Chương 1
Editor: Lily
Trong phòng có chút ẩm thấp, chiếc bật lửa đánh điếu thuốc, một đốm lửa đỏ rực cháy lên trong căn phòng mờ tối.
Bàn tay có những ngón tay thon dài cầm điếu thuốc đốt, ngón tay hơi cong lên. Khói thuốc lượn lờ, đôi môi của người đàn ông ẩn hiện sau làn khói, trên môi có một dấu răng nhợt nhạt.
Người trong chăn khẽ ho, từ trong chăn lộ ra một nhúm tóc rối bù.
Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, đầu ngón tay quấn lấy nhúm tóc đen rối kia, cọ cọ. Giọng nói khàn khàn đặc trưng sau khi thỏa mãn.
"Tỉnh rồi?"
Người trong chăn lại động đậy, xoay người, đối diện với hắn.
Người đàn ông rũ mắt nhìn người trước mặt - cậu thiếu niên trong chăn hơi co người lại, lộ ra đôi mắt trong veo như suối.
Dù là vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt của cậu thiếu niên vẫn rất sáng, con ngươi phủ một lớp hơi nước, khi nhìn về phía hắn, mang theo sự lạnh lẽo của nước trong đầm sâu, cũng có sự trong trẻo câu hồn người.
Sống mũi của cậu thiếu niên cao thẳng, lại không hề có chút tính công kích nào. Làn da trên mũi mịn màng như bạch ngọc dương chi - chỉ là vì vừa ho nên đầu mũi còn vương một vệt ửng hồng.
Nhưng, thứ mà người đàn ông thích nhất, vẫn là đôi môi của cậu.
Khác với đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, cậu thiếu niên sở hữu một đôi môi đỏ như chu sa.
Đó là điểm nhấn đặc sắc nhất trên gương mặt cậu. Tựa như trong bức tranh thủy mặc phóng khoáng, một giọt chu sa rơi vào mực tàu, làm lan tỏa ra vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Trong trẻo, thuần khiết tựa tiên nhân trong tranh, lại vương chút tình dục chốn nhân gian.
Đầu ngón tay của người đàn ông mang theo mùi thuốc lá còn sót lại, chậm rãi ấn lên môi cậu thiếu niên, đáy mắt mang theo dục vọng.
"Còn muốn ngủ?" Người đàn ông có chút cường thế nâng cằm cậu thiếu niên, đoạt lấy một nụ hôn, "Ngày mai tôi phải ra nước ngoài."
Người đàn ông nhìn cậu thiếu niên đầy ẩn ý, dục vọng trong mắt không cần nói cũng rõ.
"Khi nào anh về?"
"Không biết." Người đàn ông đột ngột lật người, cưỡi lên vòng eo có chút gầy của cậu thiếu niên, "Trần Trúc, em có nhớ tôi không?"
Trần Trúc ngước nhìn người đàn ông cao cao tại thượng kia, "Nhớ anh."
Trần Trúc mặc kệ người đàn ông nắm quyền chủ đạo, cậu biết, Từ Lan Đình thích như vậy. Từ Lan Đình, người đàn ông này, nhìn thì có vẻ nho nhã nội liễm, nhưng thực chất trong xương cốt vẫn là công tử bột ngạo mạn.
Giọng cậu thiếu niên khàn khàn, khẽ thì thầm, "Bây giờ đã rất nhớ rồi."
Trần Trúc: "Từ Lan Đình, anh lúc nào cũng đi." Cậu trong lúc quấn quýt ôm lấy mặt người đàn ông, cắn lên môi hắn, tố cáo hắn.
Cậu nhìn nụ cười đắc ý như hồ ly của người đàn ông, cậu xấu hổ vì bị dụ dỗ.
Cậu thiếu niên đột nhiên nổi giận, đẩy ngã hắn.
Đất trời xoay chuyển, Từ Lan Đình bị ấn xuống gối.
"Hiss..." Từ Lan Đình khó khăn nâng tay, năm ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của cậu thiếu niên, hung hăng xoa xoa mái tóc hơi ướt của cậu, "Ngoan, nhẹ chút thôi."
Trong sự phản kháng im lặng của cậu thiếu niên, Từ Lan Đình chấp nhận số phận nằm im.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều tàn rực rỡ nhuộm bốn phía một màu vàng úa, còn hai người thì chen chúc trên chiếc giường chật hẹp. Bên ngoài ô cửa sổ nhỏ đã gỉ sét, có thể nhìn thấy một mảng lớn mây ráng đỏ rực như lửa.
Bọn họ giống như hai chiếc lá rơi trong đất trời bao la, ngắn ngủi giao nhau, chia sẻ một khoảnh khắc yên bình trong dư âm của hoàng hôn.
Quỹ đạo cuộc đời của bọn họ vốn không nên có giao điểm.
Trần Trúc biết rõ giữa hai người có một con mương sâu không thể vượt qua, Từ Lan Đình không phải là người đàn ông mà cậu có thể nắm giữ.
Dù cho giờ phút này người đàn ông đang nằm dưới thân cậu, si mê ngẩng đầu, điên cuồng hôn cậu.
Nhưng, Trần Trúc hiểu, cậu vĩnh viễn không thể đuổi kịp bước chân của Từ Lan Đình. Chí ít là hiện tại, cậu chỉ có thể từ xa nhìn theo bóng lưng của Từ Lan Đình.
Nếu không gặp Từ Lan Đình, cậu thiếu niên có thể an tâm từ từ trưởng thành, bằng vào tài năng của mình mà phá vỡ mảnh đất nghèo khó, có được một cuộc đời rực rỡ.
Ít nhất là, cậu không cần phải bất an lo được lo mất như bây giờ.
Nhưng số phận lại thích trêu đùa con người như vậy. Trần Trúc lại cố tình gặp được Từ Lan Đình khi hai bàn tay trắng.
Từ Lan Đình giống như một dấu chấm than trong cuộc sống bình yên của cậu, khiến tất cả sự bình lặng của cậu vội vàng kết thúc.
Làm cho cuộc đời về sau của cậu, mỗi một câu, đều là sóng gió bão bùng.
Cậu hiểu, Từ Lan Đình là một công tử hào môn không thể nghi ngờ, trời sinh thích chơi đùa, hắn cũng có vốn liếng để chơi.
Con cái sinh ra trong gia đình giàu có, có lẽ đều mang theo một chút ngạo khí không thèm để ai vào mắt, sẽ không vì bất cứ ai mà dừng bước chân của mình.
Con chim luôn bay lượn này chỉ tạm thời đậu vào cái ổ nhỏ của Trần Trúc, nhưng không có nghĩa là sẽ luôn ở lại.
Trần Trúc trong lòng hiểu rõ, con chim này vĩnh viễn không hạ cánh, rồi sẽ có một ngày vỗ cánh rời đi.
Nhưng gặp nhau một lần, Trần Trúc vẫn cứ như thiêu thân lao vào lửa, ôm lấy Từ Lan Đình.
Cậu hiểu rõ tình trạng của mình rất báo động, nhưng vẫn cứ đắm chìm trong vòng xoáy mang tên Từ Lan Đình, không thể tự thoát ra.
"Cục cưng, hết giận chưa?" Từ Lan Đình sờ sờ gáy của cậu thiếu niên, dùng sự kiên nhẫn lớn nhất để an ủi cậu, "Chỉ một tháng thôi, sẽ nhanh về mà."
Trần Trúc từ trên người hắn đứng dậy, mặc quần áo vào, khoác thêm áo khoác, rồi đội mũ lưỡi trai. Sau đó xách túi rác ở cửa, chuẩn bị ra ngoài.
Cánh cửa sắt cũ kỹ bị đẩy ra, kêu lên những tiếng cót két. Trần Trúc đá vào cánh cửa một cái, đèn cảm ứng trong hành lang nhấp nháy, rồi lại tắt ngúm.
Đèn cảm ứng trong hành lang đã hỏng từ lâu, Trần Trúc đành quay lại, lôi từ trong tủ giày ra một chiếc đèn pin nhỏ bằng bàn tay.
Cậu vừa thay pin cho đèn pin, vừa hỏi Từ Lan Đình: "Em đi mua đồ ăn, anh muốn ăn gì?"
Từ Lan Đình châm một điếu thuốc, thỏa mãn nhìn bóng lưng thẳng tắp của cậu thiếu niên, "Thời đại nào rồi còn dùng đèn pin." Điện thoại bây giờ chẳng phải đều có đèn sao?
Trần Trúc lười giải thích với cái người không biết gì về việc bếp núc này, một viên pin đèn pin có năm tệ bảy, dùng được cả tháng, điện thoại vừa tốn pin vừa tốn tiền, Trần Trúc trước giờ đều vậy, có thể không dùng thì sẽ không dùng.
Đương nhiên, đại thiếu gia Từ sinh ra trong nhung lụa sẽ không hiểu được những điều này.
"Bớt nói nhảm." Trần Trúc thay pin xong, vặn đèn pin, chiếu ánh sáng thẳng vào Từ Lan Đình, "Ăn hay không?"
"Tôi lát nữa phải đi rồi, chiều còn có việc." Từ Lan Đình nheo mắt, dưới ánh đèn, trên người hắn đầy những dấu vết sau cuồng nhiệt.
Giống như một tấm vải trắng tinh, bị người ta tùy ý vẩy lên màu sắc của dục vọng.
Nhưng Từ Lan Đình không phải là một thiếu niên yếu đuối. Thân hình của hắn nhìn thì có vẻ gầy, nhưng một khi xé bỏ lớp vỏ nho nhã kia, sẽ thấy được dưới vẻ nho nhã ấy là những đường cong có lực.
Thân hình tam giác ngược, vòng eo thon gọn, hai bên eo là đường cơ bụng rõ nét.
Điển hình là mặc quần áo thì gầy, cởi ra thì có thịt.
Theo như lời của Trần Trúc, chính là sói đội lốt cừu, đồ bại hoại.
"Tùy anh." Trần Trúc xoay người đi, đóng cửa sắt một tiếng ầm.
"Chậc, cái thằng nhóc này càng ngày càng nóng nảy." Từ Lan Đình nhả khói thuốc, cầm chiếc Rolex trên đầu giường xem giờ.
Ừ, ầm ĩ cả hai tiếng đồng hồ rồi..."Nhóc khốn nạn, đúng là biết hành hạ người mà." Từ Lan Đình vừa hưởng thụ vừa có chút ghen tị, Trần Trúc chính là ánh mặt trời rực rỡ, còn hắn, giống như ánh chiều tà ngoài cửa sổ, chỉ có thể chấp nhận số phận nằm im.
Nhưng lúc đầu, Từ Lan Đình không hề bình tĩnh như vậy.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, mình lại bị một thằng nhóc kém mình mười tuổi đè ra "ấy".
Nhưng mà, từ cái nhìn đầu tiên khi gặp Trần Trúc, hắn thực sự quá kinh ngạc bởi vẻ đẹp ấy. Chỉ một cái nhìn, Từ Lan Đình đã không thể dời mắt.
-
Trường trung học số 16 Bắc Kinh, tọa lạc tại đường vành đai ba phía Đông. Là một trường trọng điểm nổi tiếng nhất, mỗi năm trong lễ khai giảng đều sẽ mời các cựu học sinh trở về tham dự.
Đương nhiên, còn có cả các vị cổ đông. Từ Lan Đình vừa hay là cựu học sinh ưu tú, lại mang danh cổ đông nhỏ, bèn ôm tâm trạng trở về thăm trường xưa.
Trong lễ đường không ồn ào, đám học sinh mới này không hề có sự hiếu kỳ của người mới đến. Mỗi người trong số họ đều là những người ưu tú nhất của các trường trung học, đối diện với một buổi lễ trang nghiêm long trọng, cũng tự có sự bình tĩnh của học bá.
Bọn họ ngay ngắn ngồi thành một hàng, không liếc mắt nhìn ngang, nghiêm túc nhưng không cứng nhắc.
Từ Lan Đình khoanh tay, nhàn nhã đánh giá các học đệ học muội khóa này. Người đi cùng bên cạnh xích lại gần nói chuyện với hắn, "Này, nghe nói khóa ba năm nay có một thằng nhóc rất giỏi, hình như tên là gì ấy nhỉ..."
"Vậy sao." Từ Lan Đình chẳng có hứng thú gì với đám nhóc này, hắn mất hứng liếc qua đám học sinh mới. Ai ai cũng đều mặc một bộ đồng phục rộng thùng thình, một hàng xanh xanh trắng trắng, giống như củ cải nhỏ đang họp vậy.
Đột nhiên, một gương mặt góc cạnh đặc biệt nổi bật lọt vào tầm mắt.
Người kia rõ ràng cũng mặc một bộ đồng phục xanh trắng, nhưng lại đẹp lạ thường.
Dù cho là Từ Lan Đình đã quen nhìn thấy trai xinh gái đẹp, cũng không khỏi sáng mắt.
Hắn ngẩng đầu, nheo mắt. Giọng nói của người bên cạnh lẫn vào với giọng của người dẫn chương trình trên sân khấu.
"Đúng rồi, hình như tên là Trần Trúc."
"Mời bạn Trần Trúc lên sân khấu phát biểu."
"Bạn học Trần Trúc không chỉ đạt thành tích xuất sắc trong cuộc thi Vật lý toàn quốc lần này, mà còn đạt được vị trí quán quân trong kỳ thi liên trường. Mong rằng đàn anh ưu tú này có thể đưa ra một số lời khích lệ và lời khuyên trong học tập cho các đàn em khoá dưới."
Cậu thiếu niên mặc một bộ đồng phục rộng thùng thình, bóng dáng cao ráo thẳng tắp đứng như một cây trúc măng vừa trồi lên khỏi mặt đất, đón gió xuân, đón ánh mắt ngưỡng mộ và thán phục của mọi người, ngạo nghễ đứng thẳng.
Cậu chậm rãi bước lên phía trước sân khấu, phía dưới lập tức xôn xao, đám học bá tự nhận mình bất phàm cũng không nhịn được mà nghiêng đầu bàn tán.
"Giải Nhất toàn quốc luôn, ghê vậy."
"Nghe nói hôm thi vật lý cậu ấy còn bị sốt cao, mà bệnh hay không cũng không đứng thứ hai đâu."
"Thành tích đã khủng như vậy, còn đẹp trai thế này, có để người khác sống không vậy trời."
"Đúng đó, đến cả con trai như tao còn muốn rung động rồi. Đám em gái khóa này hết duyên với tụi mình rồi."
Trong micro vang lên một tiếng rè rè, sau đó, giọng nói rõ ràng của cậu thiếu niên vang vọng trong lễ đường rộng lớn.
"Thưa các thầy các cô, các bạn học sinh, chúc mọi người một buổi sáng an lành. Em là Trần Trúc, học sinh lớp 1 năm ba."
Giọng nói của cậu thiếu niên trên sân khấu mang theo sự lạnh lùng, có lẽ những chàng trai ở tuổi này đều như vậy. Nhưng ngoài sự lạnh lùng, giọng nói của Trần Trúc, lại có chút trong trẻo độc đáo.
"Quân tử như trúc, dù đông lạnh hay hè ấm; dù thuận cảnh hay nghịch cảnh, đều không kiêu ngạo không nịnh bợ, thà gãy chứ không chịu uốn cong. Mong rằng các bạn các em, dù gặp phải bất cứ loại trắc trở nào, đều có thể giữ vững tinh thần không chịu khuất phục, dũng cảm tiến lên, ngược dòng mà lội."
Phía dưới vỗ tay như sấm, những tiếng bàn tán hò reo ngày càng lớn. Thầy chủ nhiệm giáo dục cũng không thể không đứng lên duy trì trật tự.
Còn Trần Trúc sau khi phát biểu xong, liền bình thản bước xuống sân khấu. Tư thái của cậu thiếu niên giống như cây trúc luôn luôn thẳng tắp, giống như cậu tự nói, dù thuận cảnh hay nghịch cảnh, đều điềm tĩnh tự nhiên, không kiêu ngạo không nịnh bợ.
Đúng như tên gọi.
"Trần Trúc..." Từ Lan Đình nheo mắt, hứng thú nhìn cậu thiếu niên trên sân khấu.
Trần Trúc tựa như một dòng suối trong veo không biết từ thung lũng sâu nào chảy ra, đột nhiên chảy vào tâm hồn đã trải qua bao thăng trầm của Từ Lan Đình.
••••••••
Lời nhắn của tác giả:
Cảnh báo:
Tra thụ: Có vô số bạn trai cũ (trong mắt hắn thậm chí không tính là bạn trai, cùng lắm là tình nhân); là một tên tra nam điển hình (dưa chuột nát, cúc khiết).
Công: Trong mắt mẹ ruột không nỡ dùng chữ "tiện" để miêu tả cậu. Nhưng công trong tình cảm thuộc về phía yếu thế - cảm thấy bản thân không xứng với tra nam thụ, cho nên giai đoạn đầu rất ức .
Tỉ lệ ngược công thụ: Toàn văn khoảng 250.000chữ, ngược công 60.0000 chữ, ngược thụ đến kết cục (lời xin lỗi từ tác giả ba tháng sau, số chữ ngược công vượt quá, cho nên số chữ ngược thụ về sau cũng tăng lên, cho nên toàn văn thực tế khoảng 350.000 chữ).
Nhấn mạnh: 【Không đổi thụ】, 【HE】
Đây là một câu chuyện cẩu huyết, tiện tra điển hình, có cẩu huyết, có tiện, có tra nam, đương nhiên cũng có màn truy công hỏa tá tràng.
Tôi sẽ cố gắng hết sức để viết tốt câu chuyện này, dù là ngược công, hay ngược thụ, đều sẽ không nương tay. 【Cho nên những người không chịu được ngược thì không nên xem】
Công: 19 tuổi, Thụ: 29 tuổi, cách nhau 10 tuổi 【Công thụ xác định quan hệ, phát sinh quan hệ đều đã thành niên.】
Về khu bình luận: Mở truyện cẩu huyết đã chuẩn bị tâm lý rồi, 【Không xóa bình luận】 khu bình luận mở để mọi người tự do thảo luận.
Chỉ có hai cái:
a. Các công kích cá nhân ác ý (chửi bậy, ngôn luận vi phạm quy tắc của Tấn Giang) tôi sẽ xử lý theo quy tắc của Tấn Giang.
b. Xem truyện lậu, xem xong truyện lậu rồi vào chương miễn phí đánh giá tiêu cực, cố tình cảnh báo trước, tác giả có thể sẽ chửi người. Xin lỗi, đây là giới hạn cuối cùng.
Tóm lại, trong phạm vi quy tắc, mọi người cứ tự do thảo luận. (Dù sao tác giả cặn bã đã mặc xong đồ ngụy trang, chuẩn bị xong mũ bảo hiểm cấp ba, giáp cấp ba rồi :)
Cuối cùng... Chúc mọi người xem vui vẻ? (chuồn~
Gửi kèm truyện sắp ra mắt:
【Ngày 1 tháng 6, Hải Tử ca ra mắt hoành tráng】
Tên: Tra công ở Tu La tràng theo gió vượt sóng
Giang Hải Triều người như tên, là một hải vương chính hiệu.
Showbiz lớn bao nhiêu, số bạn trai cũ của anh có bấy nhiêu;
Nam thần trường danh tiếng hễ thấy anh là nghiến răng nghiến lợi;
Nghệ sĩ mới nổi vừa chung sân khấu với anh là lắp bắp;
MC nổi tiếng phỏng vấn anh mà không nhịn được đỏ mắt.
Giang Hải Triều: "Đừng hỏi, đều đã từng yêu rồi."
Báo ứng đến rất nhanh, hải vương sau khi lãng tử hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng lật thuyền bị người ta đăng lên hot search.
#GiangHảiTriềutra nam#, #Luận về những tiểu đáng thương bị ảnh đế đá#Ngay khi mọi người chuẩn bị hóng chuyện thì một vị đại gia quanh năm lọt top bảng xếp hạng tỷ phú, cuối cùng cũng nhớ ra tài khoản web của mình.
Hoắc Diễm: "Không yêu bạn không phải lỗi của cậu ta, chia tay rồi dây dưa không lý trí."
Đêm đó, hot search bùng nổ ba lần liên tiếp, #Tỷ phú Hoắc Diễm và Giang Hải Triều từng kết hôn ở nước ngoài!#, #Giang Hải Triều chồng cũ#, #Cảm giác được đại gia bảo vệ là như thế nào#
Đêm xuống, một vị đại gia được mệnh danh "lý trí tỉnh táo" nào đó gõ cửa phòng ảnh đế.
Giang Hải Triều bật cười: "Hoắc tổng, lý trí tỉnh táo của anh đâu rồi?"
Người đàn ông tự giễu cười, đưa tay cởi nút áo sơ mi: "Giang Hải Triều, tôi vẫn luôn rất lý trí, cũng rất tỉnh táo."
Anh tỉnh táo nhìn mình nhảy vào hố lửa, lý trí trước mặt anh mà làm ra những việc ti tiện.Giang Hải Triều: Hater tìm tới cửa, việc đầu tiên là cởi quần áo ra là sao vậy QWQ
Ngày hôm sau, dư luận đảo chiều—#Nguyên nhân ly hôn của Giang Hải Triều#, #Ảnh đế hóa ra mới là tiểu đáng thương?#
Dân tình nhanh chóng não bổ ra một bộ phim "Tỷ phú yêu cô bé lọ lem, nhưng lại bị người nhà phản đối! Cuối cùng Giang Hải Triều bất đắc dĩ ly hôn, đi xa, tập trung sự nghiệp, từ đó chơi bời chốn nhân gian, biến thành một tên tra nam" kiểu máu chó.
Mọi người: "Hóa ra anh có nỗi khổ riêng!"
Nam thần trường học: "Anh ơi, hồi đó anh chia tay em, có phải là vì không tin vào tình yêu nữa không?"
MC: "Em nguyện chờ anh bước ra."
Tiểu thịt tươi: "Anh ơi, chúng ta đi du lịch đi! Du lịch sẽ giúp người ta quên đi phiền muộn."
Giang Hải Triều: "Hừ" #Thận hư#
Giang Hải Triều ly hôn vui vẻ bỏ tình cũ: Ai mà ngờ được chồng cũ ngày xưa chỉ ăn được rau muối, giờ lại trở thành ông trùm giới tài chính chứ?!
Cảm ơn các tỷ tỷ!
---
Lily: Ai mê Hải vương công + giành trai thì bộ trên cũng yum yum á.
Đăng trước một chap lấy thảo. Mọi người vote chap cho tui nhen. Cám ơn :*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro