Chương 2
Editor: Lily
(Xưng hô sẽ thay đổi theo cảm xúc của nhân vật, không phải tui loạn xưng hô đâu ạ)
Chợ rau buổi tối ruồi nhặng bay loạn xạ, lá rau già vứt đầy đất, không có chỗ đặt chân.
Nhưng, những người chọn thời điểm này để đi mua rau, sẽ không để ý đến cái môi trường bẩn thỉu này.
Trần Trúc chọn lựa giữa đống cà chua nhăn nhúm, bà cô bán hàng ở sạp quen cậu, tốt bụng cho thêm cậu một bó hành lá, "Cháu vẫn còn là học sinh đúng không, sao ngày nào cũng tự đi mua rau vậy? Người nhà cháu đâu?"
"Cảm ơn ạ." Trần Trúc mặt cũng không ngẩng lên, nhanh nhẹn bỏ rau vào túi, trả tiền, rồi đi.
Bà lão bán rau nói chuyện với người bán thịt heo bên cạnh, "Thằng nhóc đó đẹp trai thật, còn đang đi học ấy, ngày nào cũng phải tự mua rau nấu cơm, thấy tội ghê."
Người bán thịt heo xua tay đuổi ruồi, thở dài một tiếng, "Cả năm cũng không thấy nó mua được mấy miếng thịt, chắc nhà nghèo." Anh ta nhớ đến cô con gái cưng tiêu tiền như nước của mình, cười nói, "Haiz, nhà tôi đúng là không thể so được!"
Trần Trúc đi rất nhanh, trên đường những ánh mắt dò xét lướt qua mặt cậu, sau đó bị cậu bỏ lại phía sau.
Cậu quen với cuộc sống bị người khác chú ý, cũng quen với việc đi một mình.
Những tiếng bàn tán của người khác chưa bao giờ lọt vào tai cậu, cậu cũng chưa bao giờ chỉ trích cuộc sống của người khác.
Không hợp lễ thì không nghe, không hợp lễ thì không nói.
Cậu hiểu, thế gian muôn vàn mùi vị, xưa nay đều phải tự mình nếm trải. Lạnh ấm tự biết, trong lòng hiểu rõ là được, không liên quan gì đến người khác.
Đột nhiên, cậu thiếu niên vừa đi nhanh còn dừng lại.
Trần Trúc bình tĩnh tựa như đã nhìn thấu hồng trần, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi.
Trong tủ kính trước mặt, dán một tấm poster giảm giá đỏ rực. Trên kệ, quả bóng rổ mới tinh dán logo màu đỏ "giảm trực tiếp 100 tệ".
Tấm poster giảm giá đỏ rực, cuối cùng cũng lay động trái tim Trần Trúc.
Quả bóng rổ tháng trước còn 200 tệ, lần này trực tiếp giảm một nửa. Trần Trúc đưa tay vào túi, âm thầm đếm tiền.
Không đủ... Trần Trúc nhíu mày, nhìn chằm chằm vào quả bóng rổ một lúc, rồi buộc bản thân dời mắt đi.
Còn thiếu hơn ba mươi tệ, đủ để cậu dành dụm thêm một tuần nữa.
Trần Trúc nắm chặt số tiền nhăn nhúm trong túi, không hẳn là thất vọng, bởi vì từ đầu cậu đã hạ thấp kỳ vọng của mình, cũng đã chuẩn bị tâm lý bóng rổ sẽ bị người khác mua mất.
Nhưng việc giảm giá đột ngột, khiến cậu có một ảo giác rằng mình cũng có thể mua được. Đến khi kỳ vọng tan vỡ, cảm xúc thất vọng đập vào tim cậu, không cam tâm, cũng không thoải mái.
Cậu thiếu niên chưa kịp mọc đủ lông cánh, đang nếm trải hương vị chua xót của việc cầu mà không được.
Cậu nắm chặt số tiền trong túi, đứng yên ngoài cửa kính một lúc, sau đó không hề quay đầu lại mà rời đi.
Cảm xúc buồn bã biến mất ngay khi cậu mở cửa nhà, Trần Trúc ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn người đang tựa vào đầu giường chơi game.
Từ Lan Đình đưa một tay ra gạt tàn thuốc, thấy người đứng ở cửa, nhướn mày cười, "Ngây người ra đó làm gì, lại đây."
Trần Trúc im lặng cởi giày đóng cửa, cất đèn pin cẩn thận vào tủ, sau đó nhanh như chớp lao vào lòng Từ Lan Đình, mạnh mẽ đẩy ngã người kia xuống giường.
Giọng cậu nghèn nghẹn: "Không phải anh sắp đi rồi sao."
Từ Lan Đình không đỡ nổi, đầu thuốc suýt nữa đốt cháy tóc Trần Trúc, hắn vứt thuốc đi, một tay ấn lên trán Trần Trúc đẩy người kia ra, "Cục cưng, không nỡ xa tôi vậy à, ừm?"
Trần Trúc cắn lên vai hắn một miếng, nhẹ nhàng dùng răng cọ xát.
"Xem em kìa." Từ Lan Đình mặc kệ cậu cắn xé, một tay tiếp tục chơi game, một tay xoa mái tóc ngắn sờ rất thích của cậu thiếu niên.
Hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Trần Trúc.
Trong giới của Từ Lan Đình, ai ai cũng là tinh anh. Người giao thiệp với hắn đều là những kẻ lõi đời, cậu nhóc Trần Trúc trước mặt hắn, trong suốt như dòng nước suối.
Sự ấm ức, hưng phấn thầm lặng của Trần Trúc, bị Từ Lan Đình nhìn thấu hết.
Từ Lan Đình ấn chết Điêu Thuyền bên đối phương, thờ ơ hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao."
Từ Lan Đình liếc thấy túi rau ở cửa, tùy ý hỏi: "Không đủ tiền tiêu à?" Hắn vỗ vỗ đầu Trần Trúc, đeo chiếc Rolex ở đầu giường lên cổ tay cậu.
Chỉ là, động tác này không biết đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nào của cậu thiếu niên, Trần Trúc hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Không cần."
Từ Lan Đình tặc lưỡi một tiếng, không miễn cưỡng.
Trần Trúc luôn như vậy, đến cả một sợi chỉ cũng không chịu nhận của hắn.
Lúc mới quen nhau, Từ Lan Đình đã cho Trần Trúc không ít thẻ, cộng lại không dưới một triệu. Chỉ là Trần Trúc quá cố chấp, không chịu nhận thế nào cũng không chịu, cũng không chịu tiêu tiền của hắn.
Hai người vì chuyện này mà cãi nhau, trở mặt. Nhưng, sau này Từ Lan Đình nghĩ lại, cậu ta không nhận là chuyện của cậu ta, mình đưa rồi, cậu ta không dùng, thì liên quan gì đến mình chứ?
Từ Lan Đình không miễn cưỡng cậu nữa. Tuy rằng tiền trong thẻ Trần Trúc chưa hề động đến, nhưng mỗi tháng hắn vẫn chuyển vào cho cậu một khoản tiền lớn.
Tiền trao cháo múc, không ai nợ ai.
"Bướng bỉnh." Từ Lan Đình không có tâm trạng tìm hiểu thế giới nội tâm yếu đuối của cậu thiếu niên, dù sao tiền hắn cũng đã đưa, lương hắn cũng tâm không thẹn, không cần phải chịu gánh nặng tâm lý.
Trần Trúc tự mình ăn uống kham khổ, tằn tiện, Từ Lan Đình liền mặc kệ cậu.
Nói cho cùng, quen biết nhau quan trọng nhất là vui vẻ, hà tất phải cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt không đáng?
Từ Lan Đình: "Được được được, em thích sao cũng được." Hắn không còn cứng nhắc, nhìn như có vẻ là nhường nhịn, thật ra là hắn không để ý.
Trần Trúc ngồi bên giường, nhìn hắn một lúc, đột nhiên nói: "Anh giống như quả bóng rổ kia."
Hả? Từ Lan Đình tức giận bật cười, "Em nói tôi là bóng?"
"Lúc đầu em rất muốn có nó, nhưng em không mua nổi." Trần Trúc nói, "Sau này em cứ tự nhủ với mình, em cũng không thích nó đến thế, không nhất định phải mua. Dần dà, hình như em cũng thật sự không muốn nữa."
Từ Lan Đình bật cười, bị tính trẻ con của cậu làm cho buồn cười không thôi. Hắn ấn lên gáy Trần Trúc, kéo người lại gần.
Từ Lan Đình cười hôn lên má cậu, lại thân mật cọ cọ lên sống mũi cao thẳng của Trần Trúc.
"Hóa ra là muốn mua bóng rổ không đủ tiền, chậc, đáng thương." Một nơi nào đó không tên trong lòng Từ Lan Đình bị rung động mạnh, lộ ra ánh mắt dịu dàng mà chính hắn cũng không ngờ tới, "Cậu bé còn thiếu bao nhiêu tiền?"
"Chú mua cho bé." Từ Lan Đình nhẹ nhàng xoa vành tai của Trần Trúc, dỗ dành cậu, "Hửm?"
Trần Trúc đẩy hắn ra, xoay người xách túi ở cửa lên, vào bếp.
"Lật mặt nhanh như lật bánh tráng." Từ Lan Đình bất lực nằm lại trên giường.
Dạo gần đây cậu nhóc càng ngày càng khó dỗ, trong lòng hắn có chút khó hiểu, nhưng không vội tìm câu trả lời.
Dù sao thì, chơi chán thì đổi thôi.
Hắn không có ý định tốn quá nhiều tâm tư vào Trần Trúc, càng không nghĩ đến việc treo cổ trên một cái cây.
Dù sao, bên ngoài thế giới muôn màu, trời cao biển rộng, còn vô vàn cuộc phiêu lưu và thú vui đang chờ hắn khám phá.
-
Bữa tối rất đơn giản, một đĩa trứng gà xào cà chua, một đĩa rau luộc.
Từ Lan Đình cũng không đỏng đảnh, có gì ăn nấy, một bát cơm rất nhanh đã hết.
Nhìn người đang ăn cơm ngon lành, nỗi bực bội khó hiểu trong lòng Trần Trúc tan biến như gió thoảng.
Từ Lan Đình ở cùng cậu cũng không có chút dáng vẻ thiếu gia nào. Con hẻm cũ kỹ, căn nhà nhỏ rách nát, bữa cơm đạm bạc, hắn đều thoải mái chấp nhận.
Có lẽ, đây chính là tính hào phóng của người giàu có. Bởi vì gia cảnh đủ mạnh, cho nên sự nghèo khó tạm thời sẽ không khiến hắn cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có cảm giác mới lạ khi trải nghiệm cuộc sống.
Trần Trúc thì khác, cậu nôn nóng muốn thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại.
Trước đây, cậu có thể tự nhủ với bản thân cứ từ từ thôi, nhưng khi Từ Lan Đình xuất hiện trong cuộc đời cậu, Trần Trúc một khắc cũng không muốn chờ đợi.
Cậu muốn nhanh chóng mọc ra lông cánh, cậu muốn mau lớn, muốn thành đạt, muốn hóa thành bướm.
Cậu muốn nhanh chóng xứng đôi với Từ Lan Đình.
Sau khi ăn cơm xong, Từ Lan Đình tự giác rửa bát, sau đó dè dặt chui vào phòng tắm rửa mặt.
Nói ra thì, Từ Lan Đình cũng nửa ngày không thể xuống giường. Cái kiểu bị người trẻ tuổi đè trên giường "ấy" đến mức chân mềm nhũn, hắn thật sự có chút không chịu nổi.
Trong phòng tắm truyền ra giọng nói đầy ẩn ý của Từ Lan Đình, "Trần Trúc, dạo này có phải em đến thời kỳ mài răng không vậy."
"Sao mà có sức hành thế."
"Chân của tôi sắp bị em làm gãy rồi."
Trần Trúc không thèm để ý đến hắn, mở sách ra bắt đầu làm bài.
Làm bài đến nửa đêm, Trần Trúc ngửi thấy mùi thuốc lá. Cậu ấn đầu bút, quay người lại thấy Từ Lan Đình không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang dựa vào đầu giường vừa hút thuốc, vừa nhìn cậu.
Trong làn khói hỗn độn, mặt của Từ Lan Đình trở nên mơ hồ, chỉ có đôi môi mỏng manh kia, khép mở, nhả khói trắng, như một con hồ ly tinh quyến rũ.
Trần Trúc nhìn chằm chằm vào môi hắn, "Tỉnh rồi?"
"Ừ." Ban ngày quậy quá trớn, Từ Lan Đình đau lưng mỏi gối, áo sơ mi lười biếng mở rộng, trên làn da trắng như ngọc đầy dấu vết, "Đã giờ nào rồi, còn làm bài tập?"
Trần Trúc cất sách vở đi, "Làm vài bài hình học, tuần sau phải thi rồi."
Từ Lan Đình khẽ cười, dập tắt điếu thuốc, xuống giường.
Hắn ngồi xuống sau lưng cậu, ôm hờ vòng eo có chút gầy của Trần Trúc.
Cậu nhóc này, cả ngày tiết kiệm chi tiêu, đang tuổi lớn lại không có đủ dinh dưỡng.
Từ Lan Đình nhớ lúc mình dậy thì, ăn nhiều thấy sợ, còn Trần Trúc, hình như chưa từng thấy ăn uống nhiều, dáng người thì... tuy rằng cũng không tệ, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng xương cốt.
Chậc, vẫn là không được, phải giám sát cậu nhóc này ăn uống mới được.
Từ Lan Đình vừa nghĩ vẩn vơ, vừa tựa đầu lên vai Trần Trúc, tiện tay lật xem sách bài tập của Trần Trúc, "Hay là tôi đánh dấu trọng điểm cho em nhé?"
"Ừm." Trần Trúc biết Từ Lan Đình học rất giỏi, trước đây còn dạy kèm tiếng Anh cho cậu. Từ Lan Đình kề sát bên tai cậu, dùng giọng Anh chuẩn đọc thơ tình, mỗi lần Trần Trúc nhớ lại đều thấy tim đập loạn nhịp.
Ngón tay của Từ Lan Đình vừa dài vừa trắng, chiếc bút bi rẻ tiền trong tay hắn cũng trở nên cao quý lạ thường.
Hắn đánh dấu mấy chỗ trọng điểm trong sách bài tập, nói: "Những chỗ này, lát nữa em tìm mấy bài tương tự làm lại vài lần."
"Ừm." Trần Trúc lúc này là ngoan nhất, Từ Lan Đình nói gì là nghe nấy.
Điều này cho Từ Lan Đình một ảo giác, hắn như thể quên mất sự cố chấp khó bảo của Trần Trúc, chỉ cảm thấy cậu là một đứa trẻ ngoan.
Từ Lan Đình: "Em nghe lời tôi, tiền trong thẻ đến lúc cần dùng thì phải dùng. Bây giờ em còn đang lớn, có những thứ không thể tiết kiệm, biết không, ừm? Ngoan ngoãn, lớn thêm chút nữa."
Trần Trúc tuy cao hơn mét tám, nhưng vẫn thấp hơn Từ Lan Đình một chút.
Lòng tự trọng nhạy cảm của cậu thiếu niên bị chạm vào, có chút tức giận đẩy người phía sau ra, "Không liên quan đến anh."
Từ Lan Đình bị đẩy suýt ngã, hắn nhìn bóng lưng cứng đầu của Trần Trúc, tức giận đến bật cười.
Được thôi, thằng nhóc này được voi đòi tiên, hở chút là cắn người.
Ngoan? Trần Trúc mà ngoan thì đã không cố chấp sống trong cái nhà rách nát này rồi!
"Sao lại không liên quan đến tôi?" Từ Lan Đình đưa tay, nhẹ nhàng xoa vành tai mềm mại của Trần Trúc, "Em nói xem."
Trần Trúc không thèm để ý đến hắn, thu dọn bài tập trên bàn, đưa tay tắt đèn bàn.
Căn phòng nhỏ chìm vào bóng tối, Từ Lan Đình không thấy rõ mặt của Trần Trúc, chỉ nghe thấy giọng nói khiến người ta bực mình của Trần Trúc.
"Không phải anh nói chơi chán thì chia tay sao, quản nhiều thế là gì?"
"Được thôi." Từ Lan Đình nheo mắt, cười nói, "Tùy em."
Hắn thật sự không có nghĩa vụ phải quan tâm đến sống chết của cậu nhóc này, một con lừa bướng bỉnh, chết đói đáng đời.
••••••••
Tác giả:
Tôi: Tên của Từ Lan Đình đồng âm với Landing trong tiếng Anh, ý là hạ cánh. Hắn giống như một con chim bay, cuối cùng cũng tìm được nơi nương tựa, hạ cánh vào vòng tay của Trần Trúc. A, thật là nên thơ, ý nghĩa đẹp tuyệt trần.
Bàn phím của tôi: Từ Rách Đình
: )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro