
Chương 57: Bến xe Berland
Editor: Gianghi
Vị cay tê đặc trưng của hành tinh Reid vẫn còn vương vấn trong khoang miệng, ấy vậy mà trạm dừng thứ hai của tàu Shakespeare, hành tinh Origer, đã ở phía sau rất xa. Hành tinh màu đỏ sắt với bề mặt kim loại là một nơi rất cá tính, nhưng do sự khai thác quá mức của con người, môi trường của cả hành tinh đã bị hủy hoại nghiêm trọng. Từ một "Thung lũng đào vàng" nổi tiếng ngày xưa, giờ đây nó đã trở thành một hành tinh nghèo khó, phải dựa vào việc bán một loài hoa nhỏ mỏng manh mọc trên bề mặt kim loại để thu hút khách du lịch, thật khiến người ta không khỏi thở dài.
Dân số của hành tinh Origer đã giảm từ đỉnh điểm hơn một tỷ người xuống còn hơn hai triệu người như hiện nay, một sự thay đổi chỉ diễn ra trong vòng một trăm năm.
Sau hành tinh kim loại, trạm thứ ba, hành tinh Yale, cũng dần lùi xa trong tầm mắt của Ryan và Alston. Để đặt chân lên hành tinh tràn ngập mùi lưu huỳnh hăng nồng trong không khí này, người ta bắt buộc phải mặc đồ bảo hộ. Dân số sống ở đây lại càng ít ỏi hơn, chỉ vỏn vẹn 2-300.000 người, kiếm sống bằng cách thu thập không khí hăng nồng và tách chiết các loại khí hữu ích. Họ là công nhân được thuê bởi cùng một nhà máy. Lý do hành tinh này được chọn làm một điểm dừng chân du lịch là vì bầu trời nơi đây quanh năm lơ lửng những vầng hào quang rực rỡ, những mảng màu dày đặc nhưng lại có kết cấu nhẹ nhàng như lụa, giống hệt một bức tranh sơn dầu sống động, y như bức "Đêm đầy sao" của Van Gogh, những cụm sáng màu nâu xoáy tít là từng ngôi sao một, những dòng khí màu sắc uốn lượn là từng sợi mây.
Nếu có ai đó quá mải mê ngắm cảnh mà lơ là chiếc mặt nạ bảo hộ, hít phải một lượng lớn khí độc, thì nhập viện điều trị đã là nhẹ, còn phổ biến nhất là phổi bị bỏng rát cho đến chết.
Vẻ đẹp và hiểm nguy cùng tồn tại.
Sự giàu có cũng không thể tách rời khỏi hiểm nguy.
Ai có thể ngờ rằng những loại khí vừa nhìn đã biết là rất độc này, sau khi được tinh chế, một phần lại có thể được sử dụng trong mỹ phẩm, trở thành bí quyết giữ gìn sắc đẹp của con người.
Sau trạm thứ ba là trạm thứ tư, hành tinh Gerry. Hành tinh này không có gì nhiều để nói, sau chuyến du lịch đến hai hành tinh nhỏ trước đó, du khách đang rất cần một chuyến đi bình thường, dễ chịu, ngắm nhìn bầu trời xanh như nước hồ, những thảm cỏ xanh mướt, tận hưởng không khí không có mùi gì đặc biệt, cảm nhận ánh nắng ấm áp, thoải mái, chỉ vậy mà thôi.
Sau khi ở lại hành tinh Gerry cả một ngày, mọi người lên tàu Shakespeare để qua đêm, khi tỉnh dậy thì đã đến trạm thứ năm, Berland. Đây là hành tinh lớn nhất trong chuyến đi này, một hành tinh cấp hai với dân số hơn hai tỷ người, sở hữu một nền kinh tế vô cùng thịnh vượng và một nền văn hóa độc đáo – văn hóa điêu khắc băng. Trên các con phố, ngõ hẻm, quảng trường, sân vườn, những tác phẩm điêu khắc băng có thể cao đến vài chục mét hoặc nhỏ bé chỉ bằng bàn tay, có thể đứng một mình, hoặc tụ lại thành từng nhóm hai ba cái, hoặc thành cả một quần thể. Những tác phẩm điêu khắc với đề tài từ thần thoại, hiện thực... có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Quán bar nhà băng ở Berland rất đáng để ghé thăm. Những viên đá được lấy từ ngoài trời chìm vào ly bia, trong căn phòng ấm áp như mùa hè, bạn nốc một hơi cạn sạch. Đó chắc chắn là một trải nghiệm kích thích tột đỉnh. Nếu cảm thấy vẫn chưa đủ thỏa mãn, hãy thử một miếng mật ong ngọt lịm. Vị mát lạnh và ngọt ngào hòa quyện, bia kết hợp với mật ong, chỉ có những người Berland giàu trí tưởng tượng mới biết cách tận hưởng trọn vẹn món quà của thiên nhiên. Mật ong đến từ nơi mà họ sắp tới, nên sẽ không nói trước ở đây.
Ryan và Alston đã hẹn gặp Farentino sống ở thủ đô của Berland tại quán bar "Ánh Trăng Xanh" vào lúc 9h30 sáng. Bây giờ mới hơn 7 giờ. Trước khi đến đó, họ có một việc cần làm, đó là đưa Evan, kẻ có biệt danh "Nhạc sĩ", đến đồn cảnh sát. 5000 Tinh tệ là một khoản tiền không nhỏ. Tất nhiên, Ryan và Alston không thiếu tiền, nhưng việc nhìn thấy Evan đi lại khắp nơi trên du thuyền khiến họ cảm thấy rất bất an. Đây là một tên buôn người, chuyên bắt cóc trẻ em.
Trong thời đại tinh tế tỷ lệ sinh thấp, việc các cặp vợ chồng kết hôn nhiều năm mà vẫn không có con là chuyện rất bình thường. Nỗi lo về việc thiếu trẻ em đã sản sinh ra một ngành công nghiệp méo mó tràn ngập thị trường chợ đen, nơi những đứa trẻ dưới năm tuổi là "sản phẩm" được săn đón nhất.
Evan trà trộn vào đội ngũ nhân viên của tàu Shakespeare, lợi dụng tài ăn nói khéo léo của mình để chiếm được lòng tin của mọi người, từ thuyền trưởng cho đến nhân viên vệ sinh bình thường. Ryan đã điều tra sơ bộ, biết được tên "Nhạc sĩ" này đã làm việc trên du thuyền được 5 năm, luôn cần mẫn, ban nhạc do ông ta dẫn dắt rất được du khách yêu thích, còn hai lần được bình chọn là nhân viên xuất sắc của năm.
Trong bối cảnh đó, ngay cả khi Ryan ném lệnh truy nã vào mặt những người đó, cậu cũng sẽ không nhận được sự giúp đỡ, ngược lại còn có thể đánh rắn động cỏ. Vì vậy, Ryan đã chọn cơ hội khi tàu Shakespeare cập bến Berland để kiểm tra định kỳ, lúc tất cả mọi người trên tàu (bao gồm cả du khách và nhân viên) đều phải xuống tàu, để bắt người.
Chương trình giải trí bên lề như thế này thú vị hơn nhiều so với việc vui chơi ở các hành tinh nhỏ.
"Hắn rẽ vào con hẻm phía đông," Alston đeo khẩu trang đen, liếc nhìn lối vào con phố có quán bar, nhanh chóng khóa chặt mục tiêu của họ.
Alston từ nhỏ đã được giáo dục về tầm nhìn bao quát, về cách ra lệnh với tư cách chỉ huy, kiểm soát toàn bộ quá trình và đạt được mục tiêu... Đây là lần đầu tiên anh tham gia vào một cuộc săn lùng cá nhân như thế này, đôi mắt đen của anh lóe lên sự phấn khích, tham gia vào cuộc truy đuổi với một sự nhiệt tình mà chính anh cũng không ngờ tới.
Hai người theo sát Evan từ lúc hắn xuống du thuyền. Evan có lợi thế sân nhà rõ rệt, vừa xuống tàu, hắn đã lượn một vòng trong cảng rồi biến mất ngay trước mắt họ. Ryan và Alston phải mất nửa giờ mới tìm lại được hắn. Lúc này, trên tay hắn đang bế một đứa trẻ sơ sinh được quấn trong tã lót màu trắng, không biết đã bị bắt cóc từ đâu. Một khi để Evan trốn thoát, Bảo Bảo sẽ hoàn toàn biến mất trong biển người mênh mông, việc tìm lại sẽ vô cùng khó khăn.
"Chúng ta bám theo, phải khống chế được Evan trước khi hắn giao hàng," Ryan nói. Cậu liếc nhìn con hẻm phía đông, tấm bản đồ trong đầu nhanh chóng hoạt động và định vị. Cậu đoán, "Evan đang định đến bến xe."
Ryan và Alston nhìn nhau, không cần nói một lời, đã hiểu ý và cùng lúc hành động, chạy về phía con hẻm phía đông. Sự khác biệt lớn nhất giữa bến xe thời đại không gian và bến xe thời Trái Đất cổ đại là nguồn năng lượng mà các phương tiện sử dụng. Ngoài ra, những đặc điểm như dòng người đông đúc, thành phần phức tạp... vẫn không hề thay đổi. Việc giao dịch một đứa trẻ sơ sinh ở bến xe là quá dễ dàng.
Đừng nói đến chuyện bán và soát vé bằng tên thật, một đứa trẻ sơ sinh được bế trên tay không cần phải mua vé. Nói một cách khó nghe, đó chỉ là một món hành lý quý giá trên tay cha mẹ, rất dễ bị bỏ qua. Đã từng có một nghị sĩ đề xuất rằng trẻ sơ sinh lên xe cũng phải mua vé và soát vé, nhưng đã bị phản đối bởi một lượng lớn người dân phụ thuộc vào phương tiện giao thông này. Dù là bây giờ hay trong quá khứ, giá vé xe khách luôn rẻ, là lựa chọn hàng đầu của nhiều người có thu nhập trung bình và thấp. Họ cần một trải nghiệm đi xe thuận tiện, nhanh chóng, chứ không phải lãng phí thời gian vào việc soát vé cho trẻ sơ sinh.
Hai người vào con hẻm vẫn chậm một bước, Evan vốn đã quen thuộc với môi trường nơi đây đã rời đi từ lúc nào.
"Đi thôi!" Anh không hề dừng lại, đôi chân dài nhấc lên, định đi thẳng đến nhà ga. Cổ tay anh bỗng rung lên, thiết bị đầu cuối cá nhân đã được điều chỉnh sang chế độ im lặng báo có tin nhắn đến. Alston giơ tay lên xem, đồng tử anh co rút lại khi đọc được thông tin trên đó, anh trầm giọng nói: "Bảo Bảo mất tích rồi."
"Em cũng nhận được tin rồi."
Berland là nhà của gia đình ba người Greden Stark. Buổi sáng họ vừa mới tạm biệt nhau, anh chàng Greden béo tròn trắng trẻo còn mời Ryan và Alston khi nào có thời gian thì đến nhà họ chơi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, họ đã rất vui vẻ bên nhau. Bé con là một đứa trẻ đáng yêu, ăn được ngủ được, không khóc không quấy, lớn lên từng ngày. Alston cảm thấy mỗi lần gặp là một lần thấy cậu bé khác đi. Sáng nay vừa mới tạm biệt, chưa đầy một tiếng sau, đứa nhỏ đã biến mất!
Ryan và Alston không dừng bước, thuận thế gọi video cho Greden. Vừa mới bấm số đã có người nhận, rõ ràng người ở đầu dây bên kia đang túc trực bên thiết bị đầu cuối cá nhân để chờ đợi. Vừa kết nối, Greden mồ hôi nhễ nhại đã vội vàng nói: "Chúng tôi đang ở đồn cảnh sát, đã báo án rồi, nhưng, nhưng..." Greden buộc phải nói ra một sự thật tàn nhẫn mà họ phải đối mặt, "Nhưng cảnh sát điều tra cần có thời gian, chỉ cần chậm một chút thôi, có lẽ sẽ không bao giờ tìm lại được Bảo Bảo nữa."
"Đừng hoảng, hãy nói rõ toàn bộ quá trình Bảo Bảo mất tích." Giọng nói trầm ổn ấm áp của cậu có tác dụng trấn an lòng người, truyền qua mạng đến tai Greden, khiến anh ta đang lo lắng quay cuồng cũng bình tĩnh lại trông thấy.
Greden nhìn Ryan trên màn hình cuộc gọi video, trong lòng lập tức ổn định lại, như thể Ryan chính là cây kim định hải, là thần phật tại thế, chỉ cần kể lại sự việc cho cậu, nhất định có thể tìm lại được em bé. Greden nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Sau khi tôi và Herman xuống du thuyền thì tìm thấy phi thuyền nhỏ đậu ở cảng, chuẩn bị lên phi thuyền về nhà. Chỗ chúng tôi đậu khá hẻo lánh, phải đi bộ 30 phút mới tới. Lúc tìm thấy phi thuyền nhỏ thì có một người xuất hiện hỏi đường chúng tôi. Tôi còn thấy lạ tại sao ở nơi hẻo lánh như vậy lại có người đến hỏi đường, nhưng vẫn chỉ cho anh ta. Vừa nói xong, tôi và Hermann liền mất ý thức. Đến khi tỉnh lại thì robot bảo mẫu đã bị phá hủy, Bảo Bảo mà Hermann đang bế trên tay cũng biến mất."
Robot bảo mẫu vì để bảo vệ Bảo Bảo đã chống cự, nhưng loại robot hỗ trợ gia đình không có vũ lực hiệu quả, rất dễ bị khống chế.
Phát hiện con mình mất tích, vợ chồng Stark lập tức báo cảnh sát. Cảnh sát đến rất nhanh, cũng đã trích xuất camera giám sát gần đó để kiểm tra, nhưng lại không thể tìm thấy dấu vết của kẻ bắt cóc qua camera. Rõ ràng đối phương rất quen thuộc với vị trí của camera, cố tình đi vào những góc chết để che giấu hành tung.
Cảnh sát đang hỏi Hermann xem họ có kẻ thù nào không. Greden đã được hỏi xong, sau khi hỏi xong anh ta đứng bơ vơ vô định ở hành lang, đột nhiên nghĩ đến Ryan và Alston. Hai người bạn quen biết trong chuyến du lịch này cho anh ta cảm giác rất bí ẩn, rất mạnh mẽ, biết đâu có cách tìm lại được em bé. Greden như người chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng, đồng thời gửi tin nhắn cho cả Ryan và Alston, không gọi video trực tiếp là vì ngay cả lúc này anh ta vẫn giữ được một chút lý trí do ông cố truyền lại – nhờ người khác giúp đỡ thì cũng đừng trở thành người đường đột làm phiền người ta.
Sau khi kể lại toàn bộ quá trình con trai mất tích và cách họ đối phó, Greden tha thiết nhìn Ryan và Alston trên màn hình, hy vọng họ có thể ra tay thần thông, tìm lại được đứa trẻ ngay lập tức.
Cậu khẽ nhíu mày. Họ đang tìm một tên buôn người, con của Greden lại bị mất tích, trên đời này không có sự trùng hợp 100%, đa số đều là do con người tạo ra. Cậu có một suy đoán gần như có thể khẳng định là sự thật, Evan ở lại trên tàu Shakespeare làm một trưởng ban nhạc bình thường chính là để tìm kiếm "hàng hóa", thời cơ chín muồi thì vận chuyển hàng. Bé con đã trở thành mục tiêu hắn lựa chọn, trên du thuyền có nhiều người như vậy, chắc chắn vẫn còn người mất tích. "Nhạc sĩ" Evan bị truy nã với giá 5000 Tinh tệ sao có thể đi một chuyến hàng mà chỉ bắt một đứa trẻ, chắc chắn còn nữa.
Bên phía Greden vang lên tiếng kêu kinh ngạc, chứng thực cho suy đoán của Ryan. "Lại có người đến báo án rồi, hình như tôi đã gặp họ, là người trên du thuyền." Màn hình di chuyển, là anh ta vội vàng đi qua để nghe ngóng tin tức, những âm thanh đứt quãng xen lẫn tiếng khóc truyền đến tai Ryan và Alston, sau đó là Greden với sắc mặt đen sạm và kinh hoàng nhìn vào ống kính, "Là người trên tàu Shakespeare, họ mất một bé gái ba tuổi. Cả nhóm họ đang định ra khỏi cảng để bắt taxi, chỉ trong nháy mắt đứa trẻ đã biến mất."
Tương tự, cảnh sát cũng không tìm thấy bóng dáng của nghi phạm trong camera giám sát.
Cảnh sát đã có thể khẳng định đây là một vụ án có tổ chức, thủ đoạn chuyên nghiệp. Tại sao lại chọn Berland mà không phải những hành tinh nhỏ, đó là vì Berland có nhiều người hơn, cách tốt nhất để một người biến mất chính là biến mất trong đám đông.
Cậu gật đầu với Alston, có thể xác định rồi, kẻ gây án chính là Evan.
"Lại có người đến." Vẻ mặt của Greden không còn kinh hoàng bất an nữa, thay vào đó là sự phẫn nộ tột cùng, "Hai gia đình, mất một bé trai 5 tuổi và một bé gái 6 tháng tuổi. Lũ buôn người chết tiệt này, không được chết yên lành!" Anh ta hận không thể lập tức bắt được lũ buôn người đó, xé xác chúng ra, "Sao chúng dám, sao chúng dám ra tay ở Berland, đây là thủ đô của một hành tinh cấp hai, có cảnh sát có quân đội đồn trú, chúng điên rồi sao?"
Ryan và Alston đều là những người từng trải, lại nghĩ đến một tầng khác. Có gan thách thức cảnh sát và quân đội, chắc chắn là có mục đích, biết đâu là một tập đoàn lợi ích liên quan đến cấp cao, biết đâu là một băng tinh tặc hung hãn, giết người không ghê tay đang mai phục trong đó. Dù là cái nào, cũng phải hết sức coi trọng.
Việc vạch mặt kẻ đứng sau không phải là việc cấp bách nhất lúc này, việc họ cần làm bây giờ là tìm ra những đứa trẻ sắp bị bán đi. Ra khỏi con hẻm, lại đi vòng qua mấy con đường, bến xe thủ đô của hành tinh cấp hai Berland đã ở ngay trước mắt.
Trước khi ngắt cuộc gọi video, cậu dặn dò Greden, "Anh hãy nói với cảnh sát, đã phát hiện 'Nhạc sĩ' Evan ở bến xe thủ đô."
"'Nhạc sĩ' Evan?"
"Là một tên buôn người khét tiếng, anh cứ nói với cảnh sát là họ sẽ biết." Không giải thích nhiều, cậu vội vàng dặn một câu rồi cùng Alston bước vào bến xe.
Để có thể trở thành một hành tinh cấp hai, Berland chắc chắn là một nơi có dân số đông đúc, và dân số của thủ đô chắc chắn là thành phố đông dân nhất trên toàn hành tinh. Tòa nhà kiến trúc hình cánh buồm đầy tính nghệ thuật chính là bến xe thủ đô của Berland. Mỗi ngày, hàng nghìn chuyến xe từ đây khởi hành đi khắp nơi trên thế giới, lưu lượng hành khách vô cùng kinh ngạc. Bên trong bến xe, người người chen chúc, tấp nập không ngớt. Đứng ở lối vào, Ryan và Alston bị đám đông phía sau xô đẩy một cái. Cậu vòng tay qua eo anh, khéo léo xoay người để tránh đám đông rồi đến dưới một cây cột hành lang. Giữa tiếng ồn ào, cậu ghé sát vào tai Alston nói: "Em đi tìm trạm trưởng, yêu cầu xem camera giám sát." Không có thân phận đặc biệt gì để yêu cầu các bộ phận của bến xe phối hợp, vậy thì cứ nói con mình bị lạc, yêu cầu xem camera, chắc là không có vấn đề gì.
Alston nói: "Để anh đi." So với Ryan, lợi thế lớn nhất của anh chính là thân phận. Bây giờ không cần phải quan tâm đến việc có bị lộ hay không, cứu người là quan trọng nhất.
Cậu nghĩ một lát, đây là cách thuận tiện và nhanh chóng nhất, cậu nói: "Em sẽ đi dạo quanh đây, biết đâu có thể gặp được họ." Việc giao dịch cũng cần thời gian, Evan chắc chưa thể rời khỏi bến xe nhanh như vậy.
"Được, giữ liên lạc thường xuyên." Alston gật đầu, hai người chia nhau hành động.
Không phải năm mới hay lễ tết, nhưng người trong bến xe vẫn rất đông, có người ra, có người vào, có người già, có trẻ em. Những người đàn ông và phụ nữ vội vã kéo theo hành lý, tiếng nhạc ồn ào, tiếng khóc của trẻ con, tiếng dỗ dành của cha mẹ vang lên không ngớt. Mùi cam, mùi mì ăn liền, mùi trứng luộc nước trà từ chiếc nồi trong siêu thị nhỏ lan tỏa không dứt... Thời gian ở đây dường như ngừng lại, mọi thứ lùi về một nghìn năm trước, trở lại thời kỳ của hành tinh mẹ Trái Đất.
Nhưng, đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong phút chốc. Nhìn thấy màn hình lơ lửng trên không, những hình ảnh chiếu ba chiều và những con robot đi xuyên qua đám đông, đây vẫn là bến xe của thời đại không gian.
Ryan đeo chiếc khẩu trang cùng kiểu với Alston, ra vẻ bình thường nhìn xung quanh, ánh mắt vô tình lướt qua từng khuôn mặt. Những tờ lệnh truy nã mà cậu chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ như in trong đầu lần lượt hiện ra, đối chiếu từng người một với những người cậu nhìn thấy.
Không phải, không phải, không phải...
Cho đến nay, cậu vẫn chưa phát hiện ra ai có điểm tương đồng với người trong lệnh truy nã, trừ khi kẻ giao dịch mà Evan chọn vẫn chưa bị cảnh sát Đế quốc chú ý. Ryan đã được huấn luyện có hệ thống, ngay cả khi khuôn mặt một người được ngụy trang đến 80%, chỉ cần qua đôi mắt là cậu gần như có thể xác định đó có phải là người cần tìm hay không, vì vậy mọi sự ngụy trang đối với cậu đều vô dụng.
Cậu có hai phỏng đoán: kẻ giao dịch của Evan là một tay lão luyện chưa bị cảnh sát truy nã, hoặc là một người mới chưa có tên tuổi. Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng bến xe quá lớn, cậu vẫn chưa nhìn thấy người đó.
Người thanh niên với chiếc vali đen đặt bên cạnh chân có chút đáng ngờ; người phụ nữ yếu đuối vừa từ nhà vệ sinh ra, ánh mắt lảng tránh, đáng ngờ; ba người đàn ông hai người phụ nữ dựa vào tường, nói chuyện mà cứ nhìn đông ngó tây, đáng ngờ; ông lão không ngừng ho khan kia, đáng ngờ; đứa trẻ đi khắp nơi chào bán thuốc lá điện tử, đáng ngờ; con robot phục vụ vừa đi qua bên cạnh, chắc chắn có vấn đề!
Đúng lúc này, Alston đã dùng thân phận của mình để có được sự hỗ trợ của trạm trưởng, giọng nói của anh truyền đến tai Ryan qua thiết bị đầu cuối cá nhân. Giọng anh bình tĩnh và trầm ổn: "Ryan, lộ trình di chuyển của con robot vừa đi qua cạnh em không đúng, Bảo Bảo đang ở trong bụng nó."
Ánh mắt của cậu lướt từ con robot rồi dừng lại ở đám đông xung quanh. Ánh mắt cậu trở nên lạnh lẽo, cơ bắp toàn thân lập tức được huy động. Một con dao găm từ bao da buộc trên cẳng tay trượt vào tay phải của cậu. Tiếng còi báo động từ xa vọng lại gần, cảnh sát nhà ga nhận được chỉ thị, rút súng từ phòng cảnh sát bước ra, nhìn quanh đám đông một cách vô định.
Thôi rồi!
Đánh rắn động cỏ rồi.
Ryan biết đã không kịp nữa, cậu nhanh chóng nói: "Chúng sắp ra tay rồi."
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Ryan đột ngột lao ra, tốc độ nhanh đến mức để lại những bóng mờ phía sau. "Loảng xoảng" một tiếng, con robot đang thay đổi lộ trình và di chuyển nhanh chóng đã bị hạ gục. Nhìn kỹ lại, bụng của con robot đã được mở ra, trong vòng tay của Ryan có thêm một em bé sơ sinh được quấn trong tã lót màu trắng, đứa trẻ đang ngủ một cách bất thường, chính là em bé, con trai của Greden và Hermann.
"Ryan, sau lưng."
Lời nhắc nhở của Alston và hành động của cậu ăn khớp một cách hoàn hảo. Đòn tấn công lén của ông lão nhắm vào Ryan đã trượt. Một đòn không thành, ông ta lại tấn công tiếp. Cây gậy trong tay ông lão tóc bạc da mồi đã trở thành một vũ khí đoạt mạng, mỗi đòn đều nhắm vào những điểm yếu hại của Ryan, nhưng mỗi đòn đều trượt.
Ông lão gầm lên một tiếng giận dữ, vứt cây gậy, quay người lại chỗ ngồi để lấy súng. Vào nhà ga đều có kiểm tra an ninh, súng được tháo rời và ngụy trang thành các bộ phận của vali để mang vào, muốn lắp lại cũng phải tốn một chút công sức.
"Ha ha."
Một tiếng cười nhạo vẫn còn non nớt vang lên từ hướng mười giờ của cậu. Đó là một chàng trai trẻ trông chừng mười bảy, mười tám tuổi, trên trán nổi một nốt mụn đỏ ửng, mấy sợi râu lún phún trên cằm được giữ lại một cách quý giá không cạo đi. Bên cạnh chân cậu ta là một chiếc vali đen rất lớn, loại có thể chứa được một đứa trẻ. Chàng trai trẻ làm một động tác bắn súng về phía Ryan, cố làm ra vẻ gian tà nháy mắt, miệng phát ra một tiếng "bằng".
Tiếng nói vừa dứt, con robot phục vụ bị Ryan hạ gục đã lật người dậy, biến thành chế độ chiến đấu. Nó có hình trụ, bên dưới là bánh xích không tiếng động, trên đỉnh là một cái đầu tròn, có hai cánh tay, trông giống như một dấu chấm than bị lộn ngược có thêm tay. Con robot "mặc" đồng phục bỗng chốc mất đi vẻ dễ thương công vụ, thay vào đó là sát khí lạnh như băng, giọng nói điện tử tổng hợp vang lên, "Thanh trừng. Thanh trừng. Thanh trừng."
Hai cánh tay tròn giơ thẳng lên, phần bàn tay co lại, để lộ ra họng súng máy đen ngòm. Phần súng máy có ánh sáng đỏ nhấp nháy, một tiếng "lách cách" nhỏ bị Ryan bắt được, cậu nheo mắt lại, đây là tiếng nạp đạn.
Chàng trai trẻ nở một nụ cười rạng rỡ với cậu, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên hét lớn về phía xung quanh, "Có nổ súng, mau chạy đi." Đám đông đang ngây người ra lúc này mới phản ứng lại, tiếng la hét nổi lên, hiện trường lập tức hỗn loạn, đám đông như ruồi mất đầu chạy tán loạn, tạo thêm một tầng rắc rối cho Ryan.
Từ lúc cậu hạ gục con robot, bế đứa trẻ ra cho đến khi bị ông lão tấn công và robot nổi loạn, thời gian chỉ trôi qua chừng hai mươi giây, chỉ trong vài hơi thở, những người xung quanh hoàn toàn không phản ứng kịp.
Chàng trai trẻ đứng canh bên chiếc vali đen nhướng mày, tay không hề hoảng hốt điều khiển robot. Cách đó khoảng một trăm mét, ba con robot phục vụ khác cũng thay đổi hướng, tiến lại gần cậu.
Ryan khẽ cười, không hề tỏ ra sợ hãi. Điều này khiến chàng trai trẻ vô cùng kỳ lạ, tò mò nhìn chằm chằm vào cậu. Người này không biết tình hình hiện tại sao, sao còn có thể cười được, không lẽ bị dọa đến hỏng não rồi?
Cậu cười vì có thực lực. Cậu đứng tại chỗ, không thấy có hành động gì đặc biệt, nhưng đột nhiên nhấc chân tung sức, chân phải dồn đầy lực đá vào con robot đang nạp đạn. "Rắc" một tiếng, sau tiếng gãy răng rắc đến ê răng, cái đầu tròn của con robot bay ra ngoài, trúng ngay vào người ông lão đang lắp ráp súng. Ông lão có tướng mạo gian xảo "á" lên một tiếng, đau đớn ngã sõng soài.
Điểm yếu lớn nhất của robot phục vụ là vì để tỏ ra dễ thương, nên kết nối giữa đầu và thân không được chắc chắn.
Chàng trai trẻ vỗn vẫn đang điềm nhiên tự tại, tưởng rằng mình đã nắm quyền kiểm soát toàn cục, trợn tròn mắt, bất giác từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ryan dần dần hiện lên vẻ kinh hãi. Kết nối giữa đầu và thân của robot phục vụ đúng là không ổn định, nhưng cũng không đến mức bị một cú đá là bay đi, huống hồ con robot mà cậu ta đã lén lút cải tạo này đã được gia cố, lực chân không có ba trăm cân thì đừng hòng làm được.
"Đây là người sao?"
Chàng trai trẻ đã hỏi thay tiếng lòng của ông lão đang nằm trên mặt đất. Nghĩ lại ông ta đã tung hoành khắp không gian hơn một trăm năm, dù chân cẳng không còn lanh lẹ nhưng giết người vẫn như chơi, vậy mà lại dễ dàng bị người ta hạ gục?
Cả hai đều có chút hoài nghi nhân sinh.
"A!"
Tiếng la đau đớn, tiếng hét thất thanh vang lên từ phía nhà vệ sinh, đánh thức tâm trí đang ngây người của chàng trai trẻ. Cậu ta nhún vai, nói lớn: "Anh lợi hại quá, tôi không thể đối mặt trực diện với anh được, tạm biệt nhé~ cứ chơi với mấy đứa con cưng của tôi đi." Cậu ta đã điều khiển mấy con robot phục vụ, tuy chưa kịp cải tạo, không có vũ khí gây chết người, nhưng cũng có thể gây ra rất nhiều phiền toái cho người đàn ông kia.
Hai tay khó địch bốn tay, người đàn ông kia có lợi hại đến mấy thì có ích gì, một người sao có thể địch lại cả ngàn quân vạn mã, đối phó với cả một đám người được?
Mùi máu tươi không ngừng lan tỏa trong phòng chờ, một người phụ nữ có vẻ nhút nhát đột nhiên rút ra một con dao rựa, thấy ai chém nấy, không tha một ai. Ba người đàn ông và hai người phụ nữ dựa vào tường cũng tham gia vào cuộc chém giết. Lưỡi dao trắng ởn hạ xuống, khi nhấc lên đã nhuốm đầy máu tươi. Đây là một cuộc thảm sát đơn phương.
Cậu bé bán thuốc lá điện tử cười tinh nghịch, vặn điếu thuốc lá điện tử trong tay rồi ném xuống đất, một làn khói đặc xuất hiện, che khuất tầm nhìn.
Như thế này, xem cảnh sát còn bắt họ thế nào được đây, hi hi.
Bị tiếng còi báo động kích thích thần kinh, đám tội phạm đã làm thì làm cho trót, dứt khoát ra tay ngay trong phòng chờ. Đúng như lời chàng trai trẻ nói, Ryan chỉ có một mình, dù lợi hại đến đâu thì hai tay cũng khó địch lại bốn tay, không thể ngăn chặn tất cả tội ác xảy ra được. Cậu có thể giải quyết được rắc rối xung quanh mình đã là tốt lắm rồi. Chàng trai kia chắc chắn là một thiên tài về máy móc, số robot phục vụ mà cậu ta điều khiển lên đến mười hai con, bao gồm cả con đã bị Ryan hạ gục. Các robot phục vụ đều có khả năng chiến đấu cơ bản, không khó đối phó, nhưng rất khó chịu.
Bế đứa trẻ trong tay, Ryan tung người nhảy ra khỏi vòng vây của đám robot, lại đối mặt với một cú gậy của ông lão. Cây gậy vung lên tạo ra một lực cực lớn, tiếng gió rít vù vù. Cúi người né tránh, Ryan xoay nửa vòng tại chỗ, lại một lần nữa né được đòn tấn công của ông lão. Ông lão tức đến mức gào lên, "Mẹ kiếp, xxx mẹ mày, ông đây sẽ xxx chết mày..." Đủ các loại lời lẽ tục tĩu không ngớt bên tai, đã là thời đại tinh tế rồi mà vẫn còn dùng những từ chửi bới từ thời Trái Đất cổ đại, văng phụ khoa, hỏi thăm các bậc trưởng bối nữ.
Có chửi mình, Ryan sẽ không hề động lòng, tâm trí không một gợn sóng. Nhưng khi liên quan đến người thân, cậu sẽ không bỏ qua. Ánh mắt lạnh như băng nhìn ông lão như nhìn một người chết. Ông lão đang chửi cho sướng miệng bỗng thấy sống lưng lạnh toát, những lời chửi bới còn nửa trong miệng mà không sao nói ra được. Ông ta đột nhiên cảm thấy cổ họng ấm nóng, có luồng không khí mát lạnh xộc vào. Chỉ trong một khoảnh khắc ngây người ngắn ngủi, ông ta đã bỏ lỡ những năm tháng còn lại của cuộc đời. Ông ta giơ tay lên ôm lấy cổ, máu tươi ấm nóng từ từ chảy ra, giống hệt tiếng suối chảy róc rách. Người đàn ông luôn bị mình tấn công đã ra tay từ lúc nào? Bộ não chậm chạp của ông lão không kịp phản ứng nữa, hình ảnh cuối cùng phản chiếu trong đôi đồng tử đang giãn ra là vẻ mặt lạnh lùng của Ryan.
Chàng trai trẻ đang trốn ở xa ăn khoai tây chiên, uống Coca để xem kịch, một lúc lâu sau mới chửi thề một tiếng. Cậu ta nhìn trái nhìn phải, trực giác nhạy bén mách bảo cậu ta rằng chạy trốn là thượng sách.
Đám tội phạm ẩn nấp trong đám đông không chỉ có mấy người này. Ryan đã gặp phải đối thủ, một gã đàn ông cao hai mét, im lặng, to như một tòa tháp sắt, như một chiếc xe ủi đất nghiền nát mọi thứ gặp phải trên đường đi. Một người đàn ông đang la hét hoảng hốt không chọn đường đã đâm sầm vào người gã. Gã khổng lồ im lặng dùng bàn tay to như chiếc quạt hương bồ tóm lấy đầu người đàn ông kia, nắm trong hai tay như một quả bóng rổ.
Bụp—
Một tiếng như tiếng dưa hấu vỡ nát, máu tươi văng tung tóe, đỏ trắng một mảng.
Gã khổng lồ tháp sắt ném cái xác vẫn còn co giật trên tay xuống, im lặng bước về phía Ryan đang bị đám robot quấn lấy. Ryan đang bế đứa trẻ trên tay, thực lực bị suy yếu đi một phần, đám robot phục vụ phiền phức như ruồi lại rất khó chịu, cậu không thể cũng tặng mỗi con một cước được, việc tích lũy sức mạnh để đá ra cần có thời gian. Con robot phía sau bị vung ra, đập xuống đất tạo ra một tiếng "loảng xoảng". Ngay sau đó, sau lưng cậu bị tóm lấy, gã khổng lồ tháp sắt dễ dàng nhấc bổng cậu lên, tay còn lại tóm lấy chân cậu. Gã chuẩn bị bẻ gãy Ryan.
Phía sau gã khổng lồ tháp sắt truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Alston nhìn thấy cảnh này liền bay người lên không, tấn công vào đầu của gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro