Chương 30: Gánh Xiếc Kinh Hoàng
Sau khi đóng cửa, Trần Lật vội chạy về giường, cuộn mình lại như một cuộn bánh mì, rồi lại không nhịn được lén lút giương tai lên để nghe xem ngoài kia đang nói gì.
Ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh, không có một âm thanh nào.
Chính vì sự im lặng này, cậu mới không nhịn được mà mở cửa nhìn lén, không ngờ lại chứng kiến một cảnh tượng như vậy.
【Hệ thống, ngoài đó họ đang nói gì vậy?】
001: 【... Không biết.】
Nó thực sự không thể phát hiện ra.
Phó Mạc Ương dù có vẻ khá điên cuồng và cố chấp nhưng thực ra rất tỉ mỉ. Ngay khi Joker xuất hiện, hắn đã tạo một lớp kết giới, chặn mọi thông tin về cuộc trò chuyện của họ.
Trần Lật nhíu mày: 【Cậu vẫn còn giận Phó Mạc Ương sao?】
001 im lặng, trong không gian hệ thống, nó lăn qua lăn lại, vất vả di chuyển cơ thể tròn tròn của mình.
Nó quyết định không muốn quan tâm đến cậu nữa, nhưng câu hỏi tiếp theo của Trần Lật làm nó suýt hét lên.
Trần Lật: 【Cậu có sợ Phó Mạc Ương không?】
Hắn dùng câu khẳng định, đã gần như xác nhận điều này trong lòng mình.
001 kinh hoàng: 【Làm sao cậu biết được!?】
Nó tự tin rằng mình đã che giấu rất tốt.
Không ngờ một người đơn giản như cậu cũng phát hiện ra?!!
Trần Lật trầm ngâm: 【Cậu có mắng tôi trong lòng không?】
001 ngượng ngùng tăng âm lượng: 【Không có!】
Rồi nhanh chóng hạ thấp: 【Cậu làm sao... biết được?】
Trần Lật đang cuộn mình trong chăn, nghiêng đầu: 【Rất rõ ràng mà, tôi đã phát hiện từ thế giới đầu tiên rồi.】
【Thế giới đầu tiên?!】
Trần Lật: 【Cậu không phải thường xuyên mất tích để sửa chữa sao? Mỗi lần đều vào lúc quan trọng, lúc đầu tôi còn tưởng cậu không đáng tin, sau mới phát hiện ra là vì Phó Mạc Ương.】
【Mỗi khi hắn gần gũi tôi, hoặc chỉ đứng bên cạnh, cậu cũng không dám nói chuyện, ngay cả khi chỉ đứng bên cạnh, lời của cậu cũng ít đi.】
001 nén cơn tức tưởi: 【Ồ...】
Nó cố gắng kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn nói: 【Thực ra hắn cũng không đáng sợ như vậy đâu, khi bổn đại gia được Cha chế tạo ra...】
Trần Lật cảm thấy choáng váng với cách nói "đại gia" và "Cha" trong câu này, khi nhận ra thì hệ thống đã im lặng.
【Hệ thống? 001?】
"Cậu đang tìm gì thế?" Một giọng nói trầm ấm và quyến rũ bỗng dưng vang lên từ trên cao.
Phó Mạc Ương lập tức lôi Trần Lật ra khỏi chăn, không hề tỏ ra bất kỳ sự bất thường nào trong giọng nói: "Sao cậu lại chui vào đó?"
Ngay cả hệ thống, vừa mới nói rằng ai đó không đáng sợ, giờ lại tỏ ra vô tích sự và bỏ chạy, để lại một Trần Lật đang ngơ ngác.
Trần Lật vô thức bỏ qua câu hỏi của hắn, chớp chớp mắt: "Sao anh vào được đây?"
Cậu rõ ràng nhớ là đã khóa cửa mà.
Phó Mạc Ương trả lời liền mạch: "Hiện tại tôi là quản gia, đương nhiên có chìa khóa."
Thực tế là hắn đã sử dụng quỷ lực để phá hủy khóa từ bên trong.
"Anh vẫn nhớ mình là quản gia cơ đấy." Trần Lật tức giận đẩy hắn, "Vậy sao không về phòng quản gia mà ngủ?"
Cái tay mềm mại của cậu đẩy vào lồng ngực cứng rắn của Phó Mạc Ương không nhúc nhích chút nào.
Ngược lại, bị hắn nắm tay, còn bị nắn nắn.
Phó Mạc Ương: "Còn tức chuyện cái roi sao?"
Trần Lật như một con cừu nhỏ, giãy nảy: "Không phải!"
Phó Mạc Ương ánh mắt tràn đầy ý cười: "Vậy thì sao? Hay tôi để cậu cắn?"
Nói xong, hắn chủ động đưa tay ra.
Trần Lật mắt mở tròn xoe: "Anh nghĩ tôi không dám cắn sao?"
"Ừ?" Phó Mạc Ương cố tình lắc lắc tay dài của mình.
Đây là khiêu khích! Khiêu khích trắng trợn!
Trần Lật tức giận liền cắn một cái.
Phó Mạc Ương thập phần nể tình rên một tiếng.
Nghe thấy tiếng, Trần Lật buông tay ra, vẻ mặt đắc chí: "Biết sợ chưa?"
"Biết sợ." Phó Mạc Ương giấu đi dấu răng chỉ nhẹ trên tay mình, hết sức chân thành dụ dỗ, "Cậu quá đáng sợ."
Đuôi của con mèo nhỏ đứng thẳng lên.
Trần Lật hừ một tiếng: "Tôi là NPC rất đáng sợ đấy."
Cậu lén lút mở bảng nhiệm vụ ra nhìn một cái, bất chợt nhỏ giọng hít một hơi: Có rất nhiều điểm khủng bố!
Khí tràng nháy mắt trở nên càng thêm bành trướng: "Anh biết tôi đã thu thập bao nhiêu điểm sợ hãi không?"
Phó Mạc Ương tiếp tục theo dòng câu chuyện: "Bao nhiêu á?"
Trong khi vừa chỉnh sửa quần áo cho hắn.
"200!" Trần Lật cong mắt cười, "Tôi hiện giờ có 200 điểm sợ hãi rồi!"
Như một con mèo nhỏ tự hào, khoe móng vuốt với một con hổ dữ, không biết rằng mình còn không bằng móng vuốt của nó.
Phó Mạc Ương bị sự dễ thương của cậu chinh phục, tay vẫn vững vàng cài cúc áo: "Ừ, rất xuất sắc."
Trần Lật đột nhiên cảm thấy tò mò: "Tại sao anh lại biết nhiều về NPC như vậy?"
Đây là câu hỏi cậu đã tò mò từ lâu, giờ mới có cơ hội hỏi.
Từ thế giới đầu tiên, Phó Mạc Ương đã lừa cậu đến lò mổ vì lý do NPC cần hoàn thành thành tích, điều đó có nghĩa là hắn biết rõ việc dẫn dắt NPC cần thu thập điểm sợ hãi.
Cũng chính lúc đó Trần Lật hoàn toàn không che giấu sự đặc biệt của mình trước hắn.
Có lẽ vì hắn biết mình là một NPC nhát gan, nên dù có OOC trước mặt hắn cũng không bị trừng phạt.
Nhưng Phó Mạc Ương, một người chơi, làm sao lại biết nhiều như vậy?
Phó Mạc Ương dừng lại một chút: "Tôi không biết... Tôi đã mất một đoạn trí nhớ."
Giọng hắn bỗng dưng trở nên buồn bã.
Không hiểu sao, Trần Lật cũng cảm thấy buồn lòng, hóa ra người đứng đầu cũng có quá khứ đầy thương tổn của riêng mình.
Có khả năng chính vì trải qua nhiều chuyện, mới trở nên lợi hại như vậy.
Sau một hồi thổn thức, Trần Lật có chút lúng túng an ủi: "Anh đừng buồn nữa, tôi... tôi không giận anh nữa đâu!"
Cậu vụng về chuyển chủ đề.
Dù thật sự có mất một đoạn trí nhớ, nhưng điều đó không liên quan gì đến việc tại sao hắn biết nhiều về NPC đến vậy.
Chỉ có những người dễ dỗ như cậu mới dễ mềm lòng đến thế.
Nhưng lòng thương xót với kẻ săn mồi có thể khiến mình bị nuốt chửng đến không còn xương cốt...
Phó Mạc Ương giọng điệu trở nên nghiêm túc, nhẹ nhàng đẩy Trần Lật vào chăn ấm và vỗ vỗ: "Đã đến giờ ngủ rồi, thiếu gia."
Hắn đã bỏ mặt nạ khi bước vào phòng, giờ lộ ra đôi mắt bạc xám đẹp đẽ.
Trần Lật cảm thấy mơ hồ và ngạc nhiên khi phát hiện quần áo của mình đã được thay trong lúc họ trò chuyện.
Hắn nhỏ giọng phàn nàn: "Anh như thế nào lại cởi đồ của tôi rồi."
Phó Mạc Ương thái độ tốt đẹp nhận sai : "Xin lỗi."
Vừa nói xin lỗi, hắn còn vô tư kéo một góc chăn, chui vào cùng ngủ.
Làn khí lạnh lẽo quen thuộc ập tới, Trần Lật ngửi thấy mùi và nói: "Lần sau đừng làm như vậy nữa."
Ít nhất cũng nên nói với hắn một tiếng.
Phó Mạc Ương: "Được."
Trần Lật không nhận thấy điều gì bất thường, sau khi phàn nàn xong thì dễ dàng nhắm mắt ngủ.
Không chỉ đã quen với việc cùng giường, giờ đây còn bình tĩnh chấp nhận việc được phục vụ thay quần áo.
001: 【...】
Nó cảm thấy đau lòng.
Gần đến rồi, ngày mà chủ nhân bị ác quỷ hoàn toàn xâm chiếm đang gần kề.
...
Nhờ cuộc trò chuyện tối qua, hình ảnh của Phó Mạc Ương trong lòng Trần Lật đã từ một kẻ đáng ghét trở thành một kẻ đáng ghét mất trí nhớ.
Nên hôm nay cậu đối xử với hắn cũng thân thiện hơn một chút, chỉ là một chút thôi.
Tại bàn ăn sáng, Trần Lật vẫn sai bảo hắn, yêu cầu hắn bôi bơ lên miếng bánh mì, giọng điệu mềm mại hơn giống như đang nũng nịu hơn là ra lệnh.
Phó Mạc Ương nhận miếng bánh mì: "Ừ."
Hắn thực sự cầm dao bơ, yên lặng bôi bơ lên bánh.
Những người chơi khác không dám thở mạnh, sợ rằng hắn bỗng dưng nổi điên và dùng dao bơ đâm người. =)))
Chỉ có Trần Lật, sau khi chứng kiến màn trình diễn huấn luyện thú đầy máu hôm qua, vẫn có thể coi Phó Mạc Ương như một người bình thường.
Joker sáng sớm lại biến mất, không ai biết hắn đã đạt được thỏa thuận gì với Phó Mạc Ương.
Đối với hắn mà nói, đây là một ngày tuyệt vời, chỉ có điều những người chơi có vẻ hơi kỳ lạ.
Trần Lật đi dạo trong vườn, tình cờ gặp một người chơi đang thu thập manh mối,
Người chơi lập tức cứng đờ thành tượng đá: "Chào ngài!"
Cả tay chân đều không biết để đâu.
001: 【Điểm sợ hãi +1.】
Trần Lật vào bếp chơi, đồng thời tìm chút trà chiều, lại gặp một người chơi đang trò chuyện với đầu bếp.
Người chơi sợ hãi làm rơi tất cả đồ đạc: "Chào ngài!"
001: 【Điểm sợ hãi +1.】
Trần Lật đi dạo trong lâu đài ngắm các hiện vật cổ, người chơi từ xa nhìn thấy hắn liền sợ hãi tản ra như chim thú.
001: 【...Điểm sợ hãi +1.】
Cứ như vậy suốt cả ngày, bất kể Trần Lật đi đâu gặp nhóm người chơi, họ đều căng thẳng như thể đang đối mặt với kẻ thù.
Muỗi dù nhỏ cũng là thịt, cậu đã vô tình tăng điểm sợ hãi từ 200 lên 210.
Trần Lật dừng lại, có chút suy nghĩ.
Phó Mạc Ương: "Sao vậy?"
Hôm nay hắn đều theo sát cậu, làm một người hầu tận tụy.
Trần Lật đột nhiên ánh mắt sáng lên, quay lại hỏi: "Tôi có phải rất dữ không?"
Cậu cảm thấy mình đã tìm ra được manh mối!
Hóa ra không phải cảm giác của cậu, mà là cậu thật sự đã trở nên hung ác hơn!
Nhìn thấy cậu đột nhiên đưa mặt tới gần, đôi mắt sáng long lanh, Phó Mạc Ương phải cố gắng lắm mới kiềm chế được bản thân, không để lộ bất kỳ cảm xúc lạ nào, gật đầu: "Ừ, rất ác."
Thật đáng yêu, muốn ôm cậu vào lòng và liếm một cái.
Nhìn cậu mà liếm chắc chắn sẽ ngọt ngào lắm.
Kể cả người đứng đầu trong thế giới con người cũng công nhận sự hung tàn của cậu, xem ra cậu đã thành công xây dựng hình tượng quý tộc ác độc của mình rồi.
Trần Lật hài lòng: 【Hệ thống, từ giờ chúng ta không cần phải lo lắng về điểm sợ hãi nữa.】
001 do dự một chút, cuối cùng chọn cách im lặng.
Có lẽ "dựa hơi hổ" chính là để miêu tả cậu.
Cho đến khi bữa tối bắt đầu, Joker mới mệt mỏi từ bên ngoài trở về, hắn tháo mũ ra xin lỗi: "Rất xin lỗi, Cậu chủ Rum, tôi đến muộn."
Trần Lật hờ hững: "Ồ."
Ngày đẹp kết thúc tại đây.
Hắn lại phải buộc phải thưởng thức "buổi biểu diễn" rồi.
Nhận thấy có chút không hài lòng trong giọng nói của cậu, Joker ngẩng đầu lên: "Cậu chủ Rum, buổi biểu diễn hôm qua tuy có chút thiếu sót, nhưng hôm nay tôi đảm bảo sẽ rất tuyệt vời."
Khi nói đến thiếu sót, hắn đã rõ ràng nhìn về phía vị trí của Phó Mạc Ương.
Ánh mắt hắn chứa đựng ý nghĩa sâu xa, gần như không nói ra—người này còn sống đúng là một tiếc nuối.
Phó Mạc Ương mặt không cảm xúc nhìn lại.
Những người chơi chưa biểu diễn còn lại là một người thả phi tiêu và trợ lý của hắn, một người điều khiển rối và hai vũ công.
Họ đảm nhận ba màn trình diễn.
Nghe Joker nói vậy, sắc mặt họ đều rất khó coi.
Tác giả có điều muốn nói:
Hừm... Cậu dần dần bắt đầu có nhận thức sai về bản thân rồi.
Cậu: Tôi thật sự rất dữ!
Hắn: Thật dễ thương... thật dễ thương... thật dễ thương... (Muốn liếm quá)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro