Chương 3
Editor: Lily
Bịch! Quả bóng rổ vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung, vào rổ!
Sân bóng bùng nổ một tràng hoan hô nhiệt liệt.
"Anh Trần đỉnh quá!" "Trần Trúc đẹp trai quá!" "Đàn anh cố lên!"
Trường số 16 là trường trung học trọng điểm, cứ ba ngày lại có một bài kiểm tra nhỏ, một tuần một bài kiểm tra lớn. Mà có thể ở năm cuối cấp còn có thời gian chơi bóng rổ, thì cả khối chỉ có Trần Trúc.
Đương nhiên còn có những học sinh lớp thể dục chuyên biệt, nhưng tiêu điểm của đám đông vĩnh viễn chỉ có Trần Trúc.
Cậu thật sự quá chói mắt, chiều cao một mét tám bảy, dáng người cân đối, một bộ đồ thể thao trắng bình thường lại tôn lên vẻ rạng rỡ của cậu.
Phần lớn thời gian, Trần Trúc đều là người kín đáo, như cây trúc mọc rễ trong núi lạnh lẽo, tĩnh lặng mà kiên cường.
Nhưng, khi cậu bật nhảy ném bóng, cánh tay giơ cao vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung, thân thể trẻ trung như một cây cung căng lên, tích lũy đầy sức mạnh, giây tiếp theo sẽ bùng nổ ra năng lượng to lớn, đốt cháy toàn sân.
Lại một cú ba điểm nữa! Trong đám đông một lần nữa bùng nổ tiếng hoan hô.
Đội đối diện tạm dừng trận đấu để thay đổi chiến thuật.
Giờ nghỉ giữa hiệp, Trần Trúc vặn nắp bình nước ngửa đầu uống, dẫn đến một đám em gái nhỏ vây xem hò hét om sòm.
"Mau đi đi, còn ngẩn ra đó làm gì." "Chị em cố lên." "Lên đi!"
Một cô gái mặt đỏ bừng bị mọi người đẩy ra, cô ấy lo lắng đi đến bên cạnh Trần Trúc, nhưng không dám đến quá gần, khuôn mặt hồng hào hơi đổ mồ hôi, trông như quả đào mật.
"Đàn anh, cho anh, khăn giấy."
Trần Trúc liếc mắt nhìn đám người vây xem xung quanh, cậu sẽ không bao giờ làm khó người khác trước mặt mọi người. Huống chi, cô gái trước mặt trông rất ngượng ngùng, tựa như giây tiếp theo sẽ ngượng đến khóc mất.
Thế là, nhận lấy khăn giấy trên tay cô gái, Trần Trúc khẽ nói một tiếng cảm ơn.
Không để ý đến tiếng ồn ào trong đám đông nữa, Trần Trúc chuyên tâm trở lại sân bóng.
Kết thúc trận đấu, đội của Trần Trúc giành chiến thắng áp đảo.
Có người lớn tiếng đòi đi ăn mừng, một đám người khoác vai bá cổ, thỏa sức tận hưởng niềm vui chiến thắng trên sân bóng hoàng hôn.
Chỉ có Trần Trúc, yên lặng vặn chặt nắp chai nước dùng một lần, bỏ vào cặp sách.
Phương Húc của lớp thể dục từng đánh bóng với Trần Trúc vài trận, hai người cũng coi như quen biết.
Cậu ta xông lên khoác vai Trần Trúc, cười ha hả, "Anh Trần, đi ăn cơm không?"
Trần Trúc không thích cảm giác mồ hôi nhễ nhại, không chút dấu vết tránh khỏi sự đụng chạm của Phương Húc, "Không đi, về nhà làm bài."
"Má, học bá đúng là học bá." Phương Húc gãi gãi mái tóc ngắn lởm chởm của mình, đột nhiên liếc thấy đôi giày vải đã bạc màu của Trần Trúc, giày được giặt rất sạch, nhưng đế giày đã bị hở keo.
"À..." Phương Húc có chút xấu hổ nhìn trời, rồi lại nhìn xuống đất.
"Có keo 502 không." Trần Trúc đột nhiên lên tiếng.
"Hả?" Phương Húc không ngờ Trần Trúc lại đột ngột hỏi như vậy, cậu ta gãi đầu, có chút không phản ứng kịp.
Chỉ thấy Trần Trúc nhấc chân lên, không hề e dè nói: "Đế giày bị hở keo rồi, có 502 không."
Phương Húc nhìn vẻ bình thản của Trần Trúc, đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì sự lúng túng vừa rồi của mình.
"Không có." Phương Húc gãi đầu, cậu ta không ngờ, Trần Trúc lại có thể bình thản đối diện với sự nghèo khó của mình như vậy, bình thường người ở độ tuổi của bọn họ đi khoe mẽ còn không kịp.
"Ồ." Trần Trúc nhàn nhạt đáp lại một tiếng, đột nhiên gọi những bạn học đang ồn ào đòi đi ăn cơm ở phía trước, "Ai có 502 không?"
Phương Húc nhìn Trần Trúc mượn được keo dán giày, sau đó bình thản ngồi trên ghế dài, cởi đôi giày rách nát ra, từ từ tra keo vào chỗ hở.
Cậu thậm chí không hề có chút lúng túng nào, bình tĩnh ngồi giữa đám bạn đồng trang lứa đi giày AJ, tỉ mỉ vá lại đôi giày vải bị hở keo.
Phương Húc nghĩ: Trần Trúc đỉnh thật.
Gần đến giờ tan học, trời bắt đầu mưa nhỏ.
Trần Trúc nhìn những vũng nước sâu nông trên mặt đất, lại nhìn đôi giày vừa mới dán xong, có chút do dự.
Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của giáo viên chủ nhiệm, "Trần Trúc, sao còn chưa về nhà?"
Giáo viên chủ nhiệm là một người phụ nữ trung niên có vẻ ngoài rất hiền lành, dáng người nhỏ nhắn, là một người phụ nữ miền Nam điển hình, nhưng lại là người mà học sinh toàn trường sợ nhất.
Nghe đồn cô hung dữ đến mức ngay cả hiệu trưởng cũng từng bị cô mắng.
Nhưng đối với Trần Trúc lại luôn hòa nhã, "Có phải em không có ô không?"
"Không phải ạ." Trần Trúc lịch sự đứng ở bên ngoài hành lang, nhường đường đi, "Em ợ giày bị dính nước."
"Ồ." Cô chủ nhiệm nhìn đôi giày của Trần Trúc, một lát sau, có chút do dự mở miệng, "Em Trần, tiền trợ cấp học sinh khó khăn em xin mấy ngày nữa sẽ có, đến lúc đó, em đến văn phòng của cô. Cố gắng ——"
Cô chủ nhiệm vỗ vai Trần Trúc, nói, "Đừng để các bạn biết nhé." Cô đã từng làm chủ nhiệm nhiều khóa học sinh, đương nhiên hiểu, ở độ tuổi này rất để ý lòng tự trọng hơn bất cứ thứ gì.
Trần Trúc suy nghĩ một hồi, vẫn mở miệng: "Thưa cô, em không muốn giấu mọi người."
Cậu thiếu niên dù đang đứng dưới mái hiên, vẫn đứng thẳng tắp, "Em nghĩ. Học sinh nghèo như em ở trường còn rất nhiều. Nếu như em cũng che che giấu giấu, vậy thì những bạn khác sẽ luôn nghĩ rằng, nhận trợ cấp là một chuyện thấp kém hơn người khác."
"Nhưng mà, đây là sự trợ cấp của nhà nước dành cho các bạn học sinh có hoàn cảnh khó khăn, là sự quan tâm từ nhà nước. Hơn nữa em cho rằng, nghèo khó không phải là chuyện đáng xấu hổ để mà phải che giấu ạ."
"Cho nên, cá nhân em muốn che giấu đâu ạ. Như vậy, ít nhất có thể khiến những bạn học sinh khác cũng đang gặp khó khăn, khi ở chung với bạn bè có thể thoải mái hơn."
Cô chủ nhiệm im lặng rất lâu, cuối cùng, vỗ vai Trần Trúc, thở dài, "Trần Trúc, giỏi lắm."
Mưa tạnh, Trần Trúc tránh những vũng nước, từ từ đi trên đường về nhà.
Xe cộ bên đường chạy rất nhanh, những vệt nước bắn lên suýt chút nữa làm ướt áo Trần Trúc.
Nhưng cậu không bực bội, sự kiêu ngạo từ những kẻ có tiền, dường như không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến cậu.
Sau lưng vang lên tiếng còi xe, Trần Trúc theo bản năng nhường vào bên trong dải phân cách.
Chiếc Ferrari màu đen giảm tốc độ, như một cái đuôi theo sát sau lưng Trần Trúc.
Trần Trúc chỉ thiếu điều nhảy vào dải phân cách, chiếc xe vẫn từ từ theo sau cậu.
Cuối cùng cậu cũng nhận ra có gì đó không đúng, liếc mắt nhìn vào trong xe.
Trong xe, khuôn mặt rêu rao của Từ Lan Đình đột ngột xuất hiện trước mắt. Hắn như một con hồ ly đã ủ mưu từ lâu, nụ cười trên khóe miệng vừa đủ hấp dẫn người khác.
"Hey, trai đẹp. Muốn đi nhờ xe không?"
Người đã biến mất gần một tháng đột nhiên xuất hiện, nói không vui là giả. Trần Trúc trở tay không kịp, khi cậu phản ứng lại, trên mặt đã nở một nụ cười trong trẻo.
Vì sự xuất hiện của Từ Lan Đình, cuộc sống bình lặng của cậu một lần nữa dậy sóng.
Trong xe có chút oi bức, nhưng không cản trở hai người điên cuồng hôn nhau.
Trần Trúc ra sức ôm chặt vòng eo thon gọn của người đàn ông, nỗi nhớ nhung dồn nén lâu ngày đột nhiên bùng phát, ép Từ Lan Đình đến mức có chút khó thở.
"Cục cưng." Từ Lan Đình nghiêng mặt đi, hít sâu một hơi, "Có nhớ tôi không."
Đáp lại hắn, là nụ hôn càng thêm điên cuồng của Trần Trúc. Cậu siết lấy từng tấc da thịt của Từ Lan Đình, tựa như phải nuốt hết người trước mặt mới có thể xoa dịu được sự nóng bức trong lồng ngực.
Trong nụ hôn nồng nhiệt, Trần Trúc nghĩ, mình không quang minh chính đại như trong mắt mọi người.
Cậu đang giấu giếm một thứ tình yêu không đáng giá, ôm ấp một thứ tình cảm tội ác tày trời. Trần Trúc biết, mình có một ngày sẽ bị trừng phạt.
Nhưng, cậu cam tâm tình nguyện.
Suy cho cùng, cậu không phải là một chính nhân quân tử, chỉ là một kẻ hèn mọn vượt qua ranh giới đạo đức.
Từ Lan Đình, chính là con hồ ly tinh khiến cậu đầu hàng.
"Hiss." Từ Lan Đình liếm những giọt máu trên môi, vừa tức vừa buồn cười nhéo mặt Trần Trúc, đẩy người ra, "Cắn người, hả?"
Môi của Trần Trúc cũng không khá hơn, những chỗ bị mút mạnh đều rỉ máu.
Được rồi, ai cũng đừng trách ai hết. Từ Lan Đình cười, đưa ngón tay lau đi vết máu trên môi Trần Trúc.
Mẹ nó ai cũng đói khát muốn chết.
Nhưng Từ Lan Đình lại thuộc loại hồ ly, Trần Trúc càng khát, hắn càng thích khoanh tay đứng nhìn cậu nhóc sốt ruột như lửa đốt.
Hắn khởi động xe, than vãn, "Vừa xuống máy bay, ít nhất cũng phải để tôi ăn chút gì chứ."
"Ồ." Trần Trúc đáp một tiếng, liền an tĩnh ngồi yên.
Từ Lan Đình nghiêng đầu nhìn cậu một cái, bật cười, tên nhóc này lại lôi bài thi ra làm rồi.
Hết cách, hồ ly cũng không làm lại được em học sinh giỏi sắp thi đại học.
Nhưng, Từ Lan Đình thật sự đói bụng rồi. Hắn dẫn Trần Trúc đến một nhà hàng riêng quen thuộc, chuẩn bị ăn một bữa ngon, sau đó làm một trận sảng khoái.
"Cá chua cay, thịt kho tàu, canh vịt, bánh khoai môn hấp..."
Nhìn Từ Lan Đình điểm món như đọc rap, Trần Trúc mở miệng cắt ngang hắn, "Ăn hết được không?"
Từ Lan Đình nhướn mày nhìn cậu, do dự một lát, thỏa hiệp, "Mấy món kia không cần, chỉ ba món này thôi, cảm ơn."
Không phải Từ Lan Đình dễ nói chuyện, những người từng ở cùng Từ Lan Đình đều rõ, vị công tử này nhìn thì có vẻ nho nhã lịch sự, nhưng trong xương cốt lại là ông lớn không thích nhiều lời, phải cẩn thận hầu hạ.
Nhưng Trần Trúc lại khác - Trần Trúc bướng bỉnh khác người.
Lúc mới quen nhau, Từ Lan Đình dẫn Trần Trúc đi ăn cơm, vị công tử quen tiêu tiền như nước gọi cả bàn đồ ăn, ăn được hai miếng đã muốn đi.
Ai ngờ, Trần Trúc vốn im lặng lại cố chấp không chịu động đũa, nhất định bắt người ta phải gói mang về.
Hôm đó bọn họ đi ăn ở nhà hàng của người quen của Từ Lan Đình. Gói mang về à? Lộ ra ngoài Từ Lan Đình sợ là mất hết mặt mũi.
Không gói à? Được thôi, Trần Trúc gắp từng đũa từng đũa, từ từ nhét hết đồ ăn còn lại vào miệng.
Từ Lan Đình muốn cãi nhau với cậu vài câu, Trần Trúc còn dùng lời chặn họng hắn, "Một hạt cơm, một giọt mồ hôi."
Từ Lan Đình kinh ngạc cứng họng.
Từ đó về sau, Từ Lan Đình xem như đã tiếp thu được tài năng của Trần Trúc.
Đồ ăn lên bàn, Từ Lan Đình dù có đói đến mấy, cũng ăn uống một cách từ tốn.
Trần Trúc nhìn người đàn ông ăn uống tao nhã, nở một nụ cười nhạt.
Cậu đột nhiên nhớ mình đã dành đủ tiền, nói với Từ Lan Đình: "Lát nữa, anh đi với em mua chút đồ nhé."
"Ừm?" Từ Lan Đình đặt thìa xuống, lau miệng, "Mua gì?"
"Bóng rổ." Trần Trúc nói ngắn gọn. Cậu không nói cho Từ Lan Đình, mình đã dành dụm rất lâu, mới dành đủ tiền, cuối cùng cũng có thể mua được quả bóng rổ mà mình đã nhung nhớ rất lâu ở trong tủ kính.
"Được." Từ Lan Đình đáp ứng.
-
Chiếc Ferrari lao đi như bay, Trần Trúc nắm chặt một góc bài thi, đốt ngón tay có chút trắng bệch - cậu hơi bị say xe.
Khác với vẻ ngoài nho nhã của Từ Lan Đình, tốc độ lái xe của hắn có thể gọi là nhanh như gió. Năm xưa, dù sao cũng là người từng chơi xe trên đường đèo, tuy rằng đã sớm không còn lăn lộn trong giới, nhưng thói quen đạp ga vẫn còn đó.
Lại một khúc cua gấp, Trần Trúc đau đầu âm ỉ.
Xe cuối cùng cũng dừng lại, Trần Trúc ngẩng đầu nhìn những tòa nhà cao tầng, không phải con hẻm nhỏ quen thuộc của mình.
"Cục cưng." Từ Lan Đình đối đãi với tình nhân luôn lịch thiệp không chê vào đâu được, nhưng, Trần Trúc coi như là nhất. Hắn mở cửa xe, làm một động tác mời, "Tôi dẫn em đi chơi."
Tại trung tâm mua sắm Tây Đơn, những tòa nhà cao tầng san sát, trên đường phố xe sang vô số.
Trần Trúc đi theo sau lưng Từ Lan Đình, bên cạnh vội vàng lướt qua một người phụ nữ thời thượng, mùi nước hoa nhàn nhạt của người phụ nữ xộc vào mũi.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào, dạ dày Trần Trúc cuộn lên, vẫn cố gắng gượng, đi theo Từ Lan Đình vào một cửa hàng đồ thể thao.
Cậu tìm một chỗ ngồi xuống, chờ Từ Lan Đình mua xong rồi đi.
Nói ra thì, cậu cũng không ít lần đi mua sắm với Từ Lan Đình, bình thường đều là Từ Lan Đình tiêu tiền như nước, cậu thì tìm một cái ghế đợi là được.
Nhưng Từ Lan Đình lại kéo Trần Trúc từ trên ghế đứng dậy, nở một nụ cười cưng chiều, "Lại xem thử, có thích cái nào không?"
Hả? Trần Trúc lúc này mới nhận ra, cửa hàng này - không chỉ cửa hàng này, thậm chí cả tầng lầu này, đều không một bóng người.
Đương nhiên, phía sau họ có một hàng nhân viên bán hàng mặc đồng phục chỉnh tề đi theo.
Từ Lan Đình tùy ý lấy một quả bóng rổ trên kệ xuống, cầm trong tay tung lên tung xuống.
"Cái này thế nào?" Hắn quay đầu, cười với Trần Trúc, "Không phải muốn mua một quả bóng rổ sao, tự mình chọn đi."
Trần Trúc nhìn quả bóng Spalding phiên bản giới hạn trong tay Từ Lan Đình, mím môi, không nói gì.
"Không thích?" Từ Lan Đình tặc lưỡi một tiếng. Mấy thiếu gia như Từ Lan Đình, dù có lịch thiệp đến đâu, cũng chỉ là xuất phát từ phép tắc gia giáo, sự kiên nhẫn đối với tình nhân bé nhỏ xưa nay có hạn.
Thấy Trần Trúc không có hứng thú, Từ Lan Đình cũng mất hứng theo. Thậm chí có chút không vui vì không được cảm kích.
Không biết vì sao, trong mấy ngày ở nước ngoài kia, dáng vẻ đáng thương của Trần Trúc khi không mua được bóng rổ cứ ám ảnh hắn mấy ngày.
Thế là, Từ Lan Đình vừa về nước đã đặc biệt bao trọn cả một cửa hàng, muốn dỗ dành cậu nhóc nhà mình.
Không ngờ, Từ đại thiếu gia cũng có ngày bị người ta bơ đẹp.
"Vậy cái này thì sao?" Từ Lan Đình cố nhịn lại tính nết của mình, khoác vai Trần Trúc kéo người đến trước mặt, dỗ dành cậu, "Cái hai trăm tệ kia chất lượng không tốt bằng cái này đâu. Nghe lời, mua cái đắt tiền một chút, còn có thể chơi thêm vài năm, còn hời nữa. Thấy đúng không?"
Trần Trúc mặt không cảm xúc, không nói gì.
"Chậc." Từ Lan Đình mất kiên nhẫn, buông người ra, khoanh tay bước về phía trước.
Còn Trần Trúc thì như một cái bóng, lẳng lặng đi theo sau lưng hắn.
Sự im lặng kéo dài giữa hai người, tựa như một con kênh sâu thẳm.
Lúc đi ngang qua tấm biển quảng cáo khổng lồ của trung tâm thương mại, Trần Trúc liếc thấy đôi giày vải đã bạc màu, rách nát của mình.
Những ngôi sao trên biển quảng cáo ăn mặc bảnh bao, tạo dáng phóng khoáng nổi loạn, bên cạnh lấp lánh mấy chữ lớn - Trẻ trung, chính là phong cách này.
Trần Trúc nhìn đôi giày vải của mình dán đầy keo 502, thậm chí đế giày cũng bị phồng lên, mím môi.
••••••••
Tác giả:
"Một hạt cơm, một giọt mồ hôi" trích từ: Thanh, Chu Bách Lư 《Chu Tử Gia Huấn》
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro