh. Tay Alston đặt trên vai Ryan, động tác đẩy ra đã đổi thành ôm lấy, không khí giữa hai người ngày càng nồng nàn, một đêm thuộc về người lớn sắp bắt đầu.

"Hừ hừ..." Đoàn Đoàn đột nhiên rên rỉ với giọng sắp khóc.

Tư duy của Alston đột nhiên trở nên minh mẫn, anh đẩy Ryan ra để xem con. Ryan bị đẩy bất ngờ ngã xuống đất vẫn giữ nguyên tư thế lúc rơi, cậu đang hoài nghi nhân sinh.

Sau khi dỗ con xong, Alston lặng lẽ nhoài người ra mép giường, càng thêm áy náy nhìn Ryan, "Xin lỗi."

Ryan nằm bẹp trên sàn, bất lực nhìn đời, hai mắt vô hồn.

"Ryan."

Ryan đưa tay về phía Alston, đợi Alston nắm lấy, cậu đột nhiên dùng sức, kéo anh xuống. Nhân cơ hội đó, cậu lật người, đè Alston xuống dưới, nhìn anh nói: "Giường để cho Đoàn Đoàn rồi, chúng ta ở dưới đất, hôm nay em phải làm chuyện xấu."

Alston cười nhẹ, vươn tay ôm lấy cổ Ryan, "Được." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro