Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62: Chân tướng 700 năm trước (1)

Editor: Gianghi

Thời đại đổi thay, vạn vật biến chuyển, quyền lực trải qua nhiều lần thanh tẩy, có gia tộc vẫn đứng vững không đổ, nhưng cũng có những họ tộc đã tan thành tro bụi của lịch sử. Là trung tâm quyền lực chính trị của cả đế quốc, thành phố Eve mỗi ngày đều có những thay đổi mới. Khu Đông, nơi tập trung của giới quyền quý, mỗi ngày đều diễn ra cảnh đến và đi, có người mới dọn vào tận hưởng cuộc sống giàu sang, cũng có người cũ lặng lẽ rời đi để nhường chỗ cho thế hệ sau.

Những người có thể sống ở đây lâu dài, trong suốt 700 năm qua chỉ có sáu gia tộc lớn, và trong sáu gia tộc đó, Gustav, một gia tộc chính trị lâu đời, sở hữu một khu phức hợp kiến trúc kiểu trang viên rộng hơn 50 mẫu Anh ở khu Đông, gấp năm lần dinh thự cũ của gia tộc Dalton. Người bình thường cả gia đình mấy miệng ăn chen chúc trong căn hộ nhỏ 40-50 mét vuông trên các tòa nhà cao tầng, trong khi giới quyền quý lại có thể sở hữu những biệt thự rộng rãi, sân vườn khổng lồ, vườn cảnh tuyệt đẹp,... ngay tại thành phố Eve tấc đất tấc vàng.

Tất nhiên, với tư cách là những người hưởng thụ tất cả những điều này, Alston và Ryan không có tư cách để chỉ trích điều gì, nhưng họ có thể thay đổi sự chênh lệch tài nguyên do sự cố định giai cấp gây ra.

Đó là chuyện sau này, còn bây giờ, là lúc nói về mảnh đất dưới chân Ryan.

Khoảng 700-800 năm trước, Eve chưa phải là thủ đô. Thủ đô khi đó là Adam, nhưng vì lý do địa lý và chính trị, Adam đã bị bỏ rơi, Eve đã vươn lên thay thế. Lúc đó, Tần Phong chưa phải là Đại đế, người em họ Tần Hạo chỉ là một nhân viên nhỏ trong Cục Tình báo. Hai người đã chớp thời cơ mua một mảnh đất ở ngoại ô thành phố Eve, xây dựng một vài ngôi nhà. Sau này, khi Eve trở thành thủ đô, Tần Phong trở thành Đại tổng thống, ông chuyển vào Phủ Tổng thống, khu nhà đó được để lại cho gia đình Tần Hạo ở, nhưng Tần Phong vẫn thỉnh thoảng đến đó ở một thời gian ngắn.

Dưới ngôi nhà có một tầng hầm rất lớn, Tần Phong đã trang bị đầy đủ thiết bị thí nghiệm ở đây để đảm bảo ông có thể nghiên cứu thỏa thích mà không bị làm phiền. Tại đây, ông đã chế tạo ra diode đầu tiên trên thế giới cho cơ giáp, giúp chuyển đi một lượng lớn nhiệt năng sinh ra trong quá trình vận hành của cơ giáp, đảm bảo cơ giáp có thể hoạt động trong thời gian dài; bộ xương ngoài đầu tiên cho cơ giáp, sau này được người khác nhiều lần điều chỉnh và cải tiến để trang bị cho các đơn vị cận chiến; lần đầu tiên giải quyết vấn đề trung khu thần kinh của cơ giáp, giúp cơ giáp có được trái tim cơ học; tạo ra khối năng lượng nén đầu tiên, từ đó cơ giáp có nguồn năng lượng...

Những điều này không phải là bí mật đối với giới lãnh đạo cấp cao của đế quốc; gần như ai cũng biết, tầng hầm dưới nhà họ Tần là cái nôi của công nghệ tiên tiến của đế quốc.

Không lâu sau khi Tần Phong qua đời, gia tộc Tần suy tàn. Dinh thự của gia tộc Tần, sau nhiều cuộc tranh giành công khai và ngấm ngầm, đã trở thành tài sản của gia tộc Dalton cho đến tận bây giờ.

"Anh nghe cha nói rồi, ban đầu cụ cố mua mảnh đất này đã trải qua rất nhiều trắc trở, gia tộc Bromfield là đối thủ cạnh tranh lớn nhất. Sau khi cha anh trở thành tộc trưởng, người đứng đầu hiện tại của gia tộc Bromfield đã muốn mua lại dinh thự từ tay cha anh. Trong thời gian Serra tại nhiệm, anh ta cũng từng đề nghị với anh, sẵn sàng dùng một mảnh đất 20 mẫu Anh ở khu Đông để trao đổi, còn sẵn lòng trả thêm một tỷ tinh tệ." Alston nói: "Cha anh đã không đồng ý, anh cũng vậy. Ban đầu khi cụ cố mua nơi này, ông đã nói sẽ coi nó như dinh thự cũ, không được bán đi. Cả anh và cha đều nghi ngờ rằng nơi này ẩn giấu bí mật của gia tộc Tần, cụ cố đã phải tốn bao công sức để có được nó chính là để bảo vệ bí mật của gia tộc Tần."

Mặc dù cha con Alston không đồng ý bán, nhưng trong gia tộc luôn có những kẻ chỉ nghĩ cho người ngoài, cho rằng chi chính chiếm giữ dinh thự cũ, chi bằng bán đi chia tiền cho mọi người để cải thiện cuộc sống. Nhánh hậu duệ của anh em cụ cố luôn không hòa thuận với gia đình Alston, họ ghen tị tại sao cùng mang họ Dalton mà gia đình kia lại được làm tướng quân, ở biệt thự, ăn sung mặc sướng, trong khi mình phải sống trong những tòa nhà cao tầng chật chội, đến rắm cũng sợ bắn trúng người khác.

Mâu thuẫn trong gia tộc để sau hãy nói, trước tiên hãy nói về chuyện trước mắt.

Khi Ryan biết rằng dinh thự cũ của gia tộc Dalton được xây dựng trên tàn tích của nhà họ Tần, cậu không khỏi bùi ngùi, cảm khái. Duyên phận giữa cậu và Alston quả thật có ngàn vạn sợi dây liên kết.

Ryan suy nghĩ một lúc rồi hỏi Alston: "Tầng hầm cũ của nhà họ Tần còn không anh?"

"Anh không biết có phải của nhà họ Tần không, nhưng dưới dinh thự chính đúng là có một tầng hầm."

Ryan yêu cầu, "Dẫn em đi xem."

Alston không do dự, "Được."

Lối vào tầng hầm nằm dưới cầu thang chính của dinh thự. Mở cánh cửa nhỏ, không gian tối om trông giống như một phòng chứa đồ lộn xộn, một mùi ẩm mốc của nơi không thấy ánh mặt trời quanh năm từ từ lan ra. Đợi một lát, Alston cúi người đi vào trước, mò mẫm trên tường một lúc, anh bật đèn tường lên, bên trong sáng bừng. Anh định gọi Ryan vào thì phát hiện Ryan không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, trầm tư nhìn vào hành lang.

Cộc cộc cộc——

Hai tiếng bước chân nặng nhẹ khác nhau vang lên từ phía sau, là Nguyên Sơ và Zero, tụi nó cũng vào xem náo nhiệt. Alston không ngăn cản.

"Tầng hầm có hai lớp cửa." Alston đi thẳng đến một bức tranh phong cảnh.

Sau khi vào cánh cửa nhỏ là một không gian cao 2.5 mét, dài 5 mét, rộng 3 mét, trên tường treo rất nhiều tranh sơn dầu, đều là tranh phong cảnh. Nhân vật chính của các bức tranh là dòng sông mẹ của thành phố Eve, sông Dolan – sông Dolan ở các góc độ và mùa khác nhau. Thoạt nhìn, gần như không thể phân biệt được sự khác biệt.

Alston ấn vào khung của một bức tranh, sau một tiếng "vù" của khí nén, bức tranh mở ra, để lộ khóa võng mạc phía sau. Alston chớp mắt trước máy quay, sau khi máy quét xác nhận, vài tiếng "cạch cạch cạch", mặt đất dưới chân họ bắt đầu di chuyển, hạ xuống toàn bộ.

Sau khi hạ xuống một lúc, Ryan ngẩng đầu nhìn lên. Khoảng cách đến không gian nhỏ sáng trưng treo đầy tranh sơn dầu đã là 4 mét 30; cậu có thể báo ra con số chính xác như vậy.

Cạch!

Rầm!

Hai tiếng động trầm đục, tấm thép dưới chân chạm đất, tiếp theo là tiếng vo vo của dòng điện vang lên khắp nơi, đèn sáng choang, một tầng hầm rộng hơn 100 mét vuông hiện ra trước mắt Ryan. Tường của tầng hầm đều làm bằng kim loại màu đen bạc, đặt nhiều kệ kim loại, trên kệ xếp ngay ngắn các loại vật phẩm, giống hệt cảm giác mà gia tộc Dalton mang lại – nghiêm cẩn, khuôn phép, nội liễm và có trật tự.

"Sau khi cha qua đời, nơi này thuộc về anh. Anh đã đến đây nhiều lần, xem lại lịch sử gia tộc nhưng không tìm thấy thứ gì hữu ích."

Còn về những gì anh và cha anh đoán, rằng dưới nhà có thứ gì đó đặc biệt, họ cũng chưa bao giờ phát hiện ra. Tầng hầm không có, các nơi khác sau khi dò tìm cũng không có kết quả, cứ như thể lời dặn bảo vệ dinh thự cũ của cụ cố năm xưa chỉ là một yêu cầu biến tướng về việc kế thừa của gia tộc Dalton.

"Cụ cố đã để lại rất nhiều ghi chép, có lẽ là do em chưa xem kỹ, về cơ bản không có nội dung nào liên quan đến chuyện 700 năm trước." Nghe nội dung trong thiết bị ghi âm diode, Alston có hai phỏng đoán táo bạo: một là cụ cố hoàn toàn không biết sự thật, hai là cụ biết nhưng đã giấu nó ở một nơi mà hậu thế không dễ tìm thấy.

Lần này trở về, Alston định sẽ tìm kỹ trong dinh thự, biết đâu có góc nhỏ nào đó mà anh chưa từng phát hiện ra.

"Nguyên Sơ," Ryan gọi, "Kiểm tra tầng hầm đi."

Nguyên Sơ, "Vâng, thưa chủ nhân."

Alston khẽ nhíu mày, "Em nghi ngờ nó được giấu sau tường à?"

"Ừm, có phỏng đoán này." Phòng thí nghiệm của cậu năm xưa nằm ở độ sâu 4-5 mét dưới lòng đất.

Alston giãn mày gật đầu, "Nhưng anh đã dùng thiết bị quét qua rồi, không có phản ứng gì."

"Vậy thì cứ để Nguyên Sơ thử xem, biết đâu có thể tìm thấy gì đó."

"Ừm, cũng chỉ có thể như vậy. Thật muốn biết cụ cố đã che giấu bí mật gì, tại sao cụ lại mua dinh thự của nhà họ Tần, tại sao gia tộc Bromfield lại quan tâm đến ngôi nhà của gia tộc anh như vậy." Quá nhiều nghi vấn quấn thành một mớ trong lòng Alston, anh có cảm giác tất cả các vấn đề sẽ dẫn đến một câu trả lời duy nhất, ngay trong chính dinh thự của mình. Chỉ cần tìm thấy mật thất, mọi vấn đề sẽ được giải quyết.

Hơn nữa...

Alston nhìn Ryan, lòng có chút hoang mang. Anh vừa mở miệng định hỏi gì đó thì giọng nói lạnh lùng và không chút cảm xúc của Nguyên Sơ vang lên: "Bên này có bất thường."

Cơ giáp nhỏ do Ryan thiết kế được cân nhắc khá toàn diện, có chức năng khám phá chuyên nghiệp. Chỉ thấy Nguyên Sơ giơ cánh tay lên, một lỗ tròn xuất hiện trong lòng bàn tay, một đầu dò thò ra từ lỗ tròn, bắn ra tia sáng bắt đầu quét toàn bộ tầng hầm. 10 phút sau, Nguyên Sơ phát hiện ra sự bất thường trên bức tường ở hướng 10 giờ so với vị trí họ hạ xuống.

"Độ dãn của tấm kim loại này khác với những nơi khác."

Alston ngạc nhiên nhướn mày, không ngờ Nguyên Sơ lại có thể làm được điều này, thiết bị anh dùng trước đây vẫn chưa đủ toàn diện. "Nguyên Sơ, xem thử tấm kim loại có thể tháo ra không."

"Vâng, thưa Tướng quân."

Khi Alston và Ryan đi đến chỗ Nguyên Sơ, nó đã bắt đầu dùng laser để cắt tấm kim loại. Ánh sáng chói lòa khiến hai người phải nheo mắt lại. Khi họ mở mắt ra, một tấm kim loại to bằng lòng bàn tay, cách mặt đất khoảng 1.5 mét, đã bị cắt rời và rơi xuống đất.

Đằng sau tấm kim loại là một khóa gen, sau khi được kích hoạt, có dòng chữ hiện lên – Hậu duệ nhà Tần.

Alston nhìn Ryan, Ryan hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý, có lẽ mọi thứ đã được sắp đặt từ trong cõi vô hình.

"Alston, anh đứng cạnh em đi, không biết lát nữa cửa sẽ xuất hiện theo cách nào."

Alston gật đầu, đi đến bên cạnh Ryan, nhìn Ryan đặt ngón tay vào lỗ khóa của khóa gen. Chiếc khóa gen được lắp đặt từ mấy trăm năm trước này giờ xem ra đã không còn tân tiến, cách làm rách ngón tay là dùng lưỡi dao, vết thương gây ra khá lớn, lại không có bình xịt băng keo lỏng để xử lý vết thương. Theo cảm nhận của Ryan thì cũng hơi đau, nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi chịu đựng được.

Máu chảy vào lỗ khóa, thiết bị cũ kỹ lần đầu tiên khởi động sau khi được lắp đặt, phát ra tiếng rung "vo vo vo". Thời gian phân tích hơi dài, 10 phút sau mới thông báo mẫu máu đạt yêu cầu, cánh cửa sắp mở.

Cách cánh cửa xuất hiện không có gì bất thường, chỉ là trên bức tường kim loại khít khao bỗng nhiên xuất hiện khe hở của khung cửa. Chỉ cần đủ mạnh là có thể tạo ra kỳ tích.

Có Nguyên Sơ ở đây, hoàn toàn không cần Alston và Ryan ra tay. Cánh cửa được đẩy ra, tầng hầm đã bị niêm phong hơn 700 năm lại được thấy ánh mặt trời.

Quả nhiên như Ryan dự liệu, những thứ bên trong trước đây dù là thiết bị thí nghiệm, phế liệu từ những lần chế tạo cơ giáp thất bại hay các loại ghi chép kinh nghiệm đều đã biến mất. Những thứ có giá trị sử dụng đều không còn. Bốn phía đặt một số thiết bị mà cậu không nhận ra, ở giữa là một chiếc bàn dài bằng kim loại, trên bàn chất đống các hộp. Ryan có chút chán nản, cậu lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa lấy từ ngăn kéo của bà nội. Bà nội hoàn toàn không cần phải cất giữ cái thứ cũ rích này làm gì, vì chẳng cần thiết, 700 năm sau mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Lối vào phòng thí nghiệm trước đây hoàn toàn không có thiết bị công nghệ cao nào, để tiện ra vào, chỉ lắp một ổ khóa bình thường, cắm chìa khóa kim loại vào xoay một cái là có thể mở. Tần Phong Anderson của khi đó tự tin đến mức tự đại, thản nhiên đến không biết sợ hãi, hoàn toàn không ngờ rằng sự phản bội lại đến dễ dàng như vậy, thủ đoạn lại vụng về đến thế, ấy vậy mà ông lại thất bại thảm hại trong chính thủ đoạn vụng về đó.

Ryan thở dài một tiếng đầy mất mát, "Haizz."

Alston cảm thấy từ khi biết dinh thự cũ của gia tộc Dalton được xây dựng trên nền nhà họ Tần, cảm xúc của Ryan đã có những dao động kỳ lạ, nhưng Ryan vẫn không nói gì, anh kìm nén sự nghi hoặc, không hỏi thêm về điều đó.

Khi mật thất được mở ra, hệ thống thông gió bên trong bắt đầu hoạt động, không khí đã tù đọng hơn 700 năm lại một lần nữa lưu thông. Đèn sáng choang, một số thiết bị cũ kỹ bắt đầu vận hành, một bóng người xuất hiện trên khoảng đất trống, mặc bộ vest đen, dung mạo có vài phần giống với Alston. Đó là James Dalton trong ký ức của Ryan, cụ cố của Alston.

"Chào hậu duệ nhà Tần." Bóng người bắt đầu nói, đây là hình ảnh chiếu mà cụ cố đã để lại, nó không thể giao tiếp, chỉ kể lại câu chuyện của 700 năm trước. "Cậu có thể tìm thấy nơi này, chắc hẳn đã bắt đầu điều tra sự thật năm đó, và cũng đã trở thành bạn với con cháu nhà tôi rồi, nếu dinh thự này vẫn còn thuộc về gia tộc Dalton. Tôi đã lắp đặt thiết bị tự hủy ở đây, nếu không phải hậu duệ nhà Tần mở mật thất, đoạn ghi hình này và một số thiết bị bên trong sẽ bị phá hủy, vậy thì..."

Người đàn ông trông còn lạnh lùng hơn cả Alston thở dài một tiếng đầy tiếc nuối. Mái tóc hai bên thái dương đã bạc trắng của ông không khác nhiều so với trong ký ức của Ryan, nhưng mái tóc hoa râm, những nếp nhăn trên khóe mắt và trán, vẻ mặt có phần tiều tụy, cho thấy lúc này người đàn ông đã đến tuổi xế chiều.

"Trong Trận Chiến Bình Minh, tôi đã lái phi thuyền chiến đấu bên cạnh Đại đế. Trùng hoàng mới cần gấp rút thiết lập uy tín trong tộc đàn, hành động hấp tấp và liều lĩnh đã cho chúng tôi cơ hội lợi dụng, dụ nó xuất hiện. Chỉ cần chém giết Trùng hoàng, cuộc chiến kéo dài hàng trăm năm này mới có thể lắng xuống, nhân loại mới có thể có được hòa bình thực sự."

Theo lời kể của hình ảnh chiếu, không gian xung quanh mờ đi, đoạn phim về Trận Chiến Bình Minh được trình chiếu dưới dạng hình ảnh, là những hình ảnh được quay từ phi thuyền do James Dalton điều khiển. Trong tầm nhìn, cơ giáp đầu tiên theo đúng nghĩa đen đang ở không xa. Xung quanh là vô số Trùng tộc. Những con bọ này là tinh nhuệ trong Trùng tộc – hình dạng giống như Alien, đi bằng hai chân, lưng có hai cánh, đầu được bao phủ bởi lớp vỏ giáp dày như mũ bảo hiểm, miệng có những chiếc răng sắc nhọn nhô ra. Chúng có kích thước rất lớn, mỗi con đều to bằng cá voi xanh trên hành tinh mẹ Trái Đất, tất cả đều là hùng trùng, là "chồng" của Trùng hoàng, giao phối với Trùng hoàng có thể sinh ra tinh nhuệ của Trùng tộc và Trùng tộc đại công (Trùng hoàng dự bị).

Trùng hoàng cực kỳ lớn, cơ giáp so còn không to bằng con mắt của nó.

Đây là khu vực trung tâm của Trận Chiến Bình Minh.

Alston khẽ mở to mắt. Trùng tộc đại công mà anh đã lái Zero đánh cho tàn phế so với Trùng hoàng chỉ như một đứa trẻ con.

"James, tôi thổ huyết rồi."

"Tổng thống!"

"Không cần lo cho tôi, ai rồi cũng sẽ có ngày này. Chiến đấu với Trùng hoàng, tôi đã sớm coi nhẹ sinh tử, chỉ không ngờ lại chết trong tay người của mình."

"Tổng thống ngài quay về đi, người Hoa Hạ không phải thường nói 'còn non xanh thì lo gì hết củi đốt' sao, ngài quay về chúng ta sẽ bàn bạc lại từ đầu."

"Ông và tôi đều biết, khụ khụ, cơ hội để dụ nó ra chỉ có một lần này, chỉ có thể thành công, không được thất bại, khụ khụ, mẹ kiếp, thổ huyết ra là thế này à, hạ độc gì mà đau ngực thế."

"Tôi xin ngài."

"James, ông dẫn người rút lui, rút khỏi Tinh vực Wilden!"

"Không."

"Đây là mệnh lệnh, ông phải toàn thây rút lui, điều tra cho rõ, rốt cuộc là ai đã ra tay, thằng khốn nào đã hạ độc tôi, tìm ra hắn, gửi hắn xuống gặp tôi. Gustav? Bromfield? Hay là ai khác, giết hết bọn chúng, khụ khụ, sao lại đau thế này! Anh em của tôi, sau này không thể cùng ông kề vai chiến đấu nữa rồi. Đi đi!!!"

James Dalton nén đau đớn ra lệnh, tất cả phi thuyền rút lui, đoạn đối thoại chỉ có ông và Tần Phong được niêm phong. Trong tầm nhìn, cơ giáp dần nhỏ lại... Trùng hoàng cũng đang co lại nhanh chóng... Đội quân trùng tộc đuổi theo hạm đội không buông, những con trùng tộc tốc độ nhanh nhảy lên phi thuyền liên tục cắn xé vỏ ngoài của một số phi thuyền. Một số phi thuyền không may gặp nạn trong quá trình rút lui, các chiến binh bên trong phi thuyền đã kích hoạt thiết bị tự hủy trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, tiếng nổ vang lên cùng với ánh lửa.

Đột nhiên, hình ảnh chiếu bị mất tiếng, không biết là thiết bị có vấn đề ở đâu.

Cuộc chiến diễn ra trong im lặng, không vì không có âm thanh mà giảm đi sự hào hùng. Một phi thuyền bị bao vây mở khoang tàu, các binh sĩ cận chiến mặc bộ xương ngoài cơ khí, đồ du hành vũ trụ, mang theo vũ khí xuất hiện, chiến đấu với những con trùng tộc lớn nhỏ khác nhau. Từng sinh mạng trẻ tuổi biến mất, lại có thêm nhiều chiến binh đứng lên.

Thảm liệt, bi tráng, là những gì mà sách giáo khoa lịch sử không thể diễn tả bằng vài ba câu chữ.

Lồng ngực của Ryan và Alston tràn ngập sự chấn động khó tả, hai người không dám chớp mắt nhìn vào hình ảnh, như thể đang ở trên chiến trường, nín thở tập trung, hai bàn tay nắm chặt vào nhau siết mạnh.

Cuối cùng, quân đội đã thoát khỏi chiến trường chính. Không có niềm vui và sự hân hoan của việc may mắn sống sót, nỗi đau mất đi đồng đội, Tổng thống vẫn còn ở khu vực trung tâm chiến sự bao trùm lên trái tim mỗi người.

Bất thình lình, một ánh lửa khổng lồ xuất hiện từ khu vực trung tâm của Wilden, đó là Tần Phong Anderson tự bạo. Sóng xung kích cực lớn từ xa ập đến, các phi thuyền đã rời khỏi chiến trường chính cũng bị ảnh hưởng, một số phi thuyền nhỏ thậm chí còn tan rã ngay tại chỗ.

Một tiếng nổ lớn đột ngột xuất hiện, âm thanh đã trở lại.

James Dalton lớn tiếng ra lệnh, "Tất cả phi thuyền lùi lại, lùi lại!" Giọng ông run rẩy, rõ ràng là bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Một giọng nói trầm thấp vang lên, đầy phấn khích, đó là thông điệp cuối cùng mà Tần Phong Anderson gửi đi trước khi tự hủy, nhưng vì khoảng cách quá xa nên có độ trễ, bây giờ mới nhận được, "Haha, James, ông sắp được thấy sự lợi hại của Nguyên Sơ rồi. Hãy nói cho thế giới biết, cơ giáp đầu tiên tên là Nguyên Sơ, AI của nó là dạng phát triển, khả năng học hỏi rất mạnh, vô cùng hoàn hảo, tên của nó nên được lưu danh ngàn đời! James, người anh em tốt của tôi, tôi đã xuất AI của Nguyên Sơ ra rồi, có lẽ nó có thể nhờ sóng xung kích của vụ nổ mà thoát ra khỏi khu vực trung tâm, đợi chiến sự lắng xuống, ông đến tìm thử xem, haha, cứ để nó thay tôi sống tốt, ngắm nhìn thế giới này..."

"Nguyên Sơ!" Nghe thấy cái tên này, sự chấn động trong lòng Alston không kém gì khi thấy Đại đế tự hủy. Anh quay đầu nhìn cơ giáp nhỏ đang đứng bên cạnh, rồi lại nhìn Ryan, có thứ gì đó nổ tung trong đầu, suy nghĩ hỗn loạn, anh muốn nắm bắt, nhưng lại phát hiện tất cả suy nghĩ như những con cừu bị Đại Phúc đuổi theo, không thể ghép lại thành một trật tự nào.

Hình ảnh chiếu của James Dalton thu lại đoạn ghi hình về Trận Chiến Bình Minh, ông trầm giọng nói: "Trong Trận Chiến Bình Minh, chúng ta đã mất đi quá nhiều anh em, mất đi Đại tổng thống Tần Phong Anderson, vị tổng thống đã lãnh đạo chúng ta không ngừng tiến về phía trước. Nhưng khi chúng tôi trở về hậu phương với tấm thân mệt mỏi, chờ đợi tôi không phải là nỗi đau và sự thương tiếc, mà là một cuộc thanh tẩy quyền lực, những người đồng đội từng cùng tiến cùng lùi bắt đầu chia nhau chiến lợi phẩm. Vì những quyết định như rút lui khi đối mặt với địch, chỉ huy yếu kém, không cứu viện Tổng thống, tôi đã bị đưa ra tòa án quân sự, tạm thời bị cách chức, mất quyền kiểm soát Quân đoàn Thập Tự Kim, không thể vào được trung tâm quyền lực. Những chuyện sau đó xảy ra quá nhanh, Tyrell trở thành kẻ phản bội, Lý Minh Hạo chỉ ra Tyrell tư tàng thuốc độc để hạ độc Đại đế. Không cần điều tra nhiều, tòa án đã phán Tyrell án tử hình, treo cổ công khai. Stark và Tần Hạo đã hết sức yêu cầu cho Tyrell cơ hội tự biện hộ, cho rằng vụ Đại đế bị đầu độc có nội tình, nhưng đã bị phớt lờ."

Hình ảnh chiếu im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Mọi chuyện đều đang diễn ra theo hướng tồi tệ nhất, ai là người được lợi nhiều nhất trong đó, haiz, hóa ra kẻ luôn miệng nói công chính, bình đẳng, pháp trị lại là kẻ tiểu nhân lớn nhất. Tôi..."

Video lại bị mất tiếng, và lần này rất lâu không trở lại, hình ảnh chiếu còn bị méo mó và biến dạng. Thiết bị cũ kỹ hàng trăm năm cuối cùng cũng không chống lại được sự ăn mòn của thời gian, sắp không trụ nổi nữa.

Ryan bước nhanh đến trước thiết bị chiếu, giữa đường đạp phải một con gà cao su vàng, có lẽ đã rơi ra từ hộp đồ lặt vặt mà James Dalton khi rời đi đã không nhìn thấy. Thứ này chất lượng thật tốt, bị đạp một cái kêu thảm thiết mà không hỏng, vẫn phát ra tiếng kêu thoi thóp.

Ryan tắt thiết bị chiếu, nhìn kỹ, "Chắc là có thể sửa được, cho em chút thời gian."

Alston có chút do dự cúi xuống nhặt con gà đồ chơi màu vàng tươi, một món đồ chơi phổ biến từ thời Cổ Địa Cầu cho đến nay, nghe nói hình dáng không có gì thay đổi, ngay cả tiếng kêu cũng là loại mà tổ tiên họ đã từng nghe.

"Ryan."

Ryan đang cúi đầu kiểm tra thiết bị chiếu, "Dạ?"

Alston mở miệng, suy nghĩ rất rối loạn, tạm thời không biết hỏi thế nào.

Ryan phát hiện không có dụng cụ tiện tay, thiết bị chiếu tạm thời không thể sửa được. James Dalton còn để lại thông điệp gì, bây giờ không thể biết được. Hơn nữa, loại máy móc này cậu chưa từng tiếp xúc, nếu có thể tìm thấy sách hướng dẫn thì tốt. Cậu tìm trên chiếc bàn trong phòng, trên đó chất đống rất nhiều hộp, mở ra, Ryan phát hiện đều là đồ vật của Tần Phong cất giữ ở nhà họ Tần, còn có đồ của Tần Hạo cùng gia đình.

Cậu có chút hoài niệm cầm lấy một chiếc kèn harmonica. Thời gian trong quân ngũ, cậu đã học thổi harmonica từ một người lính già, thường cầm kèn thổi một khúc nhạc dưới ánh hoàng hôn, bên cạnh đôi khi là Dalton, đôi khi là Tyrell, họ đều là những người anh em tốt của cậu, những người bạn đồng hành mà anh có thể yên tâm giao phó tấm lưng của mình.

"Những thứ này trước đây đều là của em." Đột nhiên, Ryan quyết định không giữ bí mật nữa, cậu muốn nói cho Alston biết về những năm tháng huy hoàng của mình. Mặc dù đã làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch, nhưng cuối cùng cũng có một số điều có thể đem ra nói. "Em biết thổi harmonica, biết chơi piano, đã dạy mấy đứa con của nhà Tần Hạo, mấy đứa nhóc đó giống hệt cha chúng, hiếu động, không có chút tế bào nghệ thuật nào, không đứa nào học được. Cây đàn piano lớn đặt ở nhà chúng trở thành đồ trang trí, chỉ có em thỉnh thoảng đến chơi một lần."

Ryan nhìn Alston, có chút thấp thỏm, lại có chút mong đợi nhìn anh, "Anh có để ý chuyện người yêu của mình có ký ức từ kiếp trước không?"

Giọng Alston có hơi khô khốc, anh hỏi: "Tên trước đây của em là?"

"Tần Phong Anderson."

"Quáccc!" một tiếng hét chói tai, không phải của con người.

Alston mặt lạnh như nước bất giác dùng sức trong tay, con gà đồ chơi bị bóp chặt, phát ra tiếng kêu thảm thiết, hệt như tâm trạng của Alston. 

---

Ghi chú: gà đồ chơi này nè quý dị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro