Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Editor: Lily

Khi quay trở lại trước tủ kính kia, quả bóng rổ được bày bán rất lâu trên kệ đã không còn thấy nữa.

"Này, đúng là không khéo mà, vừa mới có một đứa nhỏ mua mất rồi." Ông chủ ngồi dạng chân dưới quạt, cười nói, "Này nhóc, ba ngày hai bữa lại ngó nghiêng ở đây, tưởng chú không biết à? Tiếc là quả bóng đó là quả cuối cùng, vừa mới có đôi vợ chồng trẻ mua cho con trai làm quà sinh nhật rồi."

Không rõ trong lòng có cảm giác gì, Trần Trúc lịch sự nói tiếng cảm ơn, nhấc chân bước ra khỏi cửa tiệm.

Mua mất rồi à, quà sinh nhật... Vậy đứa bé đó, chắc hẳn rất vui nhỉ.

Môi cậu thiếu niên mím thành một đường thẳng, mặt căng ra, không lộ ra một chút mất mát nào.

Cũng tốt, Trần Trúc nghĩ, không cần phải lo nghĩ vớ vẩn nữa.

Về đến nhà, cậu cứ theo trình tự mà làm bài, làm đề, nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh.

Gió đêm mùa hè thổi khiến người ta nóng bức khó chịu, Trần Trúc tháo những cánh quạt cũ kỹ xuống, từng cánh từng cánh rửa sạch, xịt lên một chút nước hoa.

Chiếc quạt cũ kỹ kêu cót két, mang theo hơi mát, từ từ thổi vào mặt Trần Trúc.

Một mình ở nhà, Trần Trúc liền cởi trần, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, đối diện với chiếc quạt cũ kỹ mà đọc thuộc lòng bài văn mẫu tiếng Anh.

"Dear Mingming, I heard that..."

"Best wishes for you..."

"Sai rồi." Phát âm trầm thấp tròn trịa của người đàn ông, nhẹ nhàng lướt qua tai cậu thiếu niên, "Chỗ này, dùng to - best wishes to you."

Trần Trúc nhắm mắt lại, nghe tiếng quạt cũ kỹ cót két, lại rơi vào ma chướng dịu dàng mật ngọt của Từ Lan Đình.

Vị thuốc lá đắng chát, căn phòng ẩm thấp mờ tối, tiếng ngâm khẽ, đứt quãng.

"We are made one with what we touch and see... a..." giọng nói của người đàn ông nhẹ và khàn, ẩn trong tiếng cót két của ván giường, thần bí, say mê, bí mật câu dẫn người khác, chìm đắm trong đêm hè ẩm ướt.

"Sweet heart, nhẹ một chút, ưm...."

Trần Trúc mở mắt, đưa tay chỉnh tốc độ quạt lên mức cao nhất.

Gió nóng thổi vào mí mắt ấm áp của cậu. Bình tĩnh lại, Trần Trúc liền nhìn rõ sự tàn nhẫn dưới vẻ ngoài dịu dàng của Từ Lan Đình.

Người đàn ông cười, mày mắt thâm thúy như vậy, đẹp như vậy, nhưng đáy mắt lại là sự giễu cợt.

"Ok, tùy em thôi." Hắn đưa tay lên, thờ ơ nhìn thời gian, "Tôi còn có việc, hôm nay không ở cùng em được. -"

Trần Trúc không cần hắn "ban ơn", Từ Lan Đình cũng không cần của cậu "đồng hành".

Dù sao, số người tranh nhau ở bên cạnh Từ Lan Đình nhiều như cá diếc qua sông. Nghe lời, hiểu chuyện, nhiệt tình, biết cách lấy lòng.

Dù sao, cũng sẽ không có ai giống như cậu không biết điều, cố chấp như vậy, lại không chịu cười nịnh dỗ dành đại công tử vui vẻ.

Trần Trúc hít sâu một hơi, bắt đầu lẩm nhẩm học thuộc lòng từ vựng tiếng Anh.

"Quiet, quietly"

Học từ vựng đến tận đêm khuya, đến khi ba ngàn từ đều khắc ghi trong lòng, Trần Trúc mới đứng dậy đi tắm.

Cậu không phải là người thông minh trời sinh, những thứ mà người khác thấy cậu có được dễ dàng, chẳng qua đều là sự nỗ lực không ngừng nghỉ ngày đêm.

Phòng tắm rất nhỏ, đối với người cao hơn mét tám như cậu, phải co người mới có thể miễn cưỡng đứng dưới vòi hoa sen.

Trần Trúc hơi khom lưng, xương sống trên lưng ẩn hiện. Thân hình cậu gầy, đặc biệt là vào cái tuổi đang lớn, xương cốt trên người càng thêm rõ ràng.

Cậu cúi đầu, mặc cho những giọt nước bắn lên mặt. Như vậy, những chua xót, ấm ức có phần mềm yếu, có thể giấu dưới những giọt nước, giả vờ không phải là nước mắt, chậm rãi rơi xuống chân, chảy vào những góc không ai để ý.

Khi đưa tay lên lau mặt, xương bướm ở vai khẽ động đậy, như một đôi cánh non nớt chưa mọc đủ.

Tuổi trẻ, tay trắng, không có lông vũ che chở, chỉ có thể khom lưng co mình trong một góc nhỏ bé, tự mình gồng mình lên.

Đến cả tiếng khóc cũng phải cẩn thận giấu đi, mới có thể miễn cưỡng duy trì lòng tự trọng đang lung lay sắp đổ.

May mắn thay, Trần Trúc rất ít khi dùng điện thoại. Cho nên, cậu không cần phải chờ tin nhắn của Từ Lan Đình cả đêm; không cần phải mất ngủ vì nhìn thấy sự náo nhiệt trong vòng bạn bè của hắn; không cần phải lo được lo mất chờ đợi thời gian mà người đàn ông bố thí từ kẽ tay.

Cậu ngửa đầu nằm trên chiếc giường hẹp, nhắm mắt lại, chìm vào giây phút yên bình.

Cũng tốt, Trần Trúc nhắm mắt nghĩ, Từ Lan Đình có lẽ cũng có một ngày đột nhiên bị người ta "mua đi" thì sao.

Vậy thì, cậu sẽ đứng ở ngoài tủ kính nhìn thêm một lát, nhìn thêm một lát thôi, cũng tốt.

-

Dưới ánh nắng, quả bóng rổ vẽ một đường cong tuyệt đẹp, trong khoảnh khắc ngắn ngủi che khuất ánh mặt trời, bịch một tiếng, dứt khoát vào rổ.

Trong tiếng hoan hô, đội giành chiến thắng trong trận chung kết kích động ôm nhau thành một vòng tròn, bọn họ hô vang khẩu hiệu chiến thắng.

Không biết ai đó hô lên một câu "Anh Trần đỉnh quá!"

Trần Trúc liền bị mọi người vây quanh, bao bọc ở trung tâm.

Trần Trúc có một dự cảm chẳng lành, quả nhiên, thằng nhóc Phương Húc xông lên đầu tiên ghì chặt cánh tay cậu, tiếp đó, mấy người của lớp thể dục cũng xông đến.

Tiếng gió nhanh chóng lướt qua tai, Trần Trúc ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh ngắt.

Cậu bị người ta tung lên cao, vào khoảnh khắc trọng tâm rơi xuống, lại bị vô số bàn tay vững vàng đỡ lấy.

Trải nghiệm kích thích như vậy, khiến Trần Trúc trong lúc hoảng loạn, lại sinh ra một cảm giác khoái chí.

Vào khoảnh khắc tiến gần đến bầu trời vô hạn, Trần Trúc cuối cùng cũng lộ ra nụ cười sảng khoái.

Phương Húc đỡ lấy người, lại ôm lấy Trần Trúc vui vẻ xoay mấy vòng, "Anh Trần, sao anh lại đỉnh vậy! Anh em, từ hôm nay trở đi, tôi Phương Húc nhận anh làm đại ca ha ha!"

Mọi người ồn ào, đều bắt đầu gọi Trần Trúc là đại ca. Nếu không phải trên người bọn họ còn mặc đồng phục học sinh, Trần Trúc còn tưởng mình lạc vào ổ cướp nào đó.

"Đi thôi, đại ca! Để đàn em tôi mời anh một bữa!" Phương Húc vung tay một tiếng, hô hào mọi người hưởng ứng, "Đi, hôm nay tôi mời khách, 'Quán nướng Trạng Nguyên' ở cổng trường thẳng tiến."

Trần Trúc bị người ta khoác vai, có chút không thoải mái giãy giụa, cậu đang định tìm một lý do để tránh mặt, thì từ xa thấy Khương Kiện Nhân đi tới.

Nói ra thì, Khương Kiện Nhân vốn cũng là nhân vật nổi tiếng ở trường. Từ cấp hai trường số 16, đã là học sinh nhất khối không thể lay chuyển, lúc lên cấp ba cả trường đều cho rằng, lần thi vào cấp ba này người đứng đầu chắc chắn sẽ là cậu ta.

Ai ngờ, Trần Trúc đột nhiên xuất hiện, vượt qua cậu ta với một điểm cách biệt, trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.

Đầu năm lớp mười một, hai người liền cùng nhau tham gia trại hè Olympic Toán học.

Vốn tưởng rằng, hai học bá này sẽ tranh đấu đến sống chết. Ai ngờ, hai người vì vinh dự của trường, cùng nhau thức đêm làm đề, giúp nhau tìm lỗi sai, thậm chí thức đêm đoán đề.

Ba năm sau đó, vô số trại hè thi đấu, hai người đều không ít lần cùng nhau tham gia.

Ba năm cấp ba, Khương Kiện Nhân coi như là người bạn duy nhất mà Trần Trúc có thể nói chuyện cùng.

"Trần Trúc, đề bài phía sau trong đợt kiểm tra thường kỳ lần này, cách giải của cậu không giống với của tôi." Khương Kiện Nhân cũng mang theo chút tính cố chấp, nói thẳng vào vấn đề, cũng không quan tâm đến đám học sinh lớp thể dục đang lăm le bên cạnh.

Cậu ta đẩy đẩy cặp kính dày cộp trên sống mũi, đứng chặn trước mặt Phương Húc, "Đi, phòng tự học."

Trần Trúc lúc này mới giãy khỏi tay Phương Húc, "Xin lỗi, tôi phải đi làm bài rồi."

"Mất hứng ghê." Phương Húc đương nhiên là nói với Khương Kiện Nhân, cậu ta bất mãn liếc nhìn người đột nhiên xuất hiện, lại nhìn Trần Trúc, "Đại ca, vậy lúc nào thì anh rảnh?"

"Hôm khác, xem tình hình đã." Trần Trúc qua loa vài câu, trong lòng đều là đề bài giải.

Nhìn Khương Kiện Nhân cùng Trần Trúc sóng vai rời đi, Phương Húc ném quả bóng rổ xuống đất một cái, "Đệt!"

"Phương Húc, thịt nướng còn ăn không?"

"Không ăn." Phương Húc vác cặp lên vai, "Ông đây về nhà làm bài tập!" Ai mà chẳng phải là học bá chứ.

Khương Kiện Nhân lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng tự học. Chìa khóa phòng tự học chỉ những học sinh top mười của toàn khối mới có, đây là địa điểm ôn tập mà trường đặc biệt chuẩn bị cho các học bá.

Nhưng Trần Trúc rất ít khi đến đây, cậu không thích sự ưu tiên đặc biệt này. So với phòng tự học im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, cậu vẫn thích làm bài ở lớp học ồn ào hơn.

Trần Trúc đặt cặp sách xuống, từ trong kẹp bài thi tìm ra bài kiểm tra Toán học của đợt kiểm tra nhỏ theo ngày.

"Tôi đã đơn giản hóa một bước, nhưng cách suy nghĩ của cậu đúng là không trôi chảy bằng của tôi." Khương Kiện Nhân nhìn kỹ bài thi của Trần Trúc một lần.

Hai người thảo luận về độ khó của các bài tập, đến khi Trần Trúc xem hết một lượt bài kiểm tra, cậu mới phát hiện, trời bên ngoài đã nhá nhem tối.

Trần Trúc thu dọn cặp sách, cùng Khương Kiện Nhân đi ra khỏi phòng tự học.

Cậu và Khương Kiện Nhân quen nhau ba năm, tuy rằng là bạn, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc thảo luận học tập.

Ngoài học tập ra, hai người rất ít khi nói về chuyện khác.

Một là Khương Kiện Nhân là một cỗ máy làm bài điển hình, tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ biết làm đề; hai là, Trần Trúc cũng không quen nói chuyện của mình với người khác.

Hai người bọn họ coi như là hợp nhau một cách tự nhiên, ở chung với nhau cũng không khiến đối phương khó xử.

"Lần này trọng tâm đều là hình học không gian, tôi đoán đề bài lần sau——"

Khương Kiện Nhân còn chưa nói hết lời, đã bị một vệt đèn pha chiếu thẳng vào mắt.

Cậu ta đưa tay lên che ánh sáng chói mắt, nghe thấy Trần Trúc bên cạnh dừng bước chân.

Cửa xe bị đóng mạnh lại, phịch một tiếng. Bóng dáng cao ráo của Từ Lan Đình đứng ngược sáng, hắn có đôi mắt thâm thúy, khi không cười, lông mày rủ xuống, nhẹ nhàng lướt qua cũng có thể khiến người ta cảm thấy áp bức.

"Ai vậy?" Khương Kiện Nhân bất mãn nheo mắt, "Có chút ý thức công cộng không vậy?"

"Xin lỗi, bạn học." Từ Lan Đình từ từ đi đến gần, dáng vẻ lịch thiệp đoan trang, tâm tư trong đáy mắt lại không phải như vậy.

Hắn nhẹ nhàng liếc Khương Kiện Nhân một cái, "Tôi đến đón Trần Trúc về nhà." Từ Lan Đình đứng không xa không gần, trên người mang theo mùi rượu đặc trưng sau bữa tiệc.

Mùi hương tinh tế, không chút dấu vết bao vây lấy Trần Trúc, khiến cậu không chỗ nào trốn tránh.

"A Trúc," Từ Lan Đình khoác vai Trần Trúc, thân mật gọi cậu, "Đi thôi."

Hắn dùng xưng hô chỉ dùng trên giường, xảo quyệt như một con hồ ly, bí mật câu dẫn Trần Trúc.

Khương Kiện Nhân: "Anh là anh trai của cậu ấy sao?"

Từ Lan Đình cong môi cười, "Ừ. Anh trai rất thân." Hắn từng chữ từng chữ, nhẹ nhàng ngậm chữ "anh trai" trong miệng, âm cuối đầy ẩn ý.

Sau khi lên xe, Từ Lan Đình nhéo cằm Trần Trúc, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát làn da mịn màng của Trần Trúc.

"Đi chơi với bạn học vui không." Hắn không hề nhắc đến chuyện tan rã không vui ngày hôm đó, giống như chưa từng có hiềm khích gì mà làm những hành động thân mật.

Trần Trúc nghiêng mặt đi, "Ừm." Cuối cùng, cậu bổ sung một câu, "Đưa tôi về nhà, tôi phải làm bài."

"Vậy à." Từ Lan Đình nhướn mày, đặt cằm lên vai Trần Trúc, hơi ngẩng mắt, nhìn cậu với tư thế ngưỡng mộ, "Bận rộn quá vậy."

Phải nói rằng, Từ Lan Đình quả thật là con cưng của trời, có lẽ khi ông trời tạo ra người đàn ông này, đã quyết tâm muốn hắn giẫm đạp tất cả mọi người dưới chân.

Bà nội của Từ Lan Đình là người Nga, cho nên, gò má của Từ Lan Đình mang nét cao thẳng của người phương Tây, mắt sâu, con ngươi nhạt, sống mũi cao.

Môi mỏng, màu sắc nhạt - bẩm sinh mang tướng bạc tình.

Nhưng, khuôn mặt của Từ Lan Đình lại là đường nét dịu dàng của người phương Đông. Ít nhất, khi hắn cười, mày mắt rủ xuống, sẽ cho người ta một ảo giác thâm tình.

"Trần Trúc," Từ Lan Đình ôm eo Trần Trúc, ôn tồn dụ dỗ, "Có thể ở bên tôi một lát không?"

Không thể phủ nhận, Từ Lan Đình có trí tuệ cảm xúc phi thường, đặc biệt giỏi quan sát lòng người.

Hắn khéo léo tránh tất cả những gai nhọn của Trần Trúc, từng chút từng chút, khơi gợi trái tim mềm mại của Trần Trúc.

"Tùy anh." Trần Trúc nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi dựa vào lưng ghế.

Trên đường đi, Từ Lan Đình trò chuyện với cậu một cách vu vơ.

Trần Trúc nghe ra được, Từ Lan Đình đang dò xét, muốn làm lành với cậu.

Còn có, Từ Lan Đình dường như đang bóng gió, thăm dò thông tin của Khương Kiện Nhân.

Trần Trúc không có tâm trạng dây dưa với hắn, "Khương Kiện Nhân là bạn của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ không chạy lung tung."

Cậu nói đầy ẩn ý, Từ Lan Đình lại không tức giận, ngược lại thản nhiên cười một tiếng.

"Trần Trúc, tôi đã nói rồi, hai ta ở bên nhau tuy là chơi đùa, nhưng chuyện vượt giới hạn, tôi sẽ không làm."

Đúng vậy, Từ Lan Đình tuy lòng dạ ong bướm, nhưng ở bên Trần Trúc, hắn chưa từng dẫm vạch "vượt rào".

Trong lòng Trần Trúc nhói lên một cái, chơi đùa...

Đúng vậy, bọn họ đúng là từ đầu đã nói rõ ràng, chơi đùa thôi mà, hà tất phải coi là thật.

Trần Trúc cậu làm sao xứng làm người yêu chính thức của Từ Lan Đình, càng không thể là bến đỗ cuối cùng của một người có tiền  như Từ Lan Đình.

Nói hẳn ra thì, Trần Trúc là nơi dừng chân tạm thời của Từ Lan Đình, nói khó nghe hơn.

Chẳng qua cũng chỉ là cái lốp xe dự phòng.

Trần Trúc mở mắt, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, "Đương nhiên. Nếu anh giẫm lên vạch mà làm bậy, vậy thì còn gì để chơi tiếp nữa?"

Trần Trúc cậu, cũng sẽ không hèn hạ đến mức đó.

••••••••

Lời nhắn của tác giả:

Câu thơ tiếng Anh trích từ bài thơ "We are made one with what we touch and see" của Oscar Wilde.

Best wishes to = best wishes for (for sth, to sb)

Cảm ơn các chị, ôm một cái hôn một cái!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro