Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Editor: Lily

Đèn trong hành lang không có ai sửa, tất cả đều chìm trong bóng tối.

Trong một màu đen kịt, Trần Trúc mò mẫm tìm ổ khóa. Hành lang hẹp, cậu có thể cảm nhận được Từ Lan Đình phía sau lưng, như có như không đang tiến đến gần cậu.

Người đàn ông dáng người cao lớn, hơi cúi người, liền ôm trọn Trần Trúc vào lòng, dùng cằm nhẹ nhàng cọ vào mái tóc mềm mại của Trần Trúc.

Cánh cửa sắt cũ kỹ kêu cót két một tiếng, chân trước của Trần Trúc vừa bước vào nhà, đã bị người ta mạnh mẽ ấn lên cửa.

Nụ hôn mang theo hương rượu của Từ Lan Đình, nhẹ nhàng rơi xuống môi cậu.

Lúc đầu, chỉ là nhẹ nhàng cọ xát, dán vào nhau, như đang dỗ dành, mang theo chút lấy lòng.

Sau đó, trở nên quấn quýt triền miên, ý vị khát khao trong nụ hôn thêm sâu, dần dần nhiễm dục vọng.

Nụ hôn còn chưa đi vào sâu, thì chiếc điện thoại cũ kỹ trong ngăn kéo đột nhiên kêu bíp bíp.

Trần Trúc đẩy Từ Lan Đình ra, ấn chặt bàn tay đang đốt lửa lung tung của hắn.

"Tôi nghe điện thoại." Trần Trúc xoay người đi, ánh mắt đầy dục vọng của Từ Lan Đình ẩn mình trong bóng tối.

Khương Kiện Nhân bình thường sẽ không tìm Trần Trúc ở ngoài trường. Nhưng dạo gần đây các suất học bổng của các trường danh tiếng có chút thay đổi, hai người nói chuyện với nhau cũng nhiều hơn.

"Việc tuyển sinh tự chủ bên đó là vào tháng sau, nếu cậu có hứng thú chúng ta có thể cùng nhau đi thử."

"Ừm." Trần Trúc đồng ý, trong lòng tính toán tiền xe phí trọ, "Nhưng tôi không chắc chắn lắm."

Khương Kiện Nhân hỏi cậu: "Cậu đang đợi suất học bổng à? Tuy cậu có suất học bổng cũng không có vấn đề gì, nhưng thêm một con đường, thêm một lựa chọn mà."

Trần Trúc tránh ánh mắt sâu thẳm của Từ Lan Đình, đi sang một bên, "Tôi sẽ cân nhắc kỹ, cảm ơn."

Cậu vừa cúp điện thoại, nụ hôn của Từ Lan Đình đã lại ập đến.

Trong lòng Trần Trúc có chuyện, vội vàng kết thúc nụ hôn này.

"Tôi, tôi còn có việc." Trần Trúc buông Từ Lan Đình ra, bình ổn lại sự nóng nực trong lồng ngực.

Cậu đứng dậy bật đèn nhỏ ở đầu giường, trước mắt là đôi môi đỏ ửng của Từ Lan Đình, và nụ cười đầy ẩn ý của người đàn ông.

"Trần Trúc, không phải em không thích dùng điện thoại sao," Từ Lan Đình cười nhạo, "Sao thế, có nhiều chuyện để nói với cậu Khương vậy à."

Hắn nhớ, tên nhóc Trần Trúc này vì tiết kiệm điện, tiết kiệm tiền điện thoại, bình thường ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho hắn, đừng nói đến mấy phần mềm liên lạc, video call từ xa.

Lúc đầu, Từ Lan Đình cảm thấy đỡ phiền, bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy có chút không đúng.

Ồ, bạn học gọi điện thì không tiếc, với hắn thì lại tiếc tiền?

Trần Trúc trong lòng đang tính toán các chi phí cần thiết để tham gia kỳ thi tuyển sinh tự chủ, không có thời gian để ý đến Từ Lan Đình.

Trong mắt Từ Lan Đình, cậu thiếu niên cố chấp quay lưng về phía hắn, thậm chí không chịu giải thích thêm một câu.

Trần Trúc đang định ghi lại một chút kế hoạch, bút còn chưa cầm lên, thì vòng eo đã bị một đôi tay cường tráng giam cầm, tiếp đó, cả người cậu đột nhiên lơ lửng - lại bị Từ Lan Đình một tay ôm lên.

Đất trời xoay chuyển, Trần Trúc bị ném mạnh lên giường, chiếc giường sắt vốn đã cũ kỹ, phát ra một tiếng động lớn.

"Trần Trúc, em được lắm." Từ Lan Đình tức giận bật cười, mạnh mẽ ấn người xuống gối, cúi người, trong mắt cuộn trào sóng ngầm.

Từ trước đến nay, không một ai, có thể khiến hắn tức giận như vậy.

Từ Lan Đình tự nhận mình tu dưỡng tốt, sẽ không vì chuyện không đáng mà đánh mất quyền kiểm soát cảm xúc của mình. Huống chi, là những chuyện tình ái ái nhỏ nhặt này.

Nhưng Trần Trúc, lại dễ dàng khiến hắn nổi giận.

"Sao, với bạn học thì cười nói vui vẻ, với tôi, thì không có gì để nói?" Từ Lan Đình quỳ gối đè lên chân cậu.

Trần Trúc bị đè chặt, còn chưa kịp phản kháng, thì đã bị nụ hôn mang theo sự tức giận chặn lấy môi.

Khác với sự từ từ tiến vào thường thấy của Từ Lan Đình, nụ hôn lần này trực tiếp trút ra sự giận dữ của người đàn ông. Trần Trúc bị ép chặt trên gối, gần như khó thở.

Cậu có thể cảm nhận được sự tức giận của người đàn ông, nhưng lại không hiểu tại sao một người không liên quan gì, lại có thể khơi dậy sự bực bội của Từ Lan Đình.

"Đủ rồi." Trần Trúc lui về phía sau, không chịu nổi sự tấn công quá mạnh mẽ của người đàn ông, "Đau." Tay của cậu bị ấn chặt ở hai bên, cổ tay bị nắm đến ẩn ẩn đau.

"Tôi và Khương Kiện Nhân có thể có quan hệ gì?" Trần Trúc nhẫn nại giải thích, "Chẳng qua chỉ là nói vài chuyện của trường."

"Nói vài câu?" Từ Lan Đình cười lạnh, cái gọi là nói vài câu, là nói chuyện đến tối mịt cùng nhau về nhà, là sau khi về nhà còn cầm chiếc điện thoại rách kia nói không hết chuyện?

Trần Trúc: "Trường, có tuyển sinh tự chủ, tôi..." Cậu liếm liếm vết máu trên môi, một trận đau nhói, "Không đủ tiền, muốn tìm hiểu tin tức."

Trần Trúc có thể thản nhiên bộc lộ sự nghèo khó của mình trước bất cứ ai, chỉ riêng Từ Lan Đình, hắn là người mà cậu không muốn yếu thế trước mặt.

Nhưng lúc này, cậu không còn cách nào khác, chỉ có thể đem nỗi khó khăn của mình bày ra, đặt trước mắt Từ Lan Đình.

"Không đủ tiền, tôi muốn hỏi thăm tiền xe đi lại, nghe nói đi tàu cao tốc tốn không ít tiền." Trần Trúc nói đến cuối, đã không thể nhìn thẳng vào ánh mắt của Từ Lan Đình, cậu hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn bàn cũ kỹ ở đầu giường.

Khó xử, lúng túng, lòng tự trọng vốn đã yếu đuối của cậu thiếu niên, lúc này đã lung lay sắp đổ.

Đáng tiếc, Từ Lan Đình nào có tâm trạng để ý đến sự khó xử trong mắt cậu thiếu niên, vừa nghe thấy tên của Khương Kiện Nhân, trong lòng Từ Lan Đình chỉ còn lại sự tức giận vì bị xem nhẹ vừa rồi.

"Ha, tuyển sinh tự chủ? Ghê gớm lắm sao?" Từ Lan Đình lộ ra vẻ ngạo mạn hiếm thấy, "Trần Trúc, cậu cầu xin cậu ta, có ích gì?"

Trước mắt, đôi môi bạc tình của người đàn ông khép mở, Trần Trúc nghe thấy hắn giễu cợt thờ ơ, "Nếu cậu ngoan ngoãn một chút, muốn đi trường nào mà chẳng dễ như trở bàn tay?"

Trần Trúc im lặng nhìn hắn một lúc, khàn giọng lên tiếng, "Từ Lan Đình, trong mắt anh, tôi rốt cuộc là cái gì?"

Một món đồ chơi nhỏ bé không đáng kể?

Hay là một con kiến có thể dễ dàng bóp chết?

Hay là một trò cười không tự lượng sức mình, mưu toan tự mình thay đổi số phận?

Từ Lan Đình buông tay, dưới ánh đèn mờ tối, đôi mắt màu nhạt của hắn, vương chút sâu thẳm của màn đêm.

"Trần Trúc, bây giờ cậu là của tôi, hiểu không?" Từ Lan Đình vuốt vuốt mái tóc rối bời của Trần Trúc, khác với vẻ dịu dàng thường ngày, ánh mắt của hắn mang theo chút lạnh lùng, "Ngoan, nghe lời một chút, đừng chọc tôi giận."

Trần Trúc nhìn chằm chằm hắn một lúc, đột nhiên đưa tay che mắt.

Rốt cuộc thì ai đang chịu ấm ức đây?

Quả bóng rổ mãi mãi không mua được;

Đôi giày vải không thể mang lên sân khấu;

Những giọt nước mắt vụng trộm giấu trong phòng tắm;

Lòng tự trọng bị xem thường vô số lần;

Vô số đêm không ngủ được vì nhung nhớ;

Người mà cậu đã chờ đợi vô số lần, nhưng mãi mãi không thể đợi được.

Rốt cuộc, ai mới là người đáng ấm ức đây.

Trần Trúc che mắt, đôi môi bị cắn đến rớm máu mím chặt. Cậu im lặng nằm trên gối, một vệt nước nhỏ xíu, men theo mái tóc hơi ướt của cậu, rơi xuống gối.

Trên chiếc gối trắng tinh, một vòng nước lan ra.

"Trần Trúc?" Từ Lan Đình lúc đầu có chút không phản ứng kịp, nhận ra sự im lặng của Trần Trúc, cuối cùng hắn cũng lộ ra chút hối hận, "Trần Trúc..."

Một người vốn luôn kiên cường như đá, đang im lặng khóc.

Trần Trúc thậm chí còn không phát ra một chút âm thanh nào, cứ thế im lặng dùng tay che mắt, chỉ có trên gối hai bên má, là một chút vệt nước loang ra.

Yên tĩnh đến mức khiến người ta đau lòng.

Từ Lan Đình đứng dậy, im lặng một lát, lại cúi người, đưa tay áo lau lau gò má ướt át của Trần Trúc.

"Xin lỗi, tôi..." Trái tim hắn bỗng dưng thắt lại, một loại cảm xúc mà hắn chưa từng có, men theo lý trí của hắn bò lên. "Tôi sai rồi, xin lỗi."

"Xin lỗi, cục cưng."

Hắn từng chút từng chút hôn lên thái dương ướt đẫm của Trần Trúc, hôn đi từng giọt nước mắt cay đắng.

"A Trúc, đừng khóc nữa." Từ Lan Đình nhẹ giọng dỗ dành cậu thiếu niên trong lòng, lộ ra vẻ mặt chưa từng có trước đây, "Đừng khóc nữa, bé cưng."

Trong phòng, nóng đến mức khiến người ta hoảng loạn.

Sự im lặng ngột ngạt và kéo dài trong đêm hè, khiến Từ Lan Đình bó tay hết cách.

Trần Trúc vẫn luôn nhắm mắt, hàng mi thẳng dài bị ướt đẫm, từng sợi từng sợi, còn vương những giọt nước. Đuôi mắt cậu đỏ lên sau khi khóc, khóe miệng cũng mang theo những dấu vết sau khi bị bắt nạt.

Đáng thương... Từ Lan Đình nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt ửng đỏ của Trần Trúc, hối hận vì sự mất kiểm soát vừa rồi của mình.

Nghĩ lại thì, chính hắn cũng không biết, mình lại có thể vì một chuyện nhỏ nhặt mà gây gổ lớn tiếng với Trần Trúc.

Thậm chí, còn khiến cậu khóc.

Trong góc không ai để ý, thứ tình cảm không tên được tưới tắm bằng nước mắt, lặng lẽ nảy mầm trong đêm hè oi bức, lặng lẽ sinh trưởng.

Hơi thở của Trần Trúc dần dần trở nên bình ổn và kéo dài, ngay khi Từ Lan Đình cho rằng Trần Trúc sắp ngủ thiếp đi, thì hắn đột nhiên bị người trong lòng đẩy ra.

Chiếc giường sắt cũ kỹ phát ra tiếng cót két, Từ Lan Đình suýt chút nữa lăn xuống đất. Hắn chống tay, nhìn bóng lưng có chút gầy của Trần Trúc, biến mất sau cánh cửa phòng tắm.

Sau khi khóa trái cửa, Trần Trúc vặn vòi nước, chờ một lúc, mới có nước lạnh chảy ra.

Cậu vốc nước, từng chút từng chút vỗ lên mặt mình.

Trên mặt cậu còn vương lại dấu nước và sự dính nhớp sau nụ hôn của Từ Lan Đình. Cậu không thích cảm giác này, liền úp cả mặt vào dưới vòi nước.

Những giọt nước lạnh bắn lên người, nửa người Trần Trúc đều ướt sũng, mới hơi tỉnh táo lại.

Bên ngoài cửa phòng tắm truyền đến tiếng gọi mơ hồ của Từ Lan Đình.

Trần Trúc vặn chặt vòi nước, nghĩ, dù sao cũng không thể lãng phí nước.

"Trần Trúc, chúng ta nói chuyện đi."

Trần Trúc hít hít mũi, nhìn mình trong gương với vẻ mặt chật vật. Sói muốn giảng đạo lý với cừu, có cần thiết không?

"A Trúc." Ngón tay của Từ Lan Đình ấn lên cửa, chậm rãi vẽ một trái tim méo mó, "Chúng ta nói chuyện đi, được không?"

Trần Trúc nhìn chiêu trò quen thuộc của Từ Lan Đình, trong lòng bỗng dưng nổi lên sự bực bội, cậu đột nhiên tiến lên, phịch một tiếng mở toang cửa.

Từ Lan Đình cũng không ngờ Trần Trúc lại đột nhiên mở cửa, ngón tay còn dừng lại giữa không trung, có chút không kịp phản ứng.

"Nói cái gì." Giọng nói của Trần Trúc mang theo sự lạnh lẽo sau khi được nước tưới mát, "Nói về việc tôi không tự lượng sức mình, nói về việc tôi nghèo như thế nào, nói về việc tôi tốn công leo cao anh sao?"

Cậu vừa nói, vừa lướt qua người trước mặt, đi ra bên ngoài.

Vòng eo đột nhiên bị một đôi tay ôm lấy, Trần Trúc bị Từ Lan Đình ôm vào lòng, bên tai, là giọng nói trầm thấp, dỗ dành của người đàn ông.

"Cục cưng, tôi sai rồi. Đừng giận nữa, ừm?" Từ Lan Đình dần dần hiểu được cái gọi là 'cố chấp', 'bướng bỉnh' của Trần Trúc ẩn sau là điều gì.

Chẳng qua chỉ là cậu thiếu niên không muốn cúi đầu trước người mình yêu.

Từ Lan Đình thông minh cỡ nào, đương nhiên nhìn ra sự nhiệt tình trong mắt Trần Trúc, hiểu được lòng tự trọng nhạy cảm và yếu ớt của cậu thiếu niên.

Trước đây hắn không thèm để ý, đêm nay không biết tại sao, nhìn thấy đôi mắt hơi ửng đỏ của Trần Trúc, Từ Lan Đình bất ngờ sinh ra rất nhiều tâm tư chưa từng có.

Hắn buông Trần Trúc ra, tự mình đi đến bàn học, lấy giấy bút ra, chữ viết dưới ngòi bút ngay ngắn thanh tú.

Một lát, Từ Lan Đình đưa tờ giấy đã viết xong đến trước mặt Trần Trúc, kèm theo đó là một tờ chi phiếu đã viết sẵn.

"Đừng hiểu lầm." Trước khi Trần Trúc từ chối, Từ Lan Đình chậm rãi nói, "Cho em mượn."

Trần Trúc không hề nghĩ rằng, người đàn ông vốn luôn ngông cuồng, lại có thể cẩn thận nâng niu lòng tự trọng của cậu, lộ ra ánh mắt thăm dò cẩn trọng như vậy.

Cậu cúi đầu nhìn tờ giấy mượn nợ mà Từ Lan Đình đã viết, và số tiền không nhiều trên chi phiếu.

"Tại sao." Cậu hỏi.

Từ Lan Đình từ từ đi đến trước mặt Trần Trúc, hôn lên trán cậu thiếu niên đang nhíu chặt mày.

Hắn không trả lời, ngón tay ấn vào vị trí trái tim của Trần Trúc, chậm rãi, nhẹ nhàng, vẽ một trái tim méo mó.

Lily: Đối với thụ, đây chỉ là đang dỗ dành người tình thôi, ai thấy anh ta xuống nước xin lỗi mà nghĩ anh ta tốt, thì chúc mừng, ngày mai ra đồng ăn cỏ chung với tui luôn.

Ụm bò~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro