
Chương 70: Chim Thiên Đường
Editor: Gianghi
Cùng tồn tại trong sự khác biệt, chung sống hòa bình, Ryan đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Cậu quay người đi vào trong nhà, ngồi xuống trước màn hình quang học, hơi nín thở tập trung rồi cầm bút cảm ứng lên, mở bản vẽ ra, bắt đầu mạnh dạn sửa đổi. Khi tập trung cao độ, thời gian trôi qua rất nhanh. Đến khi Ryan tỉnh lại từ dòng suy nghĩ hỗn loạn nhưng có trật tự, bên ngoài trời đã tối đen, những vì sao lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời, một vầng trăng tròn, một vầng trăng khuyết đối ứng với nhau ở hai đầu nam bắc. Mỗi năm chỉ có một tháng vào mùa hè, trên bầu trời thành phố Eve mới có thể nhìn thấy tất cả các mặt trăng.
Ryan xoa bóp cái cổ cứng đờ của mình, một bàn tay ấm áp đặt lên cổ cậu, xoa bóp với lực vừa phải, cậu thoải mái đến mức nhắm mắt lại.
"Em đã làm liền tù tì mấy tiếng rồi?"
"Năm tiếng rưỡi, bây giờ là 7.10 rồi."
"Lâu vậy sao!"
"Tập trung làm một việc rất dễ bỏ qua sự trôi đi của thời gian, em có đói không?"
Alston không nhắc thì Ryan chưa cảm thấy, nhưng vừa nói xong cậu đã thấy đói cồn cào, bụng kêu ùng ục hai tiếng. "Đói rồi, em cảm thấy bây giờ có thể ăn hết cả một con bò."
Alston cười nhẹ, "Hôm nay vừa hay có làm thịt bò, bít tết áp chảo rượu vang đỏ và súp đuôi bò."
"Anh nói làm em càng đói hơn." Nhưng Ryan không đứng dậy ngay, cậu kéo mười mấy bản vẽ trên màn hình quang học, đây là thành quả nỗ lực cả buổi chiều của cậu. Cậu chồng các bản vẽ lại với nhau, úp lòng bàn tay lên rồi đột ngột nhấc lên, các bản vẽ biến thành hình ảnh ba chiều, ghép lại thành một hệ thần kinh trung ương hoàn chỉnh, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cậu cần phải dựng mô hình và thử nghiệm. Mở thiết bị cá nhân, Ryan gọi, "Nguyên Sơ, nhóc đến phòng làm việc trên tầng hai một chút."
"Vâng, thưa chủ nhân."
Trong lúc chờ Nguyên Sơ đến, Ryan hào hứng kéo Alston giải thích những thay đổi và sáng tạo của mình lần này trên bản vẽ, đôi mắt sáng ngời. Nói một hồi, Ryan mới nhận ra, rất nhiều nội dung mình nói Alston hoàn toàn không hiểu, cậu bực bội vỗ đầu, hỏi: "Anh ăn chưa?"
"Đã ăn một miếng bít tết lót dạ trước rồi." Trước đây còn có thể đợi Ryan ăn cùng, bây giờ trong bụng có một bé con, không thể để đói được.
Ryan cúi người áp vào bụng Alston, như thể làm vậy có thể nghe được tiếng tim đập của bé. "Nghe thấy những gì cha nói lúc nãy không, đây là thai giáo đấy, con nghe cho kỹ, sau này cha sẽ dạy con nhiều hơn."
"Con bây giờ chỉ là một mầm đậu nhỏ, chẳng hiểu gì đâu."
"Không đâu, con của chúng ta thông minh lắm, phải đặt nền móng cho con từ sớm."
"Nền móng này có hơi sớm quá..." Alston tranh thủ quyền lợi được tự do cho con.
"Bây giờ thì quá sớm." Đợi sau này, cậu sẽ từ từ dạy dỗ con. "Đợi nó 2 tuổi, em sẽ lập cho con một kế hoạch trưởng thành, kế hoạch sẽ được điều chỉnh 6 tháng một lần, đảm bảo phù hợp với sự phát triển của con. Tất nhiên, em đảm bảo sẽ không đốt cháy giai đoạn, sẽ cho con không gian để tự do phát triển."
Nhìn ánh mắt quả quyết tự tin của Ryan, Alston bỗng hình dung ra một bóng dáng nhỏ bé bướng bỉnh, không chịu thua nhưng lại không hiểu, anh bất giác bật cười, "Nhóc con là con trưởng, sẽ hiểu được trách nhiệm trên vai mình."
"Con thứ cũng không được lơ là." Kế hoạch của Ryan còn nhiều lắm.
Nguyên Sơ: "..." Đột nhiên có chút thương cảm cho các tiểu chủ nhân tương lai, gặp phải một ông bô nghiện kế hoạch thật là đau khổ.
Sau khi Nguyên Sơ đến, Ryan giao tất cả các bản vẽ cho nó, để nó dựng mô hình và tiến hành thử nghiệm, hy vọng lần này có thể nâng cao hiệu quả tần số đồng bộ giữa hệ thần kinh trung ương và não người. Ryan có sự tự tin này, nhưng tự tin phải có dữ liệu mới có thể thuyết phục người khác. Nhận được nhiệm vụ, hệ thống của Nguyên Sơ bắt đầu vận hành với tốc độ cao, nhanh nhất là chiều mai đã có thể đưa kết quả cho chủ nhân.
Có công nghệ cao giúp đỡ có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, Ryan yên tâm đi ăn cơm cùng Alston. Ăn xong, cậu đi đến chỗ hẹn. Cậu đã hẹn với anh họ Connor gặp mặt lúc 8 giờ ở Hồng Sắc Ma Phường, có thể sẽ về muộn, nên dặn Alston không cần đợi cậu, cứ ngủ trước.
Thành phố Eve về đêm lại có nhiều nét khác biệt. Các tòa nhà cao tầng không khoác lên mình những ánh đèn neon rực rỡ sắc màu, ngược lại ánh đèn còn rất lạnh lẽo, đơn điệu. Ánh đèn từ vạn nhà thắp lên mang lại cảm giác bình dị của gia đình, không cần những màu sắc nồng nhiệt để làm phiền sự thanh tịnh khó có được sau một ngày bận rộn. Khi đến khu vực Tây Thành gần ngoại ô, các tòa nhà không chỉ trở nên thấp bé hơn mà còn thưa thớt hơn, các loại đèn náo nhiệt và dòng xe cộ không ngớt cho thấy triết lý giải trí là trên hết của nơi đây.
8 giờ, cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu.
Ryan xuống xe ở thang trời, vừa đặt chân xuống đất đã bị đám đông nam nữ bên cạnh cuốn xuống lầu. Khác với điểm hạ cánh tạm thời ở khu Đông, thang trời ở khu Tây dòng người không ngớt, chen vai thích cánh, các thanh niên nam nữ với đủ loại trang phục kỳ dị đang lắc lư trên thang trời rộng rãi, lắc đầu theo nhịp trống dồn dập không biết từ đâu vọng lại, lớp trang điểm dày cộm trên mặt còn có tác dụng ngụy trang hơn cả mặt nạ.
Đây là nơi của sự phóng túng, là nơi giải phóng tâm hồn, muốn làm gì thì làm, chỉ cần không làm chuyện bậy bạ làm mất thuần phong mỹ tục ngay trên đường phố thì cảnh sát sẽ không can thiệp.
Với thân thủ của Ryan mà cũng phải rất vất vả mới thoát ra khỏi đám đông, tóc tai rối bù, áo khoác tuột nửa vai, chiếc giày bên trái bị giẫm tuột khỏi gót chân. Nếu chậm hơn một hai giây, cậu đã phải nói lời tạm biệt với chiếc giày này, muốn tìm lại là điều không thể.
Môi trường chung của khu Tây khá tối, ánh sáng chủ yếu đến từ sự nhấp nháy của các biển hiệu đèn. Cứ đi một trăm mét, âm nhạc lại đổi một lần, có tiếng nhạc từ trong quán vọng ra, cũng có nghệ sĩ đang biểu diễn ngoài trời. Trên đường có rất nhiều nghệ sĩ trẻ đang theo đuổi ước mơ của mình, họ biểu diễn kịch câm, vai hề, kịch không lời, v.v. Ryan không dừng lại ở đây, mục tiêu của cậu là Hồng Sắc Ma Phường, vũ trường lớn nhất Thủ Đô Tinh, cung cấp vô số loại rượu, có các buổi biểu diễn ca múa phong phú... nhưng đây tuyệt đối là nơi kinh doanh đàng hoàng. Ai dám động tay động chân với các vũ công, nhân viên phục vụ bên trong, bảo vệ của Hồng Sắc Ma Phường sẽ cho kẻ đó biết mặt trời ngày mai thật sự rất khó thấy.
Muốn tìm kiếm sự kích thích thể xác, hoàn toàn có thể đến nhà bên cạnh của Hồng Sắc Ma Phường – nhà thổ hợp pháp duy nhất của Thủ Đô Tinh. Ngay cửa đã có những cô nàng mời chào quyến rũ mặc đồ thỏ để thu hút khách, có thỏ cái cũng có thỏ đực... Ánh mắt Ryan bình tĩnh lướt qua rồi đi thẳng vào Hồng Sắc Ma Phường. Cậu đã từng chứng kiến không ít cảnh tượng, vậy mà suýt nữa bị màn biểu diễn táo bạo trên sân khấu dọa cho giật mình, vội vàng đi ra ngoài ngẩng đầu nhìn biển hiệu.
"Hồng Sắc Ma Phường, đúng rồi mà." Ryan mặt đơ ra, lại một lần nữa bước vào. Vũ công đang múa cột đã cởi phăng chiếc váy dài, thân hình hoàn mỹ chỉ được che bằng hai mảnh vải, vô cùng mát mẻ. Ryan bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lẩm bẩm: Chết tiệt, nơi đàng hoàng cũng không còn đàng hoàng nữa. Tại sao sân khấu lại có thể nhìn thấy ngay khi vừa bước vào, ai thiết kế vậy, thật muốn đánh chết hắn. Lại một lần nữa nghi ngờ, Hồng Sắc Ma Phường có phải là nơi đàng hoàng không? Tại sao nhân viên phục vụ nam đi tới lại mặc đồ thỏ gợi cảm? Này này này, đừng tưởng cậu mặc ít, để lộ cơ ngực săn chắc và cặp mông tròn trịa là tôi sợ nhé, lại gần nữa là tôi dùng nắm đấm đấy!!!
Nhân viên phục vụ nam tiếp đón Ryan là một anh chàng da trắng cao hơn một mét chín, mặc một chiếc áo gile vest và quần short mát mẻ, phía sau quần ngay giữa mông có một túm lông là đuôi thỏ, anh ta còn đeo tai thỏ đen! Vài mảnh vải hoàn toàn không thể che được cánh tay cường tráng, cơ ngực nhô cao và đám lông ngực đã được tỉa tót của nhân viên... Ryan cảm thấy thật chói mắt.
"Chào buổi tối thưa quý khách, chào mừng đến với Hồng Sắc Ma Phường, xin hỏi ngài cần dịch vụ gì ạ?"
Này này, không được liếc mắt đưa tình với tôi! Ryan tức đến muốn đánh người, kiềm chế lắm mới không giơ nắm đấm lên. Cậu nói: "Có phòng riêng Hoa Hồng Xanh không?"
"Dạ có thưa ngài."
"Đưa tôi qua đó, tôi có hẹn với bạn ở đó."
"Dạ vâng thưa ngài."
"Chỗ các anh đang có sự kiện gì à, sao lại làm giống hệt bên cạnh vậy?"
"Thưa quý khách, tháng này của chúng tôi là tháng chủ đề thỏ, theo phong cách đáng yêu gợi cảm ạ." Nhân viên nói chuyện cũng theo cái giọng điệu này. "Không phải chúng tôi làm giống bên cạnh, mà là bên cạnh bắt chước chúng tôi đấy, thật là đáng ghét quá đi."
"...Nhất định phải nói chuyện như vậy sao?"
"Sao ạ thưa ngài?" Anh chàng phục vụ vạm vỡ chớp mắt làm duyên.
Nội tâm Ryan bị tổn thương một vạn điểm, "Không có gì... ạ."
"Ngài thật là thú vị quá đi~~"
Hồng Sắc Ma Phường là một tòa nhà hình trụ, có tổng cộng 16 tầng. Tầng một đến tầng năm thuộc sân khấu công cộng. Sân giữa tầng 1 được bao quanh bởi rất nhiều bàn ghế, khách ngồi xuống là có thể thưởng thức vũ đạo. Nếu không thích đông đúc, muốn giữ chút riêng tư, thì các tầng từ 2 đến 5 xung quanh sân khấu là các phòng riêng với quy cách và phong cách khác nhau. Từ tầng 5 trở lên có sân khấu nhỏ, khu trò chơi, khu đánh bài, v.v. Tầng 14 đến 16 là phòng riêng đặc biệt, bỏ tiền ra là có thể ăn tối cùng diễn viên mình yêu thích. Xin nhấn mạnh lại lần nữa, Hồng Sắc Ma Phường là nơi đàng hoàng, đến phòng riêng đặc biệt chỉ là ăn cơm, bàn chuyện nhân sinh, bàn lý tưởng, bàn tương lai, là nơi va chạm tư tưởng, không liên quan đến những thứ khác.
Người đến đây chơi rất đông, nhân viên phục vụ phải mở một lối đi trong đám đông để dẫn Ryan đến cửa thang máy. Anh ta nhấn nút, cửa thang máy mở ra... Thang máy đi lên, dừng ở tầng 5, phòng riêng tên là Hoa Hồng Xanh ở cuối hành lang. Ryan ra hiệu mình đã biết, cho nhân viên phục vụ lui đi rồi tự mình đi tới, đứng trước cửa gõ. Sau ba năm tiếng gõ, cửa mở ra, cậu thấy anh họ Connor chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc ướt sũng, rõ ràng là vừa mới tắm xong.
Ryan: "!!!"
Connor mở cửa rồi quay người đi vào, vừa đi vừa dùng khăn khô lau tóc, "Hẹn 8 giờ, em đúng là không đến sớm một chút nào."
Ryan bước vào, đập vào mắt là cửa sổ sát đất của phòng riêng, có thể nhìn thấy toàn bộ sân khấu bên dưới. Màn múa cột khuấy động không khí đã kết thúc, bây giờ là màn múa tập thể có cốt truyện. Phòng riêng tinh tế nhỏ gọn, sát tường là một hàng ghế sofa lớn, trước cửa sổ sát đất có hai chiếc ghế sofa đơn nhỏ để khách ngồi. Trong phòng riêng còn có phòng tắm, Ryan không hiểu thiết kế này để làm gì. Cậu hơi mở to mắt nhìn Farentino đang ngủ trên ghế sofa, mặt đỏ bừng, trong phòng nồng nặc mùi rượu, rõ ràng là trước khi cậu đến, Farentino và Connor đã uống không ít.
"Hai người?" Không phải là đã xảy ra một vài cuộc giao lưu vượt trên tình bạn, giữa những người trưởng thành đấy chứ.
Connor ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn trước cửa sổ sát đất, cầm ly rượu chân cao trên bàn trà lên, nghe vậy liền đảo mắt, "Em xem anh bây giờ có giống không?"
"Anh tắm rồi còn gì." Ryan nửa đùa nửa thật, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn đối diện Connor.
"Farentino không biết tại sao lại đòi uống rượu với anh, cứ chuốc rượu anh. Em biết đấy, anh là tửu lượng ngàn ly không say, cậu ấy uống với anh chưa được mấy ly đã say bí tỉ, nói năng líu cả lưỡi." Connor bất lực nhún vai, "Nôn cả ra người anh, anh vất vả lắm mới dỗ được cậu ấy ngủ, vừa mới tắm xong trước khi em đến, quần áo đã đưa cho nhân viên mang đi giặt khô rồi."
Ryan tự rót cho mình một ly rượu, nhấp một ngụm. Cậu uống rượu rất tiết chế, không bao giờ để mình say. "Với bộ não của một nhà văn, anh nên hiểu tại sao cậu ấy lại làm vậy."
Connor nhướng mày, "Em nghĩ ra rồi à? Trí tưởng tượng của anh không theo kịp em rồi."
Ryan im lặng, có những chuyện nói toạc ra lại mất hay.
Trên mặt Connor thoáng qua một nét cô đơn, nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng vẻ bất cần. "Anh không hiểu nổi, gọi em đến đây để nói chuyện tìm cảm hứng, mau lên, nói cho anh biết cái kết anh nên viết thế nào để bi tráng hơn?"
"Đừng, đừng bi tráng quá, nhà em có người lúc đọc truyện mắt cứ đỏ hoe." Ryan ngăn chặn hành động điên rồ của Connor. "Alston bây giờ đang mang thai, cảm xúc nhạy cảm, dễ xúc động, không cho phép anh viết thêm những cảnh sướt mướt, cứ để Tần Phong chết một cách dứt khoát là được. Anh phải tôn trọng lịch sử, một tiếng nổ, biến mất cùng với Trùng Hoàng là xong. Nếu anh viết cảnh từ biệt sinh tử với phó quan..."
Ryan nheo mắt nhìn Connor, rất muốn nói "anh làm em ghê tởm thế nào, em sẽ trả lại gấp trăm lần", nhưng như vậy dễ lộ tẩy, cậu quyết định không nói. "Mấy chuyện lấy nước mắt của người ta thì bớt làm lại, bi kịch đã định sẵn thì hãy để cái kết trở về bình lặng đi."
"...Đúng là tàn nhẫn." Connor tủi thân.
"Cảm ơn đã khen."
Connor: "...Ai khen."
Ryan nhún vai, không để tâm.
Không còn tranh cãi về vấn đề này, Connor cảm thấy người bị tổn thương cuối cùng chắc chắn vẫn là mình. Anh lắc ly rượu, ánh mắt lướt qua ly nhìn xuống vũ điệu bên dưới, tiếng nhạc du dương không ngừng vang lên. Anh nói: "Em và Alston đi du lịch mà gây ra động tĩnh lớn như vậy, lần sau thật không dám để em ra ngoài nữa."
"Hửm?"
"Bến xe Berland, người trong tin tức là em phải không, người đã giáng đòn chí mạng cho tên buôn người đó."
Ryan cười cười, "Thật sự là trùng hợp, trên du thuyền thấy Evan, liền nghĩ bắt hắn để nhận một khoản tiền thưởng, ai ngờ cuối cùng lại dính líu lớn như vậy." Mấu chốt là, 5.000 Tinh tệ vẫn chưa nhận được!
Tin tức lan truyền rất nhanh, những người quen biết Ryan gần như đều có thể nhận ra cậu. Cha mẹ sau khi xem tin tức còn gọi điện hỏi Ryan, bị Ryan lấp liếm cho qua. Bây giờ nghĩ lại, Ryan vẫn còn thấy sợ, lúc đó Alston đã có em bé rồi, nhóc con còn chưa lớn bằng hạt vừng may mà không xảy ra chuyện gì, nếu không Ryan và Alston sẽ chìm trong sự tự trách sâu sắc.
"Ừm." Connor gật đầu, dưới ánh đèn sân khấu, vẻ mặt anh có chút khó hiểu. "Em đã xem tin tức tiếp theo chưa?"
"Gì cơ?" Ryan vừa xiên một miếng trái cây đưa vào miệng vừa hỏi lại. Gần đây cậu "hai tai không màng chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền", hoàn toàn đắm chìm trong việc phát triển cơ giáp sinh học hình thú kiểu mới, không để ý đến những gì xảy ra bên ngoài.
"Tin tức lớn như vậy mà cũng không xem à?!" Connor cảm thấy có chút khó tin, Ryan rất quan tâm đến các điểm nóng thời sự, có lẽ thật sự có chuyện quan trọng hơn cả tin tức. "Em có thể xem bây giờ, xảy ra cách đây 5 ngày, bây giờ chắc chắn vẫn còn là tin hàng đầu trên các trang tin tức."
Ryan tò mò mở trang tin tức trên thiết bị cá nhân, một tiêu đề nổi bật đập vào mắt – "Quân đoàn Vinh Diệu vây bắt băng tinh tặc Nhện Đỏ thành công, nhưng vẫn có một bộ phận cướp biển trốn thoát". Ngoài tin này, còn có một tin khác khá thu hút, tiêu đề là – "Băng tinh tặc Nhện Đỏ tàn nhẫn tuyên bố, họ chịu trách nhiệm về vụ khủng bố Berland!!!"
Tin thứ hai là tin liên quan của tin thứ nhất, xảy ra trước tin thứ nhất.
Cả hai tin này Ryan đều không thấy ngạc nhiên. Khi ở Berland, cậu đã thấy kỳ lạ tại sao đài truyền hình địa phương lại phóng đại mức độ thương vong và nghiêm trọng của bến xe Berland. Lúc đó cậu và Alston đã cảm thấy đây là hành động nhắm vào băng tinh tặc Nhện Đỏ, sau đó quân đội chắc chắn sẽ có động thái. Quả nhiên, Quân đoàn Vinh Diệu đã dùng đó làm mồi nhử, để Nhện Đỏ tự mãn, lơ là cảnh giác. Tin tức không tiết lộ chi tiết, nhưng Ryan kết hợp kinh nghiệm của mình có thể đoán là đã sử dụng nội gián và người cung cấp thông tin của quân đội trong băng tinh tặc, tạo ra tâm lý tự mãn trong nội bộ Nhện Đỏ, phối hợp với việc giăng bẫy của quân đội, với hy vọng bắt gọn một mẻ. Tiếc là, băng tinh tặc Nhện Đỏ là "con rết trăm chân, chết không cứng", dưới đòn tấn công hủy diệt của quân đội vẫn có cá lọt lưới.
Ryan lắc đầu với vẻ hơi tiếc nuối. Nhưng nếu đánh giá một cách khách quan, băng Nhện Đỏ bị tổn thất nặng nề lần này chắc chắn sẽ ẩn mình, nguyên khí bị tổn thương khiến nó hoàn toàn rơi khỏi vị trí băng tinh tặc số 1, không thể tiếp tục làm những việc thương thiên hại lý một cách rầm rộ, tinh vực Bạo Phong có thể yên bình một thời gian. Tại sao lại là một thời gian? Bởi vì không có Nhện Đỏ, sẽ có Nhện Đen, Nhện Xanh, Nhện Hoa, v.v., bị lợi ích thúc đẩy, những kẻ liều lĩnh sẽ không bao giờ thiếu.
Không suy nghĩ sâu xa nữa, Ryan mở tin tức băng Nhện Đỏ tuyên bố chịu trách nhiệm về vụ khủng bố ở bến xe Berland. Nội dung khiến cậu phải kinh ngạc trước trí thông minh và mức độ ngông cuồng của bọn tinh tặc. Băng Nhện Đỏ không chỉ nhận vơ hành động của vài tên cướp biển dự bị, mà còn cướp công của tổ chức cực đoan "Chim Thiên Đường", biến mình thành người bảo vệ quyền tự do hôn nhân của công dân.
Chẳng trách ngay sau đó có một tin tức với tiêu đề – "'Chim Thiên Đường' không thừa nhận có bất kỳ mối liên hệ nào với Nhện Đỏ". Đúng là anh hát xong tôi lại lên sân khấu, mọi người đều rất bận rộn.
Tổ chức "Chim Thiên Đường" được thành lập đến nay đã hơn 600 năm, là một tổ chức phản kháng có tuổi đời gần bằng với chế độ hôn nhân kết đôi gen. Các thành viên cốt lõi, phương thức hoạt động, và cơ cấu tổ chức đều được giữ bí mật... Họ tự xưng là người bảo vệ tự do và bình đẳng của nhân loại, ủng hộ lý tưởng "Tự do, Bình đẳng, Thân thiện" mà Tần Phong Anderson từng đề xuất, coi việc giúp mọi người có được tự do hôn nhân là trách nhiệm của mình... một tổ chức vĩ đại, nhưng càng phát triển càng dần biến chất.
Hoa Thiên Đường mang ý nghĩa tự do, trong mắt Ryan, tổ chức "Chim Thiên Đường" lấy tên này đã ngày càng xa rời lý tưởng và niềm tin ban đầu của họ.
Vụ việc phần tử cực đoan xảy ra ở bến xe Berland không phải là lần đầu tiên, và sự tồn tại của tổ chức này cũng chứng tỏ nó sẽ không phải là lần cuối cùng. Họ gây ra các vụ khủng bố đẫm máu trên toàn Đế quốc, số lượng dân thường thương vong trực tiếp không nhiều, nhưng sự hỗn loạn gây ra lại không hề nhỏ. "Chim Thiên Đường" tuyên bố với bên ngoài rằng, họ muốn dùng máu thịt của mình để thức tỉnh lòng dân đang tê liệt.
Ryan rất ghê tởm tổ chức mượn danh Tần Phong Anderson này. "Chim Thiên Đường" trên danh nghĩa là đang thực hiện cuộc phản kháng cuối cùng, là đang tích cực tự cứu mình, nhưng thực chất đang làm lung lay nền tảng của Đế quốc, làm nhiễu loạn lòng người!
Tâm địa đáng bị trừng phạt!!
Ryan nhìn Connor, Connor cười một cách bất lực và yếu ớt. "Trước đây anh đã nhờ Farentino nhắn lại cho em, 'Muốn biết về chuyện của "Chim Thiên Đường" không cần hỏi người khác, khi nào rảnh anh có thể nói chuyện với em'. Bây giờ anh nói cho em biết, anh là một thành viên trong đó."
"Quả nhiên là vậy." Cùng một gia đình, sống dưới cùng một mái nhà, cha mẹ người thân có thể không cảm nhận được, nhưng Ryan đã nhạy bén nhận ra sự khác biệt của Connor. Sự khác thường bắt đầu không lâu sau khi cuốn "Chim Thiên Đường" được xuất bản, chỉ là Connor không nói, sự khác thường nhanh chóng biến mất, nên Ryan cũng không đi sâu tìm hiểu.
"Ở vị trí nào trong đó?"
"Có thể tiếp xúc với cốt lõi."
Ryan nhìn anh họ, cậu nên nói gì đây? Nói rằng anh họ làm gì cũng phải làm cho tốt nhất sao?!
Connor quay mặt đi. "Lúc trẻ tuổi khá bất mãn với đời, vì lý do của cha mẹ nên rất ghét hôn nhân kết đôi. Nhưng anh nhỏ bé yếu thế, làm sao thách thức chính sách của Đế quốc, chỉ có thể trút hết nỗi phẫn uất vào cuốn "Chim Thiên Đường", rồi bị tổ chức chú ý đến." Thiết bị cá nhân đột nhiên nhận được một tin nhắn khó hiểu, anh tò mò, hoảng sợ tiếp xúc, rồi trở thành một thành viên trong đó, còn làm lớn làm mạnh. Nhìn lại, cuộc đời anh cũng đặc sắc như nhân vật dưới ngòi bút của mình.
Ryan hỏi: "Ở đây có an toàn không?"
"Không an toàn? Anh cũng sẽ không hẹn em ở đây." Connor giới thiệu lại về Hồng Sắc Ma Phường, anh nói: "Anh được thừa hưởng di sản của một thành viên cũ, Hồng Sắc Ma Phường là tài sản của anh. Trong tổ chức không ai biết, phải nói là ngoài anh và người điều hành chính của Hồng Sắc Ma Phường biết ra, thì em là người đầu tiên."
Ryan ngả người về sau, gật đầu, "An toàn là tốt rồi."
Connor: "..." Đôi khi thật không hiểu nổi đứa em họ của mình, người bình thường biết những chuyện này chẳng phải sẽ ngạc nhiên, hoảng sợ, kinh hãi sao, nhưng Ryan lại có cảm xúc bình thản, như thể đang nghe anh nói tối nay ăn gì vậy. "Này, cho chút phản ứng đi chứ."
Giữa cao trào của màn ca múa, Ryan đang vỗ tay theo nhịp đột nhiên mở miệng phát ra một tiếng "a" bình thản, ngậm miệng lại, cậu nói: "Xong rồi."
Connor ôm trán, "Thôi thôi."
Hai anh em chỉ đùa giỡn với nhau thôi. Là người quan tâm đến anh họ, trong đầu Ryan lập tức xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ. Cậu quả quyết nói: "Anh tiết lộ bí mật cho em, có phải là có nguy hiểm gì sắp xảy ra xung quanh em không? Không, là xung quanh Alston."
"Đúng là không giấu được em." Connor nghiêm túc nói: "Khi anh mới gia nhập, tổ chức 'Chim Thiên Đường' này đã chia thành nhiều phe phái. Lúc đó, phe thuần túy chiếm ưu thế, quản lý mọi việc, 'Chim Thiên Đường' vẫn là một tổ chức hòa bình ủng hộ tự do bình đẳng. Sau này, các lãnh đạo cấp cao của phe thuần túy lần lượt bị ám sát, phe cấp tiến chiếm ưu thế, họ bắt đầu gây chuyện, các vụ khủng bố đẫm máu chính là do họ lên kế hoạch, có rất nhiều người theo đuổi cuồng nhiệt. Điều anh muốn nói là, đằng sau phe phái này có sự thâm nhập của các quan chức cấp cao chính phủ, anh đã bí mật điều tra rất lâu, mới phát hiện ra một vài manh mối gần đây. Em nhạy bén về chính trị, mâu thuẫn giữa các tầng lớp quyền quý, giữa quyền quý và hàn môn hiện nay chỉ đang duy trì một sự cân bằng mong manh, chuyện này không cần anh nói nhiều. Điều anh muốn nói với em bây giờ là, nội bộ tầng lớp quyền quý đã quyết định sắp xếp lại ván cờ, có kẻ mưu toan phục hồi chế độ, một số chướng ngại vật họ cần phải loại bỏ, ví dụ như gia tộc Dalton ít người, ví dụ như gia tộc Lannister có nền tảng chính trị yếu, ví dụ như gia tộc Bromfield độc quyền công nghệ cơ giáp."
Ánh mắt Ryan trở nên u tối, ẩn chứa cơn thịnh nộ như sấm sét.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro